Diễm Ngộ Chi Lữ
Một ngày mới đã bắt đầu, tất cả mọi thứ đều trở nên mới lạ tân kỳ, tựa hồ nhưtất cả ưu phiền, suy nghĩ hôm qua đã hoàn toàn tan biến. Gió nhẹ mang theo sựtrong lành mát mẻ, vài tiếng chim lảnh lót truyền đến hơi hướm của mùa hè.Trong tiểu đình của Mẫu Đơn các đang có mấy người lẳng lặng nhìn về mặt trờimọc ở phương đông, biểu hiện trên mặt hoàn toàn không giống nhau.
Hoa Tinh nhìn mọi người trong tiểu đình, ánh mắt đầy vẻ thần bí, mỉm cười điđến. Lão đạo vừa thấy Hoa Tinh đến, lập tức trên mặt thoáng thay đổi, nhẹgiọng nói:
"Tiểu tử nhà ngươi cũng biết rời giường rồi à? Lúc này mặt trời đã chiếu đếnđít, ngươi rồi mới dậy, ngươi thật là biết hưởng phúc đấy.
Hoa Tinh cười nói:
"Lão đạo, ta chừng này tuổi đã đến lúc hưởng phúc. Nếu không thì sẽ trở thànhthê thảm như lão, đợi đến khi tóc bạc thì còn hưởng thụ được cái quái gì nữa?Ha ha, phong cách của Hoa Tinh ta tuyệt không thể nào giống lão được."
Lão đạo nghe vậy mắng:
"Tiểu tử, ta già như vậy sao? Lão đạo ta năm nay mới bốn mươi sáu tuổi màngươi đã muốn ta nhanh tiến vào quan tài à?"
Hoa Tinh cũng không thèm để ý đến lão nữa, quay sang hỏi Dạ Phong:
"Dạ Phong, hôm nay ngươi có hứng thú đi xem hội hoa cùng chúng tôi hay không?"
Dạ Phong thản nhiên cười nói:
"Các vị cứ tự nhiên, ta còn xem động tĩnh trong thành biến đổi thế nào, đốivới hội hoa ta không có hứng thú." Nói xong nhìn về phía chân trời, trong lòngphảng phất như đang lo nghĩ chuyện gì đó.
Hoa Tinh cười nói:
"Cũng tốt, bất quá tại Lạc Dương mấy ngày nay đã xảy ra không ít chuyện, sợrằng hôm nay sẽ tạm thời bình yên, ngươi sẽ không thấy có gì khác thường đâu.Ta còn phải đi xem chậu Bạch Ngọc Mẫu Đơn của Tô Ngọc thế nào đã. Nói khôngchừng còn có thể cho chúng ta một số bạc không nhỏ đây." Nói xong mỉm cười tàdị, mơ hồ ẩn chứa trong đó một sự ám muội kỳ lạ. Text được lấy tại TruyệnFULL
Điểm tâm xong, Hoa Tinh vì muốn an toàn đã kéo theo lão đạo, mang theo chúngnữ cùng Cô Ngạo, Khúc Trúc đi đến hội hoa. Dạ Phong cũng rời khỏi Mẫu Đơn các,biến mất trên đường phố phồn hoa của thành Lạc Dương.
Đoàn người Hoa Tinh gồm có Hoa Tinh, lão đạo, Cô Ngạo, Khúc Trúc – bốn namnhân cùng Mai Hương Ám Vũ, Ám Nhu, Trần Lan, Thượng Quan Yến, Liên Phượng,Lãnh Như Thủy, Đường Mộng – tám nữ nhân. Tổng cộng mười hai người, đội ngũtương đối lớn, tuy nhiên lại âm thịnh dương suy, hơn nữa trong đó còn có nămmỹ nữ trong Bách Hoa phổ, thực sự là một tổ hợp hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đi đến hội hoa thì nơi này đã được sắp đặt rất tốt, hai trăm bốn mươi chậu hoamẫu đơn đã được định vị chỉnh tề. Trên mười ngàn du khách đang thưởng hoa, cácnữ nhân ở Lạc Dương trong trang phục quần là áo lượt cũng đều tề tụ đông đủ,nói chuyện rôm rả, chú ý đặc biệt đến hội thi này. Hiện trường có không ít mỹnữ xinh đẹp và thiếu niên anh tuấn, tuy nhiên đoàn người của Hoa Tinh vẫn làtâm điểm hấp dẫn vô số sự ái mộ của người khác.
Hoa Tinh mang theo trên mặt một chút tà dị, mỉm cười nhìn tràng diện náo nhiệtnơi này, trong mắt hiện lên một vẻ cảnh giác. Cô Ngạo mua mười hai vé vào cổngxong thì cùng Hoa Tinh đồng thời tiến vào. Đoàn người của Hoa Tinh cũng nhưmọi người khác, nhàn tản thưởng thức các loại hoa mẫu đơn muôn hình muôn vẻ.Hoa Tinh đặc biệt lưu ý, xem có bao nhiêu chậu có thể so sánh với Bạch NgọcMẫu Đơn của Tô Ngọc.
Lẳng lặng đi dạo một vòng, Hoa Tinh đã thấy được một ít tuyệt phẩm, đó chínhlà ba chậu mẫu đơn. Chậu đầu tiên chính là Tam Tinh Củng Nguyệt, chủ nhân củanó vẫn chưa hề lộ diện, trông chừng ở đó vẫn là một nha hoàn áo xanh, chủ nhândám chắc phải đến thời khắc quyết định mới xuất hiện. Chậu thứ hai chính làmột chậu Tử Ngọc Đan Hoa, chủ nhân là một nữ tử xinh đẹp chừng hai mươi tuổi,nhưng không phải là người trong võ lâm. Thứ ba là một chậu Hắc Ngọc Mẫu Đơn,chủ nhân cũng là vị nữ tử, đáng tiếc là người này lại che mặt, không thể nhìnrõ mặt mũi, nhưng từ bộ dáng thì hẳn là dung nhan không kém.
Đi đến chỗ của Tô Ngọc, chúng nữ đều vây quanh thưởng thức, khiến cho vô sốngười để ý. Hoa Tinh mỉm cười nhìn Tô Ngọc, nói:
"Từ tình hướng này suy đoán, xem ra sự cạnh tranh sẽ rất quyết liệt, bất quánhư vậy cũng tốt, như vậy mới có ý nghĩa. Yên tâm đi, ta sẽ giúp muội. Buổichiều có muốn dạo chơi với bọn huynh hay không, ta sẽ gọi người thay muội nửangày, cam đoan bạc thu được hôm nay sẽ hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Tô Ngọc nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ, nhìn Hoa Tinh, thấp giọng nói:
"Như vậy thật sao? Muội sẽ theo huynh đi chơi một phen. Hoa đại ca thực sự làtốt.
Hoa Tinh nghe vậy, vuốt nhẹ mái tóc Tô Ngọc, cười nói:
"Hoa đại ca cũng muốn cùng muội đi chơi một phen, ta sẽ cho người thay thếmuội, khi đến vòng cuối cùng thì sẽ để Ám Vũ thay muội. Ám Vũ vốn không lớnhơn muội nhiều lắm, chẳng qua là ta đã dịch dung mà thôi, nếu khôi phục lạichân diện mục thì dám chắc toàn trường hội hoa sẽ chấn kinh khiếp sợ.
Tô Ngọc nghe vậy, nhìn thoáng qua Ám Vũ, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị, đoạncười nói:
"Như vậy thì rất tốt, khi đó Bạch Ngọc Mẫu Đơn của muội nhất định có thể tiếnvào hàng ngũ tam cường. Hoa đại ca, hôm qua huynh không tới, không lẽ khôngđược khỏe?
Hoa Tinh thở dài một hơi:
"Ngày hôm qua một vị bằng hữu đã rời bỏ ta mà đi, mọi người đều rất buồn bãnên không đến. Hôm nay nếu muội nhìn kỹ vẻ mặt của mọi người thì sẽ thấy vẫncòn có nét buồn bã nhàn nhạt trên mặt đấy thôi.
Tô Ngọc nhìn lướt qua mọi người, gật đầu nói:
"Xem dáng vẻ của mọi người đúng là không cao hứng lắm, trầm tĩnh hơn rấtnhiều, so với những ngày trước thì khác nhau rất xa. Hoa đại ca, các người đếnthành Lạc Dương rốt cuộc là vì chuyện gì? Muội cũng thường xuyên nghe ngườikhác nhắc đến tên huynh, huynh dường như rất nổi danh đúng không?"
Hoa Tinh cười nói:
"Sau này muội sẽ biết, trong thành Lạc Dương này, ta đúng là cũng có một chútdanh khí, nhưng chuyện này không quan hệ đến muội. Buổi chiều nay ta sẽ dạymuội một phương pháp luyện khí, đối với thân thể muội sẽ rất tốt, nếu siêngnăng luyện tập thì muội cũng sẽ có thể giống như ta, có thể bay lượn được."
Tô Ngọc nghe vậy cười nói:
"Tốt lắm, muội nhất định sẽ chuyên tâm học, đến lúc đó có thể giống như Hoađại ca, tự do bay lượn."
Lúc này người kéo đến thưởng hoa càng ngày càng đông, Hoa Tinh cũng không nóithêm nữa, dắt tay Tô Ngọc trở về cạnh chậu mẫu đơn. Hoa Tinh liếc mắt chú ýbốn phía, tất cả đều là người thưởng hoa bình thường, không hề có người trongvõ lâm thì yên tâm rất nhiều, nhìn mấy mỹ nữ bên cạnh nói:
"Chiều nay ta sẽ dẫn Tô Ngọc ra bên ngoài chơi, nhân tiện có việc thươnglượng, bởi vậy nơi này cần có người thay cho Tô Ngọc. Trong các nàng thì ainguyện ý ở lại đây, nhanh nhanh báo danh để ta sắp đặt mọi chuyện.
Lời vừa nói ra, tám người bọn Mai Hương đều chằm chằm vào Hoa Tinh, tựa hồmuốn đoán xem hắn nói thật được mấy phần. Thượng Quan yến là người thích sựnáo nhiệt nhất, là người xung phong đầu tiên, tiếp theo Mai Hương cũng báodanh. Ám Vũ bởi vì có muội muội đến nên không mở miệng. Đường Mộng, Lãnh NhưThủy, Liên Phượng đều nhìn hai mắt Hoa Tinh, không hề mở miệng. Trần Lan làngười báo danh cuối cùng.
Hoa Tinh liếc nhìn ba người báo danh. Thượng Quan Yến là nhân tuyển tốt nhất,đáng tiếc, nơi này không phải là nơi an toàn, sợ rằng sẽ có nguy hiểm. MaiHương tuyệt đối không thể để lại nơi này, người duy nhất có thể lưu lại đâychỉ có thể là Trần Lan. Hoa Tinh cười nói:
"Tiểu Yến và Hương nhi vẫn còn mang theo bản tính trẻ con, không thể đứng đâylâu được, ta sẽ để Tiểu Tuyết thay thế Tô Ngọc ở nơi này. Một lát nữa ta sẽnói với Thiếu Lâm tam phái một tiếng, để cho bọn họ lưu tâm chiếu cố đến TiểuTuyết, tin rằng sẽ không có nguy hiểm quá. Tuyển chọn đã sắp diễn ra, bây giờchúng ta hãy đi ra ngoài chờ xem." Nói xong không để ý đến ánh mắt ai oán củaThượng Quan Yến và Mai Hương, cùng mọi người đi ra.
Cuộc thi này rất đặc biệt, bởi vì từ rất nhiều hoa phải chọn ra ba mươi sáuchậu mẫu đơn đẹp nhất, cho nên quy định xét tuyển cũng rất nghiêm khắc. Hơnmười vị giám khảo chuyên nghiệp cẩn thận phân tích từng chút từng chút ưuđiểm, nhược điểm của từng chậu từng chậu, loại bỏ hơn phân nửa số hoa tham dự,cuối cùng mới có thể chọn ra được ba mươi sáu chậu hoa mẫu đơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc lâu sau, đã có có một trăm hai mươi ngườitham dự tự thân ôm chậu hoa của mình trở về, vẻ mặt đầy uể oải. Lúc này đã gầngiữa trưa, hoa hội chủ quyết định vòng xét tuyển sẽ tiếp tục vào buổi chiều,sẽ từ một trăm hai mươi chậu chọn ra ba mươi sáu chậu. Cuộc thi càng tiến vàosâu thì càng cạnh tranh khốc liệt, nếu người tham gia không chuẩn bị sẵn tâmlý thì rất khó có thể chịu đựng được áp lực cuộc thi đả kích.
Hoa Tinh đi đến bàn công chứng tịch, mỉm cười nhìn chưởng môn Thiếu Lâm – TừVân đại sư, chưởng môn Võ Đang – Ngọc Chân Tử và ba người Hoa Sơn TrươngTuyết, nói:
"Đại sư, chân nhân, chưởng môn phu nhân mỹ lệ, mấy hôm nay mọi người có khỏekhông?
Từ Vân đại sư cười nói:
"Rất tốt, rất tốt, mọi chuyện vẫn diễn tiến hoàn hảo, không phát sinh đại sự,nếu không thì mấy người lão nạp sẽ thật phiền toái. Hoa thiếu hiệp chỉ trongmấy ngày đã danh dương thành Lạc Dương, lão nạp càng ngày càng phải bội phụcthiếu hiệp. Mời thiếu hiệp ngồi."
Hoa Tinh đáp lời:
"Thứ cho vãn bối không thể ngồi, tại hạ lúc này đang có chút việc thỉnh mờiđại sư và chân nhân hỗ trợ một chút. Dưới kia có một chậu Bạch Ngọc Mẫu Đơnrất đẹp tham gia cuộc thi. Chủ nhân chậu hoa đó là bạn cũ của vãn bối, chiềunay vãn bối muốn mời nàng rời khỏi nơi này một chút, để lại nha hoàn của vãnbối là Tiểu Tuyết tạm thời thay thế nàng. Mong rằng ba vị hỗ trợ để ý mộtchút, tránh cho người khác tìm đến gây phiền toái." Nói xomg mỉm cười nhìn bangười, ánh mắt dừng lại bộ ngực đầy vẻ mê hoặc của Trương Tuyết một chút, sauđó mới chịu di dời sang chỗ khác.
Ngọc Chân Tử lúc này mới mở miệng:
"Đó là việc nhỏ, Hoa thiếu hiệp yên tâm. Trưởng lão Xuất Trần của bản môn đãmay mắn được thiếu hiệp ra tay cứu giúp mới có thể giữ được tính mạng, NgọcChân Tử xin thay mặt phái Võ Đang gửi lời cảm tạ đến Hoa thiếu hiệp đã ra taytrợ giúp.
Hoa Tinh cười nói:
"Nhấc tay nhấc chân một chút có tính là chi, chân nhân quá khiêm nhường đóthôi. Hoa Tinh xin cáo từ." Nói xong liếc mắt nhìn Trương Tuyết, trong ánh mắtẩn tàng một ý vị thần bí. Trương Tuyết bắt gặp ánh mắt đó, tim lập tức đậpmạnh, tư tưởng rúng động, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại như trước.
Nhìn theo bóng dáng Hoa Tinh đang khuất dần, ánh mắt Trương Tuyết lộ ra vẻ mêmẩn. Có lẽ hắn không giống thường nhân, đáng tiếc, có một số việc ta không thểnào chủ động được, đoạn mở miệng nói:
"Hoa Tinh không phải là người tầm thường, là một nhân vật hiếm thấy trongthiên hạ. Đại sư và chân nhân có nghĩ như vậy không?" Quay sang nhìn haingười, chỉ thấy Từ Vân và Ngọc Chân Tử đều gật đầu. Bà cũng không nói nữa, chỉim lặng, trầm tư suy nghĩ.
Hoa Tinh để Trần Lan ở lại hội hoa, mang theo Tô Ngọc và những người khác rờikhỏi, trở lại Mẫu Đơn các. Cô Ngạo gọi hạ nhân chuẩn bị bữa trưa, Hoa Tinh dẫntheo Tô Ngọc về phòng mình. Sau khi đóng cửa, Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc nói:
"Bây giờ muội ngồi trên giường, làm theo lời ta, ta sẽ truyền uội khẩu quyếtmột đoạn nội công tâm pháp, muội cần phải nhớ kỹ là không được truyền cho bấtcứ kẻ nào. Cho dù là những người bên cạnh ta cũng không được truyền, hiểukhông? Một khi muội học xong thì có thể gảy được hết đoạn thủ cầm mà mẹ muộiđã dạy uội.
Tô Ngọc nghe vậy, trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, lẳng lặng ngồi trêngiường Hoa Tinh, vẻ mặt hơi bẽn lẽn. Hoa Tinh ngồi bên giường nhẹ giọng nói:
"Muội ngồi xếp bằng, lòng bàn tay lật ngửa lên, lòng bàn chân ngửa lên, ngửađầu lên. Đây chính là ngũ tâm hướng thiên, ngồi được như vậy rồi thì phảithanh trừ hết tạp niệm, tựa như trạng thái trong lúc ngủ. Muội không cần suynghĩ gì hết, mọi chuyện để ta, sẽ nhanh chóng hoàn tất.
Tô Ngọc rất thông minh, nàng rất nhanh chóng thực hiện đúng theo lời hắn nói.Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc nhắm mắt tĩnh tọa, ánh mắt lóe lên, chưởng tâm tỏa ramột làn khí thể màu xanh, chậm rãi đặt lên lưng Tô Ngọc. Một cỗ chân khí mạnhmẽ nhưng nhu hòa rót vào kinh mạch toàn thân nàng. Sau một canh giờ, Hoa Tinhmới thu tay lại, thở phào một hơi, giờ phút này hắn cũng không biết là việclàm của hắn là đúng hay sai, đành quên đi, tùy theo duyên phận.
Tô Ngọc tỉnh lại, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cả người thoải mái, hơn nữa còncảm thấy một cảm giác sung sướng luân chuyển trong lòng. Nàng quay sang, chỉthấy Hoa Tinh đang mỉm cười nhìn mình. Tô Ngọc mặt đỏ lựng, nhỏ nhẻ nói:
"Hoa đại ca, muội cảm thấy rất thoải mái, thân thể như ẩn chứa kình lực, thậtlà kỳ lạ. Đây chính là võ công ư? Thần kỳ thật, huynh nói dạy muội khẩu quyếttâm pháp, bây giờ bắt đầu dạy sao?" Nói xong chớp mắt nhìn Hoa Tinh, mắt tolóng lánh, trong veo như làn thu thủy, khiến cho người ta như say như túy.
Hoa Tinh cười nói:
"Tốt rồi, bây giờ ta sẽ dạy uội. Thật ra ta đã truyền vào cơ thể muội một ítnội công, bây giờ muội chỉ cần học cách vận dụng là được. Nếu vận dụng thànhcông thì có thể sánh với người học võ trong mười năm. Nội công tâm pháp mà tatruyền uội gọi là Bách Nhu Thần Công. Lúc này trong cơ thể muội đã có tám phầnchân khí của Bách Nhu Thần Công. Chỉ cần muội hiểu được cách vận dụng thì tinchắc chưa đến một năm đã đạt đến tầng thứ mười Bách Nhu Thần Công. Khi đó muộicó thể dễ dàng tấu hết khúc nhạc mà mẫu thân muội đã lưu lại. Bây giờ ta sẽtruyền uội khẩu quyết tâm pháp, muội phải nhớ kỹ.
Nửa canh giờ sau Hoa Tinh mới hoàn thành nhiệm vụ truyền khẩu quyết cho TôNgọc.
Hai người rời khỏi phòng, Hoa Tinh trên mặt mang theo một nụ cười bí hiểm, đưaTô Ngọc cùng đi ăn cơm Lúc này mọi người đã ăn xong, chỉ nhìn hai người ăn. Ănxong, Hoa Tinh cười nói:
"Chiều này chúng ta sẽ đi dạo, thưởng cảnh phồn hoa của Lạc Dương." Tất cả mọingười đều đồng ý, đặc biệt là Thượng Quan Yến và Mai Hương, hai người nàytuyệt đối yêu thích việc đi chơi, thích những nơi náo nhiệt.
Đoàn người rời khỏi Mẫu Đơn các, chậm rãi bước trên đường. Thượng Quan Yến vàMai Hương là hai người háo hức nhất, luôn đi trước. Cô Ngạo cũng vì thế màphải cong đuôi theo sát hai nàng để bảo vệ. Thành Lạc Dương vì tranh giành hộpgấm nên thế lực của các đại bang phái đều tổn thất thảm trọng, giờ phút nàycác thế lực đều bế quan tọa cảng, đóng cửa không ra, khiến cho thành Lạc Dươngnhất thời trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều, ngoài đường đều là dân chúng bảnđịa, rất ít thấy các nhân sĩ võ lâm.
Đoàn người Hoa Tinh từ trong thành đi về phía đông, sau đó đi một vòng quanhthành Lạc Dương, chậm rãi xem xét phong thổ nhân tình, lịch sử văn hóa của LạcDương. Dọc đường đi, Tô Ngọc bám sát cùng một chỗ với Hoa Tinh, cười cười nóinói, cao hứng cực kỳ. Tô Ngọc văn chương Phi phàm, tuyệt đối có thể sánh vớiđại học sĩ, đối với phong thổ nhân tình Lạc Dương đều có thể giải thích rõràng cho Hoa Tinh hiểu.
Hoa Tinh vẫn mỉm cười nghe nàng nói, thỉnh thoảng lại gật đầu, tuy nhiên haimắt lại chú ý đến động tĩnh ở bốn phía. Dù sao thì tổ chức Ám Ưng vẫn chưatiêu diệt được, bởi vậy khi xuất môn ra ngoài đều phải chú ý cẩn thận. Hôm nayHoa Tinh không hề phát hiện ra người của Ám Ưng nhưng lại nhìn thấy một ngườiđã từng gặp ở hoa hội. Người này chính là một thiếu niên mặc trang phục vảigai mỏng, tay cầm chiết phiến, mỗi khi xòe chiết phiến thì thấy trên cây quạtcó hình một đóa Đại Hồng Mẫu Đơn. Thiếu niên này có dáng vẻ hết sức thần bí,cho đến lúc này thư viện vẫn chưa thu thập được tin tức nào của hắn.
Thiếu niên vẻ mặt tươi cười từ một hẻm nhỏ bước ra khiến Hoa Tinh chú ý. HoaTinh khẽ hỏi Ám Vũ:
"Tiểu Vũ, có thấy gã thiếu niên tay cầm chiết phiến kia không? Muội lập tứctheo hắn điều tra xem sao. Ám Nhu đi theo ta sẽ không sao. Nhớ cẩn thận nhé,có nguy hiểm thì lập tức thối lui, không cần phải nóng lòng.
Ám Vũ nhìn theo thân ảnh đã đi xa của thiếu niên, nhanh chóng đuổi theo. ÁmNhu nhìn Hoa Tinh hỏi:
"Tỷ tỷ sẽ không sao chứ? Sao huynh không gọi người khác đi?" Rõ ràng là Ám Nhucảm thấy khó hiểu và bất bình, nghi hoặc không thôi.
Hoa Tinh mỉm cười, dắt tay nàng đi cùng mình và Tô Ngọc, cười nói:
"Yên tâm, tỷ tỷ của muội rất lợi hại, không có nguy hiểm đâu. Sở dĩ ta bảo tỷtỷ muội đi là vì tỷ tỷ của muội có kinh nghiệm phong phú nhất, người kháckhông thể nào sánh bằng. Chúng ta cứ thong thả chờ tin tốt lành của tỷ tỷ muộimang về. Phía trước có rất nhiều nơi náo nhiệt, sầm uất, muội có muốn mua gìthì nói, ta sẽ mua uội, có được không?" Nói xong nhìn nàng hấp háy hai mắt, vẻmặt buồn cười vô cùng.
Ám Nhu nhìn Hoa Tinh, nhe răng cười khúc khích, nói:
"Được, cái này là chính huynh nói đấy nhé. Lát nữa muội sẽ mua thật nhiều thứ,huynh sẽ phải mua uội thật nhiều trang phục, trang sức mới. doc truyen tai .Ôi! Thích thật đấy." Ám Nhu vui vẻ cười nói, dáng vẻ giống hệt một tiểu cônương.
Hoa Tinh thấy nàng vui vẻ, gật đầu:
"Tốt lắm, cứ mua, ta sẽ xách uội, nhớ là đừng quên mua cho tỷ tỷ của muội nữa.Nào, chúng ta tiếp tục lên đường." Vừa nói xong thì nghe Thượng Quan Yến từphía trước lớn tiếng gọi:
"Mau đến đây xem, có người thật đáng thương đây này, sao không có ai giúp."Hoa Tinh nghe gọi, vội kéo nhị nữ cùng ba người Đường Mộng tiến nhanh lên phíatrước, đến bên cạnh Thượng Quan Yến và Mai Hương.
Trên mặt đất có một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, toàn thân đầy máu, đangtrong tình trạng hấp hối, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ vẻ không cam lòng chịuchết. Chung quanh có rất đông người đứng xem, nhưng không ai ra tay cứu giúp,có lẽ họ không muốn, cho dù có muốn thì cũng không có khả năng.
Thiếu nữ toàn thân đầy máu, vết thương trên đùi không ngừng ứa máu nhưng haimắt vẫn kiên cường nhìn về phía xa, tay phải cố gắng với về phía trước, tựa hồmuốn nắm bắt thứ gì đó, đáng tiếc là nàng ta không thể nào đạt được. ThượngQuan Yến và Mai Hương nhìn thấy tình trạng đáng thương của thiếu nữ đều cảmthấy bất nhẫn, thương xót. Mai Hương kéo ống tay áo Hoa Tinh lắc lắc, thanh âmđầy vẻ bi thiết nói:
"Huynh xem có thể giúp được nàng ta hay không? Mắt nàng vẫn nhìn về phía xatựa như vẫn còn nuối tiếc điều gì đó, huynh mau giúp nàng ta được không?
Hoa Tinh nhìn thiếu nữ đang hấp hối, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nếu là mộtthiếu nữ bình thường lâm vào tình huống này thì đã sớm mất mạng từ lâu, ngườinày nhờ thứ gì mà có thể cầm cự được lâu như vậy? Có lẽ chuyện này còn ẩn chứamột bí mật không muốn người khác biết.
Hoa Tinh buông tay Ám Nhu và Tô Ngọc, đi đến trước mặt thiếu nữ, ngồi xuốngnhìn vào mắt nàng, đoạn thở dài một tiếng. Sau đó khẽ đưa song thủ lên, taytrái xuất hiện một đạo chân khí đỏ sậm, dần dần hình thành một cái lồng khí,tay phải ngưng kết thành một đạo chân khí sáng bạc. Một tả một hữu đồng thờixuất hiện hai loại chân khí bất đồng về màu sắc lẫn tính chất. Hai mắt hắn bắnra quang hoa, song thủ đồng thời áp vào thân thể thiếu nữ, hình thành mộtkhông gian dày đặc chân khí bao trùm lên thiếu nữ, cảnh tượng quỷ dị vô cùng.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn Hoa Tinh. Cảnh tượng nàytrước nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, nhìn Hoa Tinh như nhìn một vị tiên hạphàm, nét mặt tôn kính vô cùng. Đám người Mai Hương, kể cả lão đạo cũng chămchú nhìn Hoa Tinh, riêng Cô Ngạo thì cẩn thận chú ý xung quanh, sẵn sàng ratay bảo vệ cho Hoa Tinh.
Thiếu nữ trên mặt đất nhìn Hoa Tinh, ánh mắt khẽ rung lên, tựa hồ muốn nóiđiều gì đó, tuy nhiên miệng hơi hé thì máu tươi đã trào ra, không thể phát rathanh âm. Quan sát tình huống thì dường như thiếu nữ cố gắng duy trì sự thanhtỉnh là để trước khi chết có thể nói ra bí mật trong lòng, nhưng trong tìnhtrạng này thì không thể nào thực hiện được, chỉ có thể ngưng thần dùng ánh mắtnhìn Hoa Tinh, vẻ mặt vừa sầu thảm vừa bất bình, như muốn oán trách lão thiênvô tình.
Lúc này Hoa Tinh lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
"Ta đã cố gắng hết sức để giúp cô, phần còn lại chỉ có thể phó thác cho sốphận. Nếu chiếu theo thảm trạng của cô thì đúng ra đã phải chết từ lâu, nhưngbởi vì trong lòng cô còn có oán hận cực điểm nên mới có thể cầm cự được đếnlúc này. Có lẽ cô vẫn còn chuyện khiến cho chết không thể nhắm mắt, đáng tiếc,ta bây giờ cũng không có cách nào có thể giúp được cô nữa.
Thiếu nữ tựa hồ hiểu được lời Hoa Tinh nói, trước khi chết cố dùng chút khílực cuối cùng, mở miệng thốt ra mấy chữ, thanh âm mỏng mảnh như tơ:
"Ác ma, con ta, Thiên Anh Huyết..." Chỉ nói được đến đây thì khí tuyệt vongmạng, trước khi chết hai mắt vẫn mở to, nàng ta chết nhưng không hề cam lòng.
Hoa Tinh thở dài nói:
"Hy vọng ta có thể giải được câu nói cuối cùng của cô, hoàn thành cho cô tâmnguyện này. Cuộc đời của cô mặc dù không được thanh thản nhưng ta vẫn hy vọngcô có thể nhắm mắt lại, thảnh thơi rời bỏ cõi thế tục." Nói xong quay ngươilại, ánh mắt đầy vẻ ưu sầu.
Trên đường đi, Tô Ngọc và Ám Nhu đều im lặng nắm lấy tay Hoa Tinh, hai ngườiđều nhìn thấy hắn đang có tâm sự trong lòng, nhưng hỏi thế nào hắn cũng khôngnói. Lão đạo nhìn vẻ mặt âm trầm của Hoa Tinh, bèn hỏi:
"Hoa tiểu tử, ngươi làm sao thế? Từ khi ta gặp ngươi đến nay cũng chưa từngthấy vẻ mặt của ngươi như lúc này. Rốt cuộc thiếu nữ kia trước khi chết nóibảy chữ đó ẩn giấu chuyện gì vậy? Sao ngươi không nói ra ọi người biết?
Hoa Tinh vẫn lạnh lùng, dõi ánh mắt về phương xa, chậm rãi nói:
"Cô Ngạo, lập tức truyền lệnh của ta cho người của thư viện biết, lập tứcngừng mọi hành động đang tiến hành lại, thông tri cho tổng viện ở Nam Kinhphải dùng tất cả lực lượng điều tra cho ta biết địa phương nào trong ba thángvừa qua xảy ra việc mất tích trẻ con nhiều nhất, sau đó lập tức báo lại chota." Hoa Tinh nói xong hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo khiến ọi người đềucảm thấy sợ hãi.
Cô Ngạo sắc mặt đại biến, từ lúc hắn theo Hoa Tinh cho đến nay, đây là lần đầutiên Hoa Tinh ra lệnh cho hắn, hơn nữa trong mệnh lệnh còn nhấn mạnh thư việnphải dừng tất cả các việc khác lại, tập trung điều tra việc hài nhi mất tích.Từ đó có thể thấy được chuyện này hết sức nghiêm trọng. Những người khác ngheHoa Tinh nói thì càng hoảng sợ, lần đầu tiên cảm nhận được từ thân thể HoaTinh toát ra hàn khí lạnh lẽo, lạnh buốt đến tận tâm linh của người khác.
Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, Hoa Tinh tại sao lại có phản ứng mãnh liệt, yêucầu Phượng Hoàng thư viện đình chỉ hết mọi hành động khác chỉ để tập trungđiều tra việc này?
Nhìn thoáng qua mọi người, Hoa Tinh khôi phục lại vẻ thản nhiên thường ngày,từ tốn nói:
"Không cần hỏi tại sao, tương lai mọi người sẽ hiểu. Không nghĩ ra chuyến đidạo Lạc Dương lần này lại mang lại cho ta không ít chuyện. Có lẽ ta sẽ khôngthể dễ dàng rời khỏi nơi này. Được, để xem lần ai có thể nắm giữ được sốmệnh." Nói xong chậm rãi bước đi, để lại lão Đạo, Liên Phượng, Đường Mộng,Lãnh Như Thủy, Thượng Quan Yến, Mai Hương, Khúc Trúc ngẩn ngơ chôn chân tạichỗ. Bảy người kinh ngạc vô cùng, không hiểu chuyện gì lại có thể làm cho HoaTinh sợ hãi như vậy, trước nay chưa từng thấy hắn như thế. Có lẽ thiên hạ võlâm đã chuẩn bị rơi vào một trận tinh phong huyết vũ chăng?
