Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 115



Đường Mộng lặng người đứng trước mộ phần của Trọng Sơn và Lâm Phương, đámngười Hoa Tinh đứng phía sau. Tất cả đều nghiêm trang nhìn nơi mà đôi tìnhnhân được ở bên nhau, Đường Mộng không nhịn được khóc như mưa, thút thít nói:

"Hãy yên nghỉ thảnh thơi nhé, mặc dù cả đời này các vị không thể đi cùng nhauđến cuối đời, nhưng chúng tôi cũng chúc phúc cho hai người, tin tưởng kiếp sauhai người sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau. Nơi này cảnh sắc u nhã là một nơi yênnghỉ rất tốt. Sau này Đường Mộng ta sẽ thường xuyên đến thăm hai người."

Hoa Tinh khẽ vỗ nhẹ lại vai nàng, một đạo chân khí mát rượi trong nháy mắtthấm vào cõi lòng Đường Mộng, nhất thời mọi bi thương như biến mất, nàng cảmthấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Hoa Tinh khẽ nói:

"Chúng ta đi, nàng đứng ở đây cũng đã một canh giờ, nên trở về Mẫu Đơn cácnghỉ ngơi." Nói xong nhìn thẳng vào ánh mắt Đường Mộng, ý nói nàng nên trở về.

Đường Mộng không muốn chút nào, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, đi được một trămtrượng đã quay đầu nhìn lại đến mười lần, thật sự làm cho người ta cảm động.doc truyen tai . Nhìn Hoa Tinh kéo tay mình, Đường Mộng trong lòng chợt có mộtý niệm kỳ quái, có lẽ bởi vì những câu nói trước khi chết của Trọng Sơn đã thungắn khoảng cách giữa nàng và Hoa Tinh lại gần thêm một chút, nhưng chuyện nàydiễn ra quá nhanh lại khiến cho Đường Mộng trong thời gian ngắn khó có thểtiếp nhận.

Trở về Mẫu Đơn các, vẻ mặt mọi người đều tỏ ra mất tự nhiên, có lẽ nguyên nhânchính là vì cái chết của Trọng Sơn. Thượng Quan Yến và Khúc Trúc nhìn thấy vẻmặt mọi người như vậy, trong lòng cũng mơ hồ cảm nhận được chuyện gì đã xảyra. Thượng Quan Yến nắm tay Mai Hương hỏi:

"Thế nào, tại sao mọi người đều có vẻ mặt buồn bã như vậy? Rốt cuộc Trọng Sơnđã xảy ra chuyện gì? Không lẽ đích thân Hoa Tinh xuất mã cũng không cứu vãnđược tình thế sao?"

Mai Hương lắc đầu nói:

"Trọng Sơn đã chết nhưng hắn cũng đã giết được Lý Dục. Trọng Sơn vì báo thù đãkhông hề đắn đo sử dụng tuyệt kỹ xếp hạng thứ nhất trong mười loại tuyệt đạivõ công tám mươi năm về trước, Thất Sát Tuyệt Mệnh Chưởng, liều mạng đồng quyvu tận với Lý Dục." Nói xong lộ ra thần thái tiếc thương vô cùng.

Hoa Tinh đưa mắt nhìn mọi người một lượt, nói:

"Chuyện cũng đã xảy ra, tốt nhất hãy để cho nó chìm vào dĩ vãng. Bây giờ chúngta thương nghị với nhau một chút về tình thế Lạc dương lúc này. Trọng Sơn đãgiết được Lý Dục nhưng chúng ta cũng đã xảy ra xung đột với Thông Thiên Môn.Cao thủ Thông Thiên Môn tại Lạc Dương cũng đã chết sạch, ta sẽ để người củathư viện tiết lộ chuyện này ra ngoài, đem việc phân đàn của Thông Thiên Môn đãbị tiêu diệt cảnh báo cho tam đại bang phái một chút lễ nghi ban đầu."

Lão đạo nhìn Hoa Tinh, lạnh lùng nói:

"Hừ, tiểu tử nhà người đúng là dạng người vô độc bất trượng phu, giết Tổng hộpháp Thông Thiên Môn, lại không cho ai chạy thoát, bản lĩnh thật sự lợi hại,lão hữu không thể không bội phục." Hiển nhiên lão đạo đối với thủ đoạn của HoaTinh có chút không tán thành.

Hoa Tinh tỉnh bơ tươi cười, thấp giọng nói:

"Bởi vậy ta mới là Phượng Hoàng đặc sứ, còn lão chỉ là Vô Mao lão đạo, đóchính là điểm khác nhau giữa ta và lão. Chuyện ta làm cho thư viện thực sựcũng chưa nhiều cho nên ta mới quyết định tại Lạc Dương trùng chấn thanh uy,bất kể đối phương là ai, hễ trêu chọc đến Hoa Tinh ta thì tuyệt đối sẽ khôngcó kết quả tốt, ngoại trừ mỹ nữ, haha mỹ nữ đương nhiên phải ngoại lệ." Nhìnvẻ mặt của Hoa Tinh lúc này, chúng nữ đều nhe răng trợn mắt hung dữ nhìn hắn.

Ngồi im lặng trong tiểu đình lúc này gồm có Hoa Tinh, lão đạo, Cô Ngạo, DạPhong, Liên Phượng, Lãnh Như Thủy, Đường Mộng, Ám Vũ, tổng cộng tám người.Nguyên nhân là vì mọi người đều buồn bã không có hứng thú nên Hoa Tinh phảikéo đây thưởng cảnh nói chuyện. Hoa Tinh mở miệng nói:

"Trong thành Lạc Dương lúc này tồn tại ba việc quan trọng nhất. Thứ nhất chínhlà trận đấu ở hội hoa, thứ hai chính là hộp gấm, thứ ba chính là bảo vật bêntrong Long môn thạch quật. Chúng ta bây giờ đang tham gia việc thứ nhất,chuyện về hộp gấm, muốn lấy được từ Hắc Thủy Ma Sát không phải là chuyện d�dàng, bảo vật trong Long môn thạch quật cũng không phải muốn là đoạt được. Mặcdù ta biết trong các vị có người đến đây là những đồ vật đó nhưng ta hy vọngcác vị nên bỏ qua. Quan khán toàn Lạc Dương lúc này, ít nhất phải có bảy thếlực đang chú ý về phía chúng ta.

Đầu tiên chính là Võ Lâm thư viện, bọn chúng giao du với Thông Thiên Môn, lúcnày ta đã giết Quan Thiên Bắc, tin rằng khắp Trung Nguyên đã biết, bởi vậychúng ta phải cẩn thận nhìn kỹ hành động của bọn chúng. Thứ hai chính là PhiƯng Giáo. Thiên Nhất Giáo, Tuyệt Thiên Môn, tam đại bang phái. Ba môn phái nàyvốn có thực lực hùng hậu, đáng tiếc lại vì hộp gấm tranh đấu, tổn thất nặngnề. Ba môn phái này cũng chỉ còn lại Khô Mộc Chân Quân, Phích Lịch Thủ LôiKhiếu, Động Đình Giao Long Tây Môn Dũng, Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng màthôi. Mặc dù bọn họ bây giờ không còn thực lực như trước nhưng sau lưng thựcra vẫn ẩn giấu tiềm tàng các thế lực tuyệt đại, điểm này chúng ta phải tuyệtđối cẩn thận.

Thứ ba chính là Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, tam phái. Thực lực ba môn pháinày vẫn gần như nguyên vẹn, không hề tổn thất nhiều. Đặc biệt Thiếu Lâm còn cómột nhân vật rất lợi hại là Mục Phong, đáng tiếc là ta vẫn chưa có dịp gặp mặtkẻ này.

Thứ tư chính là Thần Châu Ngũ Dị, năm người này đối với ta đều lộ ra địch ý,hơn nữa thực lực không hề kém các nhân vật trong Thiên Bảng. Hộp gấm giờ đâyđang ở trong tay ngũ dị, đương nhiên sẽ bị các thế lực khác để ý từng chút.Đương nhiên cũng có thể giúp chúng ta không ít chuyện.

Thứ năm chính là các nhân vật thế lực võ lâm độc lai độc vãng. Trong đó cóbạch y thần bí La Văn, thân phận kỳ lạ Long Vũ, còn có chưởng môn Túy Kiếm MônLý Nhạc. Trong ba người này thì thân phận Long Vũ chúng ta đã biết được mộtít, chỉ còn La Văn là không thể nào nhìn ra lai lịch của hắn. Về phần Lý Nhạcthì hắn đến đây vì hộp gấm hay là đến để tìm ta báo thù thì chưa thể biếtđược. Hy vọng là hắn còn có con mắt nhìn người, không trêu chọc đến lão tử.Ngoại trừ ba người này thì cón có tổ chức sát thủ Ám Ưng, ta đã cho người điềutra căn cứ của tổ chức này, một khi phát hiện ra, ta tuyệt đối không bỏ quacho bọn chúng.

Thứ sáu chính một ít thế lực võ lâm ở hội hoa, trong đó có nhân mã của Tụ Hoacung. Ta đã phái người quan sát thật kỹ hành động của bọn họ, chỉ cần một ngọngió khẽ lay động cỏ dưới chân thì thư viện cũng sẽ báo cho ta biết. Nếu bọnchúng lặng im thì không sao, nhược bằng cử động thì ta sẽ không cho bọn chúngcó đường lui.

Thứ bảy chính là những thế lực võ lâm ở Lạc Dương đã lâu, những kẻ này mặcdùng không lộ ra nhiều nhưng cũng là một thế lực không thể coi thường, nhất làkhi chúng ta đang ở trong địa phận Lạc Dương, cho nên phải cẩn thận đề phòng.Ta biết mọi người lúc này đây vẫn còn bi thương đau buồn, nhưng cũng nên quênđi chuyện đó, phải biết rằng người chết đi không thể nào sống lại được nữa."

Đường Mộng liếc mắt nhìn Hoa Tinh, ánh mắt u oán tựa hồ đang trách hắn, lạitựa như nhắc nhở hắn, đoạn nói:

"Trước mắt thì uy hiếp lớn nhất đến chúng ta ở thành Lạc Dương chính là tổchức Ám Ưng và Thần Châu Ngũ Dị. Thần Châu Ngũ Dị võ công cao cường, hành sựquỷ dị, chúng ta phải đề phòng bọn chúng. Nói không chừng bọn chúng sẽ gây rathương tổn nặng nề cho chúng ta."

Liên Phượng lúc này cũng lên tiếng:

"Hoa Tinh giết chết Quan Thiên Bắc đã kết thành mối cừu hận sâu nặng với ThôngThiên Môn, ngươi ở nơi này đương nhiên không sợ bọn chúng, nhưng Phượng Hoàngthư viện ở Nam Kinh thì sao? Cho nên chuyện này phải sớm có chuẩn bị, phòngngừa chuyện đáng tiếc xảy ra. Về phần tam đại bang phái của Trung Nguyên thìchúng ta có thể không cần để ý đến, với uy danh của Hoa Tinh hôm nay, tin rằngkhông ai ngu dại tìm đến cái chết, tạm thời chúng ta có thể bỏ qua vấn đề này.Sau khi rời khỏi Lạc Dương thì không biết Hoa Tinh có tính toán gì không?"

Lão đạo nhìn Hoa Tinh, hỏi:

"Tiểu tử, ngươi có đúng là đang cố tình muốn lật ngược thành Lạc Dương lêntrời hay không, sao lại tạo thành cảnh hỗn loạn như bây giờ. Ta xem tên tiểutử nhà ngươi tà môn rất đậm, thực không an tâm chút nào."

Hoa Tinh nhìn mọi người, mỉm cười nói: Nguồn tại TruyệnFULL

"Ta vẫn chưa nghĩ nhiều đến chuyện rời khỏi đây, định phải chờ đến khi Mẫu Đơnhoa hội kết thúc thì mới rời khỏi, chẳng phải còn có thi đấu tuyển chọn cáiđẹp nữa hay sao, ta rất muốn được xem cuộc tuyển chọn này. Nói không chừng lúcđó sẽ có một kết quả thật bất ngờ thì sao?" Nói xong thì nở nụ cười, vẻ mặt tàdị vô cùng.

Lãnh Như Thủy nhìn nụ cười tà dị của Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ mê mẩn, bảnthân nàng tại sao lại thích một người tà dị như hắn, tại sao? Không thể hiểuđược, không thể nói ra, có lẽ đó là thiên định, là chuyện đương nhiên!

Dạ Phong mở miệng nói:

"Lúc này đây Lạc Dương đang chuyển động, sợ rằng sẽ không thể nào có kết cụcđơn giản như vậy. Thậm chí nơi này có người mang theo thực lực Thiên bảng, vớithực lực của tám người của chúng ta thì cực kỳ nguy hiểm. Ngoại trừ Thần ChâuNgũ Dị còn có một gã hắc y bịt mặt, có thể gã chính là thủ lĩnh của tổ chức ÁmƯng, còn có nữ tử bạch y che mặt thần bí. Thế nhưng trong tám người chúng tachỉ hoàn toàn dựa vào Hoa Tinh, tình huống đương nhiên bất lợi, bởi vậy phảicẩn thận tuyệt đối." Lời này vừa nói ra, cõi lòng của chúng nhân đều trở nênnặng trĩu, đáng tiếc, thực tế vẫn là thực tế, không ai có thể thay đổi được.

Hoa Tinh thấy tâm tình mọi người đều trở nên trầm trọng, nhịn không được, cườinói:

"Sợ quái gì, các người đã quên đồ đao trong tay ta thì thiên hạ phải cúi đầuhay sao? Có ta ở đây mọi người không có nhiều nguy hiểm đâu. Chúng ta khôngnói chuyện mất hứng này nữa. Hẳn là mọi người cũng đã mệt mỏi, nên trở vềphòng nghỉ ngơi. Dù sao thì hôm nay cũng đã có rất nhiều chuyện khó quên ởtrong lòng."

Đường Mộng liếc mắt đưa mắt nhìn Hoa Tinh một cái, sau đó đứng dậy về phòng.Hôm nay có lẽ nàng là người đau lòng nhất, khóc cũng nhiều nhất, cũng phảinghỉ ngơi một chút. Đường Mộng vừa đi, Liên Phượng cùng Lãnh Như Thủy cũngtiếp bước rời khỏi, mọi người cũng lục tục rời khỏi tiểu đình, chỉ còn lại HoaTinh và Ám Vũ. Hoa Tinh nhìn Ám Vũ cười nói:

"Xem ra vẫn còn Vũ nhi là khiến cho tâm ý của ta bối rối nhất. Mau trở về xemÁm Nhu như thế nào, xem hôm nay nha đầu đó có chuyện gì cao hứng không?"

Đi đến phòng Ám Vũ thì lại phát hiện ra Ám Nhu không có trong phòng, dám chắclà đang chơi đùa cùng tỷ muội Đồng Tâm. Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm lấy Ám Vũ, dịudàng hỏi:

"Trải qua chuyện của Liên Phượng và Trọng Sơn, ta mới hiểu được thực ra ta làngười hạnh phúc, bởi vì ta còn có các nàng nhưng hai người đó thì thật bấthạnh. Có lẽ kiếp sau bọn họ cũng sẽ được hạnh phúc. Ta cũng sẽ dành cả đời tađể trân trọng mỗi nữ tử ở bên cạnh, sẽ toàn tâm yêu thương các nàng, sẽ làmcho các nàng được hạnh phúc. Mặc dù tình yêu của ta có chút không hoàn chỉnhnhưng trái tim ta, tấm lòng ta sẽ không bao giờ thay đổi."

Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, khẽ hỏi:

"Tương lai thì sao? Chàng định xử lý việc của thư viện như thế nào? Làm chủnhân thư viện hay bỏ qua? Vẫn lưu lạc trên giang hồ hay tìm một chốn ẩn cư?"

Hoa Tinh nghe hỏi, vẻ mặt thoáng trầm xuống, hai tay ôm chặt lấy thân thể mềmmại của Ám Vũ, khe khẽ vuốt ve bộ ngực mềm mại tròn trĩnh của nàng, thấp giọngnói:

"Nàng đừng hỏi về tương lai, ta còn chưa suy nghĩ được nhiều. Ta cũng chỉ mớixuất đạo một tháng mà thôi, đối với nhiều thứ vẫn còn cảm thấy mới mẻ, đối vớithế giới võ lâm này tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng có lẽ tương lai ta cũng sẽkhông làm chủ nhân của thư viện, ta sẽ tìm ình một nơi sơn minh thủy tú, ẩn cưở đó, cùng các nàng sống một cuộc sống hạnh phúc, tự do tự tại, không lo khôngnghĩ. Đó mới là cuộc sống mà ta hướng đến."

Ánh mắt Ám Vũ lộ ra sự mong chờ, có lẽ đến một ngày nào đó cuộc sống của nàngsẽ thật tươi đẹp, chỉ không biết phải chờ đến khi nào! Một năm, ba năm hay nămnăm? Không thể biết được. Ám Vũ khẽ cựa mình, dịu dàng nói:

"Phu quân, đừng. Lát nữa muội muội quay về sẽ nhìn thấy! Đừng, chàng thật làvô lại, chỉ biết khi dễ người ta." Nói xong trợn mắt nhìn Hoa Tinh, tuy nhiênlại để song thủ của hắn tùy ý thọc vào trong áo ngực, tung hoành ngang dọc.

Hoa Tinh cười khùng khục, hay tay luồn lách, xuyên qua mọi trở ngại, cuối cùngđã có thể tiếp xúc với ngọc nhũ mềm mại căng láng, tận tình xoa nắn, hưởng thụsự ấm áp truyền đến, cười nói:

"Vũ nhi thật là đẹp, lần nào cũng làm cho người ta không thích thú đến mứckhông thể rời tay, chỉ muốn ôm chặt nàng trong tay, bảo vệ cho nàng."

Ám Vũ nũng nịu mắng yêu:

"Phu quân luôn mặt dày khi dễ người ta. Nếu chàng chưa gặp lại được tam đại mỹnhân thì cả ngày chỉ biết khi dễ Vũ nhi thôi." Nói xong, khẽ nhõng nhẽo cựaquậy thân thể trong ngực hắn.

Trong căn phòng nhỏ, Hoa Tinh lặng yên hưởng thụ cảm giác ngọt ngào của nhângian, tuy nhiên lúc này lại vang đến tiếng bước chân của Ám Nhu. Hoa Tinh tuykhông muốn nhưng vẫn phải dùng sức bóp mạnh vào ngực Ám Vũ một cái, sau đó mớibuông ra, nặn một nụ cười. Ám Vũ sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng sửa sang lạitrang phục chỉnh tề, tránh để uội muội phát hiện ra cảnh tượng mờ ám vừa rồi.

Ám Nhu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tỷ tỷ và Hoa Tinh đang ở cùng nhau, ánh mắtlộ ra nét kinh ngạc, cười nói:

"Tỷ tỷ, các người đã về rồi sao? Sao lại không tìm muội? Muội ở bên kia đùavới tỷ muội Đồng Tâm. Hai tỷ muội đó so với muội và tỷ thì giống nhau như đúc,thật sự là quá sức thần kỳ.

Hoa Tinh cười nói:

"A Nhu, tỷ tỷ của muội xinh đẹp, nói như vậy thì muội cũng xinh đẹp có đúngkhông? Mau mau tẩy rửa dịch dung, để ta được xem dung mạo thật sự của muội cóđược không?" Hoa Tinh mỉm cười nhín Ám Nhu, ánh mắt mê người vô cùng.

Ám Nhu nhìn tỷ tỷ, lại nhìn Hoa Tinh, lắc đầu nói:

"Không được, muội không có xinh đẹp như tỷ tỷ, không thể cho huynh xem được."Nói xong chạy đến đứng cạnh Ám Vũ, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hoa Tinh, dáng vẻtinh nghịch, đáng yêu vô cùng. Ám Vũ mỉm cười nhìn muội muội, ánh mắt mangtheo vẻ quan tâm từ ái, tay phải vỗ nhẹ vào đầu Ám Nhu, đoạn quay sang nhìnHoa Tinh, vẻ mặt đắc ý, tựa như muốn nói với Hoa Tinh rằng hắn không thể nàonắm bắt được muội muội của nàng.

Hoa Tinh nhận ra được hàm ý của Ám Vũ, chỉ mỉm cười nói:

"Tương lai muội cũng sẽ giống như tỷ tỷ của muội mà thôi. Được rồi, bây giờhai tỷ muội ở đây nhé, ta đi xem mọi người thế nào." Nói xong đứng dậy, nhìnmột lượt đôi tỷ muội trước mặt, ánh mắt lộ ra ý vị cười cợt đầy thâm trầm.

Ám Vũ nhìn Hoa Tinh rời khỏi, cười hỏi Ám Nhu:

"Vừa rồi ngươi cố ý nói như vậy là muốn trêu tức hắn đúng không? Đừng tưởng tỷkhông biết nhé, muội không gạt được tỷ đâu.

Ám Nhu hiện ra vẻ bẽn lẽn, tựa hồ như bị tỷ tỷ vạch trần tâm tư, khẽ nói:

"Tỷ tỷ thực là thích trêu người ta, có đúng là vừa rồi muội đã đắc tội vớingười trong lòng tỷ nên tỷ mất hứng, trách muội hay không thế?

Ám Vũ chỉ cười cười không đáp.

Hoa Tinh nhìn sắc trời sau cơn mưa đã tối sầm xuống, nhìn về phía chân trời,hắn khẽ than một tiếng, thì thầm trong miệng:

"Người đã muốn đi, không ai có thể giữ lại được. Hãy an nghỉ nhé Trọng Sơn, tasẽ chiếu cố thật tốt cho Đường Mộng." Đoạn quay đầu lại, đi về hướng phòngĐường Mộng.

Đẩy cửa phòng, nhìn nàng nằm trên giường thút thít, Hoa Tinh thở dài mộttiếng, ngồi bên giường nói:

"Đừng đặt nặng quá khứ trong lòng, tương lai vẫn còn dài. Một người nếu giấutrong lòng quá nhiều bí mật thì sẽ không thể nào chịu nổi. Cái chết của TrọngSơn thật ra cũng chỉ là kết quả của một việc, trong lòng nàng thì đó là mộtkết quả tàn khốc nhưng đối với Trọng Sơn mà nói thì đó cũng chính là ướcnguyện của hắn. Lâm Phương nếu vẫn còn sống thì tin chắc rằng Trọng Sơn sẽkhông lựa chọn cái chết như vậy, đáng tiếc nàng ta cũng đã chết, có lẽ đóchính là số mệnh. Lão thiên luôn thích dùng tình ái để trêu chọc thế nhân.Trong cõi nhân gian thiên địa này, con người chỉ là một sinh linh nhỏ bé bịchi phối bởi vận mệnh, nếu muốn thoát khỏi sự chi phối của vận mệnh thì chỉ cóthể cố gắng, đấu tranh cùng với ông trời thì mới may ra có hy vọng.

Đường Mộng lớn tiếng nói:

"Nếu như ngươi không đáp ứng một lần cơ hội với Trọng Sơn thì hắn sẽ khôngchết. Cùng là đều do ngươi mà ra." Đường Mộng tức giận khóc lớn.

Hoa Tinh thở dài nói:

"Ta đối với cô thế nào không lẽ cô không rõ hay sao? Trái tim của Trọng Sơn đãchết, nếu vẫn còn sống thì đó chẳng qua cũng chỉ là một sự đau khổ đối với hắnmà thôi. Điều này chắc rằng cô cũng biết, hà cớ gì phải đau đớn khổ sở nhưvậy? Ta hiểu được cô đối với hắn và Lâm Phương có giao tình rất tốt, luôn hyvọng hai người bọn họ sẽ có thể sánh vai trọn đời bên nhau. Đáng tiếc, chuyệntrên thế gian này không phải lúc nào cũng tuân theo ý muốn của con người. Thôiđược rồi, không nói nữa, hôm nay tâm tình cô không tốt, hay là ta cùng cô đidạo trong thành một lát được không?" Nói xong nhìn đăm đăm Đường Mộng, ánh mắtđầy vẻ quan tâm thiết tha.

Đường Mộng nhìn hắn như muốn lột trần sự thật sau hai mắt hắn, thút thít nói:

"Không thích, ta không đi." Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng thầm suy đoán tâmtư nàng. Đột nhiên hắn ôm mạnh lấy nàng, Đường Mộng cực lực phản đối, giãygiụa không ngừng. Hoa Tinh vận lực song thủ, ôm chặt nàng vào lòng, khiến chothân thể nàng ép sát vào người hắn, hai ngọn nhũ phong mê hoặc bó chặt trướcngực hắn, nhìn nàng dịu dàng nói:

"Đừng loạn động, cô mà lộn xộn chọc tức ta, coi chừng ta ăn thịt cô luôn, khiđó đừng nói là ta khi dễ cô.

Đường Mộng nhìn hắn, khóe mắt ngân ngấn lệ, thấp giọng nói:

"Ngươi mau buông ta ra, ngươi muốn làm gì?"

Hoa Tinh thấy nàng mở miệng, cười nói:

"Ta muốn cùng cô đi ra ngoài một chút, giúp cô khuây khỏa mà thôi. Bản thân tamặc dù rất muốn tìm lấy một cái cớ để xơi tái cô, đáng tiếc là ta chưa tìmđược, không biết có thể nhấm nháp cô một chút được không nhỉ?" Nói xong chậmrãi tiếp cận đôi môi căng mọng của nàng, hôn xuống.

Đường Mộng sắc mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức, nói:

"Hoa Tinh, ngươi mau buông tay ra, đừng làm như vậy, nếu không ta giận đấy."

Đôi môi Hoa Tinh khẽ lướt trên mặt nàng, cười nói:

"Đẹp quá, rất mềm mịn trơn láng, ta buông tay nhưng cô phải đồng ý cùng ta rangoài một lát." Nói xong bèn buông nàng ra, nhưng vẫn nắm chặt tay. Đường Mộnggiãy giụa vài cái nhưng thấy hiệu quả, đành bất lực hung hăng trừng mắt nhìnhắn.

Hoa Tinh thản nhiên cười, kéo tay nàng ra khỏi phòng. Cảnh sắc trong đêm ởthành Lạc Dương vốn rất đẹp, Hoa Tinh cùng Đường Mộng dạo chơi nôi chốn phồnhoa khiến cho không ít người chú ý đến.

Lúc này, một tiểu cô nương bán hoa đi đến. Tiểu cô nương xinh xắn, thanh âmrất dễ mến, lớn tiếng nói:

"Thúc thúc, mua hoa tặng a di đi, a di thực là đẹp đó!" Nói xong giương đôimắt to tròn, nhìn Hoa Tinh và Đường Mộng.

Hoa Tinh nhìn tiểu cô nương, tươi cười chọn một đóa hoa, cắm lên đầu ĐườngMộng, cười nói:

"Quả nhiên không sai, hoa xinh người đẹp. Hay lắm, ta mua." Lấy ra một ít bạcvụn đưa cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương vui vẻ rời đi.

Đường Mộng kiều mị liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ:

"Miệng lưỡi dẻo quẹo, chỉ biết lấy phụ nữ làm niềm vui thích, suốt ngày trêuhoa ghẹo nguyệt, sắc lang vẫn chỉ là sắc lang." Nói xong đi thẳng, để lại HoaTinh ngơ ngẩn, không hiểu tại sao mua hoa tặng nàng lại biến thành sắc lang.Nhìn theo thân thể đầy quyến rũ của Đường Mộng, hắn mỉm cười, một nụ cườidường như đang ẩn giấu sau đó một thứ gì đó.

Hoa Tinh tiến lên, nắm lấy tay nàng, cười nói:

"Dám mắng ta là sắc lang, nàng nói ta nên trừng phạt thế nào mới đúng đây? Tavừa ngẫm nghĩ ra đây chính là cơ hội tốt để chiếm lấy nàng đây, hắc hắc, cônghĩ có đúng không?" Hoa Tinh vẻ mặt gian tà nhìn Đường Mộng, trong mắt lóe raánh sáng màu đen đầy yêu mị.

Đường Mộng bước chân vào giang hồ đã nhiều năm, đương nhiên biết Hoa Tinh đangcố ý tìm cớ, tuy nhiên dạng nam nhân có thể nói thẳng ra như hắn sợ rằng khắpthiên hạ này cũng không có nhiều lắm. Cũng có thể đây chính là đặc điểm hấpdẫn phụ nữ của hắn. Nhìn Hoa Tinh, Đường Mộng cười nói:

"Muốn có ta à? Ngươi không sợ trên người ta có độc ư? Cẩn thận, độc dược sẽgiết ngươi đấy!" Nói xong thì mỉm cười, ánh mắt kiều mị đắc ý, vừa quyến rũvừa kín đáo, thực làm cho người ta nhìn không ra.

Hoa Tinh nghe vậy, đồng tử đảo một vòng, nói:

"Người ta nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, ta sợ gì chứ?Một đóa hoa xinh đẹp như vậy mà ta không hái được thì cũng không để cho ngườikhác hưởng dụng. Ta vốn không học theo cái lối suy nghĩ của đại anh hùng, đạihào kiệt gì đó, chuyện thiệt thòi cho ta, ta tuyệt không làm, hehe, cái làm tasuy nghĩ nhiều nhất hiện nay là làm thế nào để hái được đóa hoa kiều diễmnày."

Đường Mộng nghe vậy, mặt mũi đỏ bừng. Đúng là mặt dày mà, làm gì có ai mặt dàynhư hắn chứ. Nhìn trước nhìn sau một thoáng, Đường Mộng khẽ mắng:

"Được rồi, nghiêm chỉnh đứng đắn một chút có được không? Cảnh sắc xinh đẹp củathành Lạc Dương đều bị ngươi phá hủy hết. Nghiêm chỉnh đi ngắm cảnh đêm đi."Nói xong tách rời khỏi ánh mắt của Hoa Tinh, không dám nhìn hắn nữa.

Hoa Tinh nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, lẳng lặng theo đi theo nàng. Bóng đêmyên tĩnh, hai người không nói gì nữa, nhưng hai con tim đang nhích lại gần,bốn mắt lén nhìn lẫn nhau. Dưới ánh trăng, một câu chuyện tình yêu lại bắtđầu, một đôi tình nhân đang vuốt ve nhau.

Hoa Tinh khẽ ôm lấy Đường Mộng. Đây là lần đầu tiên hắn rảo bước chậm rãi dướiánh trăng với một nữ nhân.

Đối với Đường Mộng mà nói thì nhiều năm qua nàng đã gặp không ít nam nhân anhtuấn nhưng chỉ duy nhất có một người làm cho con tim nàng rung động, Hoa Tinh.Tại sao lại như thế? Ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ, có lẽ làvì khí chất tà dị của Hoa Tinh, cũng có thể là vì sự thẳng thắn của hắn, thậmchí cũng có thể là vì mị lực không cách nào kháng cự tỏa ra từ người hắn…ĐườngMộng đã hai mươi bốn tuổi, không phải là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy,nàng không muốn tìm một đại anh hùng, đại hào kiệt, nàng muốn tìm ình một tìnhyêu có cảm giác thật sự, không cần thứ tình yêu hư vô mờ mịt như trong truyềnthuyết.

Đối với Hoa Tinh mà nói, Đường Mộng là một nữ nhân kỳ lạ, nàng luôn ẩn giấumọi thứ trong lòng, không dễ dàng bày tỏ cho người khác. Một nữ nhân như vậytuyệt đối rất hấp dẫn nam nhân, nam nhân luôn thích chinh phục những nữ nhânnhư vậy, bởi vì cảm giác chinh phục được sẽ rất tuyệt vời, đương nhiên nếuthất bại thì cũng không hay chút nào.

Dưới ánh trăng của thành Lạc Dương, một đôi tình nhân chậm rãi bước đi, haibóng người trên mặt đất dính sát vào nhau. Hoa Tinh nhìn ánh trăng trên trời,ngữ ý có chút tếu táo, nói:

"Trăng đêm hai người bước, gió mát đón rì rào, nhớ đêm nay trăng sáng, trăngsáng tựa mối mai." Một tiếng cười đắc ý nổi lên, chậm rãi lan truyền khắp cáchang cùng ngõ hẻm của thành Lạc Dương, dần dần biến mất trong gió đêm.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...