Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 110



Bất thình lình, một bóng người bay ra ngăn cản đường đi của Lý Dục, chính làngười che mặt. Ánh mắt của người che sắc như dao, hữu thủ vung thiết bút lên,vô số bút ảnh mang theo kình khí, đập thẳng vào ngực Lý Dục, chiêu thức haykình lực đều rất mạnh mẽ, chứng tỏ võ công cực kỳ cao cường. Lý Dục biến sắc,hữu thủ đấm tới một quyền kích phá tầng tầng bút ảnh, nương theo phản chấn,lui nhanh về bên Quan Thiên Bắc.

Thấy người che mặt nhún người bay lên, Lý Dục nhíu mày: "Là ngươi, Vạn TrọngSơn, không ngờ ngươi dám tới đây tìm cái chết, ha ha, thực là một kẻ ngu xuẩn.Các ngươi giết hắn cho ta, ta không muốn động thủ." Dứt lời, Song Thương ĐoạtMệnh Triển Hoa và Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên nhảy ra, tiếp chiêu của ngườiche mặt, cũng đúng như lời Lý Dục, người đó là Vạn Trọng Sơn.

Người che mặt lạnh lùng nói: "Lý Dục, tên súc sinh, vì ngươi mà ta phải đến,ta phải tự tay giết chết tên bệnh cuồng điên dại, tên súc sinh chuyện ác nàocũng không từ như ngươi. Ta vì cái chết của Lâm Phương mà báo thù, ta sẽ khôngbuông the ngươi. Cút ngay, ta tìm tên súc sinh Lý Dục, không muốn giết cácngươi, mau cút ngay." Vừa nói vừa rướn người về phía trước, lao vào Lý Dục,muốn liều mạng cùng với hắn.

Khi Vạn Trọng Sơn lên tiếng, chúng nhân mới rõ thân phận của hắn. Chỉ thấytrong đám đông có một bóng người từ từ tách ra khỏi đám đông, không ai haybiết, rất nhanh đi mất. Tất cả những người tại đương trường, có không ít kẻcười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, thế nào lại dám đi tìm Lý Dục mộtngười bài danh thứ nhất trên Địa Bảng mà báo thù, không phải đi chết thì làcái gì. Lâm Vân nhìn Vạn Trọng Sơn, nghe Lâm Phương đã chết, không đành lòng,thở dài tiếc nuối, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, phải chết đi, thực có điểmđáng tiếc mà.

Đoản thương trong tay Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa lần thay đổi phương vị,huyễn hóa ra những thương ảnh chói mắt, công kích Vạn Trọng Sơn; Tuyệt Hộ ĐaoĐồ Khiếu Thiên huy động trường đao, tỏa ra đao khí màu đỏ nhạt, xé gió ào ạt,lưu lại từng nhát đao trên mặt đất sau khoảng vài xích. Nếu đao khí đó màtrúng người, thì người đó đã bị chém thành hai đoạn mất rồi.

Mắt Vạn Trọng Sơn lóe hàn quang, vô cùng phẫn nộ, hắn chỉ muốn tìm Lý Dục màbáo thù sát sát thế, nhưng mấy tên này lại cố sống cố chết đi ngăn cản hắn,thật sự là không công bằng mà. Vạn Trọng Sơn múa thiết bút trong tay, chiêunào cũng nhằm vao tử huyệt của Triển Hoa và Đồ Khiếu Thiên, hận không giếtđược chúng ngay rồi thanh toán tới Lý Dục. Song hai tên này đều là cao thủtrên Địa Bảng thành danh đã lâu, kinh qua trăm trân, không phải dễ dàng nóigiết là giết được.

Chúng nhân vây xung quanh trầm mặc quan sát trận đấu, có vẻ rất hứng thú, cólẽ lòng người là thế. Liếc ngang, không ít người bắt đầu trở nên kinh ngạctrước võ công của Vạn Trọng Sơn, dĩ nhiên ai cũng biết Vạn Trọng Sơn xưng danhNgọc Bút Thư Sinh, đứng thứ mười ba hàng Long Bảng, mặc dù võ công xuất chúngso với những kẻ đồng trang lứa, nhưng so với cao thủ Địa Bảng, thì còn khậpkhiễng rất nhiều. Vậy mà giờ đây hắn một địch hai, vẫn không chịu thua thiệt,thực là ngoài dự đoán của chúng nhân.

Vạn Trọng Sơn đánh giá hai địch nhân cường đại này, trước giờ hắn chưa từnggặp qua cường địch đến cỡ đó. Từ sau cái chết của Lâm Phương, trong nhiều ngàyqua, hắn luôn ẩn thân ở ngoài thành Lạc Dương, khổ luyện võ công, muốn chắcchắn có thể hạ sát Lý Dục, hoàn thành tâm nguyện báo thù cho Lâm Phương. Hiệnnay, mắt thấy tên ác ma Lý Dục, đáng tiếc hắn phải giết hai cường địch, mới cóthể tìm tới Lý Dục.

Mục quang Vạn Trọng Sơn hừng hực lửa, siết chặt thiết bút, từ từ vận công, khíthế lạnh lẽo, tàn độc, tựa dã thú khát mồi. Thân thể bỗng nhiên uyển chuyểnnhanh hơn, thiết bút điểm tới, tả thủ ẩn chứa chưởng lực âm hàn, che giấukhông ai hay biết, tùy thời để tung ra một đòn trí mạng. Triển Hoa và Đồ KhiếuThiên lộ ra sự rụt rè khi thấy Vạn Trọng Sơn hầm lên một tiếng, bạt núi sanrừng, hữu thủ vung bút nhanh như thiểm điện, một chiêu phá tan phòng ngự, hungtàn điểm yếu huyệt trước ngực.

Triển Hoa kinh hãi, không nghĩ đến một tiểu tử trên Long Bảng mà lợi hạinhường vậy, tâm địa độc ác vô song. Biết không thể né tránh, Triển Hoa lạnhsống lưng, thân thể cố hết sức di chuyển sang trái, kết cuộc tránh được trúngtim, bị nhất bút của Vạn Trọng Sơn chọc thủng ngực phải. Tả thủ Triển Hoa quétngang đoản thương chếch lên, muốn đập nát đầu Vạn Trọng Sơn.

Vạn Trọng Sơn lao thẳng lên phía trước, xoáy sâu thiết bút trong ngực TriểnHoa, khẽ cúi đầu, tránh thoát một đao âm độc của Đồ Khiếu Thiên, tả thủ vungra, ấn lên ngực Triển Hoa, nhất cử đánh cho vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Đồng thờimượn lực nhảy ngược lại, tránh xa sáu xích, thoát khỏi chiêu thứ hai của ĐồKhiếu Thiên. Thần sắc Trọng Sơn như tử thần chui lên, vô hồn vô cảm, nhìn ĐồKhiếu Thiên. Thấy Đồ Khiếu Thiên run rẩy toàn thân, một dự cảm không tốt lànhchợt xuất hiện trong tâm linh hắn.

Lý Dục và Quan Thiên Bắc nhìn Vạn Trọng Sơn, rồi liếc nhìn nhau, đều ngạcnhiên trước võ công của Vạn Trọng Sơn, chỉ trong một thời gian ngắn mà tănglên đến trình độ này, thực sự là ngoài tưởng tượng, cũng làm cho người takhiếp sợ một cách lạ thường. Lý Dục âm lãnh nghiến răng: "Không thể ngờ rằnghắn có thể gia tăng công lực cực nhanh như vậy, nhất quyết không thể lưu hắnlại, hôm nay bằng giá nào cũng phải giết hắn, nếu không tương lai tất thànhđại họa."

Quan Thiên Bắc gật đầu đáp: "Không sai, chính xác không thể lưu hắn lại, đểthuộc hạ tự tân xuất mã, thu thập hắn. Thiếu chủ yên tâm, không cần thiếu chủra tay." Lý Dục cười khoái trá, âm trầm nhìn Vạn Trọng Sơn.

Thân thể Vạn Trọng Sơn linh hoạt di chuyển trái phải nhanh như chớp, kết hợpthiết bút trong tay huy vũ, chặn đánh vô số trường đao của Khiếu Thiên. Nhìntừng luồng đao khí đỏ nhạt sắc bén vô bì, Vạn Trọng Sơn không thể không thừanhận, cao thủ trên Địa Bảng quả là danh bất hư truyền, hơn xa so với phàmnhân. Nếu hắn không luyện võ công mấy ngày qua, sợ rằng bây giờ lâm vào cảnhlành ít dữ nhiều.

Liếc qua Lý Dục, Vạn Trọng Sơn tự nhủ trong lòng với Lâm Phương: "Phương Nhi,hãy chờ xem, huynh lập tức có thể báo thù uội. Vì báo thù huynh không màng đếntất cả mọi chuyện trên đời, nhất định phải giết hắn, huynh có chết, huynh cũngsẽ không buông tha hắn. Đợi huynh báo thù rồi, huynh sẽ cùng muội, muội nhớchờ huynh, biết không?" Ngước nhìn chân trời, "Phương Nhi, là muội đang ở đóngắm huynh sao?"

Đồ Khiếu Thiên vừa thấy Vạn Trọng Sơn lơ đãng, thầm nghĩ cơ hội tốt, trườngđao rung lên, chém ra một đao khí màu đỏ với khí thế làm cho người người sợhãi, phảng phất một con rồng lửa, điên cuồng táp lấy Vạn Trọng Sơn. Đồ KhiếuThiên nhìn đao khí màu đỏ, từ từ nuốt bóng hình Vạn Trọng Sơn, ánh lên tiahoan hỉ. "Tiểu tử, ngươi còn không chết, lão tử không tin sau một kích toànlực của lão tử, ngươi còn có thể sống sót."

Vạn Trọng Sơn khinh miệt nhìn luồng đao khí màu đỏ, thân thể huyễn hóa thànhba đạo tàn ảnh, hòa vào trong đao khí màu đỏ. Trong lúc đó, Quan Thiên Bắc caogiọng đề tỉnh: "Khiếu Thiên, cẩn thận sau lưng, mau tránh." Nhưng đã muộn,bóng ảnh của Vạn Trọng Sơn như hư mà như thực, bỗng dưng xuất hiện sau lưng ĐồKhiếu Thiên, hữu thủ cầm thiết bút vô thanh vô tức đâm vào mệnh kỳ môn ở lưngĐồ Khiếu Thiên, nhất bút đoạt mệnh.

Tràng cảnh này, khiến tất cả mọi người hoảng kinh. Chúng nhân không dám tinvào mắt mình nữa, nhưng cũng vì thế, họ mới hiểu được, tại sao Vạn Trọng Sơndám tìm Lý Dục báo thù. Nếu hắn không có chỗ sở cậy, đồ rằng hắn cũng khôngphải thằng ngốc, sẽ không đường đường chính chính đi tìm cái chết.

Quan Thiên Bắc gầm lên giận dữ: "Hảo võ công, liền lúc giết chết hai đại caothủ của Thông Thiên Môn, Quan Thiên Bắc lão phu, hôm nay không giết ngươi, saocó thể đối mặt với hai người đã khuất dưới cửu tuyền? Tiểu tử, ngươi đi chếtđi." Dứt lời, thân thể bất chợt xuất hiện trước mặt Vạn Trọng Sơn.

Vạn Trọng Sơn hầm hừ: "Ta động thủ thì hét toáng lên, ta tìm tên súc sinh LýDục kia, không muốn động thủ với các ngươi, là hai kẻ đó bức ta, cho nên chúngphải chết. Ta không muốn động thủ với lão, mau gọi Lý Dục lại đây, đừng làmcòn rùa rúc đầu ở đó nữa. Ta phải giải quyết món nợ ân oán với hắn, sớm muộncũng phải thanh toán thôi. Dù hắn có trốn đi đâu, ta cũng sẽ không buông thahắn, ta thề!"

Quan Thiên Bắc cười lạnh: "Tiếc thay ngươi không có cơ hội đó, bởi vì ta phảigiết ngươi, ngươi chết chắc rồi, không ai có thể cứu được ngươi. Vạn TrọngSơn, chịu chết đi." Cũng không nhiều lời đôi co nữa, hữu thủ bổ ra một chưởngsấm sét, chưởng kình cường hoành tuyệt thế cuốn theo đầy cát bụi, cuồng pháchVạn Trọng Sơn.

Nhãn thần Vạn Trọng Sơn lóe lên tia trầm trọng, vội lùi lại một trượng, hòngtránh một chưởng mạnh mẽ đó. Chỉ thấy chỗ đứng của Vạn Trọng Sơn vừa xong, đãbị chưởng lực đào lên một cái hố sâu vài xích, bụi đất mịt mù, thanh thế hãihùng không ai bị kịp. Hữu thủ Vạn Trọng Sơn múa thiết bút liên hồi, chiêu thứctinh diệu tuyệt luân không ngừng công xuất, cơ thể tùy nghi tiến lên, buônglời khuyên nhủ: "Ta hy vọng lão ngay lập tức hồi thủ, không phải ta sợ đấu vớilão, ta phải giết Lý Dục, mời tránh sang một bên."

Quan Thiên Bắc cười gằn: "Tiểu tử, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, ngươi giếtkhông được thiếu chủ đâu, bởi vì có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi động đếnmột sợi tóc của thiếu chủ, hay là ngươi đi chết đi vậy." Đoạn, song thủ tảhữu, đồng loạt xoay tròn, tạo thành hai đường chân khí hình xoắn ốc, công vềhướng Vạn Trọng Sơn với tốc độ cực nhanh, khiến cho Vạn Trọng Sơn không mộtđường né tránh.

Ánh mắt Vạn Trọng Sơn biến đổi, tả thủ tung một chưởng, nghiêng người sangtrái, né được đòn công kích trước mặt. Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn bị luồng chânkhí cường đại, đánh bay cả nón và miếng vải đen che mặt, lộ ra diện mục vốn cócủa Vạn Trọng Sơn. Thấy gương mặt Vạn Trọng Sơn phủ một lớp sương mù lạnh giá,phảng phất sự bi ai, đau đớn nhất của cõi thế gian. Vạn Trọng Sơn nhảy rangoài sáu xích, kinh hãi nhìn Quan Thiên Bắc. Đối với vị cao thủ bài danh thứnhất trên Địa Bảng lần hai này, Vạn Trọng Sơn phải thật cảnh giác. Một chiêuvừa rồi, đã đưa Vạn Trọng Sơn xuống thế hạ phong.

Quan Thiên Bắc khinh khỉnh nhìn Vạn Trọng Sơn, cười âm hiểm mà rằng: "Tiểu tửđắc tội với Thông Thiên giáo ta, ngươi chết chắc, hôm nay chính là ngày chếtcủa ngươi." Sau đó, Quan Thiên Bắc lắc mình đến trước mặt Vạn Trọng Sơn, haithiết chưởng một tả một hữu ẩn chức kình đạo vô cùng, phách thẳng vào ngực vàhuyệt thái dương của hắn. Vạn Trọng Sơn lạnh lùng trầm tĩnh, hữu thủ cử thiếtbút, đón đỡ tả chưởng của Quan Thiên Bắc, tả thủ tung ra một chưởng âm tà đỡhữu chưởng của Quan Thiên Bắc. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - .TruyệnFULL

Chưởng lực vừa chạm, thân thể Vạn Trọng Sơn liền chấn động, thiết bút trongtay gãy đoạn, thân thể bị đánh bay ra ngoài một trượng, khóe môi rỉ ra mộtdòng máu tươi, tất nhiên đã bị nội thương không nhẹ. Mà Quan Thiên Bắc cũng bịđẩy ngược lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không dám tin, không tưởng được VạnTrọng Sơn còn trẻ như thế, mà công lực đã thâm hậu đến cỡ đó, thật sự là ngoàidự đoán của mọi người.

Sát khí Quan Thiên Bắc càng đậm đặc, không để Vạn Trọng Sơn đứng vững, như quỷảnh, tập kích vào tử huyệt trên toàn thân Vạn Trọng Sơn, muốn nhân cơ hội màgiết chết hắn. Vạn Trọng Sơn cười tang thương, song thủ giơ lên đón lấy đòncông kích liên hoàn mạnh mẽ đó, thân thể bị đẩy lui từng bước, máu tươi nhỏthành ra từng giọt, tình hình thập phần nguy cấp.

Quan Thiên Bắc gầm lớn một tiếng, phóng lên không trung, đứng trên trời caocách mặt đất một trượng. Quan Thiên Bắc cúi nhìn Vạn Trọng Sơn, cười lạnh:"Tiểu tử, ngươi rất tài năng, tiếc là ngươi lại gặp ta, bây giờ ngươi hãy tiếpta một chiêu Phong Lôi thần chưởng nào." Chân khí toàn thân tăng vọt lên gấpba lần, một đường chân khí màu đỏ sậm, rất nhanh bao quanh thân thể lão, dườngnhư không thấy lão đâu nữa.

Những kẻ đứng xem đều giật mình, năm xưa Quan Thiên Bắc chính là nhờ vào PhongLôi thần chưởng uy lực vô cùng này, một bước chễm chệ ngồi vào vị trí thứ nhấttrên Địa Bảng, sau bốn mươi năm, Phong Lôi thần chưởng đã tái xuất giang hồ.Hôm nay Vạn Trọng Sơn có chết, cũng không oan ức, bởi vì hắn chết vào tuyệtthế võ học năm đó, cũng là đáng kiêu hãnh lắm. Có thể làm cho Quan Thiên Bắcphải thi triển ra tuyệt kỹ thành danh, coi như là một loại vinh dự vậy.

Vạn Trọng Sơn lộ vẻ đắn đo, nhìn Quan Thiên Bắc đứng giữa trời, trong lòng VạnTrọng Sơn có chút mâu thuẫn. Quay sang nhìn Lý Dục, Vạn Trọng Sơn nghiến chặtrăng, đề tụ toàn thân công lực, chuẩn bị đỡ một kích sắp tới. Vạn Trọng Sơntoát ra ngọn lửa khí thế cuồng liệt, công lực xuất ra từ song thủ, nhắm ngayhuyết sắc chưởng đỏ đậm mà lao lên.

Hữu thủ Quan Thiên Bắc bổ ra huyết sắc chưởng ấn, như một quầng cự linh huyếtchưởng, bao phủ trong phạm vi mấy trượng. Giữa không trung vang lên tiếng sétì ầm, rung động lòng người, truyền đi thật xa. Cự linh thần chưởng màu máu hòavào chưởng lực của Trọng Sơn, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Vạn Trọng Sơnbị chấn lực thổi bay ra ngoài, vương lại giữa không trung một dòng máu đỏtươi, tựa hồ đóa mẫu đơn kiều diễm, xinh đẹp Phi thường, kinh tâm lạc phách.

Ánh mắt Vạn Trọng Sơn phảng phất tia ai oán, đây là vận mệnh sao, thực là tànkhốc. Vì cái gì chứ, trời cao? Chẳng lẽ ta muốn báo thù cũng không được, tạisao lại ngăn cản ta hết lần này đến lần khác như vậy? Chẳng lẽ Lý Dục khôngnên chết, con ta thực sự đã bị mù.

Vạn Trọng Sơn trợn trừng mắt nhìn Lý Dục, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Từtừ đứng thẳng dậy, Vạn Trọng Sơn không Lý đến thương thế của bản thân, nhìnchằm chặp Quan Thiên Bắc, nở nụ cười sầu thảm.

Trong khi mọi người quan sát Vạn Trọng Sơn, không ít người khẽ thở dài, tiểutử đáng thương, có lẽ ngươi không nên tới, không đúng sao? Song khi tất cả đểhết tâm trạng lên cuộc đấu giữa Vạn Trọng Sơn và Quan Thiên Bắc, thì không aiphát hiện ra, có đoàn người ở phía xa, đang Phi thân tới đây nhanh như thiểmđiện, tốc độ mau lẹ vô cùng, dường như muốn níu kéo thời gian đã trôi qua, đểthời gian quay trở lại.

Quan Thiên Bắc lăng không mà đứng, cười khùng khục: "Tiểu tử thực ương ngạnh,có chí khí, chỉ tiếc ngươi phải chết mà thôi. Bây giờ hãy tiếp thêm một chưởngnữa, để xem ta có tống ngươi xuống địa ngục được hay không." Một tiếng trờigầm lại vang lên, một luồng chưởng ấn huyết sắc lại xuất hiện, lại một lần nữatạo ra khí thế cường đại không gì so sánh được, đánh xuống dưới, kích thẳngVạn Trọng Sơn. Nếu đánh trúng, e rằng Vạn Trọng Sơn không được may mắn nhưnhững lần trước nữa.

Vạn Trọng Sơn nhìn quầng huyết sắc tâm linh trào dâng nỗi hận. Ta hận, có lẽkiếp này, ta nhất định không thể giết được tên súc sinh Lý Dục, Phương Nhi,hãy tha thứ cho huynh, huynh sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Nếu đã đi conđường này, huynh quyết không hối hận, huynh sẽ kiên trì đi đến cuối chặngđường. Lý Dục, ngươi chờ đó, chỉ cần ta không chết, cả đời này ta vĩnh viễnkhông buông tha ngươi.

Vạn Trọng Sơn nhún người lên, song thủ huy động không ngừng, tung ra chưởnglực liên hoàn nhằm ngăn cản một chưởng mạnh mẽ của Quan Thiên Bắc, thân thểnhanh chóng né sang bên trái, chớp mắt đã di chuyển qua sáu xích, liên tụcthay đổi phương vị. Đáng tiếc, chưởng ấn của Quan Thiên Bắc bao phủ trongphương viên tới mấy trượng, mặc dù Vạn Trọng Sơn đã tận lực tránh né trái phảimột cách linh hoạt, tránh được sức công phá cực mạnh ở giữa, nhưng không thoátkhỏi phản chấn bị hất văng đi lần nữa. Vạn Trọng Sơn tiếp tục thụ trọngthương, rơi xuống ở bên ngoài ba trượng, khẽ cựa quậy, muốn đứng lên.

Hung y Vạn Trọng Sơn bị xé nát tan tành, máu tươi nhuộm hồng ngực hắn, nhưnghắn vẫn không chết, hai mắt hắn vẫn mở to, hằn lên những tia phức tạp, khôngai biết ẩn hàm ý gì trong đó. Vạn Trọng Sơn kiên cường đứng dậy lần nữa, khôngkhỏi thở dài bất đắc dĩ. Có lẽ phải đánh một canh bạc, hy vọng bằng vào khảnăng của mình có thể giết chết Quan Thiên Bắc, sau đó mới có thể tính sổ vớitên Lý Dục đã hủy đi hạnh phúc cả đời của mình, Phương Nhi, muội phải phù hộcho huynh.

Chúng nhân đều vì ý chí bất khuất của Vạn Trọng Sơn mà chua xót, thiếu niênnày quá kiên mà, trong lòng hắn rốt cuộc có bí mật gì, lại có thể giúp hắnchịu đựng lâu như vậy? Không ít người lộ vẻ cảm khái, dường như không muốnchứng kiến cái chết của thiếu niên quả cảm trước mắt, tiếc thay không một aidám xuất thủ cứu giúp, dù sao đối thủ cũng là Địa Bảng đệ nhất nhân, ai dámchọc đây.

Sắc mặt Quan Thiên Bắc khẽ biến, cho tới giờ lão chưa từng gặp qua thiếu niênnhư thế, khí phách của hắn, ánh mắt của hắn, thực khiến người ta khó quênđược. Thoáng nhìn Lý Dục, trong mắt hắn cũng mang theo tia kinh ngạc, nhưngvẫn còn nhiều tia âm lãnh. Quan Thiên Bắc hiểu rõ ý tứ của Lý Dục, liếc quaVạn Trọng Sơn, hừ một tiếng "Kết thúc thôi, tiểu tử, ngươi cũng nên đi, lãophu sẽ tiễn ngươi một đoạn." Thần hình lóe sáng, đứng ngay trên đầu Vạn TrọngSơn, đánh xuống một chưởng.

Sắc mặt Vạn Trọng Sơn đại biến, hai chưởng lúc trước, đã làm hắn bị nội thươngquá trầm trọng, khiến cho xuất hiện ý nghĩ thi triển tuyệt học của sư phụtruyền lại, nhưng không còn thời gian nữa. doc truyen tai . Cười thê lương,một giọt lệ rơi dài theo khóe mắt, thế là hết rồi. Có lẽ kiếp này, nhất địnhphải chết trong tay hắn.

Cáo biệt, nhân thế tàn khốc, ngươi mang đến cho ta, ngoại trừ tang thương, thìđâu còn gì nữa? Có lẽ ta nên sớm ra đi, không phải sao? Đợi huynh, Phương Nhi,huynh tới đây, mặc dù huynh rất hận không báo được cừu, nhưng có thể nhìn thấymuội, huynh cũng thỏa rồi. Nếu có kiếp sau, huynh sẽ giết chết tên súc sinhđó. Chỉ tiếc, biết có kiếp sau hay không chứ?

Lúc này, Vạn Trọng Sơn nội thương rất nặng, đã không kịp phản kháng, chỉ cóthể nằm im đón nhận sự thật tàn khốc, đối mặt với cái chết. Thời khắc này, tâmtư hắn đã không còn cừu hận, có lẽ hắn muốn chết thật, hắn cố nhớ lại bónghình màu xanh biêng biếc, còn có nụ cười hồn nhiên, trong sáng, và cả kiềunhan lộng lẫy, đáng yêu. Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy nhu tình, hờ hững nhìnphương xa, người yêu dấu, nhớ đợi huynh, huynh tới đây.

Khi tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt, trong lòng của mọi người, còn vương vấnđiều gì đây? Ngay khi Vạn Trọng Sơn phải chết, trong tâm linh những người đangvây xem ở đây, có lưu lại thân ảnh của hắn hay không? Hay là vì hắn mà cầumong kỳ tích xuất hiện? Hắn thực phải chết như vậy sao, có lẽ đó cũng là mộtkết cuộc, chứ sao?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...