Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 106



Vẻ mặt Diêu Ngọc Anh thoáng qua nét thê lương, nàng cười nhạt: "Võ lâm, khôngcó nơi nào là yên ổn, ai biết được tương lai sẽ ra sao? Có lẽ tương lai thuộchạ không chết, không chừng thuộc hạ cũng sẽ đi theo công tử? Đã nhiều năm trôiqua, ai ai cũng tưởng rằng thư viện phát triển rất thuận lợi, đâu ngờ đượctrong hai mươi năm, chủ quản các nơi đã chết khoảng ba trăm người, chia đều rathì mỗi tháng phải chết một người. Phải giấu mình dưới ánh dương quang mà hànhsự, có nhiều sự tình mà rất nhiều người không thể nào biết tới. Ngoại trừ phạmvi thế lực của chủ quản ra, thì sự an toàn gần như là không có, mỗi khi đi rangoài lãnh địa, là mỗi lần đối mặt với tử vong. Bạn đang xem truyện được saochép tại: chấm

Trung Nguyên là phạm vi thế lực của Thông Thiên giáo và Võ Lâm thư viện, ở chỗnày chúng ta phải nhường nhịn bọn họ, bằng không sẽ đối đầu với nguy cơ bị họtru diệt. Đồng thời chúng ta phải che giấu mọi hành tung, không thể để họ pháthiện ra, nếu không tất cả mọi người tại nơi này đều phải chết, bởi vì trướcđây đã xảy ra vô số sự tình như vậy. Hiện giờ, bởi vì có công tử ở đây, chúngta mới dám to gan xuất hiện, nhược bằng trong dĩ vãng, muốn điều tra bất cứ sựtình gì đi chăng nữa, chúng ta chỉ có thể âm thầm tiến hành. Do công tử uychấn Trung Nguyên, nên động thái của Võ Lâm thư viện đối với chúng ta cũng đãhạn chế rất nhiều, không dám làm càn nữa, bằng không có nhiều sự vụ chúng takhông dám can thiệp tới."

Hoa Tinh ngắm nàng dịu dàng mặc lại y phục ình, ngón tay vuốt ve mặt ngọc, ánhmắt lấp lánh kì quang, trầm giọng nói: "Đã như vậy, các nàng hãy đem toàn bộnhững chuyện mà bọn Võ Lâm thư viện đã làm với chúng ta nói hết với ta. Ta cóthế lấy cớ đó, mà giết tận sát tuyệt Võ Lâm thư viện, để chúng nhân biết thủđoạn của Hoa Tinh ta. Đồng thời phải tìm mọi biện pháp để truy ra nơi ẩn thâncủa lũ chuột nhắt Thông Thiên Môn, rồi thực hiện kế tá đao sát nhân, ta muốncho cái đám tứ đại bang phái đang tụ họp trong thành Lạc Dương, toàn quân chếtsạch. Vì lúc này đang có nhiều cao thủ cấp bậc Thiên Bảng đang ở đây, cho nênchỉ cần thi hành một tiểu kế, là có thể thổi bay toàn bộ bọn chúng. Nếu chúngmuốn đoạt bảo, thì ta sẽ cho chúng có cơ hội đoạt bảo, khiến toàn bộ lũ ngumuội đó tham gia vào trò chơi của chúng ta, như vậy thì, hà hà. Như vậy mớiđầy đủ ý nghĩa chứ!" Phút giây này nhãn thần của Hoa Tinh biến thành âm hàn,lãnh khốc vô cùng, bộc lộ vẻ cổ quái bên trong hắn.

Diêu Ngọc Anh cảm nhận được tình cảm ngọt ngào của Hoa Tinh đối với nàng. Lẳnglặng nghe hắn nói, Diêu Ngọc Anh tự nhiên phát giác, Hoa Tinh không như lờicủa giang hồ truyền tụng, không chỉ có háo sắc, mà tâm kế của hắn cũng rất ghêgớm. Với võ công cường hoành của hắn như hiện nay, chỉ e tất cả những bangphái và những kẻ gây bất lợi đối với hắn, đều sẽ phải chịu một kết cuộc khôngbao giờ tới được.

Diêu Ngọc Anh gật đầu đáp: "Ngọc Anh hiểu phải làm gì, công tử yên tâm. NgọcAnh muốn hỏi một điều, có phải công tử đang muốn đấu với bọn họ, xem ai inhhơn?"

Hoa Tinh cười hờ hững: "Tương lai nàng sẽ rõ, còn giờ thì chúng ta đi ra ngoàithôi." Cười đầy ẩn ý, xoay người bước đi… Diêu Ngọc Anh lộ ra thần thái khácthường, cũng theo chân hắn ra ngoài.

Đi tới phòng Thượng Quan Yến, nơi đây đang rất đông vui, cơ hồ chúng nhân đềuở chỗ này cả. Hoa Tinh liếc nhìn lão đạo, cười ruồi: "Lão không về phòng màvận công trị thương, ngơ ngẩn ở đây xem náo nhiệt à?"

Lão đạo ai oán bảo: "Ta có thể tự vận cộng trị thương, còn ở đây chờ ngươisao? Tiểu tử ngươi thì tiêu diêu khoái hoạt rồi, bỏ lão đạo ta ở chỗ này, mặckệ cho sống chết, ngươi làm như vậy coi có được hay không hả?"

Hoa Tinh cười hềnh hệch: "Lão đạo ngươi sao có thể tính toán như vậy chứ, tacũng không so đo với lão nữa, ta giúp lão một tay vậy." Sau đó giơ hữu thủlên, một màn sương trắng nhu hòa xuất hiện trên tay hắn. Hoa Tinh nhắc nhở:"Cẩn thận, bình tâm tĩnh khí, chú ý không có tạp niệm." Tiếp theo áp tay lênđỉnh đầu lão đạo, lập tức một luồng chân khí nhu hòa lan ra khắp kinh mạchtoàn thân, tự động lưu chuyển trong cơ thể của lão đạo.

Hoa Tinh xoay tay thu về, nhìn mọi người, nói: "Không có sao cả, chúng khôngcần để ý tới lão đạo nữa, chúng ta tiếp tục trò chuyện với nhau đi nào." Rồiđi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, mỉm cười với đám nữ nhân, ánh mắt không ngạingùng lướt qua song phong của chúng nữ, đúng cái điệu bộ của tên háo sắc.

Hoa Tinh cất tiếng: "Vừa rồi, Ngọc Anh đã mang đến rất nhiều tin tức, trong đócó một tin tức về Trọng Sơn, các nàng có thấy sao?" Đoạn nhìn về phía ĐườngMộng. Đường Mộng nghe vậy, sắc mặt trở nên vui vẻ, vừa định mở miệng, thì đãbị Mai Hương cướp lời. Mai Hương vội hỏi: "Hoa Tinh, có phải là biết Trọng Sơnđang ở đâu không, huynh mau nói ọi người biết đi. Đừng có làm ra cái vẻ đángghét đó nữa mà, mau nói đi."

Hoa Tinh liếc nhìn Mai Hương, trong lòng tiếc hùi hụi, vốn muốn nghe ĐườngMộng mở miệng cầu xin mình nói ra, ai ngờ lại gặp phải tiểu nha đầu nóng tínhnày. Hoa Tinh cười khanh khách mà rằng: "Vấn đề này cứ để Ngọc Anh nói, tiệnthể sẽ trình bày lại toàn bộ tin tức ọi người. Dù sao ở đây cũng chẳng cóngười ngoài, hết thảy đều là người của mình cả mà, không phải sao?"

Tam nữ Liên Phượng, Lãnh Như Thủy và Đường Mộng trừng mắt liếc hắn, cái gì mànói là không có người ngoài, cái gì mà tất cả đều là người của mình, khôngphải hắn đang nói cả ba nàng đều là tình nhân, thê thiếp của hắn thì là gì vàođây cơ chứ. Có điều trong ba nàng, cũng chẳng có ai lên tiếng phủ nhận, có lẽtrong tâm linh các nàng tuy không muốn, nhưng cũng không cự tuyệt.

Diêu Ngọc Anh nắm tay Liên Phượng và Lãnh Như Thủy, nhận ra sự khác lạ của haingười, không khỏi mỉm cười. Hai người đó, không sớm thì muộn cũng lọt vào tayHoa Tinh mà thôi. Cười mím chi với hai nàng, Diêu Ngọc Anh thong thả thuật lạinhững tin tức mà nàng mang đến. Trong phòng, ngoài lão đạo và Hoa Tinh ra thìai nấy đều chăm chú lắng nghe Diêu Ngọc Anh nói. Mà Hoa Tinh thì dán cặp mắtcú vọ của hắn lên người tam nữ Liên Phượng, Lãnh Như Thủy và Đường Mộng, tựahồ muốn nhìn xuyên thấu y phục của các nàng.

Nghe xong tin tức của Diêu Ngọc Anh, chúng nhân đều có vẻ mặt bất đồng. DạPhong đứng dậy nói lời cáo biệt, liền bị Hoa Tinh ngăn lại. Hoa Tinh cười nói:"Bây giờ thành Lạc Dương này, cao thủ tụ tập, hay là ngươi cứ lưu lại đây, vừalúc ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Nếu ngươi có sự tình gì phải hoànthành, ta có thể phân phó người giúp cho ngươi, thư viện rất nhiều người,ngươi cứ việc lên tiếng. Hiện nay, ta mang theo cả một đoàn mĩ nữ. Không thểnào chiếu cố hết được, ngươi có thể giúp ta để ý tới các nàng, đừng để xảy rachuyện gì."

Dạ Phong nhìn Hoa Tinh, trầm tư hồi lâu, đoạn gật đầu đáp ứng. Lúc đó, DiêuNgọc Anh nói: "Công tử, thuộc ha cũng phải đi thôi, ngày mai thuộc hạ sẽ pháingưòi đến liên lạc với người. Người còn có sự tình gì phân phó hay không?"

Hoa Tinh dịu dàng nói: "Nàng giúp ta chú ý tới tình hình của Tô Ngọc trongnhững lượt thi đấu hội hoa, một khi có động tĩnh, lập tức báo cho ta biết. doctruyen tai . Nàng ấy và ta có mối quan hệ đặc biệt, đợi đến khi hoa mẫu đơncủa nàng ấy tiến vào vòng chung khảo, thì ta sẽ tìm người thay thế nàng ấytham gia cuộc đấu. Mặt khác, nàng phải cẩn thận lưu ý hành tung của Thiên MaChiến Thần Mộc Tây Tạp, hắn mà vào trong thành Lạc Dương phải ngay tức khắcbáo cho ta, đó là một nhân vật nguy hiểm cực độ, nhắc nhở người của thư việnđừng có đến quá gần hắn. Được rồi, không còn gì nữa, nang đi đi, cẩn thận mộtchút."

Ám Vũ và Liên Phượng tiễn Diêu Ngọc Anh ra ngoài, đi tới cổng, Diêu Ngọc Anhcười chọc ghẹo: "Liên tỷ tỷ nhớ bảo trọng bản thân, hiện nay Lạc Dương thành,phong vân bách biến, vì an toàn của mình, tỷ tỷ nên luôn đi theo công tử. Côngtử là cao thủ lợi hại nhất của thư viện từ trước đến nay, có người ở bên cạnhbảo đảm tỷ sẽ không phải sợ hãi trước bất kỳ mối hiểm nguy nào. Đồng thời,công tử thấu hiểu nhất, chính là thương hương tiếc ngọc, đại mĩ nữ xinh đẹpnhư tỷ tỷ đây, nhất định công tử sẽ phá lệ mà ưu đãi tỷ đó. Hy hi, tỷ tỷ nóithử xem có phải hay không?" Rồi xoay người chuồn thẳng, để lại một chuỗi tiếngcười giòn tan.

Liên Phượng nghe thấy thế mắng với theo một cách yêu kiều: "Ngọc Anh đángchết, dám giễu cợt tỷ, lại còn nói giúp cái tên Hoa Tinh đáng ghét đó nữa, tỷthấy muội đã bị hắn hớp hồn mất rồi, bằng không hôm nay sao lại nói chuyệntrong phòng hắn tới nửa canh giờ. Muội đó nha, có phải đã bị hắn ăn mất rồi,thế nào lại đi giúp hắn chứ."

Ám Vũ ở bên cạnh, cười thích thú. Nhìn điệu bộ của Liên Phượng, thầm nghĩ côngtử thật có phúc, mĩ nhân này cũng đã động tâm, chứ sao lại có ngữ khí như thế?Ám Vũ cười hì hì: "Tỷ tỷ đẹp như vậy, Tiểu Vũ thực là ngưỡng mộ, công tử nhànày đã bị tỷ tỷ đánh cắp mất hồn vía rồi đó. Tỷ tỷ không thấy sao, vừa nãycông tử nhìn tỷ tỷ, trong mắt ngập tràn sự si mê?"

Liên Phượng trừng mắt, gắt lên: "Tiểu nha đầu, cả muội cũng dám giễu cợt ta,xem ta thu thập muội đây." Và song thủ vươn tới, muốn bắt lấy Ám Vũ, xử lýnàng một trận. Ám Vũ vụt ra phía sau, cười khanh khách: "Tỷ tỷ à, oan uổng uộiquá, điều muội nói là sự thật mà, cả Mai Hương muội muội cũng biết nữa kìa,chúng muội đều chờ tỷ tỷ gia nhập vào vòng tay của công tử nhà này đó." Đoạnchạy ngược vào trong.

Liên Phượng thi triển khinh công, bay ngang đầu Ám Vũ, định chụp lấy nàng. Chỉtiếc vừa mới hạ thân xuống, đã bị Ám Vũ điểm trúng huyệt đạo. Sắc mặt LiênPhượng khẽ biến: "Tiểu Vũ, muội định làm gì vậy?"

Ám Vũ cười nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, muội không có như công tử đâu, cho nên muộilàm sao mà ăn tỷ được chứ. Chỉ là muội quá hâm mộ vẻ đẹp của tỷ tỷ, muốn ngắmnhìn tỷ tỷ thật kỹ mà thôi." Bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt Liên Phượng,buông lời tán thưởng mãi không thôi. Hữu thủ nàng bất ngờ nắm lấy song phongcủa nàng, biểu lộ sự hưng phấn: "Của tỷ tỷ thực là to mà, sao mà nhu nhuyễn,đàn hồi đến vậy cơ chứ, công tử nhà này chắc chắn sẽ bị tỷ tỷ mê chết mất."Sau đó không đợi nàng cất tiếng, tự nhiên giải khai huyệt đạo cho nàng, Phithân biến mất vào một góc khuất.

Liên Phượng ửng hồng cả mặt, không nghĩ tới bị Ám Vũ hí lộng, nhớ lại nhữnglời Ám Vũ và Diêu Ngọc Anh nói, nàng không cầm lòng được tự hỏi bản thân,chẳng lẽ mình bị hãm sâu vào rồi sao? Cười khổ một tiếng, Liên Phượng chầmchậm quay về phòng.

Sau đó, Hoa Tinh cùng mọi người đến tiểu đình dùng cơm chiều. Chúng nhân vừaăn cơm vừa trò chuyện rôm rả về sự tình trong thành Lạc Dương và hoa hội đangdiễn ra. Trong lúc đó luôn vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ. Không khí đầmấm chan hòa khắp tiểu đình. Rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi sau một ngày chứngkiến quá nhiều sự kiện kinh tâm động phách.

Bóng đêm, bất tri bất giác ùa về, từng cơn gió mát lành xua tan những muộnphiền và tàn khốc của một ngày dài, bồi tiếp chúng nhân chìm vào giấc ngủ êmđềm. Trong Mẫu Đơn các, đột nhiên xuất hiện hai bóng người lóe lên, rồi biếnmất dưới ánh trăng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...