Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đêm Cổ Tích

Chương 8



Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua ô cửa sổ, đánh thức Trung khỏi giấc ngủ chập chờn. Cảm giác bồn chồn, lo lắng quặn thắt trong lồng ngực anh ngay khi ý thức trở lại. Đêm qua, cái đêm kinh hoàng nhưng cũng đầy khoái lạc đó, vẫn ám ảnh tâm trí anh từng giây phút. `Liệu em ấy có sao không? Em ấy có… có ghét mình không?` Trung rời giường, từng bước chân nặng trĩu. Anh muốn nhìn thấy Hiền, muốn biết phản ứng của em gái mình, nhưng cũng sợ hãi đến tột cùng.

Anh cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể khi bước vào phòng khách. Tiếng lạch cạch từ nhà bếp cho thấy Hiền đã dậy. Trung nuốt khan, trái tim đập thình thịch như đánh trống. Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước vào.

Hiền đang đứng cạnh bếp, cô bé mặc chiếc váy ngủ lụa màu xanh nhạt, mái tóc dài buông xõa. Dáng vẻ cô bé vẫn nhỏ nhắn, thanh thoát như thường lệ. Hiền quay lại nhìn anh, khuôn mặt vẫn trong sáng, đôi mắt to tròn, môi khẽ mỉm cười.

“Anh Trung dậy rồi à? Anh muốn ăn sáng gì không? Em làm trứng ốp la nhé?” Giọng Hiền vẫn ngọt ngào, dịu dàng như mọi ngày, không một chút gợn sóng hay khác lạ nào.

Trung đứng sững lại. Anh quan sát Hiền thật kỹ. Khuôn mặt em không hề có vẻ sợ hãi, không có dấu vết của sự giận dữ hay tổn thương. Thậm chí, Hiền còn chủ động nói chuyện, chủ động đề nghị làm bữa sáng cho anh. `Không có gì xảy ra ư? Em ấy… em ấy không biết gì sao? Hay là em ấy đang cố tình giả vờ?` Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu vào đầu Trung. Anh muốn hỏi, muốn xác nhận, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại.

“À… ừm… trứng ốp la cũng được,” Trung lắp bắp đáp, mắt vẫn không rời khỏi Hiền. Anh cảm thấy một chút nhẹ nhõm, xen lẫn sự bối rối tột độ. Anh không thể tin được rằng Hiền lại có thể bình tĩnh đến vậy sau tất cả những gì đã xảy ra.

Suốt bữa sáng, Trung cố gắng tìm một kẽ hở, một dấu hiệu bất thường nào đó trong hành vi của Hiền. Anh quan sát cách em gái cầm đũa, cách em ăn cơm, cách em nhìn anh. Nhưng không có gì cả. Hiền vẫn trò chuyện hồn nhiên về trường học, về bài vở, về bộ phim hoạt hình em vừa xem. Cứ như thể đêm hôm trước chỉ là một giấc mơ quái đản của riêng Trung mà thôi.

“Hiền này… dạo này em học hành có mệt không?” Trung cố gắng bắt chuyện, giọng anh hơi gượng gạo. Anh cố tình nhìn thẳng vào mắt Hiền, mong tìm thấy một chút né tránh, một chút e dè.

Hiền nhìn anh, đôi mắt long lanh không chút che giấu. “Cũng bình thường thôi anh. Có mấy bài toán khó một chút, nhưng em làm được hết rồi.” Cô bé mỉm cười, nụ cười trong sáng đến lạ lùng. “Sao anh lại hỏi vậy?”

`Em ấy không né tránh. Không một chút nào.` Trung cảm thấy hụt hẫng. Sự bình thản của Hiền khiến anh càng thêm hoang mang. `Là em ấy thực sự không sao, hay em ấy quá giỏi che giấu?` Trung không thể biết được.

Những ngày tiếp theo cũng diễn ra tương tự. Hiền vẫn là Hiền của ngày xưa, hồn nhiên, trong sáng, và vẫn quấn quýt bên anh trai. Cô bé vẫn chạy đến ôm anh mỗi khi anh đi học về, vẫn đòi anh kể chuyện trước khi ngủ, vẫn ngồi cạnh anh xem TV vào buổi tối. Trung cảm thấy vừa nhẹ nhõm vì Hiền không bị tổn thương tâm lý, vừa cảm thấy khó hiểu và có chút thất vọng vì em gái không hề có bất kỳ phản ứng gì.

`Mình có nên tiếp tục không?` Ý nghĩ đó lại len lỏi vào đầu Trung. Khoái cảm cấm kỵ vẫn gào thét trong anh. Nhưng nhìn Hiền hồn nhiên như vậy, Trung lại cảm thấy tội lỗi dâng trào. Anh sợ Hiền sẽ thực sự bị ảnh hưởng tâm lý nếu anh tiếp tục làm những điều đó. Dù khao khát đến phát điên, Trung vẫn cố gắng kiềm chế bản thân. Anh quyết định tạm thời sẽ không vào phòng Hiền nữa. Anh viện cớ học thêm, ôn thi, hoặc đơn giản là nằm lì trong phòng mình, cố gắng ép buộc bản thân tránh xa em gái.

Một tuần trôi qua kể từ đêm đó. Trung vẫn giữ khoảng cách. Anh vẫn trò chuyện với Hiền, nhưng không còn những cái chạm thân mật, không còn những lúc anh lẻn vào phòng em vào ban đêm. Không gian giữa hai anh em, vốn dĩ đã bị dục vọng cấm kỵ làm cho méo mó, giờ lại trở nên lạnh lẽo và xa cách hơn bao giờ hết.

Về phần Hiền, ban đầu cô bé cảm thấy nhẹ nhõm khi Trung không còn chạm vào mình nữa. Cái cảm giác tội lỗi, sợ hãi, pha lẫn với những khoái cảm mãnh liệt trong đêm đó, đã khiến cô bé bối rối tột độ. `Anh ấy dừng lại thật rồi.` Cô bé tự nhủ. Nhưng dần dần, sự nhẹ nhõm đó bị thay thế bởi một cảm giác trống rỗng.

Cơ thể cô bé, sau một tuần được “nghỉ ngơi”, đã trở nên bình thường trở lại. Tuy nhiên, nó lại bắt đầu “nhớ” những cảm giác cấm kỵ đó. `Anh ấy đã đút cái đó của anh vào bướm mình… cảm giác đó…` Hiền ngồi học bài mà không thể tập trung. Khuôn mặt anh trai, cảnh tượng đêm đó, cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí cô bé. Cái đau ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại dư vị của khoái cảm tột độ. Lần đầu bị Trung xâm nhập, bị dương vật anh trai lấp đầy âm đạo, bị tinh dịch anh bắn vào bên trong… tất cả những cảm giác đó giờ đây lại khiến cơ thể cô bé râm ran, bứt rứt. `Bên dưới của mình… sao nó ngứa ngáy thế này?`

Hiền khẽ nhíu mày. Cô bé tự đưa tay xuống vuốt ve đũng quần. Một cảm giác ẩm ướt nhẹ truyền đến đầu ngón tay. Cô bé biết, đó là dâm thủy. `Mình lại ướt rồi.` Khao khát được chạm vào, được lấp đầy, được Trung “đút cặc vào lồn” một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ. Cô bé không còn là cô bé nhút nhát, sợ hãi của những ngày đầu nữa. Khoái cảm cấm kỵ đã gieo mầm trong cô bé, biến thành một thứ “ma túy” ghê gớm.

Hiền nhìn Trung, người đang cố gắng tránh mặt mình. `Anh ấy sợ sao? Sợ mình sẽ ghét anh ấy? Hay sợ bản thân không kiềm chế được?` Một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu Hiền. `Vậy thì, mình phải giúp anh ấy.` Cô bé không muốn cảm giác trống rỗng này nữa. Cô bé muốn cảm giác được anh trai chiếm hữu.

Tối hôm đó, sau bữa ăn, Trung đang ngồi trong phòng khách xem TV, cố gắng dồn sự chú ý vào màn hình. Hiền bước ra từ phòng bếp, tay cầm một vỉ thuốc.

“Anh Trung, dạo này em lại khó ngủ quá,” Hiền nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một chút luyến tiếc, như thể đang than thở với anh. Cô bé ngồi xuống ghế đối diện với Trung, bóc ra một viên thuốc màu trắng, y hệt viên thuốc ngủ cô bé đã từng giả vờ uống trước đây. Cô bé rót một cốc nước, rồi chậm rãi, từ từ uống viên thuốc đó, đôi mắt vẫn không rời khỏi Trung.

Trung giật mình. Anh nhìn Hiền, nhìn viên thuốc màu trắng đó. Toàn thân anh như bị điện giật. `Thuốc ngủ.` Từ “thuốc ngủ” cùng với lời than thở của Hiền, và cả ánh mắt như có như không của em gái, tất cả hợp lại thành một tín hiệu rõ ràng như sấm sét đánh vào đầu Trung. `Em ấy… em ấy đang ra dấu hiệu cho mình sao? Em ấy muốn mình vào phòng sao?`

Một cảm giác vui sướng đến điên dại bùng nổ trong lòng Trung. Nó không phải là sự nhẹ nhõm vì Hiền không sao, mà là sự sung sướng của một kẻ nghiện được thấy liều thuốc của mình. `Em ấy cũng nhớ mình. Em ấy cũng muốn mình.` Dục vọng cấm kỵ, cái thứ đã bị anh cố gắng đè nén suốt một tuần qua, giờ đây bỗng trỗi dậy mạnh mẽ gấp bội, gầm gừ đòi được giải thoát. Trung mừng như bắt được vàng, một nụ cười bệnh hoạn thoáng qua trên môi anh.

“À… ừm… vậy em cứ ngủ sớm đi nhé,” Trung cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sóng trào mãnh liệt. Anh biết, đêm nay sẽ không còn là đêm anh phải dằn vặt bản thân nữa.

Hiền mỉm cười nhẹ. Cô bé đặt cốc nước xuống, rồi chậm rãi đứng dậy. “Dạ, em lên phòng đây. Anh Trung cũng nghỉ sớm nhé.” Cô bé nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của mình, cánh cửa lại khẽ khép hờ, để lại một khe nhỏ mời gọi trong bóng tối.

Trung ngồi đó, tim đập thình thịch. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép hờ đó, cảm giác như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Anh biết Hiền đang chờ anh. Anh biết em gái đang đưa ra lời mời. Mọi sự dằn vặt, mọi cảm giác tội lỗi bỗng chốc tan biến như khói sương, chỉ còn lại sự khao khát cháy bỏng.

Màn đêm buông xuống, nuốt chửng căn nhà vào trong im lặng. Trung nằm trên giường, nhưng anh không thể ngủ. Anh đếm từng giây, từng phút trôi qua. Mùi hương của Hiền, hình ảnh em gái trong chiếc váy lụa, và cả ánh mắt mời gọi đó, tất cả cứ quấn lấy tâm trí anh. Khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, và mọi thứ chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối, Trung khẽ khàng rời khỏi giường.

Anh bước chân thật nhẹ nhàng ra khỏi phòng, tiến thẳng về phía phòng Hiền. Tim anh đập dồn dập trong lồng ngực. Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đẩy cánh cửa đang hé mở. Căn phòng của Hiền chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt hắt vào từ khung cửa sổ. Trung nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Hiền đang nằm yên vị trên giường, cuộn tròn trong tấm chăn mỏng.

Đêm đó, Trung lại bước vào căn phòng của em gái.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...