Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đêm Cổ Tích

Chương 6



Dưới ánh trăng mờ nhạt xuyên qua khung cửa sổ, Trung nằm trên giường, nhưng tâm trí anh không thể nào yên tĩnh. Chỉ một tuần trôi qua kể từ đêm đó, đêm mà anh suýt chút nữa đã vượt qua lằn ranh đạo đức, đêm mà dục vọng cấm kỵ đã xé toạc lớp vỏ lý trí mỏng manh. Cảm giác tội lỗi như một con rắn độc, quấn lấy trái tim anh, siết chặt từng nhịp đập. `Mình đã làm gì vậy? Em ấy… em ấy chắc chắn đã rất sợ hãi. Mình đã xâm hại em gái mình. Một người anh tồi tệ đến vậy sao?`

Hình ảnh Hiền, gương mặt ửng hồng vì khoái cảm, nhưng đôi mắt nhắm nghiền như thể đang cố thoát ly khỏi thực tại, cứ ám ảnh Trung. Anh biết cô không ngủ. Anh biết cô đã cảm nhận được tất cả. Và điều đó càng khiến anh dằn vặt. `Em ấy phải chịu đựng những thứ ghê tởm do mình gây ra. Em ấy có ghét mình không? Có cảm thấy bị ô uế không?` Trung ôm đầu, cắn chặt môi. Cái thứ khoái cảm cấm kỵ đó, nó như một liều thuốc độc, vừa khiến anh say mê, vừa khiến anh tự khinh bỉ chính mình. Nó là một con quỷ thì thầm bên tai, thôi thúc anh làm những điều đáng ghê tởm, rồi lại gieo rắc sự hối hận tột cùng. Anh đã hứa với mẹ, đã thề sẽ bảo vệ Hiền. Nhưng anh đã làm gì? Anh đã trở thành kẻ đáng sợ nhất trong cuộc đời em ấy.

Suốt một tuần qua, Trung cố gắng tránh mặt Hiền nhiều nhất có thể, đặc biệt là vào buổi tối. Anh viện cớ học bài khuya, chơi game, hoặc ra ngoài với bạn bè. Anh không dám đối diện với ánh mắt em, sợ rằng sẽ đọc thấy sự sợ hãi, sự khinh bỉ, hoặc thậm chí là sự thất vọng nào đó trong đó. Anh giữ khoảng cách, không còn những cái xoa đầu, những cái ôm vai, hay những lời trêu chọc thường ngày. Mỗi lần Hiền bước vào phòng khách, Trung lại vô thức căng thẳng, tìm cớ đứng dậy đi vào bếp hoặc ra ban công.

Về phần Hiền, sự im lặng và xa lánh của Trung khiến cô bé vô cùng bứt rứt. Ban đầu là sự nhẹ nhõm, vì cô không còn phải giả vờ ngủ để che giấu những cảm xúc phức tạp khi anh trai chạm vào mình. Nhưng dần dần, sự nhẹ nhõm đó biến thành nỗi khó chịu, rồi thành sự trống rỗng. `Anh ấy không vào nữa. Anh ấy không chạm vào mình nữa.`

Hiền ngồi trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt mình. `Mình không xinh đẹp sao? Anh ấy… anh ấy không cần mình nữa rồi.` Một cảm giác hụt hẫng lạ lùng len lỏi trong lòng cô bé. Cái đêm anh trai dừng lại, Hiền đã cảm thấy thất vọng đến mức nào, cô bé tự hỏi. Cô bé đã quen với những cái chạm, những khoái cảm cấm kỵ mà Trung mang lại. Chúng đáng sợ, chúng sai trái, nhưng chúng cũng mãnh liệt đến mức khiến cơ thể cô bé run rẩy, đầu óc trống rỗng và rên rỉ trong vô thức. Giờ đây, sự thiếu vắng những cảm giác đó, cùng với thái độ xa lánh của Trung, khiến Hiền cảm thấy như bị bỏ rơi.

`Không, anh ấy không được phép bỏ rơi mình.` Hiền nắm chặt tay. `Anh ấy là của mình. Mình phải làm gì đó.` Trong suốt những ngày qua, trong cái không khí căng thẳng bao trùm căn nhà, Hiền đã suy nghĩ rất nhiều. Cô bé nhận ra Trung vẫn luôn lo lắng cho mình. Cái việc anh đột ngột dừng lại đêm đó cũng là vì anh sợ hãi, vì anh quan tâm đến cô. Vậy thì, nếu anh sợ hãi, cô bé phải cho anh thấy anh sẽ mất đi cô.

Và một kế hoạch đen tối, đầy mưu mô đã nảy sinh trong tâm trí non nớt nhưng không kém phần ranh mãnh của Hiền.

Chiều hôm đó, Trung đang ngồi trong phòng khách đọc sách thì nghe thấy tiếng Hiền nói chuyện điện thoại từ phòng ngủ của cô bé vọng ra. Cô bé không đóng cửa hoàn toàn.

“Ừm, bạn trai tớ á? Cậu đoán xem,” Hiền nói, giọng điệu nũng nịu pha chút bí ẩn. “Anh ấy đáng yêu lắm, lại còn rất ga lăng nữa chứ.”

Trung giật mình, tai anh lập tức dựng lên. `Bạn trai?` Tim anh thắt lại. Anh đã quên mất, Hiền cũng đã lớn rồi. Em ấy đã 12 tuổi, sắp sửa thành thiếu nữ. Sẽ có những chàng trai để ý đến em. Sẽ có những người khác muốn chiếm hữu em. Một nỗi ghen tuông cấm kỵ, dữ dội bỗng trỗi dậy trong lồng ngực Trung. `Không thể nào! Hiền là của mình!`.

“Thôi nào, tớ đâu có nói dối. Chiều mai anh ấy hẹn tớ đi xem phim đó,” Hiền lại nói tiếp, giọng điệu có vẻ cố tình lớn hơn một chút. Trung nghe rõ tiếng Hiền cười khúc khích, rồi lại thì thầm gì đó mà anh không nghe rõ. Anh cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim. Cảm giác mình sắp mất đi em gái, mất đi cái thứ quý giá nhất mà anh đã cố gắng bảo vệ (và cũng suýt nữa phá hủy), khiến anh đau khổ tột độ. Anh cố gắng lắng nghe thêm, nhưng Hiền đã kết thúc cuộc gọi. Cô bé bước ra khỏi phòng, mặt mày tỉnh bơ, nhìn anh mỉm cười như không có chuyện gì.

“Anh Trung, anh đang đọc gì vậy?” Hiền hỏi, giọng điệu vẫn ngọt ngào như mọi khi.

Trung khẽ giật mình, vội vàng hạ cuốn sách xuống. “À… không có gì. Anh chỉ… đọc chút chuyện thôi.” Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng đôi mắt không khỏi liếc nhìn cô em gái. `Em ấy thực sự có bạn trai rồi sao? Mình đã quá tự tin, quá thờ ơ rồi.` Nỗi sợ hãi mất mát dâng trào.

Đến bữa tối, Hiền vẫn giữ thái độ tự nhiên, vui vẻ. Cô bé ngồi cạnh Trung, gắp thức ăn cho anh. “Anh Trung ăn nhiều vào, dạo này anh gầy đi thì phải.”

Trung nhìn Hiền, thấy em gái nhỏ nhắn, xinh xắn, khuôn mặt trong sáng, thánh thiện. Nhưng anh nào biết, đằng sau vẻ ngoài đó là một cô bé đã không còn quá ngây thơ nữa rồi.

“Dạo này em khó ngủ lắm, anh Trung à,” Hiền vu vơ nói, giọng hơi ngái ngủ. Cô bé ngáp một cái thật dài, dụi dụi mắt. “Cứ trằn trọc mãi không ngủ được.”

Trung lập tức chú ý. `Mất ngủ? Có phải vì mình không?` Anh cảm thấy có lỗi lại trỗi dậy, đan xen với nỗi sợ hãi mất Hiền.

“Em có cần anh mua thuốc uống không?” Trung đề nghị, cố tỏ ra quan tâm.

Hiền nhìn anh, đôi mắt long lanh. “Em có mang theo đây rồi. Mẹ dặn nếu khó ngủ thì cứ uống.” Cô bé nói, rồi đứng dậy đi vào phòng khách, nơi có tủ thuốc.

Trung nhìn theo Hiền. Cô bé lấy ra một vỉ thuốc, bóc ra một viên màu trắng, rồi rót một cốc nước. Anh chăm chú nhìn Hiền uống thuốc, nuốt một ngụm nước lớn, rồi quay lại nhìn anh cười nhẹ.

“Thôi em lên phòng đây, anh Trung ăn xong thì nghỉ sớm nhé.” Hiền nói, giọng điệu nhẹ nhàng như thường lệ, không một chút gợn sóng. Cô bé chậm rãi bước vào phòng, cánh cửa khép hờ.

Trung ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Hiền. Thuốc ngủ. Mất ngủ. Bạn trai. Tất cả những mảnh ghép đó nhảy múa trong đầu anh. `Em ấy mất ngủ vì mình sao? Hay vì thằng bạn trai đó?`

Lòng anh như lửa đốt. Suốt một tuần qua anh đã cố gắng né tránh, cố gắng dằn vặt bản thân. Nhưng giờ đây, cái cảm giác sắp mất đi Hiền, cảm giác cô bé đang dần trượt khỏi vòng tay anh, lại khiến dục vọng cấm kỵ trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Khoái cảm cấm kỵ, cái thứ đã trở thành “ma túy” đối với anh, giờ đây nó đang gào thét đòi hỏi. `Mình không thể mất em ấy. Không thể.`

Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm căn nhà. Trung trằn trọc trên giường, không sao chợp mắt được. Anh tưởng tượng ra cảnh Hiền nằm thao thức trong phòng, hoặc tệ hơn, đang mơ về thằng bạn trai nào đó. Anh không chịu nổi. Cái ý nghĩ đó như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim anh.

Anh bật dậy khỏi giường. Cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng. Trung bước chân thật nhẹ nhàng ra khỏi phòng, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất. Không có gì cả. Mẹ anh có lẽ đã ngủ say.

Trung từ từ tiến đến trước cửa phòng Hiền. Cánh cửa vẫn hé mở một khe nhỏ, đủ để anh nhìn vào bên trong. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ. Anh có thể thấy bóng dáng Hiền nằm gọn trong chiếc chăn mỏng, dường như đã ngủ say. `Thuốc ngủ đã phát huy tác dụng rồi.`

Một luồng cảm giác phức tạp dâng trào trong lòng Trung: sự nhẹ nhõm vì Hiền đã ngủ, sự phấn khích vì cơ hội, và cả một chút tội lỗi vì anh đang lợi dụng sự yếu ớt của em. Nhưng dục vọng đã thắng thế. Anh không thể kiềm chế được nữa.

Trung hít một hơi thật sâu, rồi từ từ, khẽ khàng đẩy cánh cửa. Cánh cửa mở ra, không một tiếng động. Anh bước vào căn phòng của em gái mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...