Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đêm Cổ Tích

Chương 4



Ánh sáng yếu ớt của đèn đường hắt qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ trên sàn nhà. Trung vẫn ở đó, bên mép giường Hiền, cảm nhận sự mềm mại của cặp mông em qua lớp vải, và sự căng tức của đôi gò bồng đảo non nớt dưới bàn tay mình. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, nặng nề, hòa lẫn trong không khí tĩnh mịch của căn phòng. Hiền vẫn nhắm mắt, nhưng toàn thân em đang run rẩy, những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ kẽ răng. Trung biết em không ngủ.

Cái ý nghĩ ấy, cái cảm giác em gái mình đang giả vờ ngủ để anh có thể tiếp tục động chạm, khiến Trung rùng mình. Nó vừa ghê tởm, vừa kích thích đến điên dại. Anh cúi thấp người, kề sát khuôn mặt vào mái tóc Hiền, hít hà mùi hương oải hương quen thuộc. Lòng bàn tay anh vẫn miết lên bầu ngực em, ngón cái vê nhẹ núm vú. `Em ấy… em ấy muốn mình làm thế này.` Một sự chiếm hữu bệnh hoạn trỗi dậy trong lòng Trung.

Anh chậm rãi rút tay khỏi bầu ngực Hiền, nhưng không rời đi. Anh khẽ nghiêng người, đưa khuôn mặt lại gần khuôn mặt Hiền. Ánh sáng mờ ảo từ ngoài hắt vào, in rõ từng đường nét thanh tú của em. Đôi môi chúm chím của Hiền hơi hé mở, ửng hồng. Trung đưa ngón cái khẽ chạm vào môi em. Môi Hiền mềm mại, ấm nóng, khiến một dòng điện chạy khắp cơ thể anh. Anh cúi xuống, áp môi mình vào môi em, một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy trìu mến nhưng cũng chất chứa sự cấm kỵ.

`Anh Trung… đang hôn mình…` Hiền cảm nhận được sự ấm nóng mềm mại từ môi anh trai. Nụ hôn nhẹ như một làn gió thoảng, nhưng lại đánh thẳng vào tim em, khiến cả cơ thể em căng cứng. Mọi giác quan của em đều bùng nổ. Em muốn mở mắt ra, muốn đẩy anh ra, nhưng một lực vô hình nào đó lại giữ chặt em lại, khiến em chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ. Cảm giác tội lỗi và xấu hổ dâng trào, nhưng sâu thẳm trong lòng, một thứ khoái cảm lạ lẫm, vừa sợ hãi vừa ngọt ngào, lại khiến em muốn anh đừng dừng lại. Nụ hôn của anh Trung… nó không giống bất kỳ nụ hôn nào em từng thấy trên phim ảnh. Nó vừa thân thuộc, vừa xa lạ, vừa sai trái, vừa đáng khao khát.

Trung tách môi khỏi Hiền, đứng dậy. Anh nhìn Hiền một lần nữa, đôi mắt anh ánh lên một nụ cười khó hiểu, pha lẫn sự thỏa mãn và một chút tội lỗi còn sót lại. Anh quay lưng, lặng lẽ rời khỏi phòng Hiền, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai rực rỡ len lỏi qua ô cửa sổ, mang theo mùi hương của cỏ non và sương sớm. Hiền thức dậy với một cảm giác bàng hoàng. Đêm qua… có thật là đã xảy ra không? Hay chỉ là một giấc mơ quá đỗi chân thực? Em sờ lên môi mình, cảm giác ấm nóng mềm mại của nụ hôn vẫn còn vương vấn. Khuôn mặt em ửng hồng. `Anh Trung…` Em thì thầm, một cảm giác bối rối và tội lỗi dâng lên. Nhưng cùng lúc đó, một sự tò mò, một niềm khao khát không tên cũng len lỏi trong trái tim non nớt.

Bước xuống giường, Hiền chọn cho mình một bộ đồ bình thường. Chiếc quần jean xanh và áo phông trắng, đơn giản, kín đáo. Em không muốn bất kỳ ai, đặc biệt là Trung, nhìn thấy sự xáo trộn trong lòng mình. Mọi thứ diễn ra như chưa từng có chuyện gì. Trung vẫn là người anh trai trầm tính, thỉnh thoảng lại hỏi em có muốn ăn gì không, hay có cần anh giúp gì không. Anh vẫn mặc chiếc quần kaki và áo sơ mi kẻ caro, trông thật chững chạc và đáng tin cậy. Hiền cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng mỗi khi Trung vô tình chạm vào tay em khi đưa bát đũa, hoặc ánh mắt anh lướt qua em, tim em lại đập thình thịch. `Anh ấy có biết mình không ngủ không? Anh ấy có cảm thấy gì không?` Những câu hỏi đó cứ quẩn quanh trong đầu Hiền, khiến em vừa sợ hãi, vừa không thể ngừng nghĩ về nó.

Ngày trôi qua chậm rãi, đầy rẫy những suy nghĩ ngổn ngang. Trung cũng không khá hơn. Anh cố gắng tập trung vào việc học, vào những công việc lặt vặt trong nhà, nhưng hình ảnh Hiền, cảm giác về nụ hôn đêm qua cứ ám ảnh anh không ngừng. Cái nụ cười bí ẩn trên môi anh khi rời đi không phải là sự giải thoát, mà là lời hứa cho một điều gì đó còn bệnh hoạn hơn. Anh biết mình đang lún sâu vào một con đường không lối thoát, nhưng cái khoái cảm cấm kỵ ấy đã trở thành một thứ ma túy, khiến anh không thể dừng lại.

Khi màn đêm buông xuống, và ánh đèn trong phòng Hiền đã tắt, Trung không cần phải tự đấu tranh nhiều như những đêm trước nữa. Dục vọng đã chiếm lấy lý trí anh hoàn toàn. Anh chậm rãi đứng dậy, cảm nhận dương vật dưới lớp quần pajama đã cương cứng, đau tức. Anh tiến đến cánh cửa phòng Hiền, bàn tay anh không còn run rẩy như trước. Anh khẽ vặn nắm cửa, tiếng cọt kẹt yếu ớt vang lên trong đêm tĩnh mịch.

Căn phòng Hiền vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ. Hiền đang nằm nghiêng, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt, mái tóc dài xõa tung trên gối. Em vẫn mặc chiếc áo phông cotton rộng thùng thình màu trắng và một chiếc quần đùi cũng màu trắng, ngắn đến nửa đùi. Chiếc áo đã hơi xộc xệch, để lộ một phần xương quai xanh mỏng manh và một bên vai trần.

Trung bước vào, đóng cửa nhẹ nhàng. Anh tiến lại gần giường, ngồi xuống mép. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, nóng bừng. Anh nhìn Hiền một lúc, đôi mắt anh ánh lên sự khao khát cháy bỏng. `Em ấy không ngủ. Mình biết em ấy không ngủ. Và đêm nay… sẽ khác.`

Anh đưa tay ra, không chút do dự. Bàn tay anh lướt nhẹ lên cánh tay Hiền, rồi di chuyển lên bầu ngực đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của em. Anh từ từ xoa nắn, vê tròn núm vú nhỏ xinh của em qua lớp vải áo mỏng.

`Anh Trung…` Hiền vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng toàn thân em căng cứng. Tim em đập dồn dập, nhanh đến mức em sợ Trung có thể nghe thấy. Cảm giác bàn tay anh bóp nắn, day miết núm vú em qua lớp áo khiến em vừa đau nhói, vừa tê dại. Một luồng điện chạy dọc cơ thể em, từ ngực xuống đến tận hạ thân. `Nóng quá… sướng quá…` Em khẽ rên lên một tiếng yếu ớt, như một con mèo nhỏ kêu meo meo.

Trung nghe tiếng rên của Hiền, một nụ cười hiện lên trên môi anh. Anh biết, em gái anh đã hoàn toàn chìm đắm. Anh mạnh dạn hơn, từ từ luồn bàn tay xuống dưới chiếc áo phông rộng, chạm trực tiếp vào làn da mềm mại của bầu ngực Hiền. Ngón tay anh miết nhẹ lên núm vú đang cương cứng, rồi bóp nhẹ cả bầu ngực. Cảm giác da thịt trần trụi chạm vào nhau khiến cả hai đều run rẩy.

`Ư…` Hiền cựa mình, môi khẽ hé mở. Cảm giác tay anh Trung chạm vào da thịt trần trụi khiến em vừa kinh hãi, vừa kích thích tột độ. Hai núm vú em cứng lại như đá, căng tức đến khó chịu. Âm hộ em co thắt liên hồi, dịch nước trào ra ướt át. `Anh ấy… anh ấy chạm vào mình rồi… Mình phải làm sao đây?` Một làn sóng khoái cảm mãnh liệt tràn ngập khắp cơ thể, khiến em quên đi cả sự xấu hổ và tội lỗi.

Trung không chỉ dừng lại ở đó. Anh dùng tay còn lại, từ từ vén chiếc quần đùi của Hiền lên cao, để lộ cặp đùi trắng nõn và vùng kín non nớt. Anh nhìn chằm chằm vào cái lồn nhỏ xinh, hồng hào, không một sợi lông tơ nào của em. Nó trông thật mời gọi, với đôi môi âm hộ khép chặt, ẩm ướt. Hơi thở anh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

`Không… không thể được…` Hiền cảm nhận được chiếc quần đùi của mình đang bị kéo lên. Một luồng khí lạnh phả vào vùng kín, báo hiệu rằng nó đã hoàn toàn bị lộ ra. Tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. `Anh Trung… anh ấy đang nhìn… anh ấy đang chạm vào…` Một cảm giác vừa sợ hãi tột độ, vừa tò mò không thể cưỡng lại. Âm hộ em giật giật, nóng ran lên, ngứa ngáy dữ dội.

Trung không chần chừ nữa. Anh từ từ đưa ngón tay trỏ, khẽ chạm vào khe lồn của Hiền, nơi dịch ẩm ướt đã rỉ ra. Cảm giác ấm nóng và trơn trượt khiến anh phát điên. Anh nhẹ nhàng miết ngón tay lên đôi môi âm hộ, cảm nhận sự mềm mại, múp míp của chúng. Rồi anh từ từ tách nhẹ chúng ra, để lộ lối vào nhỏ xinh, hồng hào, đang ướt át.

`A…` Hiền rên lên một tiếng rõ ràng hơn, không thể kiềm chế được nữa. Cảm giác ngón tay Trung chạm vào nơi nhạy cảm nhất của em khiến toàn thân em run rẩy kịch liệt. Một luồng điện mạnh mẽ chạy thẳng từ âm hộ lên đến đại não, làm đầu óc em trống rỗng. `Sướng quá… sướng không chịu được…` Em cắn chặt môi, cố gắng không la lớn. Nước mắt không tự chủ trào ra từ khóe mi.

Trung nghe thấy tiếng rên của Hiền, và cảm nhận được sự co thắt rất khẽ của cơ âm đạo em qua ngón tay. Anh biết em gái anh đã không còn có thể giả vờ ngủ nữa. Anh miết ngón tay trỏ dọc theo khe lồn, rồi dừng lại ở hạt le nhỏ xíu, sưng đỏ. Anh dùng đầu ngón tay cái, khẽ vuốt ve, day nhẹ lên hạt le.

`A… AAAAAAA!` Hiền hét lên một tiếng nhỏ, như bị điện giật. Cả người em giật nảy lên, ưỡn cong lưng. `Sướng quá! Anh Trung… sướng quá!` Toàn thân em run rẩy bần bật, hơi thở dồn dập, gấp gáp như người đang chết đuối. Dịch ẩm ướt không ngừng trào ra, thấm ướt ga giường. Em cảm thấy một luồng khoái cảm mãnh liệt, chưa từng có trong đời, xông thẳng lên đại não, khiến đầu óc em nổ tung thành một màu trắng xóa. Những dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má. Em chỉ muốn rên rỉ, muốn la hét thật lớn để giải tỏa cảm giác sung sướng tột độ đang hành hạ mình. Đây chính là cực khoái… cái cảm giác mà em chưa từng biết đến.

Trung cảm nhận rõ ràng từng đợt co giật của Hiền. Anh biết em đã lên đỉnh lần đầu tiên. Nụ cười trên môi anh càng trở nên méo mó, bệnh hoạn. Anh tiếp tục day miết hạt le của Hiền, tận hưởng từng tiếng rên rỉ yếu ớt, từng sự co giật của cơ thể em. Anh cúi xuống, hôn lên trán Hiền, rồi hôn xuống má em, xuống cổ em. Hơi thở anh phả vào da thịt Hiền, nóng hổi và đầy chiếm hữu. Anh biết, em gái anh đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh.

Hiền vẫn run rẩy, cơ thể em dần mềm nhũn ra sau cơn cực khoái đầu đời. Em vẫn nhắm chặt mắt, hơi thở dồn dập. `Anh Trung… mình… mình đã làm gì thế này?` Một cảm giác xấu hổ và kinh hãi trào dâng, nhưng cùng lúc đó, cái dư vị của khoái cảm tột độ vẫn còn vương vấn, khiến em muốn lại được cảm nhận nó lần nữa.

Trung ngừng động tác. Anh nhìn Hiền, nụ cười trên môi anh rộng hơn, lộ vẻ thỏa mãn tột độ. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi Hiền, một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo tất cả sự chiếm hữu và bệnh hoạn của anh trai. Anh vuốt nhẹ mái tóc rối bời của em, rồi đứng dậy. Anh quay lưng lại, lặng lẽ rời khỏi phòng Hiền, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại Hiền một mình trong căn phòng tối, với những dư âm của khoái cảm và sự bàng hoàng vẫn còn quẩn quanh.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...