Đêm Cổ Tích
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng vàng óng, đánh dấu một buổi sáng mới. Hiền thức dậy, vươn vai nhẹ nhàng, như muốn gột rửa đi chút dư vị còn lại của đêm qua. Gương mặt em vẫn thanh tú, dịu dàng như thường lệ, đôi mắt trong veo không chút gợn sóng, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ xa xăm. Em vào bếp, giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng, thỉnh thoảng lại quay sang Trung, miệng chúm chím hỏi.
“Anh Trung, anh có muốn ăn thêm không?” Hiền hỏi, đưa đĩa trứng ốp la về phía anh trai. Em mặc một chiếc váy cotton màu hồng nhạt, họa tiết hoa cúc li ti, trông thật ngây thơ và đáng yêu.
Trung đang ngồi đối diện em, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiều suy nghĩ. Anh vẫn cảm thấy sự dằn vặt từ đêm qua, cảm giác tội lỗi đan xen với khoái cảm cấm kỵ vẫn còn vương vấn trong tâm trí anh. Anh liếc nhìn Hiền, em gái mình trông thật thuần khiết và dịu dàng. `Em ấy… em ấy có biết gì không? Hay mình lại quá đa nghi?` Anh tự hỏi, nhưng một phần sâu thẳm trong anh lại tin rằng Hiền đã cảm nhận được tất cả.
“Không, anh đủ rồi.” Giọng Trung hơi khàn, anh vội vàng cúi xuống bát cơm, cố gắng giấu đi sự bối rối của mình. `Mình phải giữ bình tĩnh. Không được để em ấy phát hiện.`
Sau bữa sáng, mẹ Trung bỗng lên tiếng. “Hai đứa rảnh không? Mẹ muốn mua ít đồ ở siêu thị, nhưng mẹ bận quá.” Mẹ mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, tóc búi gọn gàng, trông có vẻ mệt mỏi.
“Dạ, bọn con rảnh mà mẹ,” Trung đáp, giọng nói mạnh mẽ. Anh thấy đây là cơ hội để anh và Hiền ra ngoài, xua đi bầu không khí nặng nề đang bao trùm căn nhà.
“Vâng, mẹ cứ để đó bọn con đi cho,” Hiền cũng vui vẻ hưởng ứng, đôi mắt em ánh lên sự hứng thú.
Mẹ gật đầu, đưa cho Trung một danh sách dài những thứ cần mua. “Vậy hai đứa đi cẩn thận nhé.”
Hai anh em rời khỏi nhà. Trời bên ngoài nắng vàng ươm, không khí mát mẻ, dễ chịu. Trung mặc một chiếc áo phông màu xanh navy và quần jean, trông thật khỏe khoắn. Hiền thì vẫn chiếc váy hoa cúc hồng nhạt, mang theo một chiếc túi vải nhỏ xinh. Họ sóng bước trên vỉa hè lát gạch, đi qua những con phố đông đúc. Tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện, và mùi hương của thức ăn từ các hàng quán ven đường tạo nên một bức tranh sống động của đời thường.
“Anh Trung, anh có thấy dạo này mẹ mệt mỏi hơn không?” Hiền khẽ hỏi, giọng em trầm xuống một chút.
Trung thở dài. `Mẹ luôn mệt mỏi. Từ khi bố đi, mẹ đã phải gánh vác tất cả.` “Ừm, mẹ vất vả mà em.” Anh khẽ đưa tay xoa đầu em, một cử chỉ quen thuộc, đầy yêu thương. `Mình phải cố gắng để mẹ đỡ lo. Mình phải chăm sóc em thật tốt.` Ý nghĩ này lại dấy lên trong lòng Trung, một sự giằng xé giữa trách nhiệm và dục vọng.
Họ tiếp tục đi, câu chuyện cứ thế trôi nhẹ nhàng. Chợt, một tiếng hét thất thanh vang lên. “Cướp! Cướp!”
Cả Trung và Hiền giật mình quay lại. Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc thanh lịch với bộ áo dài lụa màu tím than và chiếc túi xách hàng hiệu đang bị một gã đàn ông vạm vỡ, áo phông đen rách rưới, quần bò lấm lem, giật phắt chiếc túi. Hắn ta chạy như bay giữa dòng người đang hoảng loạn dạt ra hai bên. Người phụ nữ ngã xuống đường, tay bà rướm máu.
“Đứng lại!” Trung hét lên, không chút do dự. Dáng người cao lớn của anh lao vụt đi như một mũi tên. `Không thể để hắn chạy thoát!`
Hiền đứng sững sờ. Đôi mắt em mở to, dõi theo bóng anh trai. `Anh Trung…` Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa tự hào dâng lên trong lòng em.
Trung đuổi theo tên cướp. Hắn ta chạy rất nhanh, nhưng Trung còn nhanh hơn. Bờ vai rộng của anh lướt qua đám đông, đôi chân dài sải bước mạnh mẽ. Chỉ trong vài giây, Trung đã đuổi kịp tên cướp. Anh tung một cú đá quét vào chân hắn, khiến hắn loạng choạng. Tên cướp phản ứng nhanh, quay người lại, vung tay định đấm Trung. Nhưng Trung đã nhanh hơn một bước. Anh né đòn, rồi dùng tay trái siết chặt cổ tay hắn, tay phải giáng một cú đấm mạnh vào bụng tên cướp.
“Ư!” Tên cướp khụy xuống, ôm bụng rên rỉ, chiếc túi xách rơi xuống đất.
Trung không chần chừ, anh dùng đầu gối ghì chặt lưng hắn, rồi nhanh chóng khóa tay hắn ra phía sau. Anh cúi xuống nhặt chiếc túi, rồi quay lại nhìn người phụ nữ đang run rẩy, mặt tái mét.
“Cô không sao chứ ạ?” Giọng Trung trầm ấm, đầy vẻ lo lắng.
Người phụ nữ run rẩy gật đầu, khuôn mặt vẫn còn thất thần. “Tôi… tôi không sao. Cảm ơn cậu… cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Trung giúp bà đứng dậy, trao lại chiếc túi. Anh vẫn giữ chặt tên cướp, đợi người dân xung quanh gọi cảnh sát đến.
Hiền đứng từ xa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Trái tim em đập thình thịch trong lồng ngực. `Anh Trung… anh ấy thật mạnh mẽ.` Cảm giác sợ hãi dần tan biến, thay vào đó là một sự ngưỡng mộ sâu sắc. Em chưa bao giờ thấy Trung mạnh mẽ và dũng cảm đến thế. Cái cách anh lao vào hiểm nguy để bảo vệ người khác, cái cách anh khống chế tên cướp một cách nhanh gọn và quyết đoán… Tất cả khiến Hiền cảm thấy một sự rung động kỳ lạ len lỏi trong trái tim non nớt của mình. Nó không chỉ là tình cảm anh em thông thường, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn. `Anh ấy thật tốt bụng… thật mạnh mẽ.`
Sau khi cảnh sát đến giải quyết vụ việc, Trung và Hiền tiếp tục đi siêu thị. Trung vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì, nhưng Hiền thì liên tục liếc nhìn anh. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ của Trung đều khiến em cảm thấy một sự hấp dẫn khó tả.
Buổi tối, sau bữa ăn, cả nhà chìm vào giấc ngủ. Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Trung nằm trên giường, nhưng tâm trí anh không thể nào yên. Hình ảnh Hiền xinh đẹp, mong manh lại hiện lên trong đầu anh. Anh nhớ lại cảm giác khi tay anh chạm vào cơ thể em đêm qua, cái rên khẽ của em, và đặc biệt là sự nhúc nhích rất khẽ mà anh tin rằng em đã không ngủ. `Em ấy có biết không? Nếu em ấy biết thì sao?` Câu hỏi đó cứ quẩn quanh, nhưng lại càng kích thích Trung hơn. Cái cảm giác tội lỗi khi làm điều sai trái, nhưng lại được “thỏa mãn” bởi sự đồng lõa tiềm ẩn của Hiền, khiến anh không thể cưỡng lại.
Anh chậm rãi bước ra khỏi giường, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Ánh mắt Trung dán chặt vào cánh cửa phòng Hiền. Anh muốn điên cuồng, muốn chạm vào em, muốn xác nhận xem Hiền có thật sự biết hay không.
Trung khẽ khàng mở cánh cửa phòng Hiền, tiếng cọt kẹt yếu ớt vang lên. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ. Hiền đang nằm nghiêng, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, mái tóc dài xõa tung trên gối. Em vẫn mặc chiếc áo phông cotton rộng thùng thình và chiếc quần đùi trắng như đêm qua. Lớp vải mỏng manh dường như chỉ càng làm tôn lên những đường cong non nớt, mềm mại của em.
Trung bước vào, đóng cửa nhẹ nhàng. Anh tiến lại gần giường, ngồi xuống mép. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, nóng bừng. Anh nhìn Hiền một lúc, đôi mắt anh ánh lên sự đấu tranh, nhưng dục vọng đã hoàn toàn chiếm lấy lý trí. `Em ấy không ngủ. Mình biết em ấy không ngủ.`
Anh đưa tay ra, không chút do dự. Bàn tay anh lướt nhẹ lên cánh tay Hiền, rồi di chuyển lên bầu ngực đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của em. Anh từ từ xoa nắn, vê tròn núm vú nhỏ xinh của em qua lớp vải áo mỏng.
`Anh Trung…` Hiền vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng toàn thân em căng cứng. Tim em đập dồn dập, nhanh đến mức em sợ Trung có thể nghe thấy. Cảm giác bàn tay anh bóp nắn, day miết núm vú em qua lớp áo khiến em vừa đau nhói, vừa tê dại. Một luồng điện chạy dọc cơ thể em, từ ngực xuống đến tận hạ thân. `Nóng quá… sướng quá…`
Trung tiếp tục xoa nắn bầu ngực Hiền, miết ngón cái lên núm vú đang cương cứng của em. Anh cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi của da thịt em qua lớp vải. Hơi thở Hiền trở nên gấp gáp hơn, những tiếng rên khẽ, yếu ớt bắt đầu thoát ra từ kẽ răng em. Anh cúi người xuống, kề sát tai em, khẽ thì thầm: “Hiền… em ngủ rồi sao?” Giọng anh trầm khàn, mang theo chút ám ảnh.
`Anh ấy… anh ấy biết mình giả vờ ngủ!` Hiền giật mình, toàn thân run rẩy. Gương mặt em nóng bừng, một cảm giác xấu hổ và kinh hãi trào dâng, nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm bởi một làn sóng khoái cảm mãnh liệt hơn bao giờ hết. Âm hộ em co thắt, dịch nước bắt đầu rỉ ra, thấm ướt một mảng nhỏ trên chiếc quần đùi. `Ướt quá… sao mình lại thế này?` Em cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Trung nghe thấy tiếng rên rất khẽ của Hiền, và cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể em. Anh mỉm cười một cách bệnh hoạn. `Em ấy đúng là giả vờ ngủ. Em ấy thích mình chạm vào.` Suy nghĩ đó càng khiến dục vọng trong anh bùng cháy dữ dội. Anh đưa bàn tay còn lại, từ từ luồn xuống dưới lớp chăn mỏng, tìm đến cặp mông tròn lẳn của Hiền.
Bàn tay Trung đặt lên cặp mông mềm mại của Hiền, nhẹ nhàng xoa nắn qua lớp vải quần đùi. Cảm giác mềm mại, đầy đặn của thịt da em khiến anh không thể kiềm chế. Anh bắt đầu vừa xoa bóp bầu ngực Hiền, vừa bóp nắn cặp mông em. Anh miết ngón tay lên từng đường cong, cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi.
`Anh ấy… đang chạm vào mông mình…` Hiền cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp cơ thể. Cảm giác hai bàn tay Trung đồng thời xoa nắn cả ngực và mông em khiến khoái cảm nhân lên gấp bội. Âm hộ em co thắt liên hồi, dịch nước không ngừng rỉ ra, thấm ướt cả mặt trong đùi. Một sự ngứa ngáy, nóng bỏng lan tỏa khắp vùng kín, đòi hỏi được giải tỏa. Em khẽ rên lên một tiếng yếu ớt, lẫn lộn giữa khoái cảm và sự xấu hổ. Mái tóc em rối bù trên gối, gương mặt em ửng hồng. `Mình muốn anh ấy chạm nhiều hơn… Mình muốn anh ấy…`
Trung nghe rõ tiếng rên của Hiền, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng anh biết em đã hoàn toàn chìm đắm. Anh biết, em gái anh không hề ngủ. Và sự thật đó, sự thật về khoái cảm cấm kỵ mà cả hai đang chia sẻ, càng khiến anh hưng phấn đến tột độ. Anh tiếp tục vuốt ve, bóp nắn cơ thể Hiền, tận hưởng từng tiếng thở dốc, từng cử động nhỏ của em trong bóng đêm.
