Đêm Cổ Tích
Sau khoảnh khắc bàn tay Trung lướt nhẹ trên đùi, cả hai anh em đều chìm vào một trạng thái cảm xúc phức tạp, pha trộn giữa sự bối rối, tội lỗi và một thứ khoái cảm cấm kỵ.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ, đánh thức căn phòng. Hiền thức dậy sớm, như thường lệ. Em nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, đôi chân trần chạm xuống sàn gỗ mát lạnh. Gương mặt em vẫn xinh đẹp, thanh tú như mọi ngày, không một chút dấu vết của sự xáo trộn nội tâm đêm qua. Em bước vào bếp, giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Trung xem anh muốn ăn gì. “Anh Trung ăn trứng ốp la nhé?” Giọng Hiền trong trẻo, không một chút gợn sóng, như thể đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.
Trung ngồi đối diện Hiền bên bàn ăn, cầm đũa mà tay hơi run. Anh cố gắng giấu đi sự bồn chồn trong lòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn em gái. Hiền vẫn là Hiền của mọi ngày, dịu dàng, ngoan ngoãn và thuần khiết. `Em ấy… em ấy có biết không? Hay chỉ là mình tưởng tượng thôi?` Trung cảm thấy một sự dằn vặt ghê gớm. Anh biết mình đã vượt quá giới hạn. Hành động của anh đêm qua là một sự xúc phạm, một tội lỗi đối với tình anh em. `Mình không thể tiếp tục như thế này được.` Lý trí Trung gào thét, thúc giục anh dừng lại.
“Anh Trung sao thế? Anh không ăn ạ?” Hiền khẽ hỏi, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy lo lắng.
“À… không, anh ăn mà.” Trung vội vàng cúi xuống bát cơm, cố gắng nuốt trôi miếng ăn khô khốc. `Mình phải dừng lại. Phải rồi, mình phải dừng lại.`
Suốt cả ngày hôm đó, suy nghĩ đó cứ vẩn vơ trong đầu Trung. Anh cố gắng tránh mặt Hiền, không dám nhìn thẳng vào mắt em. Mỗi khi Hiền vô tình chạm vào tay anh, Trung lại giật mình, một dòng điện chạy dọc sống lưng, nhưng lần này không phải chỉ là sự kích thích, mà còn là một cảm giác tội lỗi nặng trĩu. `Mình không thể. Mình không được phép.`
Chiều đến, Trung ra ngoài mua đồ giúp mẹ. Anh đi lang thang trên phố, cố gắng tìm một lý do để bản thân không quay lại con đường sai trái đó. Anh tự nhủ về những trách nhiệm của một người anh trai, về lời hứa chăm sóc Hiền khi bố mẹ ly hôn. `Hiền là em gái mình. Là em ruột của mình.` Những lời đó cứ lặp đi lặp lại như một câu thần chú.
Nhưng rồi, khi màn đêm buông xuống, và Trung trở về nhà, cái cảm giác nặng nề, bí bách lại ập đến. Căn nhà nhỏ chìm vào im lặng. Tiếng mẹ thở đều đều từ phòng ngủ vọng sang. Ánh đèn phòng Hiền đã tắt. Trung ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuộc trong phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Hiền, như thể có một lực vô hình đang kéo anh về phía đó. `Không… không được. Dừng lại đi, Trung.` Nhưng bàn tay anh lại tự động siết chặt, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.
Hơn ai hết, Trung biết rõ cái cảm giác khao khát bệnh hoạn ấy đã lớn dần trong anh như thế nào. Nó không chỉ là sự tò mò, mà là một sự ám ảnh, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Mỗi khi nghĩ đến làn da mềm mại của Hiền, mùi hương thoang thoảng của em, hay những đường cong non nớt ẩn sau lớp vải mỏng, cơ thể anh lại phản ứng. Dương vật anh dưới lớp quần jean căng cứng lên, đau tức. `Mình muốn chạm vào em ấy. Mình muốn nhiều hơn nữa.` Lý trí anh yếu ớt chống cự, nhưng bản năng thú tính đã bắt đầu chiếm lấy quyền kiểm soát. Anh rùng mình, nhớ lại cảm giác tội lỗi của đêm qua, nhưng một phần sâu thẳm trong anh lại khao khát cảm giác đó quay trở lại. Cái khoái cảm bị cấm đoán, sự hồi hộp khi làm điều sai trái, lại càng khiến anh hưng phấn.
Trung chậm rãi đứng dậy, từng bước chân như nặng trĩu, nhưng lại không thể dừng lại. Anh tiến đến cánh cửa phòng Hiền, đưa tay ra. Lòng bàn tay anh run rẩy chạm vào nắm cửa lạnh lẽo. Anh khẽ vặn, đẩy nhẹ. Tiếng cọt kẹt yếu ớt vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Căn phòng của Hiền vẫn thơm mùi oải hương dịu nhẹ. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu rọi vào, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Hiền vẫn đang ngủ, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt. Em mặc một chiếc áo phông cotton rộng thùng thình màu trắng và một chiếc quần đùi cũng màu trắng, ngắn đến nửa đùi. Chất vải mềm mại, mỏng manh ôm lấy cơ thể non nớt của em, để lộ lờ mờ những đường cong thiếu nữ đang dần hình thành. Dáng em nằm nghiêng, một tay gối đầu, tay kia buông thõng xuống bên cạnh. Mái tóc đen dài xõa tung trên gối, vài sợi vương trên khuôn mặt thanh tú, khiến em trông thật thuần khiết và yếu ớt.
Trung đứng lặng một lúc, nhìn ngắm Hiền. Đôi mắt anh chứa đầy sự đấu tranh. `Không. Dừng lại đi, Trung.` Nhưng rồi, những suy nghĩ đen tối hơn lại thắng thế. Anh muốn nhiều hơn đêm qua. Anh muốn cảm nhận được nhiều hơn nữa. Anh muốn thử thách giới hạn của chính mình, và của em gái mình. Một sự liều lĩnh và táo bạo chưa từng có dâng lên trong lòng Trung.
Anh bước lại gần giường, khẽ khàng ngồi xuống mép. Lần này, anh không còn do dự như đêm qua nữa. Bàn tay anh từ từ đưa ra, không chạm vào cánh tay hay đùi em, mà trực tiếp hướng đến bộ ngực non nớt đang phập phồng theo từng nhịp thở của Hiền.
`Anh Trung…` Hiền vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn, nhưng tâm trí em hoàn toàn tỉnh táo. Tim em đập dồn dập, mạnh đến nỗi em tưởng chừng như anh Trung có thể nghe thấy. Em cảm nhận rõ ràng bàn tay anh đang từ từ tiến đến gần ngực mình. `Anh ấy… anh ấy sẽ làm gì?` Một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi, nhưng kèm theo đó lại là một sự tò mò đến nghẹt thở. Em cắn nhẹ môi dưới, cố gắng không để lộ bất kỳ sự phản ứng nào.
Bàn tay Trung run rẩy chạm vào bờ ngực của Hiền, nơi hai bầu vú nhỏ xinh đang nhô lên sau lớp áo phông mỏng. Anh cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi của làn da non nớt. Chiếc áo phông không quá dày, khiến cảm giác chân thật đến không ngờ. Anh từ từ xoa nắn, lòng bàn tay áp sát vào bầu ngực em. Trung cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể, từ ngón tay lan truyền khắp cánh tay, rồi thẳng đến hạ thân, khiến dương vật anh dưới lớp quần jean càng thêm căng cứng.
`Nóng quá… Tay anh Trung nóng quá…` Hiền khẽ rùng mình, cảm giác nóng rát từ bàn tay anh Trung xuyên qua lớp áo mỏng, lan tỏa khắp bầu ngực em. Hai núm vú nhỏ xíu dưới lớp áo dường như cũng bắt đầu cương cứng lên, nhạy cảm hơn bao giờ hết. `Em muốn anh ấy chạm vào… Em muốn anh ấy chạm nhiều hơn nữa.` Một cảm giác mới lạ, vừa sợ hãi vừa mê hoặc, tràn ngập trong lòng Hiền. Em cảm thấy một sự cấm kỵ và tội lỗi, nhưng chính điều đó lại khiến cơ thể em càng thêm nhạy cảm và ham muốn. Em khẽ nhúc nhích đầu, vùi mặt sâu hơn vào gối, giả vờ như đang tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn, nhưng thực chất là để che giấu biểu cảm trên gương mặt.
Trung cảm nhận được sự nhúc nhích rất khẽ của Hiền. Tim anh thót lại. `Em ấy tỉnh rồi sao?` Anh ngừng động tác, nín thở lắng nghe. Nhưng Hiền vẫn thở đều đặn, không có dấu hiệu gì là đã tỉnh giấc. Trung thở phào nhẹ nhõm. `May quá… Em ấy vẫn ngủ.` Điều đó càng khiến anh thêm bạo dạn. Anh quyết định sẽ đi xa hơn.
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ kẹp lấy một bên núm vú nhỏ xinh của Hiền, nhẹ nhàng day day qua lớp vải áo. Cảm giác mềm mại và cương cứng của núm vú dưới đầu ngón tay khiến Trung phát điên. Anh cảm thấy một luồng khoái cảm mạnh mẽ dâng lên. Anh bắt đầu day mạnh hơn, vê tròn núm vú em qua lớp vải, rồi lại bóp nhẹ bầu ngực em. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, nặng nề, phả vào không khí tĩnh mịch của căn phòng.
`A…` Một tiếng rên rất khẽ, như một tiếng thở dốc, thoát ra từ môi Hiền. Em khẽ giật mình, cả người căng cứng. `Đau quá… nhưng mà… sướng quá…` Cảm giác núm vú bị day bóp mạnh mẽ khiến Hiền vừa nhói đau, vừa tê dại. Một dòng điện chạy thẳng từ bầu ngực xuống đến giữa hai chân em. Âm hộ non nớt của Hiền bỗng nhiên ẩm ướt, một cảm giác nóng ran, ngứa ngáy lan tỏa khắp vùng kín. Em cắn chặt môi, cố gắng không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào. `Anh Trung… anh ấy đang làm gì vậy? Sao mình lại cảm thấy như thế này?`
Trung nghe thấy tiếng rên rất khẽ của Hiền. Anh biết em đã phản ứng. Điều đó càng kích thích anh hơn. `Em ấy không ngủ. Em ấy biết mình đang làm gì.` Suy nghĩ đó khiến Trung vừa run sợ, vừa hưng phấn tột độ. Anh bỏ qua mọi sự dằn vặt. Cảm giác bệnh hoạn của việc chạm vào em gái mình trong khi em ấy giả vờ ngủ, cái khoái cảm từ sự cấm kỵ đó, hoàn toàn lấn át mọi lý trí. Anh đưa tay còn lại, cùng lúc bóp nắn cả hai bầu ngực của Hiền. Anh miết ngón tay cái lên hai núm vú đang cương cứng, vê tròn, rồi lại bóp mạnh, day mạnh. Anh cúi đầu xuống, kề sát tai Hiền, hơi thở nóng hổi của anh phả vào gáy em.
`Anh ấy biết mình giả vờ ngủ sao?` Hiền cảm thấy toàn thân nóng bừng, da thịt trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết. Mọi động chạm của Trung đều khiến em run rẩy. Hai bầu ngực em căng tức, sưng lên, núm vú đau nhói nhưng lại khiến em cảm thấy một khoái cảm tột độ. Âm hộ em ướt đẫm, một sự ngứa ngáy đến khó chịu, đòi hỏi được giải tỏa. `Mình phải làm gì đây? Mình có nên tỉnh dậy không? Hay cứ để anh ấy tiếp tục?` Một sự khao khát kì lạ len lỏi trong tâm trí Hiền. Em muốn cảm nhận thêm nữa. Em muốn được Trung chạm vào nhiều hơn, mạnh bạo hơn. Một tiếng thở dốc, yếu ớt, lẫn lộn giữa nỗi sợ hãi và khoái cảm, thoát ra khỏi kẽ răng em.
Trung vẫn tiếp tục hành động của mình, không dừng lại. Anh bóp nắn, xoa tròn, kéo nhẹ núm vú của Hiền, tận hưởng cảm giác mềm mại, ấm nóng từ cơ thể em gái. Anh cảm nhận được nhịp thở của Hiền đang trở nên gấp gáp hơn, những tiếng thở dốc rất khẽ thoát ra. Anh biết, em gái anh đang chìm đắm trong cảm giác mới mẻ mà anh đang mang lại. Và anh, cũng đang đắm chìm trong sự mê muội của dục vọng cấm kỵ.
