Đảo Thiên Đường
Tiếng mưa ngoài hang đã ngớt hẳn, chỉ còn lại những giọt nước cuối cùng rơi tí tách trên tán lá, hòa cùng tiếng suối róc rách không ngừng nghỉ. Linh khẽ cựa mình trong vòng tay Quân, cảm nhận sự trống trải khi cậu nhẹ nhàng rời đi từ lúc nào không hay. Cô không mở mắt, giả vờ như vẫn còn say giấc, nhưng trái tim cô đã đập liên hồi từ khoảnh khắc bàn tay Quân rời khỏi ngực mình. Mùi hương nam tính của cậu vẫn còn vương vấn trên lớp vải áo đã cũ, khiến cô vừa hối hận vừa không muốn dứt ra khỏi thứ cảm giác an toàn cấm kỵ đó.
Khi cô mở mắt, Quân đã ngồi bên đống lửa, lẳng lặng thêm củi khô. Vầng sáng bập bùng chiếu lên bờ vai rộng và tấm lưng rắn chắc của cậu, phác họa rõ nét từng thớ cơ cuồn cuộn dưới lớp áo phông đen đã sờn rách. Cậu không nhìn cô, vẫn giữ khoảng cách. Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nặng nề hơn cả những cơn mưa đêm qua.
Sau bữa sáng im lặng với vài củ khoai dại còn sót lại, Quân đứng dậy. “Con đi kiểm tra lại bẫy cá. Mấy ngày nay không được gì.” Giọng cậu trầm hơn, tránh đi ánh mắt mẹ. Linh chỉ gật đầu, lòng cô nặng trĩu. Cậu nhanh chóng bước ra khỏi hang, tiến về phía suối.
Linh thở dài thườn thượt. Cô không thể chịu đựng được sự xa cách này nữa. Cái cảm giác tội lỗi đan xen với khao khát được gần gũi Quân đã khiến cô mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày qua. Linh nhìn ra ngoài, thấy Quân đang đi dọc bờ suối, dáng vẻ cô độc. Cô cần phải nói chuyện với cậu. Không phải là những lời xin lỗi hay bào chữa, mà là sự thật về những gì cô cảm thấy.
Cô vớ lấy chiếc bình nước rỗng, buộc lại chiếc váy maxi xanh ngọc đã bạc màu của mình cho gọn gàng hơn. Chiếc váy ướt sũng dán chặt vào cơ thể đêm qua giờ đã khô ráo, nhưng vẫn không che giấu được những đường cong mềm mại và đầy đặn của cô. Linh bước ra khỏi hang, đi theo Quân về phía suối.
Quân đang cúi người kiểm tra một chiếc bẫy cá đơn giản mà hai mẹ con cùng làm. Cậu không quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân của Linh. “Mẹ không cần phải đi theo con đâu. Con tự làm được.” Giọng cậu vẫn khô khốc.
Linh tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh cậu, bên bờ suối. Dòng nước mát lạnh róc rách chảy qua những phiến đá, mang theo một làn gió nhẹ, xua đi chút nóng bức của ban ngày. “Mẹ muốn nói chuyện với con.” Linh nói, giọng cô dịu hơn.
Quân im lặng một lúc. Cậu đứng thẳng dậy, quay người lại nhìn Linh. Ánh nắng ban mai xuyên qua tán lá, chiếu rọi lên khuôn mặt cậu, khiến những đường nét nam tính càng thêm rõ ràng. Đôi mắt cậu vẫn còn đầy những tổn thương và khao khát cấm kỵ.
“Mẹ không biết phải nói gì nữa, Quân à.” Linh bắt đầu, giọng cô run rẩy. “Mẹ… mẹ biết những gì đang xảy ra giữa chúng ta là sai trái. Nó không nên xảy ra. Nhưng…” Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu. “Nhưng mẹ không thể phủ nhận được rằng… mẹ cũng có cảm giác. Mẹ… mẹ cảm thấy cô đơn. Rất cô đơn. Từ khi ba con mất đi…”
Quân im lặng lắng nghe. Cậu thấy đôi mắt Linh đỏ hoe, bờ vai cô khẽ run lên. `Mẹ cũng cô đơn? Mẹ cũng có cảm giác đó?` Ý nghĩ này vừa xoa dịu tội lỗi trong cậu, lại vừa kích thích ngọn lửa khao khát bùng cháy mạnh mẽ hơn.
“Mẹ đã cố gắng mạnh mẽ để bảo vệ con, để làm chỗ dựa cho con.” Linh tiếp tục, giọng cô nghẹn ngào. “Nhưng mẹ cũng là một người phụ nữ, Quân à. Mẹ cũng cần được che chở. Mẹ cũng cần… cần hơi ấm.” Cô ngẩng lên nhìn Quân, đôi mắt cô ngập nước, nhưng lại chứa đựng một sự chân thật đến đau lòng. “Và khi con ôm mẹ, khi con hôn mẹ… mẹ đã cảm nhận được điều đó. Mẹ cảm thấy an toàn… và mẹ cảm thấy… mình không còn cô đơn nữa.”
Quân không nói gì. Cậu chỉ bước lại gần hơn, ngồi xuống đối diện Linh, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và thương xót. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mẹ. Lần này, không phải là sự vô tình hay bối rối. Đây là một cái chạm đầy ý thức, đầy khao khát. Linh không rụt lại. Cô siết nhẹ tay cậu, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay rắn chắc của con trai truyền sang.
“Mẹ ơi…” Quân khẽ thì thầm. “Con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng. Con xin lỗi vì những lời con đã nói.” Cậu cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay mẹ. Nụ hôn này không còn là sự khám phá hay bất ngờ, mà là sự dịu dàng, trìu mến. “Con biết… con biết nó sai. Nhưng con không thể ngừng yêu mẹ. Con không thể ngừng khao khát mẹ.” Giọng cậu run rẩy, chân thật đến mức khiến Linh không kìm được nước mắt.
“Quân…” Linh khẽ nói, nước mắt cô lăn dài trên má. Cô không biết phải làm gì, phải nói gì nữa. Lý trí cô gào thét, nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn mềm nhũn, chấp nhận sự gần gũi này.
Quân thấy Linh không phản kháng, cậu được tiếp thêm sức mạnh. Cậu nhẹ nhàng kéo tay Linh, khiến cô dịch lại gần mình hơn. Lúc này, cả hai đang ngồi rất sát nhau, hơi thở hòa quyện. Cậu đưa tay còn lại lên, khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của mẹ, rồi nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào tóc cô, nâng niu.
Đôi mắt Linh nhắm nghiền lại, cảm nhận sự đụng chạm dịu dàng của con trai. Từng sợi tóc cô dường như đều rung lên dưới những ngón tay cậu. Mùi hương nam tính của Quân, hòa quyện với mùi đất và lá cây, bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy đầu óc choáng váng.
Quân cúi xuống, không đợi Linh lên tiếng. Cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh trắng nõn của cô, rồi từ từ di chuyển lên cổ Linh. Lưỡi cậu khẽ liếm nhẹ làn da mềm mại, ấm nóng của mẹ, cảm nhận vị mặn của mồ hôi và hương thơm tự nhiên của cơ thể cô. Linh khẽ rùng mình, một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng cô. `Trời ơi… sao mình lại…` Linh không thể tin được cơ thể mình lại phản ứng mạnh mẽ đến thế.
Quân tiếp tục hôn dọc cổ Linh, từ từ di chuyển xuống bờ vai trần mịn màng của cô. Bàn tay cậu không ngừng vuốt ve cánh tay cô, rồi nhẹ nhàng luồn vào bên trong chiếc váy maxi mỏng manh. Linh giật nảy mình, nhưng cô không đẩy ra. Cô chỉ khẽ thở dốc, cả người run rẩy.
Bàn tay Quân từ từ lướt qua eo Linh, rồi chậm rãi di chuyển lên phía bầu ngực căng tròn của cô. Cậu cảm nhận được sự mềm mại, đầy đặn của chúng qua lớp vải mỏng. Linh khẽ rên lên một tiếng dâm đãng hơn, đôi tay cô vô thức vươn lên, ôm lấy lồng ngực vạm vỡ của Quân. Những ngón tay cô khẽ cào nhẹ lên tấm lưng trần rắn chắc của cậu, dù cô không hề có ý định chống cự.
Quân cảm nhận được sự đáp trả từ mẹ, khao khát trong cậu bùng cháy dữ dội. Cậu không thể chờ đợi thêm nữa. Cậu ghì chặt Linh vào lòng, và miệng cậu tìm đến đôi môi cô. Lần này, không còn là sự e dè. Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, đầy chiếm hữu. Lưỡi cậu hung hăng luồn vào khoang miệng Linh, quấn lấy lưỡi cô, mút mát một cách tham lam. Linh bối rối nhưng không kháng cự, cô khẽ hé môi, để mặc cho con trai mình chiếm lấy.
Trong nụ hôn sâu, Quân khẽ luồn tay vào bên trong váy Linh, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô. Cậu cảm nhận được độ mềm mại, đàn hồi của chúng, và những đầu ti đã cương cứng dưới lòng bàn tay cậu. Linh khẽ ưỡn người, cảm nhận khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết đây là sai trái, nhưng cảm giác sung sướng tột cùng này khiến cô không thể nghĩ được gì khác.
Quân rời môi Linh, nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn cô đắm đuối. Hơi thở cậu dồn dập, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì khao khát. “Mẹ… con muốn mẹ…” Cậu thì thầm, giọng khản đặc, bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực mẹ.
Linh nhìn vào đôi mắt ấy. Cô thấy sự đam mê cuồng nhiệt, không thể che giấu. Lý trí cô gào thét, nhưng cơ thể cô lại run rẩy và đáp ứng. Cô biết nếu cứ tiếp tục, họ sẽ vượt qua ranh giới cuối cùng. Linh khẽ lắc đầu, dù cơ thể cô lại khẽ rướn lên theo nhịp vuốt ve của Quân.
“Quân… không… chúng ta không thể…” Linh nói, giọng cô yếu ớt, như lời tự trấn an mình. Cô cố gắng đưa tay ngăn lại bàn tay của cậu, nhưng không có sức lực. Quân hiểu. Cậu biết mẹ đang đấu tranh. Cậu không muốn ép buộc cô. Dù khao khát cháy bỏng đến mức nào, cậu vẫn còn một chút lý trí.
Quân từ từ rút tay ra khỏi váy Linh, nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi cô. Cậu nắm lấy tay Linh, siết chặt, như muốn truyền tất cả khao khát và sự kiềm chế của mình qua cái chạm. Linh nhìn Quân, đôi mắt cô vẫn còn ngây dại, sưng mọng, nhưng đã có thêm một ánh nhìn phức tạp, pha trộn giữa tội lỗi, bối rối và cả sự thất vọng khi khoái cảm bị ngắt quãng.
Họ ngồi đó, bên bờ suối, tay nắm chặt tay, giữa tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót. Ánh mắt họ nhìn nhau, chứa đựng tất cả những cảm xúc hỗn loạn: sự khao khát chưa được thỏa mãn, sự tội lỗi, sự đấu tranh, và cả một thứ tình yêu cấm kỵ đang nảy nở, lớn dần lên theo từng nhịp đập của trái tim. Linh biết, họ đã bước thêm một bước, một bước rất dài, trên con đường không lối thoát này.
