Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đảo Thiên Đường

Chương 21 : Tội lỗi và khao khát



Cậu đứng đó, giữa vách đá và khu rừng hoang vu, cảm nhận hơi ấm vẫn còn vương vấn trên môi, và một tương lai không rõ ràng đang chờ đợi phía trước. Hơi thở Quân vẫn còn gấp gáp, từng nhịp đập của trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Môi cậu tê dại, vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại, ẩm ướt của mẹ. Cậu đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, như muốn giữ lại chút dư vị cấm kỵ vừa nếm trải. Lý trí cậu gào thét, nhắc nhở về ranh giới, về đạo đức, về tình mẫu tử thiêng liêng. Nhưng khao khát trong lòng, một ngọn lửa cháy bỏng hơn bất cứ thứ gì cậu từng biết, lại mãnh liệt dâng trào, lấn át mọi suy nghĩ. `Không… không thể nào… Mẹ… mẹ cũng có cảm giác đó. Ánh mắt ấy… cơ thể mẹ không hề kháng cự…` Quân cố gắng tự thuyết phục mình, nhưng một phần sâu thẳm trong cậu lại cảm thấy tội lỗi và hổ thẹn đến tột cùng.

Linh vội vã bỏ đi, nhưng từng bước chân của cô nặng trĩu, không khác gì hàng ngàn tạ chì. Trái tim cô đập thình thịch, đau nhói, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì những cảm xúc hỗn loạn đang giằng xé cô. Cô không ngừng tự hỏi tại sao mình lại không đẩy Quân ra ngay lập tức, tại sao cơ thể cô lại mềm nhũn, đáp lại nụ hôn của con trai một cách thụ động như vậy. `Mình thật tồi tệ. Mình đã làm gì thế này?` Nỗi hổ thẹn thiêu đốt cô. Cô muốn chạy thật nhanh, chạy trốn khỏi chính mình, chạy trốn khỏi ánh mắt khao khát của Quân, nhưng đôi chân cô như bị đóng băng.

Hai ngày sau nụ hôn cấm kỵ ấy trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Quân và Linh bắt đầu chủ động tránh mặt nhau. Quân thường xuyên một mình vào rừng sâu hơn để tìm kiếm thức ăn hoặc củi khô, đôi khi ở lại cả ngày trời, chỉ trở về khi trời đã chạng vạng tối. Linh thì ở lại quanh khu vực hang động và bờ suối, thu dọn, cải thiện nơi ở, hay chỉ đơn giản là ngồi thẫn thờ nhìn ra biển. Mỗi khi Quân trở về, Linh sẽ cố gắng tỏ ra bận rộn hoặc quay lưng đi. Quân cũng không nhìn thẳng vào mẹ, chỉ lẳng lặng đặt chiến lợi phẩm xuống và đi làm việc khác. Bầu không khí căng thẳng, nặng nề bao trùm lấy hai mẹ con, khác hẳn với sự gắn kết và tin tưởng họ đã xây dựng được trước đó.

Vào đêm thứ ba, sau một ngày dài làm việc đơn độc trong rừng, Quân trở về hang. Cậu thấy Linh đang ngồi bên đống lửa, ánh mắt xa xăm nhìn vào ngọn lửa bập bùng, khuôn mặt hốc hác và buồn bã. Chiếc váy maxi xanh ngọc của cô đã bạc màu và rách nhiều hơn sau những ngày vật lộn, ôm sát những đường cong mềm mại trên cơ thể, trông cô càng thêm vẻ mong manh và cô độc. Trái tim Quân khẽ nhói lên. Cậu không thể chịu đựng được cảnh mẹ mình buồn bã như vậy. Dù những suy nghĩ cấm kỵ vẫn còn dày vò cậu, nhưng tình yêu thương và nỗi lo lắng cho mẹ đã lớn hơn tất cả.

Quân đặt đống củi khô xuống, tiến lại gần Linh. Cậu ngồi xuống đối diện cô, cách một khoảng nhỏ. Sự im lặng lại bao trùm. Quân hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí. “Mẹ…” cậu khẽ gọi.

Linh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, như vừa khóc.

“Con… con xin lỗi.” Quân nói, giọng cậu khàn đặc. “Con xin lỗi về… về ngày hôm đó.” Cậu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Cậu biết mình đang ám chỉ nụ hôn cấm kỵ.

Linh im lặng một lúc lâu. Cô nhìn khuôn mặt Quân, nhìn thấy sự hối hận và cả nỗi đau trong ánh mắt cậu. Cô cũng biết, cô không thể cứ trốn tránh mãi. “Mẹ… mẹ cũng có lỗi, Quân à.” Linh nói, giọng cô yếu ớt. “Mẹ… mẹ đã quá yếu đuối. Mẹ biết con… con cũng có cảm giác đó. Mẹ… mẹ cảm nhận được.”

Quân ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt cậu ánh lên vẻ bàng hoàng. Cậu không ngờ Linh lại thẳng thắn như vậy. `Mẹ cũng cảm nhận được?` Ý nghĩ đó vừa mang đến sự nhẹ nhõm, lại vừa đẩy cậu vào một vực sâu tội lỗi hơn.

Linh nhìn thẳng vào mắt con trai. “Nụ hôn đó… nó không chỉ là lỗi của con. Mẹ… mẹ cũng đã không đẩy con ra. Mẹ… mẹ cũng có những rung động, những khao khát mà mẹ tưởng chừng đã chôn vùi từ lâu rồi.” Giọng cô run lên từng hồi, từng lời nói như xé toạc lớp vỏ bọc kiên cường của cô. “Nhưng Quân à… chúng ta không thể đi quá xa. Chúng ta là… là mẹ con. Mẹ không thể… không thể làm điều đó. Mẹ sợ hãi. Sợ hãi những gì có thể xảy ra. Sợ hãi chính bản thân mình.”

Quân lắng nghe từng lời của mẹ, lòng cậu quặn thắt lại. Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự trong giọng nói của cô, sự đấu tranh nội tâm dữ dội. `Mẹ cũng khao khát, nhưng mẹ sợ.` Cậu hiểu. Cậu cũng sợ. Nhưng khao khát trong cậu lại quá lớn.

“Mẹ…” Quân khẽ nói, cậu dịch lại gần Linh hơn một chút, bàn tay cậu khẽ vươn ra, đặt lên tay cô. Lần này, Linh không rụt lại. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay rắn chắc của con trai. “Con biết… con biết là điều đó sai trái. Nhưng… nhưng con không thể ngừng nghĩ về mẹ. Con không thể ngừng khao khát được ở bên mẹ, được bảo vệ mẹ, được… được yêu mẹ theo một cách khác.” Lời thú nhận của Quân chân thật đến mức khiến Linh nghẹt thở.

Đôi mắt Linh nhắm nghiền lại. Cô cảm nhận được sự ấm nóng từ bàn tay Quân đang siết lấy tay mình. Nước mắt cô lại bắt đầu lăn dài trên má. Cô muốn đẩy cậu ra, muốn gạt bỏ tất cả những lời này, nhưng một phần nào đó trong cô lại khao khát được nghe nó, khao khát được lấp đầy khoảng trống cô đơn bấy lâu.

Quân thấy Linh không phản kháng, cậu được tiếp thêm dũng khí. Cậu nhẹ nhàng kéo Linh lại gần hơn, vòng tay ôm lấy cô. Lần này, không còn là sự bất ngờ hay vô tình. Đây là một cái ôm đầy ý thức, đầy khao khát. Linh cũng không hề né tránh. Cô vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của Quân, nước mắt thấm ướt lớp áo của cậu.

Quân cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp từ cơ thể mẹ áp sát vào mình. Hương thơm dịu nhẹ của cô tràn ngập khứu giác cậu. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của mẹ, bàn tay khẽ lướt dọc tấm lưng ong mềm mại. `Con yêu mẹ… con không biết phải làm sao nữa…`

“Mẹ ơi…” Quân khẽ thì thầm, giọng cậu run rẩy. Cậu khẽ nâng khuôn mặt Linh lên. Đôi mắt cậu nhìn cô đầy đắm đuối, nhưng lần này không còn là sự bạo dạn của một nụ hôn bất ngờ, mà là sự dịu dàng, trìu mến. Cậu từ từ cúi xuống, không hôn môi, mà khẽ đặt một nụ hôn lên trán Linh. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa tất cả tình cảm, sự hối lỗi và khao khát của cậu.

Linh nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi Quân trên trán mình. Một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể cô, khiến cô khẽ rùng mình. Trái tim cô đập thình thịch. Mặc dù là một nụ hôn lên trán, nhưng nó lại mang theo một sự mãnh liệt không thua kém gì nụ hôn trước đó. Cô biết, ranh giới giữa họ đang dần bị xóa nhòa, từng chút một. Linh không nói gì, chỉ khẽ rùng mình trong vòng tay Quân, cảm nhận sự an toàn và cả sự cấm kỵ đang quấn lấy cô. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau thật lâu, giữa tiếng mưa rả rích bên ngoài và ánh lửa bập bùng trong hang, không ai nói thêm lời nào.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...