Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đảo Thiên Đường

Chương 19 : Đêm Lạnh



Cái siết nhẹ trên vai Quân của Linh, như một tín hiệu vô hình, lan tỏa hơi ấm không chỉ từ làn da mà còn từ một sự chấp nhận thầm kín. Quân cảm nhận được ngón tay mẹ khẽ khàng trên vai mình, và một luồng điện chạy dọc sống lưng cậu, thiêu đốt mọi giác quan. Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu thấp xuống hơn, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Linh. Mùi hương quen thuộc của mẹ, trộn lẫn với mùi ẩm ướt của đất và lá cây từ hang động, đột nhiên trở nên quyến rũ đến lạ kỳ. Hơi thở Quân trở nên nặng nhọc, phả vào tai Linh, khiến cô khẽ rùng mình.

Bên ngoài, những cơn gió vẫn rít gào như một con thú dữ bị nhốt, tiếng gió gào thét, tiếng mưa xối xả đập vào vách đá tạo nên một bản hòa tấu ghê rợn. Nhưng trong hốc đá nhỏ này, nơi ánh lửa bập bùng nhảy múa, lại có một sự yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng hơi thở dồn dập của hai mẹ con. Cái lạnh từ bên ngoài dường như càng đẩy họ xích lại gần nhau hơn, biến hang động thành một không gian riêng tư, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Quân khẽ nhích lại gần mẹ hơn một chút. Bờ vai rộng của cậu chạm vào cánh tay cô, và cậu cảm nhận được sự mềm mại của làn da mẹ dưới lớp áo vải thô. Một khao khát mãnh liệt trỗi dậy, thôi thúc cậu muốn ôm lấy cô, che chở cho cô, và hơn thế nữa. Cậu đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình từ sáng, nhưng dường như mỗi khoảnh khắc gần gũi với Linh đều khiến bức tường lý trí trong cậu dần sụp đổ.

Linh cũng cảm nhận được sự gần gũi của Quân. Cô không đẩy ra. Thực tế, cô lại dịch người sát vào cậu hơn, tìm kiếm hơi ấm trong cái lạnh thấu xương của đêm mưa. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. `Mình… mình đang làm gì vậy?` Ý nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng một phần nào đó của cô lại cảm thấy bình yên đến lạ lùng trong khoảnh khắc này, một sự bình yên đã mất đi kể từ khi chồng cô qua đời.

Quân thấy mẹ không phản kháng, thậm chí còn chủ động xích lại, như được tiếp thêm dũng khí. Cậu từ từ vòng tay qua eo Linh, kéo cô lại gần hơn. Lưng Linh áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cường tráng của con trai mình. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của cô, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Linh cảm nhận được sự bao bọc chặt chẽ từ phía sau. Cơ thể Quân, rắn chắc và mạnh mẽ, mang lại cho cô một cảm giác an toàn mà cô đã khao khát bấy lâu. Hơi ấm của cậu lan tỏa qua lớp áo, xua đi cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này, cho phép bản thân yếu đuối một chút trong vòng tay con trai.

Bàn tay Quân, ban đầu chỉ ôm lấy eo Linh, giờ đây lại khẽ di chuyển lên cao hơn. Ngón tay cậu lướt nhẹ trên xương sườn, rồi chạm vào đường cong mềm mại của bầu ngực Linh. Nó không phải là một cú chạm mạnh bạo, mà là một sự “vô tình” đầy tinh tế, vừa đủ để Linh cảm nhận được sự ấm nóng từ lòng bàn tay con trai áp lên da thịt mình.

Linh khẽ nín thở. Cơ thể cô căng cứng, rồi thả lỏng trong chớp mắt. Cô biết rõ bàn tay Quân đang ở đâu. Cô có thể đẩy cậu ra, cô có thể phản đối. Nhưng cô không làm vậy. Một cảm giác tê dại chạy dọc khắp người cô. `Không… không thể được…` lý trí cô gào thét, nhưng cơ thể cô lại không nghe lời. Trái tim cô đập như trống bỏi, tiếng đập lớn đến nỗi cô sợ Quân có thể nghe thấy.

Quân cảm nhận được sự mềm mại và đầy đặn của bầu ngực Linh dưới lòng bàn tay. Mặc dù là vô tình, nhưng cảm giác đó khiến toàn thân cậu run rẩy. Dương vật cậu lại cương cứng hơn nữa, nhức nhối đến mức không thể chịu nổi. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng khao khát trong lòng cậu càng bùng cháy dữ dội. `Mẹ không đẩy mình ra…` Ý nghĩ đó như một liều thuốc kích thích, đẩy mọi rào cản luân thường đạo lý ra khỏi tâm trí cậu. Cậu khẽ nhích tay, để lòng bàn tay áp sát hơn vào bầu ngực mẹ, cảm nhận hơi ấm và sự nảy nở của nó.

Linh khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, tiếng rên bị tiếng mưa gió bên ngoài át đi. Cô cảm nhận rõ ràng bàn tay Quân đang áp sát vào ngực mình, cảm nhận sự mềm mại của bầu vú bị bàn tay to lớn của con trai che lấp. Toàn thân cô run rẩy, hơi thở dồn dập. Cô muốn quay lại nhìn Quân, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng cô như nghẹn lại. Những ngón tay cô khẽ bám chặt vào nền đá lạnh. Khuôn mặt cô đỏ bừng dưới ánh lửa, không biết là vì ngượng ngùng, vì lạnh, hay vì một thứ cảm xúc cấm kỵ khác.

Quân cúi thấp đầu hơn nữa, vùi mặt vào gáy Linh. Cậu cảm nhận được nhịp đập nơi cổ cô, và hơi ấm tỏa ra từ làn da mịn màng. Dục vọng dâng trào trong cậu, khiến cậu không còn đủ lý trí để suy nghĩ. Cậu muốn hôn cô, muốn nếm thử hương vị của cô.

Hơi thở nóng hổi của Quân phả vào cổ Linh, khiến cô rợn người. Cô cảm nhận được môi cậu khẽ chạm vào làn da trần nơi gáy. Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo tất cả sự khao khát cháy bỏng của một người đàn ông trưởng thành. Tim Linh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Máu nóng dồn lên mặt cô, khiến toàn thân cô run bần bật. `Không… không được…`

Nhưng cô vẫn không hề nhúc nhích. Cô cảm nhận rõ nụ hôn nhẹ nhàng của Quân trên làn da mình, cảm nhận sự rung động từ đôi môi cậu. Toàn thân cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào để phản kháng. Cô cố gắng giữ hơi thở đều đặn, giả vờ như mình đã ngủ thiếp đi, nhưng thực tế, mọi giác quan của cô đều đang căng ra đến cực điểm, cảm nhận từng hơi thở, từng cái chạm của con trai.

Quân nhận ra sự im lặng và bất động của Linh. Cậu không chắc liệu mẹ có thật sự ngủ rồi hay không, nhưng sự không phản kháng của cô càng khiến cậu thêm táo bạo. Cậu khẽ liếm nhẹ lên làn da nơi cổ mẹ, cảm nhận vị mặn nhẹ của mồ hôi và hương thơm đặc trưng của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài hơn một chút, rồi cậu tách ra, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt Linh từ phía sau, lòng bàn tay vẫn áp lên bầu ngực mềm mại của cô.

Linh giả vờ ngủ, nhưng tim cô vẫn đập loạn xạ, đến mức đau nhói trong lồng ngực. Cô cảm nhận được hơi ấm của Quân bao bọc lấy mình, và những cảm xúc cấm kỵ dâng lên như sóng triều. Đêm đó, trong hốc đá sâu thẳm, giữa tiếng mưa gió rít gào, hai mẹ con nằm sát bên nhau, chìm trong sự im lặng căng thẳng và những khao khát bị chôn giấu đang trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...