Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đảo Thiên Đường

Chương 18 : Thân mật trong cơn mưa



Cô ngồi thật lâu, cho đến khi ánh mặt trời dần khuất sau những tán cây rậm rạp, và hơi lạnh của buổi chiều bắt đầu bao trùm. Linh đứng dậy, vốc thêm vài gáo nước rửa mặt cho tỉnh táo, rồi chậm rãi bước lên bờ, mặc lại chiếc váy maxi đã khô một nửa. Tấm vải mềm mại dán chặt vào cơ thể ướt át của cô, phác họa rõ nét từng đường cong quyến rũ dưới lớp vải mỏng. Cô nhìn về phía hang động, trong lòng vừa muốn tránh mặt Quân, vừa mong cậu trở về.

Khi Linh trở lại hang, Quân đã nhóm lửa. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả khoảng không gian, xua đi bóng tối và sự lạnh lẽo. Quân đang ngồi quay lưng lại, cặm cụi nướng mấy củ khoai dại. Cậu không ngẩng đầu lên khi Linh bước vào, như thể cố tình lảng tránh. Linh cũng không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh đống lửa, đối diện với Quân, giữ một khoảng cách nhất định.

Cả hai ăn tối trong sự im lặng căng thẳng. Không một lời nói nào được thốt ra. Mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, trong nỗi bối rối và khao khát cấm kỵ đang sôi sục. Quân cảm thấy từng ánh mắt Linh nhìn mình như một ngọn lửa đốt cháy da thịt, khiến cậu khó chịu nhưng không thể cưỡng lại. Linh cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng nhịp tim cô vẫn đập loạn xạ mỗi khi ánh mắt cậu vô tình chạm vào cô.

Đêm đó, một cơn mưa nhiệt đới bất ngờ ập đến. Ban đầu chỉ là những hạt li ti, rồi nhanh chóng trở thành một trận xối xả, ào ạt trút xuống. Nước mưa xối xả từ trần hang xuống, len lỏi qua những kẽ đá, tạo thành từng dòng nước lạnh buốt. Tấm bạt che tạm bợ trước cửa hang không thể chống đỡ nổi sức gió giật mạnh và lượng nước lớn. Gió rít lên từng hồi, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo thổi thẳng vào trong, khiến ngọn lửa bập bùng gần như sắp tắt.

Linh rùng mình vì lạnh. Cô nhìn Quân, ánh mắt đầy lo lắng. “Hang này… không ổn rồi Quân à. Nước vào hết rồi.”

Quân cũng nhận ra tình hình. Cậu đứng bật dậy. “Chúng ta phải vào sâu hơn thôi mẹ!” Cậu nói, giọng đầy cương quyết. Mặc dù hang động này rộng rãi, nhưng có một lối đi hẹp dẫn vào một hốc đá sâu hơn, kín đáo và khô ráo hơn nhiều.

Cả hai nhanh chóng thu dọn những vật dụng quan trọng, gói gém vội vã trong lúc nước mưa xối xả. Quần áo của họ ướt sũng, dán chặt vào cơ thể. Từng bước chân lội bì bõm trong nước, họ len lỏi qua lối đi hẹp, cuối cùng cũng đến được hốc đá bên trong. Dù không lớn, nơi này lại cực kỳ kín gió và khô ráo.

Quân cẩn thận đặt số củi khô còn sót lại xuống nền đá, cố gắng nhóm lại đống lửa. Lửa khó cháy hơn trong không khí ẩm ướt, nhưng cuối cùng, ngọn lửa vàng cam cũng bập bùng trở lại, xua đi cái lạnh và bóng tối bao trùm.

Họ ngồi xuống cạnh đống lửa, quần áo ướt sũng, người run lên vì lạnh. Gió và mưa vẫn rít gào bên ngoài, tạo thành một bản hòa tấu ghê rợn. “Con phải thay đồ thôi, mẹ cũng vậy.” Quân nói, giọng cậu trầm khàn. Cậu bắt đầu cởi chiếc áo phông đen đã dính chặt vào người, để lộ bờ vai rộng và bắp tay săn chắc. Từng thớ cơ cuồn cuộn nổi lên, còn đọng vài giọt nước mưa lấp lánh dưới ánh lửa.

Linh nhìn cậu, tim cô đập nhanh hơn. Cô cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc phải cởi đồ trước mặt con trai, nhưng cái lạnh và sự ẩm ướt khiến cô không còn lựa chọn nào khác. Cô khẽ gật đầu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể. “Mẹ… mẹ sẽ quay lưng lại.”

“Không cần đâu mẹ. Có mình con thôi mà.” Quân nói, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô, đầy vẻ trấn an, nhưng sâu thẳm lại là một tia nhìn đầy khao khát.

Linh khẽ nuốt khan. Cô biết Quân đang ám chỉ điều gì. Cậu đang cố tình tạo ra một bầu không khí riêng tư, gần gũi giữa hai người. Trong tình cảnh này, mọi rào cản xã hội dường như trở nên vô nghĩa. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ cởi bỏ chiếc váy maxi xanh ngọc đã sờn rách, ướt sũng.

Lớp vải mỏng dính chặt vào cơ thể cô, từng chút một lột bỏ, phơi bày những đường cong mềm mại, đầy đặn. Bầu ngực căng tròn, săn chắc, vòng eo thon gọn và vòng hông nở nang hiện rõ dưới ánh lửa lung linh. Làn da trắng hồng, mịn màng của cô ướt đẫm nước mưa, lấp lánh như sương. Cô không mặc nội y. Điều đó là một sự lựa chọn của cô, cô có thể cố gắng giấu kín, nhưng lại cố tình để lộ rõ dưới ánh lửa.

Quân không thể rời mắt khỏi mẹ. Cậu thấy thân hình cô như một bức tượng sống động, mỗi đường cong đều hoàn hảo đến nghẹt thở. Đặc biệt là bầu ngực của cô, căng tròn và nhấp nhô theo từng hơi thở, khiến dục vọng trong cậu trỗi dậy mạnh mẽ đến mức gần như không thể kiểm soát. Dương vật cậu đã cương cứng đến cực điểm, đau nhức vì bị chiếc quần bó sát kìm kẹp. Cậu cố gắng hít thở sâu, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cơ thể Linh. `Mẹ… mẹ thật sự…`

Linh nhận ra ánh mắt cháy bỏng của con trai. Cô cảm nhận được sự ham muốn cuồng nhiệt từ cậu, nó thiêu đốt cô. Một cảm giác xấu hổ trỗi dậy, nhưng đồng thời, một luồng điện lạ lùng cũng chạy dọc khắp cơ thể cô. Nó không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác kích thích cấm kỵ, một sự tự tin kỳ lạ. Cô khẽ nhếch mép cười, một nụ cười nửa vời, vừa quyến rũ vừa ẩn chứa sự bối rối. Cô để chiếc váy xuống chân, và thay vì nhanh chóng mặc đồ khô, cô lại cố tình để tấm lưng trần quay về phía Quân lâu hơn một chút, để cậu có thể ngắm nhìn tấm lưng ong nuột nà của mình dưới ánh lửa.

`Mẹ đang trêu chọc mình ư?` Quân nghĩ, đồng tử cậu giãn rộng. Máu nóng dồn thẳng xuống hạ thân, khiến dương vật cậu giật giật.

Linh chậm rãi khoác lên mình bộ quần áo khô ráo. Lúc này, cô quay lại, nhìn thẳng vào Quân. Ánh mắt cô vẫn cười, nhưng có chút gì đó thách thức, gợi mở. Cô ngồi xuống cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người giờ đây gần hơn bao giờ hết. Hơi ấm từ cơ thể cô, mùi hương dịu nhẹ của cô, mọi thứ đều bao trùm lấy Quân.

Quân vẫn còn ngẩn ngơ trước hình ảnh cơ thể mẹ. Cậu cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ Linh, một sự ấm áp không chỉ đến từ hơi nóng của đống lửa. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, giờ đây không còn sự bối rối hay tự trách, mà là sự thấu hiểu và một khao khát cấm kỵ đang được chấp nhận ngầm.

“Con… con không sao chứ?” Linh khẽ hỏi, giọng cô mềm mại, khẽ chạm tay vào vai Quân.

Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng Quân cảm thấy như một dòng điện chạy dọc khắp người. Cậu khẽ rùng mình, cơ thể căng cứng. Hơi thở của cậu trở nên dồn dập. Cậu nhìn mẹ, đôi mắt đầy vẻ đấu tranh, nhưng cũng đầy sự khao khát cháy bỏng không thể che giấu. Linh vẫn giữ tay trên vai cậu, cô cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể con trai, và một lần nữa, cô không đẩy ra. Thay vào đó, cô khẽ siết nhẹ ngón tay trên vai cậu, truyền đi một thông điệp vô hình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...