Đảo Thiên Đường
Hơi thở của mẹ vẫn quanh quẩn bên mình, đều đặn và nhẹ nhàng. Quân chìm sâu vào giấc ngủ, vòng tay cậu vẫn ôm trọn lấy tấm lưng mềm mại của Linh. Cảm giác ấm áp, an toàn lan tỏa khắp cơ thể cậu, xua đi mọi nỗi sợ hãi còn sót lại từ tiếng gầm gừ lúc nãy. Trong bóng tối của hang động, Quân cảm thấy mình như đang nằm gọn trong một chiếc kén ấm áp, nơi duy nhất trên thế giới này cậu muốn thuộc về. Cậu không biết đã bao lâu rồi mình mới có một giấc ngủ sâu đến thế, một giấc ngủ không màng đến những khó khăn hay hiểm nguy của hòn đảo hoang.
Khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới khẽ len lỏi qua khe hở của hang động, Quân tỉnh giấc. Linh vẫn đang ngủ say trong vòng tay cậu, mái tóc đen nhánh xõa tung trên nền đá. Cậu ngắm nhìn khuôn mặt mẹ, bình yên và thanh thản. Mùi hương dịu nhẹ của cô vẫn vương vấn bên mũi cậu, khiến tim cậu khẽ nhói lên một cảm xúc khó gọi tên. Cậu muốn giữ nguyên tư thế này mãi mãi, muốn bảo vệ cô khỏi mọi thứ trên thế giới.
Quân cẩn thận nới lỏng vòng tay, nhẹ nhàng tách mình ra khỏi Linh để không đánh thức cô. Cậu đứng dậy, duỗi người, cảm nhận sự cứng nhắc của các khớp xương sau một đêm nằm trên nền đá. Linh khẽ cựa mình, rồi từ từ mở mắt. Cô nhìn thấy Quân đang đứng đó, dưới ánh sáng mờ ảo của ban mai. Đôi mắt cô ánh lên một nụ cười nhẹ, không còn vẻ ngượng ngùng như buổi sáng hôm qua.
“Dậy rồi à con?” Linh hỏi, giọng cô còn chút ngái ngủ, mềm mại như nhung.
“Vâng, mẹ.” Quân đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thường. Cậu quay người đi ra phía miệng hang, nhìn ra ngoài. “Trời sáng rồi. Con đi kiếm chút củi và trái cây nhé mẹ.”
Linh gật đầu. Cô cũng ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối bời, rồi bắt đầu dọn dẹp quanh đống lửa. Họ cùng nhau ăn bữa sáng với số trái cây còn sót lại và vài con cua nhỏ Quân bắt được ở bãi biển. Bầu không khí giữa hai mẹ con đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều sau đêm qua.
Cả ngày hôm đó, Quân và Linh làm việc không ngừng nghỉ để cải tạo hang động. Quân đảm nhận những công việc nặng nhọc như khiêng đá, chặt củi lớn, và đào rãnh thoát nước. Mỗi khi cậu vác một thân cây to, những thớ cơ trên cánh tay cậu nổi lên cuồn cuộn, bờ vai rộng và tấm lưng rắn chắc hằn rõ dưới lớp áo phông đen đã sờn rách. Linh ở bên trong, khéo léo dùng dây leo bện thành tấm thảm, sắp xếp chỗ ngủ, và xây một vách đá nhỏ để che chắn gió.
Họ làm việc ăn ý đến lạ. Không cần nhiều lời nói, chỉ một ánh mắt hay một cử chỉ cũng đủ để cả hai hiểu ý nhau. Linh nhìn Quân, lòng cô đầy sự tự hào. Cậu bé bướng bỉnh ngày nào giờ đã thực sự trưởng thành, trở thành một chỗ dựa vững chắc cho cô. Cô tin tưởng vào khả năng của cậu, và cảm giác an toàn mà cậu mang lại không gì sánh được. Cô cũng nhận ra rằng, vẻ ngoài nghiêm khắc bấy lâu của mình đã che giấu đi một khao khát sâu thẳm được che chở, được cảm nhận sự mạnh mẽ từ một người đàn ông. Và Quân, con trai cô, đang lấp đầy khoảng trống đó một cách kỳ lạ.
Về phần Quân, cậu không ngừng bị cuốn hút bởi mẹ. Cậu thấy Linh dù làm việc vất vả nhưng vẫn giữ được vẻ thanh thoát, duyên dáng. Mái tóc đen nhánh của cô thỉnh thoảng lại vương vào gò má ửng hồng vì mệt, và chiếc váy maxi dính chặt vào cơ thể làm lộ những đường cong mềm mại, đặc biệt là vòng eo thon gọn và bầu ngực căng tròn ẩn sau lớp vải mỏng. Mỗi lần ánh mắt cậu vô tình chạm vào những đường nét đó, tim cậu lại đập nhanh hơn, và dương vật cậu lại cương cứng. `Mẹ thật đẹp…` Cậu nghĩ, cố gắng xua đi những ý nghĩ cấm kỵ, nhưng lại không thể ngừng nhìn cô. Sự dịu dàng và kiên cường của Linh hòa quyện một cách hoàn hảo, tạo nên một sức hút không thể cưỡng lại.
Khi chiều tà buông xuống, một đống lửa lớn đã được nhóm lên giữa hang động. Họ cùng nhau nướng cá và khoai dại Quân tìm được. Bầu không khí ấm cúng, dễ chịu hơn rất nhiều so với những đêm đầu tiên trên đảo. Linh và Quân ngồi cạnh nhau, ăn uống trong im lặng, nhưng không phải là sự im lặng xa cách mà là sự yên bình của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau.
Sau khi ăn xong, Linh khẽ thở dài, dựa lưng vào vách đá. “Mẹ không nghĩ mình có thể sống sót nếu không có con, Quân à.” Cô nói, giọng nhỏ nhẹ, phá vỡ sự im lặng. “Từ khi bố con mất… mẹ luôn cảm thấy cô đơn. Mẹ đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng làm mọi thứ để bảo vệ con, để con không phải thiếu thốn gì. Nhưng mẹ không biết… mẹ thật sự rất cô đơn.”
Quân nhìn mẹ. Ánh mắt cô phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm, một sự mệt mỏi mà cậu chưa từng thấy trước đây. Cậu thấy mẹ không còn là người phụ nữ nghiêm khắc, cứng rắn mà cậu vẫn nghĩ. Cô là một người phụ nữ cô độc, yếu đuối, cũng đang vật lộn với những mất mát và sợ hãi. Lòng cậu dâng lên một cảm giác xót xa.
“Con biết mẹ đã rất vất vả.” Quân nói, giọng cậu trầm hơn bình thường. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Linh, khẽ nắm chặt. “Con cũng vậy, mẹ ạ. Từ khi bố mất, con thấy mọi thứ đều thay đổi. Con cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng con cũng rất sợ hãi. Con… con cũng cảm thấy cô đơn lắm.”
Quân dừng lại, ánh mắt cậu nhìn sâu vào mắt mẹ. “Con… con không chỉ sợ hãi vì mất bố. Con còn sợ hãi vì những cảm xúc của chính mình. Con lớn rồi… con bắt đầu có những cảm giác rất lạ. Con… con muốn được gần gũi một ai đó, muốn được bảo vệ một ai đó, muốn được yêu thương một ai đó theo một cách khác. Mẹ… mẹ có hiểu không?”
Lời thú nhận của Quân khiến Linh bàng hoàng. Cô cảm nhận được sự run rẩy trong bàn tay con trai, và ánh mắt cậu đầy vẻ bối rối, nhưng cũng rất chân thành. Cô hiểu những gì con trai đang nói. Đó là khao khát của tuổi mới lớn, khao khát về tình yêu, về sự kết nối sâu sắc hơn. Nhưng điều khiến cô giật mình là ánh mắt cậu, nó không chỉ là sự mong muốn tìm kiếm một tình yêu tuổi mới lớn, mà còn là sự khao khát mà cậu đang dành cho chính cô. Một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng Linh. Cô đấu tranh với lý trí, cố gắng phủ nhận cảm giác này. Nhưng sự thật là, khi con trai nói ra những điều đó, cô lại cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc, và hơn cả, một khao khát được lấp đầy từ chính bản thân cô cũng đang trỗi dậy.
Linh nhìn vào đôi mắt của Quân. Cô thấy sự yếu đuối ẩn sau vẻ nổi loạn bấy lâu của cậu. Cô cũng thấy sự trưởng thành, sự mạnh mẽ của một người đàn ông đang hiện hữu rõ ràng trong con trai mình. Bàn tay Quân vẫn nắm chặt lấy tay cô, truyền đi hơi ấm và một dòng điện lạ lùng. Cô không biết phải nói gì, nhưng cảm giác của cậu, sự khao khát đó, cô cảm nhận được. Cô cũng đã từng khao khát như thế, một khao khát đã bị chôn vùi quá lâu.
Linh không nói gì. Cô chỉ khẽ siết chặt tay Quân hơn, đáp lại cái nắm tay của cậu. Ánh mắt cô vẫn nhìn vào mắt con trai, giờ đây không còn sự bối rối hay tự trách, mà là một sự thấu hiểu sâu sắc, một cảm giác đồng điệu kỳ lạ đang lớn dần. Cả hai mẹ con ngồi im lặng bên đống lửa, tay nắm chặt tay. Ánh lửa bập bùng nhảy múa, chiếu rọi lên hai khuôn mặt. Không gian trong hang động tràn ngập một cảm giác ám muội, một sự gắn kết mới mẻ đang bắt đầu vượt qua mọi ranh giới của mối quan hệ mẹ con.
