Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đảo Thiên Đường

Chương 15 : Nỗi sợ và niềm an ủi



Linh ngồi đối diện Quân qua đống lửa, cố gắng hít thở sâu để điều hòa nhịp tim đang đập thình thịch. Cô cảm thấy hơi nóng từ ngọn lửa, nhưng còn nóng hơn là ánh mắt của Quân đang dán chặt vào cô. Cô không dám ngẩng đầu lên đối diện với cậu. Chiếc váy maxi đã khô nhưng vẫn dính chặt vào cơ thể sau cả ngày dài di chuyển và đổ mồ hôi, phác họa rõ ràng từng đường cong mềm mại của cô dưới ánh lửa chập chờn. Cô cảm thấy làn da mình nóng ran, một cảm giác vừa bối rối vừa khó hiểu len lỏi trong từng tế bào. `Mình không thể để Quân nhìn mình như thế này… Nhưng mình nên làm gì?` Cô tự nhủ, lòng đầy mâu thuẫn.

Quân vẫn không rời mắt khỏi mẹ. Cậu thấy Linh cúi đầu, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi phần nào khuôn mặt, nhưng đôi má cô vẫn ửng hồng. Chiếc váy ướt dán chặt vào cơ thể cô, đặc biệt là phần ngực và hông, khiến cậu không thể rời mắt. Cậu nuốt khan. Cảm giác khô khốc nơi cổ họng không chỉ vì hơi nóng của lửa, mà còn vì khao khát đang âm ỉ trong lòng. `Mẹ thật đẹp… Ánh mắt ấy… mẹ có cảm nhận được không?` Một cảm giác tội lỗi pha lẫn sự táo bạo len lỏi trong tâm trí cậu. Cậu muốn vươn tay ra, chạm vào cô, để xác nhận rằng những cảm xúc đang dâng trào này không chỉ đến từ một phía.

Thời gian trôi qua chậm chạp, chỉ có tiếng lửa reo tí tách và tiếng côn trùng từ bên ngoài vọng vào. Bầu không khí trong hang dần trở nên tĩnh lặng, nhưng sự căng thẳng giữa hai mẹ con vẫn không hề giảm bớt. Linh cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa, không thể tập trung vào bất cứ điều gì ngoài sự hiện diện mạnh mẽ của con trai. Quân cũng vậy, mọi giác quan của cậu đều hướng về mẹ, không một chi tiết nào về cô lọt khỏi tầm mắt cậu.

Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, hang động chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh lửa là nguồn sáng duy nhất. Từ sâu trong rừng, một tiếng gầm gừ trầm thấp bất ngờ vang lên, phá tan sự yên tĩnh. Tiếng gầm rú không quá lớn, nhưng đủ để khiến không khí trở nên nặng nề hơn, mang theo một nỗi sợ hãi nguyên thủy.

Linh giật mình, theo phản xạ co rúm người lại, đôi mắt mở to nhìn về phía lối vào hang. Cô chưa từng nghe thấy âm thanh nào như vậy trên đảo. Tiếng gầm gừ lặp lại, lần này có vẻ gần hơn một chút, kèm theo tiếng lá cây xào xạc. `Là thú hoang…` Linh nghĩ, toàn thân cô run lên vì sợ hãi. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nhìn sang Quân, ánh mắt cô đầy lo lắng.

Quân cũng hoảng loạn không kém. Cậu chưa bao giờ phải đối mặt với một con thú hoang dã. Cảm giác bất lực và sợ hãi bao trùm lấy cậu. Cậu đứng bật dậy, tay nắm chặt một khúc củi gần đó, ánh mắt dáo dác nhìn quanh. “Tiếng gì vậy mẹ?” Giọng cậu run rẩy, không giấu nổi sự sợ hãi. “Hình như… hình như nó đang tiến lại gần.”

Tiếng gầm gừ thứ ba vang lên, mạnh hơn và gần hơn rõ rệt. Lần này, nó nghe như tiếng một con vật to lớn đang di chuyển, gầm gừ đe dọa. Linh thấy Quân run rẩy, gương mặt cậu tái nhợt trong ánh lửa. Nỗi sợ hãi mất con lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô vội vàng đứng dậy, bước đến bên Quân, không chút ngần ngại ôm chầm lấy cậu.

“Không sao đâu con, mẹ ở đây. Không sao đâu.” Linh thì thầm, giọng cô run rẩy nhưng đầy kiên quyết. Cô dùng cả cơ thể mình che chắn cho Quân, vòng tay siết chặt lấy cậu, như muốn nuốt chửng cậu vào trong lòng. Hơi ấm từ cơ thể cô, mùi hương quen thuộc của mẹ, và nhịp đập của trái tim cô truyền sang Quân, mang lại cho cậu một chút trấn an trong khoảnh khắc hoảng loạn.

Quân dựa vào vòng tay mẹ, cảm nhận hơi ấm và sự che chở quen thuộc. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng không còn quá mãnh liệt. Cậu vùi mặt vào hõm vai Linh, hít hà mùi hương dịu nhẹ từ tóc mẹ. Cậu vòng tay ôm chặt lấy eo cô, để cơ thể hai người hoàn toàn áp sát vào nhau. Cậu cảm nhận được sự mềm mại của bầu ngực cô áp vào lồng ngực mình, và những đường cong nóng bỏng dưới lớp váy mỏng. Cảm giác đó, trong bối cảnh nguy hiểm, lại càng trở nên mãnh liệt và kỳ lạ. `Mẹ thật mềm mại… mình muốn ôm mẹ mãi như thế này.`

Tiếng gầm gừ dần xa rồi tắt hẳn. Con thú có lẽ đã bỏ đi, hoặc chuyển hướng sang nơi khác. Nhưng Linh và Quân vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau. Nỗi sợ hãi đã lùi xa, nhưng sự gần gũi đột ngột lại khiến cả hai bối rối.

Linh cảm nhận được sự cứng rắn của cơ thể con trai áp sát, vòng tay mạnh mẽ của cậu siết chặt lấy eo cô. Cô nghe rõ nhịp tim cậu đập thình thịch bên tai, hơi thở ấm nóng của cậu phả vào cổ. Cô không thể phủ nhận rằng cảm giác này rất đỗi an toàn, rất đỗi bình yên, một thứ mà cô đã khao khát từ rất lâu. Nhưng đồng thời, một luồng điện lạ cũng chạy dọc sống lưng cô. Cô nhận ra cơ thể Quân đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ cô từng bế ẵm. Vòng tay cậu giờ đây không chỉ là vòng tay của con trai, mà còn là vòng tay của một người đàn ông. `Mình… mình đang rung động sao? Không thể nào! Quân là con mình!` Linh tự trách, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ tội lỗi đó. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng hít thở sâu, giữ cho lý trí không bị cuốn theo cảm xúc.

Quân cũng chìm đắm trong vòng tay mẹ. Cậu cảm nhận sự mềm mại, ấm áp và mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô. Dương vật cậu lại cương cứng, cảm giác khó chịu nhưng cũng đầy kích thích. Cậu áp má vào tóc mẹ, hít một hơi thật sâu. `Mùi hương của mẹ thật quyến rũ… như một bông hoa dại trong rừng sâu.` Cậu ước gì thời gian ngừng lại, để cậu có thể giữ cô trong vòng tay mình mãi mãi. Trong đầu cậu, những hình ảnh mờ ảo từ giấc mơ đêm qua lại hiện về, hòa lẫn với cảm giác hiện tại, tạo nên một sự hỗn loạn đầy khoái cảm. `Mình muốn hôn mẹ… không, không được! Nhưng mình thật sự muốn…` Quân đấu tranh với chính mình, nhưng khao khát thì cứ lớn dần.

Linh khẽ cựa quậy. “Tiếng động đã hết rồi con. Chắc con thú đi rồi.” Giọng cô khàn khàn, hơi thở còn chút gấp gáp. Cô cố gắng nới lỏng vòng tay, nhưng Quân vẫn siết chặt lấy cô.

“Mẹ… mẹ cho con ôm thêm chút nữa được không?” Quân nói nhỏ, giọng cậu trầm khàn, mang theo một sự yếu đuối và khao khát đến lạ. Cậu vùi mặt sâu hơn vào cổ mẹ, hít hà mùi hương da thịt cô.

Linh chần chừ. Cô có thể cảm nhận rõ sự cương cứng của Quân đang áp vào đùi mình qua lớp vải mỏng của váy cô. Một dòng điện mạnh mẽ chạy dọc cơ thể cô. Cô muốn đẩy con ra, nhưng cô lại không thể. Cơ thể cô dường như không nghe lời. Nỗi cô đơn bấy lâu, sự khao khát được che chở, được cảm nhận hơi ấm từ một người đàn ông, tất cả dường như đang được lấp đầy một cách kỳ lạ. Cô khẽ gật đầu, vòng tay cô lại siết chặt lấy lưng con trai. “Được… con ngủ đi.”

Cả hai cùng nằm xuống nền hang động, vẫn trong vòng tay nhau. Quân ôm chặt Linh từ phía sau, để lưng cô áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của cậu. Tay cậu vòng qua eo cô, ôm lấy bụng, hơi thở ấm nóng phả vào gáy. Linh nằm gọn trong vòng tay con trai, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim cậu. Hơi ấm từ Quân bao trùm lấy cô, xua đi cái lạnh lẽo của hang động và cả những nỗi sợ hãi đã qua. Cô biết đây là điều không nên, biết nó cấm kỵ, nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn thư giãn, chìm vào cảm giác an toàn và sự bình yên mà đã lâu cô không cảm nhận được.

Quân hít hà mùi hương từ mái tóc mẹ. Cậu cảm nhận được sự mềm mại của tóc cô lướt qua mũi, và hơi thở đều đặn của cô trên lồng ngực mình. Tay cậu vẫn ôm lấy eo cô, và cảm giác dương vật cậu đang cọ xát vào cặp mông tròn trịa của mẹ khiến toàn thân cậu nóng ran. `Mẹ thật thơm… và thật mềm mại.` Cậu nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén khao khát đang thiêu đốt bên trong.

Dần dần, Linh chìm vào giấc ngủ. Hơi thở cô trở nên đều đặn và sâu hơn. Quân biết mẹ đã ngủ say. Cậu khẽ cựa mình, nhẹ nhàng nâng đầu lên, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của mẹ. Một nụ hôn ẩn chứa sự dịu dàng, sự bảo vệ, và cả một khao khát cấm kỵ đang âm ỉ cháy. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng ghi nhớ mùi hương và cảm giác này. Linh khẽ rùng mình trong vô thức, nhưng không tỉnh giấc. Quân vẫn giữ nguyên tư thế, cảm nhận hơi ấm của mẹ trong vòng tay. `Mình sẽ bảo vệ mẹ… mãi mãi.` Cậu nghĩ, rồi nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ, hơi thở của mẹ vẫn quanh quẩn bên mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...