Đảo Thiên Đường
Quân giật mình tỉnh dậy. Ánh trăng vẫn còn rải bạc trên bãi cát, nhưng giấc mơ vừa rồi cứ ám ảnh cậu. Cậu thấy mình vẫn đang ôm mẹ, tay vẫn nắm chặt tay cô. Hơi thở đều đặn của Linh phả vào cổ cậu, và cậu cảm nhận rõ sự mềm mại của bầu ngực cô áp vào người. Dương vật cậu lại cương cứng, đau nhức. Cậu nhìn mẹ, khuôn mặt cô vẫn bình yên trong giấc ngủ. `Giấc mơ đó… nó có ý nghĩa gì?` Quân cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng càng cố gắng, hình ảnh mẹ trong giấc mơ lại càng hiện rõ hơn trong tâm trí cậu. Cậu vẫn ôm chặt Linh, không muốn buông tay. Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, mọi ranh giới dường như đã tan biến.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua tán lá, rọi xuống bãi cát lấp lánh như dát vàng. Quân từ từ tỉnh giấc, cảm giác ấm áp vẫn còn vương vấn từ vòng tay của mẹ. Linh vẫn đang say ngủ, mái tóc đen nhánh xõa tung trên nền cát trắng. Cậu khẽ cựa mình, cố gắng tách khỏi cô một cách nhẹ nhàng nhất, tránh làm mẹ thức giấc. Nhưng Linh, vốn nhạy cảm, cũng khẽ động đậy. Đôi mắt cô từ từ hé mở, nhìn thấy khuôn mặt con trai ở khoảng cách gần. Một thoáng ngượng ngùng lướt qua đôi mắt cô, nhưng rồi cô khẽ mỉm cười.
“Quân… dậy rồi à?” Giọng cô khàn khàn, mềm mại như những sợi nắng ban mai.
Quân gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình thản. “Vâng, mẹ. Chắc trời nắng to đấy.” Cậu khẽ buông tay mẹ ra, nhưng trong lòng lại đầy tiếc nuối. Cái cảm giác ấm áp và gần gũi đêm qua vẫn còn đọng lại, khiến cậu bất giác muốn được ôm lấy cô thêm lần nữa. Cậu đứng dậy, duỗi vai, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Linh cũng ngồi dậy, vươn vai. Chiếc váy maxi của cô đã khô ráo hơn sau một đêm được sấy bởi nhiệt độ cơ thể và không khí khô ráo trong hang, nhưng vẫn còn nhăn nhúm và dính đầy cát. Cô vuốt nhẹ mái tóc rối bù, ánh mắt hướng về phía biển. “Chắc hôm nay chúng ta nên đi xa hơn một chút để tìm kiếm tài nguyên. Mẹ cảm thấy chúng ta cần một nơi trú ẩn kiên cố hơn, phòng khi có bão lớn nữa.”
Quân gật đầu tán thành. “Vâng, con cũng nghĩ vậy. Con sẽ đi cùng mẹ.”
Sau bữa sáng vội vàng với chút trái cây và cá nướng còn sót lại từ đêm qua, hai mẹ con bắt đầu cuộc hành trình mới. Họ quyết định đi sâu vào phía tây của hòn đảo, nơi những vách đá dựng đứng và những thảm thực vật rậm rạp hứa hẹn nhiều điều chưa khám phá. Quân đi trước, tay cầm một cành cây chắc chắn làm gậy dò đường, thỉnh thoảng quay lại nhìn mẹ, đảm bảo cô không bị tụt lại phía sau. Linh theo sau, ánh mắt cô không ngừng quan sát xung quanh, tìm kiếm những dấu hiệu của nước, cây ăn quả hay bất kỳ thứ gì có thể hữu ích.
Họ đi xuyên qua những bụi cây rậm rạp, những tán lá dày đặc che khuất ánh nắng mặt trời, tạo ra một không gian mát mẻ và ẩm ướt. Tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu vo ve hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng hoang dã. Quân cẩn thận dùng gậy gạt những cành cây vướng víu, mở đường cho mẹ. Thỉnh thoảng, cậu lại bắt gặp ánh mắt của Linh, và trong khoảnh khắc đó, cậu lại thấy ánh mắt cô pha lẫn sự ngưỡng mộ và một chút gì đó khác lạ.
Đến gần trưa, khi mặt trời đã lên cao, họ đến một khu vực có những tảng đá vôi khổng lồ, phủ đầy rêu phong và dây leo. Không khí trở nên ẩm ướt và lạnh hơn hẳn. Quân cảm thấy một luồng gió mát lạnh thổi ra từ một khe nứt lớn trên vách đá. Cậu tò mò tiến lại gần.
“Mẹ ơi, hình như có một cái hang!” Quân gọi, giọng đầy phấn khích.
Linh vội vàng bước tới. Khe nứt đó rộng khoảng một người đi lọt, sâu hun hút vào bên trong tảng đá. Một luồng khí ẩm lạnh và mùi đất đá thoang thoảng bay ra. “Cẩn thận đấy con. Chúng ta không biết bên trong có gì đâu.”
Quân rút chiếc đèn pin nhỏ từ balo (một trong những vật dụng hiếm hoi còn sót lại sau vụ đắm tàu) và bật sáng. Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để soi rõ vài bước chân đầu tiên. Bên trong hang tối đen như mực, chỉ có những nhũ đá lấp lánh phản chiếu ánh sáng.
“Hang này có vẻ lớn lắm mẹ ạ. Hay chúng ta vào xem sao?” Quân nói, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Linh do dự. Hang động có thể là nơi trú ẩn tuyệt vời, nhưng cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm. Tuy nhiên, cái hang tạm bợ của họ trên bãi biển không thể chống chọi được những cơn bão lớn. Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để họ tìm một nơi an toàn hơn. “Được thôi. Nhưng chúng ta phải thật cẩn thận. Đi sát vào mẹ.”
Quân đi trước, ánh đèn pin chiếu sáng từng bước chân. Không khí trong hang đặc quánh lại, ẩm ướt và lạnh lẽo. Mỗi bước đi, tiếng vang vọng lại từ vách đá. Càng vào sâu, hang càng trở nên rộng hơn. Ánh đèn pin quét qua những vách đá sần sùi, những cột đá vôi khổng lồ mọc lên từ sàn hang, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ nhưng cũng đầy bí ẩn.
Đến một khoảng trống rộng lớn, ánh đèn pin của Quân đột nhiên vụt tắt. Cậu giật mình. “Mẹ! Đèn hết pin rồi!”
Bóng tối bao trùm ngay lập tức, hoàn toàn nuốt chửng hai mẹ con. Không một tia sáng nhỏ nhoi nào lọt vào. Sự im lặng tuyệt đối của hang động bao trùm, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của cả hai. Linh cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên. Cô đưa tay ra, cố gắng tìm kiếm Quân trong bóng tối.
“Quân! Con đâu rồi?” Giọng cô hơi run run.
Quân cũng hoảng loạn không kém. Cậu lúng túng đưa tay về phía trước, mò mẫm trong bóng đêm. “Con ở đây, mẹ!”
Tay Linh chạm vào một bàn tay ấm nóng, to lớn và rắn chắc. Cô nắm chặt lấy tay Quân, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi, trong bóng tối, cơ thể họ vô tình va vào nhau. Quân cảm nhận được sự mềm mại của bầu ngực Linh áp vào cánh tay mình, rồi hơi thở ấm nóng của cô phả vào mặt. Linh cũng cảm nhận được cơ thể vạm vỡ của con trai kề sát, và đặc biệt là nhịp tim cậu đập dồn dập, mạnh mẽ như muốn phá tan lồng ngực. Một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng cô, khiến cô khẽ rùng mình. `Tim thằng bé đập nhanh quá… Hay là mình?` Cô tự hỏi, cố giữ mình bình tĩnh.
“Ổn rồi con. Chúng ta cứ đứng yên một chỗ, chờ mắt quen với bóng tối đã.” Linh nói, giọng cô trở nên trấn tĩnh hơn. Cô vẫn nắm chặt tay Quân, cố gắng giữ mình trong vai trò người mẹ.
Dần dần, mắt họ quen với bóng tối. Một chút ánh sáng lờ mờ từ cửa hang phía xa bắt đầu len lỏi vào, giúp họ nhìn thấy được những đường nét mờ ảo của nhau. Họ bắt đầu đi chậm rãi hơn, lần mò theo vách đá.
Cuối cùng, họ tìm được một khoảng đất bằng phẳng, rộng rãi, khô ráo. Nơi đây đủ lớn để họ có thể dựng lều và sinh hoạt.
“Đây có lẽ là một nơi trú ẩn lý tưởng đấy mẹ.” Quân nói, giọng cậu đã bình tĩnh trở lại, nhưng hơi thở vẫn còn chút nặng nề. Cậu vẫn đứng sát bên mẹ, cơ thể gần như chạm vào cô.
Linh nhìn quanh. Hang động này thực sự là một món quà. Nó vừa rộng rãi, vừa kiên cố, lại ấm hơn hẳn vào ban đêm và mát hơn vào ban ngày. “Phải. Con nói đúng. Chúng ta sẽ dọn dẹp nơi này và biến nó thành nhà mới của chúng ta.”
Hai mẹ con bắt đầu dọn dẹp hang động. Quân đi ra ngoài kiếm củi khô và lá cây, Linh ở bên trong sắp xếp những tảng đá nhỏ thành một vòng tròn để nhóm lửa. Trong quá trình làm việc, họ thường xuyên chạm vào nhau. Bàn tay Quân vô tình chạm vào tay Linh khi họ cùng nhặt một cành cây, hay lưng cậu vô tình chạm vào ngực cô khi cô cúi xuống. Mỗi lần như vậy, một dòng điện nhẹ lại chạy qua cả hai. Quân cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng ánh mắt cậu không thể không nán lại trên người mẹ. Cậu thấy mái tóc Linh lấm tấm mồ hôi, dính vào trán, và chiếc váy maxi ướt sũng dán chặt vào những đường cong mềm mại của cô.
Linh cũng cảm nhận được những cái chạm vô tình đó. Cô cố gắng lờ đi, tập trung vào công việc, nhưng trái tim cô lại đập nhanh hơn bình thường. Cô cảm nhận được sự ấm nóng từ cơ thể Quân, và đôi khi, ánh mắt cậu vẫn lướt qua cô, đầy vẻ tò mò và một khao khát khó hiểu. `Thằng bé… nó đang nhìn mình.` Cô biết điều đó, và dù tự trách, cô cũng không thể phủ nhận rằng một phần nào đó trong cô lại cảm thấy… bối rối, nhưng không hề đáng sợ.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, một đống lửa nhỏ đã cháy bập bùng giữa lòng hang động. Ánh lửa lập lòe nhảy múa trên vách đá, tạo nên những cái bóng kỳ quái và huyền ảo. Linh và Quân ngồi đối diện nhau qua đống lửa, ánh sáng cam đỏ chiếu rọi gương mặt họ. Quân nhìn Linh. Ánh mắt cậu dán chặt vào cô, muốn tìm kiếm một điều gì đó. Linh cảm nhận được ánh mắt nồng nàn của con trai. Cô khẽ cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt đó, nhưng đôi má cô lại ửng hồng trong ánh lửa. Cảm giác căng thẳng, nhưng cũng đầy rung động, bao trùm lấy không gian nhỏ hẹp trong hang động.
