Đảo Thiên Đường
Linh vẫn đứng trong dòng nước mát lạnh, đầu cúi thấp, để dòng nước cuốn trôi những giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn dài trên má. Cảm giác tự trách giằng xé trong lòng cô, nhưng sâu thẳm bên trong, cô không thể phủ nhận được cái rung động mãnh liệt vừa chạy qua cơ thể mình. Ánh mắt khao khát của Quân, dù cấm kỵ, đã chạm đến một phần sâu thẳm trong cô, một phần đã ngủ yên từ lâu. Nó pha lẫn chút phấn khích, chút tội lỗi, và cả một sự cô đơn được lấp đầy một cách bất ngờ. Cô ngâm mình thêm một lát, để dòng nước lạnh xoa dịu làn da nóng rực, cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc đang cuộn trào, không cách nào kìm lại được.
Sau khi tắm xong, Linh khoác lại chiếc váy maxi đã sờn rách, ướt sũng. Nó dán chặt vào cơ thể cô, từng đường cong hiện rõ dưới lớp vải mỏng. Cô bước đi chậm rãi trên lối mòn trở về hang động, mỗi bước chân đều nặng trĩu. Lòng cô đầy rẫy những suy nghĩ miên man. `Mình không thể để mọi chuyện đi quá xa. Quân là con trai mình. Nhưng… cái cảm giác đó…` Cô tự vả vào mặt mình, cố xua đi những ý nghĩ tội lỗi.
Khi Linh trở về hang động, Quân đang ngồi bó gối ở một góc, lưng quay ra phía ngoài. Cậu không nói gì, không nhìn mẹ. Linh cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cô cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng lấy một vài mảnh gỗ khô và đá lửa, bắt đầu nhóm một đống lửa nhỏ để sưởi ấm và làm khô quần áo. Tiếng đá cọ vào nhau lách tách, phá vỡ sự im lặng khó xử.
Quân ngồi yên lặng, tai cậu vẫn văng vẳng tiếng nước và hình ảnh cơ thể mẹ dưới ánh nắng ban mai. Cậu thấy mẹ về, nhưng không dám ngẩng đầu. Dương vật cậu vẫn còn cương cứng, và cảm giác xấu hổ, tội lỗi cứ xoáy vào tâm trí. Cậu biết mẹ đã nhận ra ánh mắt của mình. `Mẹ sẽ nghĩ mình là đồ biến thái mất…` Quân thấy nóng ran cả mặt, nhưng đồng thời, một cảm giác tội lỗi lại pha lẫn với sự tò mò, và một chút kích thích len lỏi. `Nếu mẹ đã biết… vậy mẹ có cảm thấy gì không?` Cậu không dám nghĩ tiếp.
Khi lửa đã cháy bập bùng, hơi ấm lan tỏa khắp hang động, Linh cuối cùng cũng lên tiếng. “Quân… con lạnh không?” Giọng cô nhỏ nhẹ, đầy lo lắng.
Quân khẽ giật mình. Cậu quay đầu lại, nhìn mẹ. Linh đang ngồi đối diện đống lửa, ánh sáng cam rực rỡ hắt lên khuôn mặt cô, làm đôi mắt cô ánh lên vẻ buồn bã khó tả. Chiếc váy ướt dán chặt vào người cô, khiến từng đường cong hiện rõ mồn một. Quân nuốt khan. “Con… không sao.” Cậu lắp bắp, cố giữ cho giọng mình bình thường nhất có thể.
Linh nhìn Quân, đôi mắt cô đầy phức tạp. Cô thấy sự bối rối và cả sự căng thẳng trong ánh mắt con trai. Cô biết mình cần phải nói gì đó, để phá vỡ bầu không khí này, để trở lại như cũ. Nhưng cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cô và Quân đã không còn là mẹ con đơn thuần nữa.
“Con đói không? Để mẹ đi kiếm chút quả dại.” Linh nói, cố gắng chuyển chủ đề.
Quân lắc đầu. “Con không đói. Chúng ta… chúng ta nói chuyện một chút được không mẹ?” Cậu lấy hết can đảm, ánh mắt dán chặt vào mẹ.
Linh hơi ngập ngừng. Cô biết đây là điều không thể tránh khỏi. Cô gật đầu. “Được. Con muốn nói gì?”
Quân hít một hơi sâu. “Con… con xin lỗi mẹ. Lúc nãy… con không cố ý.” Cậu nói, giọng nghèn nghẹn. “Con… con chỉ là…” Cậu không thể nói thành lời.
Linh nhìn con trai, cô hiểu cậu muốn nói gì. Cô biết Quân đang đấu tranh với những cảm xúc của riêng cậu, cũng giống như cô. Cô nhẹ nhàng nói, “Mẹ biết. Mẹ không trách con. Quân… chúng ta ở đây, chỉ có hai mẹ con. Mọi chuyện… nó sẽ khác.” Cô muốn nói là “mọi chuyện sẽ rất khó khăn”, nhưng cô lại không thể nói ra. Cô chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt con trai, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu và một chút gì đó… chấp nhận.
Quân thấy ánh mắt của mẹ, cậu cảm nhận được sự dịu dàng và không có chút tức giận nào. Thay vào đó là sự đồng cảm và một chút buồn bã. Cậu khẽ thở phào. `Mẹ không giận mình.` Điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời cũng khiến cảm xúc cấm kỵ kia dâng trào mạnh mẽ hơn. “Vâng, mẹ. Con biết.”
Hai mẹ con lại chìm vào im lặng. Tiếng lửa reo tí tách, tiếng sóng biển vỗ rì rào từ xa. Bầu trời bên ngoài hang động dần chuyển sang màu tím sẫm của hoàng hôn. Những đám mây đã tan hết, để lộ một bầu trời trong xanh đến lạ thường.
Sau bữa ăn tối đơn giản với vài loại quả dại và cá nướng, Linh và Quân ngồi bên đống lửa, ánh sáng lập lòe chiếu rọi gương mặt họ. Không khí đã dịu đi nhiều sau cuộc trò chuyện. Quân thấy mẹ tựa vào vách đá, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng không đen kịt.
“Mẹ đang nghĩ gì vậy?” Quân hỏi, phá tan sự im lặng.
Linh quay sang nhìn Quân, mỉm cười nhẹ. “Mẹ đang nghĩ… ngày xưa mẹ cũng thích ngắm sao lắm. Bố con hay đưa mẹ ra ngoại ô, nằm trên đồng cỏ, kể cho mẹ nghe về các chòm sao.” Giọng cô chứa đựng sự hoài niệm. “Mẹ từng ước mơ được đi khắp thế giới, được vẽ lại mọi thứ mình nhìn thấy.”
Quân nhìn mẹ. `Mẹ cũng có ước mơ của riêng mẹ.` Cậu chưa bao giờ nghĩ mẹ lại có những ước mơ như vậy. Với cậu, mẹ luôn là người phụ nữ nghiêm khắc, chỉ biết đến công việc ngân hàng và việc học của cậu. “Thế sao mẹ không đi?”
Linh thở dài. “Vì cuộc sống… Con ra đời, rồi bố con mất sớm. Mẹ phải lo cho con, lo cho gia đình. Ước mơ đành gác lại.” Cô nói, ánh mắt vẫn hướng ra bên ngoài. “Giờ ở đây… mẹ lại nhớ những giấc mơ đó.”
Quân cảm thấy lòng mình se lại. Cậu chưa bao giờ hiểu được những gánh nặng mẹ phải chịu. Cậu thấy mẹ không chỉ là mẹ của cậu, mà là một người phụ nữ với những ước mơ, những mất mát riêng. `Mẹ thật sự mạnh mẽ, nhưng cũng thật cô đơn.`
“Thế còn con? Ước mơ của con là gì?” Linh hỏi, quay sang nhìn con trai.
Quân ngước lên bầu trời. Hàng ngàn ngôi sao đã bắt đầu lấp lánh, một dải ngân hà vắt ngang qua bầu trời đêm hoang đảo, rực rỡ hơn bất cứ nơi nào cậu từng thấy trong thành phố. “Con… con cũng từng có nhiều ước mơ. Muốn trở thành kiến trúc sư, muốn xây dựng những tòa nhà thật cao, thật đẹp. Muốn đi du lịch khắp nơi. Nhưng giờ thì…” Quân im bặt.
Linh nắm lấy tay Quân, lòng bàn tay cô ấm áp và mềm mại. “Giờ thì sao?” Cô hỏi, nhẹ nhàng siết chặt tay cậu.
Quân cảm nhận được hơi ấm từ tay mẹ, một dòng điện chạy dọc sống lưng. Cậu nhìn thẳng vào mắt Linh, ánh mắt đầy sự thành thật. “Giờ thì… con chỉ muốn ở đây, với mẹ. Dù thế nào đi nữa, con cũng muốn bảo vệ mẹ, muốn mẹ được an toàn.”
Linh khẽ run rẩy. Cô không ngờ Quân lại nói ra những lời như vậy. Ánh mắt cô nán lại trên khuôn mặt con trai, thấy cậu đã trưởng thành đến nhường nào. Không còn là cậu bé bướng bỉnh hay nổi loạn. Giờ đây, trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi, mạnh mẽ, và đầy trách nhiệm. Cô không đẩy tay Quân ra, chỉ để yên, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay rắn chắc của cậu. `An toàn… đúng rồi. Mình cảm thấy an toàn khi ở bên con.`
Họ cứ thế ngồi bên nhau, tay nắm chặt, cùng ngắm nhìn bầu trời đêm rực rỡ ánh sao. Tiếng sóng biển rì rào như một bản tình ca dịu êm. Quân nhìn mẹ, nhìn đường nét thanh thoát của cô dưới ánh trăng và ánh sao. Cô không còn là người mẹ nghiêm khắc trong tưởng tượng của cậu. Giờ đây, cô là một người phụ nữ tuyệt đẹp, dịu dàng, và đầy mong manh. `Mẹ thật sự rất quyến rũ…` Cậu nghĩ, cảm giác cấm kỵ lại dâng trào. Nhưng lần này, nó không còn là sự bối rối, mà là một khao khát mãnh liệt muốn chiếm hữu, muốn ôm lấy cô, muốn che chở cho cô mãi mãi.
Linh cũng nhìn Quân. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay con trai, và một cảm giác an toàn, bình yên lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhận ra, đây không chỉ là sự an toàn mà một người mẹ nhận được từ con trai mình. Đây là sự an toàn mà một người phụ nữ khao khát từ một người đàn ông. Cô thấy Quân không còn là đứa con cần được bảo bọc nữa. Cậu đã là một chỗ dựa, một người có thể cùng cô đối mặt với mọi thử thách trên hòn đảo này, và cả những cảm xúc phức tạp đang nảy nở giữa họ.
Cơn gió biển se lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm và mùi muối. Linh khẽ rùng mình. Quân thấy vậy, không nói gì, chỉ siết chặt tay mẹ hơn, rồi dịch sát lại, để vai cậu chạm vào vai cô. Hơi ấm từ cơ thể Quân truyền sang Linh, xua đi cái lạnh. Cả hai cứ thế, cùng tựa vào nhau, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Sự mệt mỏi sau một ngày dài đã xâm chiếm họ. Dần dần, cả hai mẹ con chìm vào giấc ngủ, vẫn ôm chặt lấy nhau, tay nắm chặt. Hơi thở đều đặn của Linh phả vào vai Quân, và cậu cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể mẹ áp sát.
Quân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Cậu thấy mẹ, không phải trong chiếc váy maxi sờn cũ, mà trong một bộ đồ lụa mỏng manh, mềm mại, ôm sát từng đường cong. Mẹ đang đứng dưới ánh trăng, mái tóc xõa tung, đôi mắt nhìn cậu đầy khao khát. Mẹ đưa tay về phía cậu, đôi môi khẽ hé mở, gọi tên cậu bằng một giọng nói đầy quyến rũ. Cậu bước đến gần, vòng tay ôm lấy mẹ, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp của cơ thể cô, và mùi hương dịu nhẹ lan tỏa. Rồi, cậu cúi xuống, hôn lên đôi môi mọng nước của mẹ…
Quân giật mình tỉnh dậy. Ánh trăng vẫn còn rải bạc trên bãi cát, nhưng giấc mơ vừa rồi cứ ám ảnh cậu. Cậu thấy mình vẫn đang ôm mẹ, tay vẫn nắm chặt tay cô. Hơi thở đều đặn của Linh phả vào cổ cậu, và cậu cảm nhận rõ sự mềm mại của bầu ngực cô áp vào người. Dương vật cậu lại cương cứng, đau nhức. Cậu nhìn mẹ, khuôn mặt cô vẫn bình yên trong giấc ngủ. `Giấc mơ đó… nó có ý nghĩa gì?` Quân cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng càng cố gắng, hình ảnh mẹ trong giấc mơ lại càng hiện rõ hơn trong tâm trí cậu. Cậu vẫn ôm chặt Linh, không muốn buông tay. Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, mọi ranh giới dường như đã tan biến.
