Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đảo Thiên Đường

Chương 11 : Cơn bão ập đến



Những ngày sau đó, trên hòn đảo, Linh và Quân tiếp tục công việc xây dựng một nơi trú ẩn kiên cố hơn. Họ tìm thấy một khoảng đất bằng phẳng gần bờ biển nhưng được che chắn bởi một hàng cây dừa cổ thụ, lý tưởng để dựng một túp lều vững chãi. Quân hăng hái chặt những thân tre lớn, kéo chúng về vị trí đã chọn. Những bắp tay cậu cuồn cuộn nổi lên dưới lớp áo phông rách rưới, mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng cậu không hề than vãn. Linh thì tỉ mỉ bện những sợi dây leo, đan kết chúng thành những tấm lá dừa dày dặn để lợp mái. Tiếng rì rầm của lá dừa xen lẫn tiếng chặt cây dứt khoát của Quân tạo nên một bản nhạc lao động đều đặn và bình yên.

Linh ngẩng đầu nhìn con trai. Cậu đang cúi người kéo một thân tre lớn, bờ vai rộng và tấm lưng rắn chắc hiện rõ mồn một. Gió biển thổi nhẹ, làm mái tóc nâu sẫm của cậu bay bay, để lộ vầng trán lấm tấm mồ hôi. Cô cảm thấy một sự an tâm lạ thường khi có Quân ở bên. Không còn là nỗi lo âu thường trực, mà là một niềm tin vững chắc vào khả năng của con trai. Cô tin rằng, dù có phải ở đây mãi mãi, họ cũng sẽ sống sót. `Thằng bé đã thay đổi thật rồi. Trưởng thành đến đáng kinh ngạc.`

Quân ngước nhìn mẹ, ánh mắt cậu lướt qua đường cong mềm mại của Linh ẩn sau lớp váy maxi xanh ngọc đã sờn cũ. Chiếc váy ướt đẫm mồ hôi do cái nóng ẩm của vùng nhiệt đới, dán sát vào thân hình cô, phác họa rõ nét bầu ngực căng tròn và vòng eo thon gọn. Mái tóc đen nhánh của cô lòa xòa vài sợi xuống gò má, trông cô vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Mỗi khi mẹ khom lưng để bện dây, cậu lại thấy thấp thoáng đường cong nuột nà của tấm lưng ong. Một cảm giác nóng ran len lỏi trong lòng Quân, khiến cậu nhanh chóng quay đi, vờ như đang kiểm tra thân cây. `Mẹ thật sự rất đẹp…` Cậu cố gắng xua đi những suy nghĩ cấm kỵ, nhưng hình ảnh đó cứ ám ảnh trong tâm trí.

Đến chiều muộn, khi túp lều gần như hoàn thành, bầu trời bất ngờ chuyển màu. Những đám mây đen kịt từ phía biển ùa đến nhanh chóng, nuốt chửng ánh mặt trời rực rỡ. Gió bắt đầu rít lên, mạnh mẽ hơn nhiều so với bình thường, cuốn theo những hạt cát mịn màng. Không khí đột ngột trở nên nặng nề, báo hiệu một cơn bão nhỏ sắp ập đến.

“Mẹ ơi! Bão đến rồi!” Quân hét lớn, chỉ tay về phía chân trời đang tối sầm lại. Cậu cảm nhận được sự cấp bách trong giọng nói của mình. Túp lều mới xây có thể chưa đủ kiên cố để chống chọi với cơn bão này.

Linh cũng nhận ra nguy hiểm. Cô nhìn những thân cây dừa bắt đầu oằn mình trong gió, những đợt sóng bạc đầu dữ dội đánh vào bờ cát. “Chúng ta phải tìm chỗ trú ẩn ngay! Túp lều này không trụ được đâu!” Cô vừa nói vừa nhanh chóng thu dọn những vật dụng quan trọng nhất.

Gió càng lúc càng mạnh, cuốn phăng những mảnh lá dừa chưa kịp buộc chặt trên mái lều. Mưa bắt đầu rơi, không phải những hạt mưa lất phất mà là những hạt nước lớn, nặng trĩu quất vào mặt, đau rát. Linh và Quân vội vã chạy, cố gắng tìm một nơi trú ẩn an toàn. Quân nắm lấy tay Linh, kéo cô chạy về phía sâu trong rừng, nơi cậu nhớ có một hang động nhỏ mà họ đã khám phá vài ngày trước.

“Theo con, mẹ! Có một hang động bên kia!” Quân hét, giọng cậu bị gió cuốn đi. Cậu không ngần ngại, lao đi dẫn đường. Linh tin tưởng hoàn toàn vào Quân, chạy theo sát phía sau. Mưa như trút nước, ướt sũng quần áo, dán chặt vào cơ thể. Áo phông của Quân dính chặt vào bờ vai rộng và lưng trần, phác họa từng thớ cơ săn chắc. Chiếc váy của Linh cũng ướt đẫm, ôm sát lấy thân hình mềm mại, phô bày những đường cong mà bình thường cô luôn giấu kín.

Họ vừa chạy vừa né tránh những cành cây đổ gãy, bước chân trơn trượt trên nền đất ẩm ướt. Quân chạy phía trước, dùng thân mình che chắn cho Linh khỏi những cành cây quất ngang. Linh nhìn bóng lưng con trai, thấy cậu không còn là cậu bé 17 tuổi yếu ớt nữa, mà là một chỗ dựa vững chãi, một người đàn ông sẵn sàng bảo vệ cô. Trái tim cô đập thình thịch không chỉ vì sự hoảng loạn của cơn bão, mà còn vì một cảm giác bình yên và tin tưởng khó tả. `Con trai mình… đã trở thành người che chở cho mình rồi.`

Cuối cùng, họ cũng đến được hang động. Đó là một khe núi nhỏ, được tạo thành bởi những khối đá lớn xếp chồng lên nhau, đủ rộng để hai người trú ẩn. Quân nhanh chóng đẩy Linh vào trong, rồi dùng thân mình chặn bớt những cơn gió lùa và hạt mưa táp vào.

“Mẹ có sao không?” Quân hỏi, giọng cậu đầy lo lắng. Cậu cúi xuống nhìn Linh, hơi thở dồn dập, mái tóc ướt sũng nhỏ nước xuống trán.

Linh thở hổn hển, cả người ướt như chuột lột, run rẩy vì lạnh và căng thẳng. Cô nhìn vào đôi mắt Quân, thấy sự quan tâm chân thành và vẻ mạnh mẽ của cậu. Cô không kìm được nữa, đưa tay ôm chặt lấy Quân.

“Mẹ không sao… Cảm ơn con, Quân.” Linh thì thầm, vùi mặt vào ngực con trai. Hơi ấm từ cơ thể Quân, cùng với mùi mưa và mùi mồ hôi của cậu, bao trùm lấy cô, mang lại cảm giác an toàn và được che chở mà cô khao khát bấy lâu. Cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của cậu đang đập dưới lồng ngực mình, và những thớ cơ rắn chắc trên lưng cậu. `Con trai mình… thực sự đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.` Linh nhận ra, cô không chỉ nhìn Quân với tình yêu thương của một người mẹ, mà còn là sự ngưỡng mộ một người đàn ông, một chỗ dựa vững chãi trong cơn bão tố.

Quân ôm chặt lấy mẹ. Hơi thở nóng hổi của Linh phả vào ngực cậu, và cậu cảm nhận được sự mềm mại của bầu ngực cô ép sát vào người. Mùi hương dịu nhẹ của mẹ, pha lẫn với mùi mưa và đất, khiến mọi giác quan của cậu trở nên nhạy bén. Cậu vỗ nhẹ vào lưng Linh, cố gắng trấn an cô. Cậu thấy mình không còn là đứa trẻ cần được mẹ bảo vệ nữa, mà đã trở thành người bảo vệ cho mẹ. Một niềm tự hào len lỏi trong lòng, hòa lẫn với cảm giác kỳ lạ, mơ hồ nhưng đầy hấp dẫn từ sự gần gũi này. `Mình sẽ bảo vệ mẹ, bằng mọi giá.`

Bên ngoài, cơn bão gào thét dữ dội. Gió rít qua khe đá, mưa quất vào vách núi, tạo ra những âm thanh đáng sợ. Nhưng bên trong hang động, Linh và Quân vẫn ôm chặt lấy nhau, chia sẻ hơi ấm và sự bình yên. Quần áo ướt sũng và cái lạnh dần ngấm vào da thịt, nhưng họ vẫn không buông ra. Quân cảm nhận được cơ thể Linh đang run rẩy trong vòng tay mình, và cậu càng ôm chặt hơn. Cậu hơi cúi đầu xuống, để cằm chạm vào đỉnh đầu mẹ. Mái tóc ướt của cô cọ vào má cậu, mang theo cảm giác lạnh buốt nhưng lại rất thật.

Linh cũng nhắm mắt lại, dựa hẳn vào lòng con trai. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của Quân phả vào tóc, và vòng tay rắn chắc của cậu siết chặt quanh eo. Nỗi sợ hãi cơn bão dần tan biến, nhường chỗ cho cảm giác an toàn tuyệt đối. Cô chưa bao giờ cảm thấy được bảo vệ và bình yên đến vậy kể từ cái chết của chồng.

Cuối cùng, cơn mệt mỏi và lạnh giá đã chiến thắng. Họ dần chìm vào giấc ngủ, vẫn ôm chặt lấy nhau trong hang đá tối tăm và ẩm ướt. Quân là người thức dậy đầu tiên. Mặc dù hang động lạnh lẽo, nhưng cậu lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Cậu mở mắt, thấy Linh vẫn đang ngủ say trong vòng tay mình. Mái tóc đen nhánh của cô xõa tung trên ngực cậu, và khuôn mặt cô, dù vẫn còn chút mệt mỏi, giờ đây trông thật bình yên. Hơi thở đều đặn của cô phả vào cổ cậu, mang theo mùi hương quen thuộc. Cậu cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể Linh áp sát vào mình, hơi ấm từ bầu ngực căng tròn của cô phả qua lớp áo ướt. Một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng Quân, khiến cậu khẽ rùng mình. Cậu nhìn mẹ, ánh mắt nán lại trên đôi môi khẽ hé mở và chiếc cổ thanh thoát của cô. Cái cảm giác phức tạp, xen lẫn giữa tình mẫu tử và một sự hấp dẫn cấm kỵ, lại dâng trào mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu không muốn buông mẹ ra. Cậu chỉ muốn ôm cô như thế mãi, để cô mãi mãi ở trong vòng tay bảo vệ của mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...