Đào Tạo Bạn Gái
Phần 11
Như đã nói trước, Bảo Thơ tuy giờ dâm đãng, nhưng chỉ thế với người yêu, dù là với tôi hay Hữu Nghĩa.
Hữu Nghĩa cãi nhau với Bảo Thơ vì lầm tưởng cô ấy đã được đào tạo đủ phóng khoáng. Trong một lần ăn uống, bạn anh ta sờ mó Bảo Thơ, Hữu Nghĩa không bênh mà để mặc, làm cô ấy tức điên! Với tôi, Bảo Thơ làm tình vì yêu, với Hữu Nghĩa thì yêu vì làm tình, nhưng dù lý do gì, cô ấy chỉ phóng khoáng với người cô ấy có tình cảm, không phải kiểu ai muốn đụ cũng được.
Hữu Nghĩa hỏi tôi phải làm sao, tôi chỉ đáp qua loa. Làm sao ư? Đây chính là điều tôi muốn, để Bảo Thơ thấy rõ bộ mặt thật của anh ta. Tôi khuyên vài câu rồi bảo có việc, lặn mất.
Về nhà máy làm thủ tục, vì trước Tết tồn hàng nên bận rộn kinh khủng, tôi chẳng còn tâm trí quan tâm chuyện khác.
Bảo Thơ vì chuyện này tức lắm, cảm thấy tủi thân. Cô ấy vì Hữu Nghĩa mà giấu tôi, vậy mà Hữu Nghĩa lại để bạn mình sờ mó cô ấy. Cô ấy chiến tranh lạnh với Hữu Nghĩa mấy ngày. Hữu Nghĩa dỗ mãi không xi nhê, nổi cáu, kệ luôn!
Lúc đầu Bảo Thơ còn tủi, nhưng dần thấy Hữu Nghĩa không thèm dỗ, lại hay về muộn, cô ấy lo anh ta có gái khác. Biết Hữu Nghĩa thèm tình dục, không đụ cô ấy thì chắc chắn tìm người khác. Cuối cùng, cô ấy đành xuống nước. Cô ấy cố ý mặc bộ đồ lót hở vú mà Hữu Nghĩa thích, đi tất lưới, cặp vú căng tròn lộ ra ngoài, chính cô ấy nhìn còn thấy ngượng.
Đợi mãi, cuối cùng Hữu Nghĩa về, “Anh yêu, anh về rồi~~” Bảo Thơ vội chạy tới.
“Mặc thế này là ý gì? Muốn anh tha thứ hả?”
Hữu Nghĩa liếc mắt.
“Cái gì chứ, rõ ràng bạn anh sai, đâu phải lỗi của em.”
Bảo Thơ nghe vậy lại tủi, tức giận nói.
Hữu Nghĩa cười nhạt: “Đừng nói nhảm, giờ em làm anh mất mặt trước bạn bè. Đừng tưởng mặc thế này, chủ động dâm lên là anh tha thứ. Nghe đây! Anh không quan tâm ai đúng ai sai, làm anh mất mặt là không được! Một là em xin lỗi bạn anh, hai là chia tay, chọn đi!”
“Chia tay? Hữu Nghĩa, anh… anh muốn chia tay với em?”
“Đúng thế, anh thích em thật, vì em ngoan. Nhưng đừng quên, anh muốn tìm gái, thiếu gì loại?”
“Hữu Nghĩa, mình bên nhau hơn năm rồi, vì vậy mà anh muốn chia tay em?”
“Ừ, hơn năm rồi, anh đụ em cũng chán rồi! Một câu thôi, xin lỗi hoặc chia tay, em tự chọn!”
Hữu Nghĩa nói xong, kệ luôn Bảo Thơ.
Bảo Thơ sững sờ, ngồi bệt xuống đất, nước mắt chảy dài, không ngờ lại ra nông nỗi này. Cô ấy tủi thân, cố gắng chiều Hữu Nghĩa thế mà anh ta chỉ nói chán là muốn chia tay? Chia tay thì chia tay! Bảo Thơ muốn nói thế, nhưng nhìn Hữu Nghĩa, cô ấy không mở miệng được. Cô ấy biết anh ta nói vậy là đã quyết.
“Em… em xin lỗi được chưa!”
Do dự mãi, Bảo Thơ chọn xuống nước. Cô ấy nhận ra mình không rời được Hữu Nghĩa, dù tủi thân, dù thấy anh ta khốn nạn!
“Em tự nói đấy, anh không ép!”
“Ừ, em sẽ xin lỗi anh ấy, anh đừng giận nữa, được không?”
Bảo Thơ nhỏ giọng nói.
“Thế còn được, anh đi hẹn hắn ăn, lát em ăn mặc đẹp rồi qua.”
Hữu Nghĩa gật đầu hài lòng, quay người đi.
Bảo Thơ ngồi dưới đất hồi lâu, mới đứng dậy thay đồ, trang điểm…
Trong phòng riêng khách sạn, Hữu Nghĩa ngồi nói chuyện với bạn. Thằng này tên Chí Vỹ, chính là thằng sờ mó Bảo Thơ, cũng là một công tử nhà giàu.
“Tao nói mày đỉnh thật, Bảo Thơ chịu xin lỗi thật hả?”
“Chuyện, lát nữa cô ấy qua. Con này hèn, dỗ không xong, phải dọa. Nếu không chịu xin lỗi, tao chia tay thật, nói thật, đụ cũng ngán rồi!”
“Mày ngán, nhưng tao chưa thử mà!”
“Thì tao cho mày thử đấy!” Hữu Nghĩa cười “hê hê”: “Lát cô ấy tới, tao kiếm cớ chuồn, mày tự xử. À, cô ấy tửu lượng kém, uống là say.”
“Say mà đụ thì chán, phải tỉnh mà đụ mới sướng, cứ để tao lo! À, đây là số của con bé tao chơi lần trước, cũng ngon, mày tự liên lạc.”
Chí Vỹ đưa số, Hữu Nghĩa ghi lại.
Chẳng bao lâu, Bảo Thơ tới, trang điểm nhẹ, váy dài sexy, tất đen, đẹp như minh tinh. Nhìn Bảo Thơ, mắt Chí Vỹ sáng rực.
Hữu Nghĩa mặt lạnh, Bảo Thơ định ngồi cạnh, anh ta chỉ Chí Vỹ: “Ngồi bên đó!”
Bảo Thơ do dự, ngồi cạnh Chí Vỹ: “Anh Chí Vỹ, hôm đó em không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua.”
Nói ra câu này, Bảo Thơ tủi thân kinh khủng, rõ ràng bị sờ mó mà còn phải xin lỗi, nhưng thấy mặt Hữu Nghĩa dịu lại, cô ấy cắn răng chịu.
“Không phải thế, anh chỉ sờ em tí, em đã nổi cáu, làm anh với Hữu Nghĩa mất mặt trước bạn bè, em biết bọn anh mất mặt thế nào không?”
Chí Vỹ nói, đặt tay lên đùi Bảo Thơ.
Lần trước cũng đặt chỗ này, Bảo Thơ giật mình, nhìn Hữu Nghĩa, nhưng anh ta mặt không cảm xúc. Cô ấy cắn môi, im lặng, Chí Vỹ thừa cơ sờ mó đùi cô ấy.
Hữu Nghĩa đột nhiên nói: “Anh nhớ ra có việc, đi trước một lát. Bảo Thơ, em ở lại với anh Chí Vỹ, xin lỗi cho đàng hoàng, nếu anh ấy không tha thứ, chuyện của mình chưa xong đâu.”
“Anh yêu, em…”
Bảo Thơ muốn nói, nhưng Hữu Nghĩa đã đi.
Chỉ còn Bảo Thơ với Chí Vỹ, cô ấy căng thẳng, Chí Vỹ cười “hê hê”, nắm tay cô ấy đặt lên đùi mình, nghịch ngợm.
“Anh Chí Vỹ, anh… đừng thế, em là bạn gái Hữu Nghĩa, anh làm vậy có xứng với Hữu Nghĩa không?”
Bảo Thơ không dám rút tay, chỉ mong Chí Vỹ đừng quá đáng.
Nhưng Chí Vỹ đặt tay cô ấy lên háng mình, lạnh lùng nói: “Lời Hữu Nghĩa nói em nghe rồi, chỉ cần anh nói không tha thứ, chắc Hữu Nghĩa đá em luôn. Bên anh ấy thiếu gì gái chờ chỗ của em, hôm nay em ngoan ngoãn làm anh hài lòng, chuyện này xong.”
“Thế… anh muốn gì?”
Bảo Thơ không muốn chia tay Hữu Nghĩa, đành thuận theo.
“Làm đàn ông sướng, em biết cách rồi nhỉ? Hữu Nghĩa nói em trên giường dâm lắm, đừng giả trong sáng với anh. Hôm nay làm anh hài lòng, không thì chờ chia tay Hữu Nghĩa đi!”
Ý Chí Vỹ rõ ràng, muốn chơi cô ấy. Bảo Thơ giằng xé, không muốn bị Chí Vỹ đụ, nhưng cũng không muốn mất Hữu Nghĩa. Trong lúc cô ấy lưỡng lự, tay Chí Vỹ sờ mó khắp người, bóp vú mạnh, dù không muốn, cơ thể cô ấy vẫn rũ xuống vì phản ứng tự nhiên.
“Sờ cặc anh!”
Chí Vỹ thì thầm bên tai, rồi hôn môi cô ấy. Kích thích kép làm Bảo Thơ vô thức sờ cặc hắn, cảm nhận qua quần nó đã cứng, không nhỏ.
“Xoẹt~~” Chí Vỹ xé toạc tất của Bảo Thơ, sờ lồn qua quần lót. Cô ấy run rẩy, rên khe khẽ, lồn bắt đầu ướt.
“Đừng, đừng mà…”
Bảo Thơ lẩm bẩm, muốn đẩy tay Chí Vỹ, nhưng hắn kéo dây váy xuống, lôi vú ra khỏi áo lót, bóp mạnh. Cô ấy rên lên, kháng cự yếu ớt, như nửa đẩy nửa mời.
“Đừng… đừng đút vào, đừng mà~~”
Bảo Thơ cảm nhận ngón tay Chí Vỹ luồn qua quần lót, đút vào lồn, nhục nhã kinh khủng, vùng dậy: “Anh Chí Vỹ, anh là bạn Hữu Nghĩa, em tôn trọng anh, nhưng anh… anh coi em là gì?”
Bảo Thơ áo quần xộc xệch, chất vấn.
Chí Vỹ cười nhạt, “bốp” một cái tát: “Mẹ kiếp, cho mặt mũi mà không biết điều, mày nghĩ mày là cái gì? Chỉ là con đĩ thôi, hôm nay tao đụ mày chắc rồi!”
Bảo Thơ choáng váng, Chí Vỹ đè cô ấy xuống bàn, kéo quần lót với tất xuống, vén váy lên, cặp mông trắng phau phô ra.
“Không… không, anh làm vậy là cưỡng hiếp, em sẽ báo công an, em sẽ nói với Hữu Nghĩa~~” Bảo Thơ hoảng loạn vùng vẫy, nhưng hai tay bị giữ chặt, người bị đè cứng, chân giãy giụa vô ích.
Chí Vỹ một tay đè, tay kia “bốp bốp bốp” tát vào mông Bảo Thơ, mông đỏ rực.
“Con lồn dâm, mông trắng vãi, đàn hồi ngon, sướng tay. Càng giãy, tao càng hứng!”
“Anh Chí Vỹ, em xin anh tha cho em! Em không muốn phản bội Hữu Nghĩa, xin anh!”
Bảo Thơ nước mắt chảy, van xin.
“Đừng giả vờ! Phản bội Hữu Nghĩa? Tao biết mày có thằng bạn trai khác, mày lăng nhăng mà còn làm bộ trong sáng, mày thích Hữu Nghĩa vì tiền đúng không? Tao cũng có tiền, ai đụ mày chả được?”
Lời Chí Vỹ làm Bảo Thơ câm nín. Hắn kéo quần, lôi cặc ra, dạng chân cô ấy, đút thẳng vào lồn. Bảo Thơ “ư ư” rên lên, Chí Vỹ bắt đầu đụ.
Bảo Thơ dường như cam chịu, không giãy nữa, nằm bẹp trên bàn, người lắc lư theo nhịp đụ, nước mắt chảy không ngừng.
Chí Vỹ vừa đụ vừa tát mông Bảo Thơ, mỗi cái tát làm cô ấy siết chặt lồn, vô thức rên lên. Cô ấy không còn là cô gái trong sáng nữa, rên rỉ không kìm chế, tiếng rên càng to, dần chìm vào khoái cảm, quên mất mình bị cưỡng hiếp!
“Đù, tao bắn đây!”
Đụ chừng mười phút, Chí Vỹ gầm lên, đút cặc sâu vào lồn, run bần bật, đồ ăn trên bàn rơi lả tả. Bảo Thơ cũng lên đỉnh, vô thức cong mông, siết chặt lồn.
“Đù, siết tao, muốn tao bắn vào trong hả? Dâm vãi, dâm vcl~~ Ô… bắn rồi~~” Chí Vỹ chửi, nắm tóc Bảo Thơ, giật mạnh, làm cô ấy ngửa đầu, đau điếng, nhưng cặc ra vào mạnh dưới lồn lại làm cô ấy sướng.
Cuối cùng, trong tiếng gầm của Chí Vỹ và tiếng rên cao vút của Bảo Thơ, cả hai cùng sướng!
“Đĩ thì vẫn là đĩ, lúc đầu giả trong sáng, đụ lên thì dâm vãi. Nói cho mày biết, hôm nay tao đụ sướng lắm, tao sẽ nói với Hữu Nghĩa là tao tha thứ. Sau này tao muốn đụ, mày phải ngoan ngoãn ra, không thì tao kể chuyện tao đụ mày cho Hữu Nghĩa, xem nó vì con đĩ như mày mà bỏ anh em hay đá mày!”
Chí Vỹ thỏa mãn kéo quần, đe dọa, rồi đi ra.
Cửa “rầm” đóng lại, Bảo Thơ rũ xuống sàn, tinh trùng chảy ra từ lồn. Ngẩn ngơ vài phút, cô ấy bật khóc nức nở…
