Đào Tạo Bạn Gái
Tết là lúc bận rộn kinh khủng, mua sắm đồ Tết, thăm họ hàng, tôi với Bảo Thơ chẳng có thời gian gặp nhau, chỉ gọi điện qua lại. Rảnh rỗi, tôi theo toa thuốc của ông chủ khách sạn đi grab thuốc, về nhà thử, công nhận cảm giác ngon thật.
Giáng sinh với Đêm Bình An là dịp bọn trẻ thích, hôm Giáng sinh Bảo Thơ bận việc nhà nên không ra được, nhưng hẹn Đêm Bình An sẽ ra ngoài cùng tôi, bảo tôi đặt phòng trước. Mấy dịp này khách sạn đông nghịt, tôi gọi cho ông chủ, nói tối nay dẫn bạn gái tới, nhờ giữ phòng, ông ta đồng ý ngay.
Lúc gặp Bảo Thơ, tôi thấy cô ấy đi cùng một em gái, tầm hai mươi ba, hai mươi tư, xinh xắn, nhưng ngực không bự bằng Bảo Thơ. Giới thiệu mới biết đó là Phương Thảo, chị họ của Bảo Thơ. Vì chia tay bạn trai, nhà bảo Bảo Thơ dẫn chị ấy đi chơi cho khuây khỏa, cô ấy không từ chối được, đành dẫn theo.
Tôi bực mình, thêm Phương Thảo thì làm sao qua đêm? Làm sao cho ông chủ chơi được?
May mà Bảo Thơ bảo lát mở thêm phòng, tôi bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng làm gì được.
Ba người đi dạo cả buổi, mua ít đồ ăn, rồi mới tới khách sạn. Trên đường tôi đã báo ông chủ giữ thêm một phòng, ông ta chẳng hỏi gì nhiều.
Dạo đến nửa đêm mới về khách sạn, lấy chìa khóa vào phòng. Có lẽ ông chủ cố ý sắp xếp, phòng tôi với Bảo Thơ ở tầng một, còn phòng Phương Thảo tận tầng ba.
Vào phòng, tôi với Bảo Thơ ôm nhau hôn hít. Hôm nay Bảo Thơ chủ động vl, quỳ xuống liếm cặc tôi nhiệt tình, chắc mấy hôm nay không làm tình nên thèm? Tôi chẳng nghĩ nhiều, để cô ấy tự tung tự tác, tận hưởng sự dâm đãng chủ động của cô.
Lần này tôi đụ cảm giác ngon, chắc nhờ thuốc Bắc, đụ gần bốn mươi phút, làm Bảo Thơ mê mệt, xin tha liên tục. Tôi thấy cô ấy ngạc nhiên vì tôi đột nhiên mạnh thế, sướng đến vậy.
Thái độ mê muội, thỏa mãn của Bảo Thơ làm tôi cảm giác lấy lại được tự tin, đột nhiên thấy mình đủ sức làm cô ấy sướng! Tôi thử hỏi: “Vợ yêu, anh tốt nghiệp rồi, hay anh qua chỗ em tìm việc làm nhé? Như thế mình được ở bên nhau.” (Xem truyện người lớn đỉnh cao trên *Sách Hường*: https://xchina.site)
Tôi tưởng Bảo Thơ sẽ đồng ý ngay, nhưng cô ấy im lặng, như không ngờ tôi nói vậy.
“Sao thế? Em không muốn anh qua à?”
Tôi đột nhiên buồn bực.
Bảo Thơ cười gượng: “Đâu phải thế, được ở với anh mỗi ngày, em thích chứ. Nhưng chỗ em vật chất cao, anh mới ra trường, sợ không tìm được việc ngon. Nên em nghĩ anh cân nhắc thêm, đừng vội. Em đã năm hai, vài năm nữa tốt nghiệp, em sẽ về. Anh phát triển ở đây, đỡ áp lực hơn.”
“Em không nhớ anh à?”
“Nhớ chứ, mình gọi điện được mà, giờ mạng tiện lắm. Anh yêu, đừng nghĩ nhiều, em chỉ muốn anh thoải mái, để sau này mình mãi bên nhau. Anh ở lại đây phát triển, lúc em về, mình cưới nhau! Anh muốn có em một lúc hay cả đời?”
Bảo Thơ nịnh nọt.
Tôi không nói, lòng buồn thiu. Tôi không tin Bảo Thơ nghĩ vậy, cô ấy không muốn tôi qua chắc vì không muốn rời Hữu Nghĩa. Tôi ngây thơ quá, tưởng đụ khỏe là kéo được cô ấy về.
Hừ lạnh một tiếng, tôi lật người đè Bảo Thơ, bất chấp đụ tới. Bảo Thơ sợ tôi giận vì chuyện vừa nãy, cố gắng chiều chuộng. Còn tôi, cảm giác như đang trút giận! Đ exactly, trút giận! Trút hết bực tức trong lòng.
“Sao tự nhiên anh mạnh bạo thế? Chẳng thương em tí nào.”
Xong xuôi, Bảo Thơ nũng nịu, tôi cười nhạt, không đáp, mặc quần áo đi ra.
Lúc nãy tôi còn hơi lung lay, nhưng giờ thì quyết tâm. Em thích Hữu Nghĩa đúng không? Vậy anh sẽ mượn tay Hữu Nghĩa làm em nhục, để em thấy em là gì trong mắt hắn. Đến lúc đó, xem em có quay về với anh không, với thân phận và thái độ gì!
“Cuối cùng anh cũng ra, tôi đợi sốt cả ruột!”
Ông chủ thấy tôi, vội nói.
“Đưa thuốc mê đây!”
Tôi cầm thuốc mê về cửa phòng, mở cửa, không vào, xịt thẳng thuốc vào.
Từ góc này, Bảo Thơ không thấy tôi, chỉ nghe tiếng cửa, cô ấy hỏi nhỏ có phải tôi không, tôi không đáp, đóng cửa lại.
Canh chừng đủ thời gian, tôi qua nói với ông chủ: “Anh vào đi, muốn làm gì thì làm.”
“Anh không vào à?”
Ông chủ ngạc nhiên, nhưng thấy mặt tôi khó chịu, không hỏi thêm, tự vào phòng.
Tâm trạng bực bội, tôi chẳng biết đi đâu, cũng không muốn vào phòng. Đúng lúc thấy Phương Thảo từ trên lầu đi xuống, ngạc nhiên nhìn tôi: “Sao anh ở đây một mình? Bảo Thơ đâu?”
Tôi nghĩ thầm, Bảo Thơ đang bị người ta đụ!
“Bảo Thơ ngủ rồi, anh sợ làm ồn, ra hút điếu thuốc.”
“Ờ, bình nước nóng phòng em hỏng rồi, định tìm ông chủ sửa, anh sửa được không? Giúp em tí nhé!”
“Ok!”
Tôi theo Phương Thảo lên phòng tầng ba, sửa bình nước nóng, hóa ra chỉ là lỗi nhỏ. Xong xuôi, Phương Thảo không tắm ngay, mà ngồi nói chuyện với tôi, tôi đang bực, nên cũng nói chuyện luôn.
Tôi mới biết Phương Thảo chia tay vì bạn trai lăng nhăng. Tôi nghĩ tới mình, liệu tôi có dứt khoát chia tay Bảo Thơ như cô ấy không? Tôi nghĩ kỹ, không! Tôi giận, tôi bực, nhưng dù Bảo Thơ làm tôi đau lòng thế nào, tôi chỉ nghĩ tới trả thù, oán trách, chưa bao giờ nghĩ tới chia tay! Tôi không hiểu sao mình vẫn không muốn chia tay, vì yêu hay vì gì khác, chính tôi cũng chẳng rõ.
“Anh yêu Bảo Thơ lắm hả?”
Phương Thảo bất ngờ hỏi, tôi gật đầu.
Phương Thảo hơi do dự, rồi quyết tâm nói: “Em nghe Bảo Thơ gọi điện cho người đàn ông khác ở nhà, chắc… không phải anh.”
“Ờ!”
Tôi biết chắc là Hữu Nghĩa.
“Anh không giận à?”
“Giận, nhưng anh sẽ không chia tay. Lý do thì… anh không biết, có lẽ anh yêu sâu đậm quá.”
Tôi cười khổ.
“Anh là người tốt! Em ghen tị với Bảo Thơ, vì em không gặp được người như anh. Hôm nay là Đêm Bình An, em hẹn cùng bạn trai cũ, nhưng hắn… Ngọc Sơn, anh ở với em được không?”
“Ở với em?”
“Ừ, lên giường với em!”
Phương Thảo bất ngờ nói, rồi lao vào tôi. Tôi chưa kịp phản ứng, cô ấy đã ôm hôn tôi.
Hơi thở kích thích làm tôi chìm đắm, vô thức sờ mó người cô ấy. Vú Phương Thảo không to như Bảo Thơ, nhưng nhỏ nhắn, đáng yêu, cũng sướng tay. Không biết từ lúc nào, tôi lột sạch quần áo cô ấy, đẩy xuống giường, tuột quần lót, thấy lồn nhẵn nhụi, hơi ngạc nhiên.
Phương Thảo đỏ mặt: “Hắn… hắn cạo, bảo thế này đẹp.”
Cô ấy nắm cặc tôi, đút vào lồn. Vừa vào, Phương Thảo rên khẽ, cảm giác ấm áp làm tôi hứng, bắt đầu đụ nhanh…
Phương Thảo khá kín đáo, dù hứng, vẫn không rên to, ngay cả lúc lên đỉnh chỉ bấu chặt tôi, không nói lời dâm nào. Tôi nhớ Bảo Thơ ngày xưa, cũng thế này.
Đụ khoảng nửa tiếng, tôi sắp bắn, nhớ ra đây là Phương Thảo, không phải Bảo Thơ, không bắn vào trong được, vội rút ra. Phương Thảo như hiểu ý, quỳ xuống, há miệng nhìn tôi bằng ánh mắt mê mẩn. Tôi để cặc trước miệng cô ấy, sục nhanh, tinh trùng bắn vào miệng và mặt cô ấy.
“Xin… xin lỗi, anh… anh không cố ý…”
Bình tĩnh lại, tôi vội xin lỗi, tự trách sao lại bốc đồng đụ chị họ Bảo Thơ, lòng áy náy. Phương Thảo lắc đầu, nuốt tinh trùng, lau miệng.
Thấy tôi áy náy, Phương Thảo cười “phì”: “Sao? Thấy có lỗi với Bảo Thơ à? Anh đúng là người tốt hiếm có. Đây cũng là lần đầu em chủ động thế, đều do hắn dạy. Anh đừng lo, em không bắt anh chịu trách nhiệm, cứ coi như em bù đắp cho anh thay Bảo Thơ!”
“Nhưng anh mạnh thật, mạnh hơn hắn nhiều…”
Phương Thảo đỏ mặt, nói nhỏ.
Tôi cười, không biết biểu cảm thế nào, nhưng đụ rồi thì đụ rồi, làm sao nữa? Dù ngượng, tôi không thể đụ xong kéo quần đi ngay, ngồi nói chuyện với cô ấy đến khi cô ấy ngủ mới rời đi.
Gần sáng, xuống lầu không thấy ông chủ, về phòng, thấy ông ta vẫn đang đụ.
Người, miệng, lồn Bảo Thơ đầy tinh trùng.
“Mấy lần rồi?”
Tôi hỏi.
“Ba lần, sướng vcl! Anh đi đâu thế?”
Ông chủ hỏi, tôi không đáp, ngồi nghỉ một góc.
Chừng mười phút, ông chủ bắn lần nữa, khoái chí: “Sướng vcl! Xin lỗi nhé, chiếm hết thời gian của anh, giờ còn thời gian, anh làm một phát nữa đi?”
“Thôi, không hứng. Anh đi đi, để tôi dọn!”
Ông chủ đi, tôi dọn dẹp cho Bảo Thơ. Có lẽ vì đụ chị họ cô ấy, lúc nằm xuống, tôi ôm cô ấy chặt, cảm giác không muốn mất cô ấy.
Sáng dậy, Bảo Thơ không có gì lạ, chắc quen với kiểu làm tình mạnh bạo rồi. Hữu Nghĩa mỗi lần đụ cô ấy đều thô bạo, một đêm ít nhất vài lần, cơ thể cô ấy quen rồi, chẳng thấy bất thường. Chúng tôi gọi Phương Thảo, chuẩn bị về.
Gặp Phương Thảo, cô ấy trở lại vẻ dịu dàng, ít nói, nhưng nhìn tôi ánh mắt có chút dịu dàng. Tôi không khỏi nhớ lại đêm qua, dáng vẻ ngượng ngùng nhưng hứng thú, chủ động nuốt tinh trùng, lồn nhẵn nhụi, tôi lại thấy cặc hơi cương, vội nói chuyện với Bảo Thơ, đưa họ về.
Mấy ngày sau, chúng tôi thỉnh thoảng đi ăn, đi dạo, nhưng không có cơ hội mở phòng. Phương Thảo với tôi không có gì khác lạ, chuyện đó như một tai nạn. Gần ngày nhập học, Bảo Thơ đột nhiên nói về trường sớm, bảo vài bạn về trước, muốn đi chơi cùng. Tôi chẳng tin, nhưng không vạch trần, cũng không giữ, chỉ mua vé, tiễn cô ấy đi.
Tôi chưa muốn về, ngày nào cũng rảnh, không cày net với bạn thì tới khách sạn tán phét với ông chủ. Qua hơn chục ngày, lúc định đi, tôi nhận được tin Hữu Nghĩa, Bảo Thơ cãi nhau với hắn!
