Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dâng Vợ Cho Cha

Chương 6 : Xác định đối tượng phù hợp: cha tôi



Bước vào phòng sách, tôi và Thuỳ Tiên tò mò nhìn cha lấy ra một cái chai bằng sắt từ trong một cái túi vải bố. Cái chai trông rất cũ kỹ, chắc đã có từ lâu lắm rồi. Chai cũng không lớn, to lắm cũng chỉ bằng lon Coca-Cola. Cha cầm cái bình, tay phải chậm rãi vặn mở cái nắp ren, một luồng mùi rượu thuốc nồng nặc lập tức lan toả ra. Tôi và Thuỳ Tiên đều hít hít mũi. Cha cũng hít một hơi thật sâu, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm.

Cha nói: “Đây là rượu thuốc gia truyền của ông đại đội trưởng cũ của cha. Nhà ông ấy có công phu gia truyền đấy, thứ này nhà họ dùng để bảo vệ thận, củng cố gân cốt. Uống vào thì là thuốc độc, nhưng dùng đúng cách thì là thần dược.”.

Tôi nghe xong lập tức cảm thấy không tin, hỏi lại: “Có thần thánh đến vậy không? Nếu thần như vậy sao không đem ra bán? Thế thì chẳng phải phát tài rồi sao!”.

Thuỳ Tiên cũng im lặng, chắc cô ấy cũng không tin, nếu không đã sớm phản bác lại lời tôi để tỏ ra mình hiền thục rồi.

Cha nghe xong liền trừng mắt, nói: “Bán? Cái lọ này bán 300 triệu còn là rẻ đấy!”.

Tôi và Thuỳ Tiên nghe xong càng không tin, một cái chai nhỏ như vậy mà có thể bán được 300 triệu sao?. Cha thấy chúng tôi tỏ vẻ không tin, liền nói tiếp: “Ông đại đội trưởng của cha bây giờ tám mươi hai tuổi rồi, còn có thể đi chơi gái bị bắt, con nói xem có khủng không!”. Nói xong ông tỏ vẻ đắc ý, như thể người tám mươi tuổi đi chơi gái chính là ông vậy.

Tôi và Thuỳ Tiên lập tức mắt tròn mắt dẹt. Chuyện này trước mặt cha, Thuỳ Tiên chắc chắn không thể xen vào, nên tôi liền hỏi: “Cha, hơn tám mươi rồi mà còn đi chơi gái được ạ? Lại còn bị bắt? Thật hay giả thế cha!”.

Cha tôi rất hài lòng với vai trò phụ họa kịp thời của tôi. Ông nói: “Dĩ nhiên là thật, chuyện này đám người già bọn cha ai cũng biết. Năm ngoái mấy ông lãnh đạo cũ trên đơn vị đến thăm ông đại đội trưởng, đều uống say cả. Sau đó cùng nhau đi tiểu. Kết quả là ông đại đội trưởng tè xa nhất, những người khác chỉ tè được đến trước chân mình. Ông đại đội trưởng liền khoe khoang mình lợi hại. Mấy ông lãnh đạo khác dĩ nhiên không phục, có người nói ông tè xa thì cũng vô dụng, có làm được chuyện gì nên hồn đâu. Kết quả là ông đại đội trưởng uống say quá, nói rằng mình mỗi sáng vẫn ‘chào cờ’ đều đều, chơi gái cũng không phải chuyện đùa. Mấy vị lãnh đạo kia nói không tin, các con đoán xem sau đó thế nào?”.

Nói đến đây, cha lại tỏ vẻ vinh dự lây. Tôi nhìn sang Thuỳ Tiên, cô ấy đã bị lời của cha làm cho hơi đỏ mặt, nhưng tôi nhận ra sự tò mò của cô ấy chắc chắn nhiều hơn sự xấu hổ rất nhiều. Chắc là cha cũng uống hơi nhiều, nếu không sẽ không nói chuyện thẳng tuột như vậy. Tôi vội vàng phát huy khả năng phụ họa của mình, hỏi: “Sau đó thế nào ạ? Cha, cha mau nói đi!”. Thật ra đâu cần phải nói, ban đầu cha đã kể là đi chơi gái bị bắt rồi, sau đó thì còn thế nào được nữa. Nhưng người già thì phải cho họ thể diện.

Cha quả nhiên tỏ vẻ rất hài lòng, chậm rãi nói: “Mười mấy ông già liền kéo nhau đi tìm gái với ông đại đội trưởng. Ha ha ha ha, cả thành phố chắc chưa từng thấy cảnh một đám ông già đi tìm gái. Kết quả là cảnh sát đến, bắt cả ông đại đội trưởng lẫn mấy vị lãnh đạo kia về đồn. Ha ha ha ha ha ha…!”. Nói xong cha cười không ngớt.

Tôi và Thuỳ Tiên cũng thấy buồn cười, đúng là già ham hố. Uống có mấy ly rượu mà cũng gây ra được chuyện như vậy.

Cha cười đủ rồi mới nói tiếp: “Bài Phục Hổ Quyền của ông đại đội trưởng chúng nổi danh khắp quân khu đấy. Rượu thuốc này của nhà ông ấy là để cho con cháu trong nhà từ nhỏ luyện võ bảo vệ thắt lưng. Cha mà xin được một ít thế này là vì quan hệ tốt với ông ấy, năm đó ở đơn vị, chỉ có cha mới kiếm được rượu ngon cho ông ấy uống. Nếu không thì đừng hòng.”. Nói xong, mặt ông đầy vẻ tự hào.

Tôi vội vàng cùng Thuỳ Tiên bắt đầu khen cha. Cha đêm nay có vẻ rất hưng phấn và tỏ ra khoe khoang. Bình thường ông không như vậy, tôi đột nhiên nghĩ, có phải là vì Thuỳ Tiên không?. Tôi quay đầu nhìn Thuỳ Tiên, thấy cô ấy đang nhìn cha với vẻ mặt kích động, không, phải nói là nhìn cái chai trong tay cha. Cứ như thể người được cứu chữa là cô ấy vậy.

Cha khoe khoang xong, bảo tôi nằm lên chiếc giường gỗ. Hóa ra gọi tôi vào phòng sách là vì ở đây có một cái giường gỗ, nó cao hơn so với mặt đất, cha muốn xoa bóp cho tôi nên đứng ở độ cao này sẽ thoải mái hơn. Tôi cởi áo, nằm sấp trên giường, cha liền đổ một ít rượu thuốc vào hõm lưng của tôi. Sau đó hai tay bắt đầu xoa bóp. Cha đêm nay thật sự khác hẳn bình thường, tôi ở với ông bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy ông nói chuyện với kiểu khoe khoang như vậy.

Ông vừa xoa bóp cho tôi, vừa nói với Thuỳ Tiên: “Năm đó, cha ở đơn vị huấn luyện là có thương vong đấy! Chuyện này chỉ có loại đơn vị của cha mới có. Huấn luyện dễ bị thương, bị thương mà không nhanh chóng hồi phục là dễ để lại di chứng. Ông đại đội trưởng mới nhờ người nhà gửi loại rượu thuốc này lên, ai bị thương ở lưng hay thận thì ông ấy xoa bóp cho. Về cơ bản là ba lần thì khỏi. Cha có một lần huấn luyện bị trẹo lưng, ông đại đội trưởng xoa cho cha, đẩy hai lần là khỏi. Sau này cha nhờ người mang rượu ngon hơn đến cho ông ấy. Ông ấy cao hứng, liền đem thủ pháp xoa bóp dạy cho cha. Sau này lại có người bị thương, đại đội trưởng không rảnh thì cha làm thay. Trừ cha ra, ông ấy chẳng dạy cho ai cả.”.

Tôi nằm đây, quả thật cảm thấy vùng eo nóng rực, rất thoải mái, giống như đang chườm nóng, nhưng lại có cảm giác hơi rát rát. Thoải mái thì đúng là thoải mái thật, nhưng tâm trí tôi lúc này lại hoàn toàn không đặt ở trên đó. Tôi đột nhiên cảm thấy, sự thay đổi của cha đêm nay có liên quan đến việc uống rượu, nhưng chắc chắn cũng có quan hệ rất lớn đến việc Thuỳ Tiên bị lộ hàng. Cha và Thuỳ Tiên gặp nhau không phải một hai lần, trước đây cũng có lúc cùng nhau uống rượu, sao không thấy ông khoe khoang như vậy?. Chuyện này chắc chắn có liên quan.

Tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, một ý nghĩ mà tôi vừa nghĩ đến đã muốn lập tức quên đi. Nhưng ý nghĩ này, giống như một loại virus, chỉ cần nghĩ đến một lần là không thể nào quên được, ngược lại càng lúc càng rõ ràng.

Xoa bóp hơn hai mươi phút, cha đã thở hổn hển, kiểu xoa bóp này quả thật rất tốn thể lực. Lúc nào cũng phải dùng sức, nếu không phải do sức khỏe của cha tốt, e là không thể kiên trì nổi. Thuỳ Tiên đã bưng trà tới, chờ cha uống. Tôi ngồi dậy, cũng mồ hôi đầy mặt. Thuỳ Tiên không quan tâm tôi, mà vội vàng đưa trà cho cha, cha rất hài lòng nhận lấy. Tôi nhìn rất rõ, lúc nhận chén trà, cha dường như đang nhìn vào chén trà, nhưng thực tế tiêu cự ánh mắt của ông lại ở phía sau chén trà, ngay chỗ ngực của Thuỳ Tiên. Đáng tiếc, Thuỳ Tiên giơ cánh tay lên, quần áo phía trước khá rộng nên chẳng nhìn thấy gì.

Ý nghĩ kia trong đầu tôi lại bắt đầu vận hành điên cuồng.

Lúc này con khóc, Thuỳ Tiên chạy đi xem con. Tôi nói với cha: “Cha, cha đừng nói, rượu thuốc này đúng là có tác dụng thật, eo của con đến bây giờ vẫn còn nóng hôi hổi, nóng rực lên. Chỉ là vất vả cho cha quá.”.

Cha đặt chén trà xuống, im lặng một chút, rồi đột nhiên nói với tôi: “Dương, con vẫn hỏi cha tại sao không tìm một người phụ nữ, không nhân lúc còn trẻ sinh thêm đứa nữa.”.

Tôi nghe xong liền sững sờ, cha đêm nay làm sao vậy, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?. Tôi biết cha chắc chắn còn có vế sau, nên không nói gì.

Quả nhiên, cha nói tiếp: “Cha đã không thể sinh con được nữa rồi”.

Tôi kinh ngạc, ngây người nhìn cha. Có chút không biết phải nói gì tiếp theo. Cha nhìn tôi một cái, đột nhiên cười cười nói: “Có nhớ cha đã từng nói với con về nhiệm vụ ở Biên giới Campuchia không? Cha trong lần nhiệm vụ đó bị thương, bị đá một cái, sau này vết thương lành rồi, nhưng cũng không thể sinh hoạt vợ chồng được nữa. Là ông đại đội trưởng mỗi ngày xoa bóp cho, chắc phải đẩy ba tháng, mới khá hơn. Tuy sinh hoạt vợ chồng không thành vấn đề, nhưng sinh con thì không được nữa. Tinh dịch không đủ, là cái mà bệnh viện bây giờ gọi là tinh trùng loãng.”.

Tôi nhìn cha, lúc này mới biết tại sao ông có tiền, tài giỏi như vậy mà không tìm phụ nữ kết hôn sinh thêm con. Hóa ra là vì nguyên nhân này.

Cha tự mình nói tiếp: “Cho nên, con yên tâm đi. Cha năm đó bị thương nặng như vậy, cũng có thể nhờ ông đại đội trưởng chữa cho, chút bệnh vặt của con chắc chắn cũng sẽ khỏi. Coi như giống cha, chỉ có thể sinh hoạt vợ chồng thôi thì cũng không sao, dù gì cũng có thằng Đậu rồi.”.

Tôi đột nhiên có chút cảm động, đúng vậy. Cha vì để tôi yên tâm, để tôi không còn lo lắng về vấn đề không thể sinh hoạt vợ chồng nữa, đã đem bí mật nhiều năm của mình nói ra cho tôi biết.

Tôi đột nhiên rất tò mò về khả năng tình dục của cha, bởi vì tôi biết trước đây cha từng có phụ nữ, nhưng đều là phụ nữ bên ngoài, không có ý định cưới về nhà. Nếu cha không thể sinh hoạt vợ chồng, vậy tìm phụ nữ để làm gì?. Nhưng cha bị thương, khả năng phương diện đó rốt cuộc là mạnh hay không mạnh?. Không biết nghĩ thế nào, tôi liền mở miệng hỏi: “Vậy, cha, bây giờ khả năng đó của cha vẫn ổn chứ ạ?”.

Cha bị tôi hỏi một câu thiếu chút nữa sặc trà, nhưng vì để an ủi tôi, ông vẫn nhịn được. Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ghé sát lại gần tôi nói: “Thằng ranh con, dám hỏi chuyện riêng tư của cha! Nói cho con biết, cha dùng rượu thuốc này xong, còn lợi hại hơn cả trước khi bị thương! Đến bây giờ mỗi sáng vẫn ‘chào cờ’ đều đều đấy!”.

Nói xong, không biết cha lại nghĩ đến điều gì, giọng điệu thay đổi, đột nhiên dùng một giọng rất thất vọng nói: “Sau này đối xử tốt với con bé Tiên một chút. Nó là một cô gái tốt. Tính tình rất giống mẹ của con, khẩu xà tâm phật. Một lòng một dạ đều đặt trên người con. Nhìn thì có vẻ vô tư, nhưng thực ra là vì cô ấy không phòng bị với con, nên không muốn tốn công sức ngụy trang trước mặt con. Phụ nữ như vậy mới là phụ nữ tốt, là người có thể ở bên con cả đời đấy.”.

Tôi vội nói: “Vâng, cha, con biết rồi. Cha yên tâm đi.”.

Cha nói xong, liền cầm cái bình rượu đó từ từ đi ra ngoài. Tôi ngồi không nhúc nhích, bởi vì những chuyện tối nay làm lòng tôi giờ đây như biển động sóng gào.

Đầu tiên, cha tối nay uống rượu, có chút không kiểm soát được. Trước mặt Thuỳ Tiên có chút không kìm được mà khoe khoang. Đây là điều tôi chưa từng thấy ở cha. Thứ hai, cha khoe khoang về rượu thuốc, đồng thời luôn nhấn mạnh chuyện ông đại đội trưởng của mình hơn tám mươi tuổi vẫn có hứng đi chơi gái, vẫn có thể ‘chào cờ’, tè xa hơn người khác. Nhìn thì có vẻ là nói ông đại đội trưởng lợi hại, nhưng với cái giọng điệu và biểu cảm đó, rõ ràng là đang ngầm ám chỉ với Thuỳ Tiên rằng mình cũng rất có bản lĩnh. Nhưng ông chắc chắn không phải cố ý, chỉ là làm theo bản năng, nếu không với sự khôn khéo của cha, hoàn toàn có thể tìm một cách khác để nói, sẽ không khoe khoang lộ liễu như vậy. Thứ ba, cuối cùng cha nói với tôi rằng ông bây giờ vẫn có thể ‘chào cờ’, tuy là để trả lời tôi, nhưng thực ra hoàn toàn không cần phải nói cụ thể và rõ ràng như vậy. Nói xong lại dùng giọng điệu rất thất vọng bảo tôi đối xử tốt với Thuỳ Tiên. Đây thực chất là sự bất lực của một người đàn ông khi phát hiện ra mình không thể có được người phụ nữ mình thích, chỉ có thể yêu cầu người đàn ông của cô ấy đối xử tốt với cô ấy mà thôi. Thứ tư, cảm giác của cha đối với Thuỳ Tiên tối nay khác hẳn trước đây. Ông lần đầu tiên nói với tôi rằng Thuỳ Tiên rất giống mẹ. Nếu không phải vì uống rượu, chắc ông sẽ không nói ra. Bởi vì ông rất ít khi nhắc đến người vợ đã mất của mình.

Từ những phân tích trên, tôi đã phát hiện ra vấn đề của cha tối nay. Cha tối nay sau khi uống rượu đã nhìn thấy ngực của Thuỳ Tiên, hơn nữa qua chuyện cãi nhau của chúng tôi mà phát hiện ra Thuỳ Tiên rất giống người vợ đã mất của ông, từ trong lòng nảy sinh một loại ham muốn khoe khoang với Thuỳ Tiên, ông đã tưởng tượng Thuỳ Tiên thành mẹ tôi – người vợ đã mất của ông. Nói cách khác, cha bây giờ đối với Thuỳ Tiên đang có cảm giác, bởi vì ông đã ngầm ám chỉ khả năng tình dục của mình trước mặt cô ấy, cuối cùng còn nói thẳng ra trước mặt tôi.

Lúc tôi nằm đây được xoa bóp, cái ý nghĩ như virus kia đột nhiên giống như một quả bom hạt nhân, nổ tung trong đầu tôi – để cha và Thuỳ Tiên làm tình!.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...