Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cuộc Sống Nô Lệ Của Ngọc Linh

Chương 5 : Ngọc Linh thầm đắc ý, cái cớ này hay thật. Hồi trước cô từng hỏi Thúy Hồng: “Chúng nó đối xử với mày



Chương 4

Ngọc Linh thầm đắc ý, cái cớ này hay thật. Hồi trước cô từng hỏi Thúy Hồng: “Chúng nó đối xử với mày thế mà mày vẫn tìm chúng nó chơi à?” Thúy Hồng bảo: “Mày không ở đây thì tao chẳng có ai chơi cùng, đành tìm chúng nó vậy.” Hôm nay cô mượn ngay cái cớ đó, chứ chẳng lẽ nói mình đến đây để bị hành hạ?

“Cút đi, bọn tao không chơi với con gái.” Thằng Mập phẩy tay.

Ngọc Linh suýt khóc, vội vàng nói: “Xin mấy anh mà, cho em chơi cùng đi, em một mình buồn lắm.”

Thằng Mập lạnh lùng nhìn cô: “Mày biết chơi cùng bọn tao sẽ bị thế nào không?”

“Không sao cả, mấy anh muốn làm gì em cũng được, chỉ đừng bỏ em là được.”

Thành thật mà nói, thằng Mập vừa căm ghét vừa ghen tị vừa sợ nhà họ Trần. Nếu là con gái khác thì nó đã động tay động chân từ lâu, nhưng với Ngọc Linh thì nó vẫn hơi ngài. Bố nó dù bê tha cũng từng dặn: “Nhà họ Trần không được đụng vào, nhà người ta có tiền có thế, mình không chọc nổi.”

Câu nói ấy khắc sâu trong lòng thằng Mập. Càng là con gái nhà giàu, nó càng căm hận. Tại sao ông trời lại để một con chó cái được hưởng cuộc sống sung sướng, còn bố con nó thì nghèo khổ?

Nhìn bộ dạng đáng thương của Ngọc Linh, nó càng muốn hành hạ cô.

Bốp! Nó tát Ngọc Linh một cái trời giáng: “Ngày nào cũng bị đánh thế này mày còn muốn chơi với bọn tao không?”

Ngọc Linh bật khóc, nhưng cảm giác “Laura” trong người chưa bao giờ mãnh liệt đến thế. Một cái tát này sướng hơn tự tát mình cả chục lần.

“Anh Mập… em… em chịu được, chỉ cần mấy anh cho em chơi cùng…”

Câu này làm cả thằng Mập lẫn ba thằng kia ngẩn người. Rồi thằng Mập cười phá lên:

“Thấy chưa, tao đã bảo đàn bà là đồ đê tiện trời sinh mà! Thế nào?”

“Đúng là đê tiện thật, thà bị đánh bị mắng vẫn muốn chơi cùng, đàn bà đúng là rẻ tiền!”

Mấy đứa kia bình thường bị thằng Mập tẩy não, hoặc để lấy lòng nó, đều coi lời nó như thánh chỉ, lâu ngày cũng nhiễm tư tưởng ấy.

Thằngālā Mập túm tóc Ngọc Linh, hỏi: “Nói đi, mày là cái gì?”

Cảnh này giống hệt đoạn Laura mới vào câu lạc bộ trong phim. Câu thoại gần như phản xạ bật ra khỏi miệng cô:

“Em là đồ đĩ, là con đĩ thích bị nhiều người hiếp!”

Nghe xong, mấy thằng con trai há hốc mồm. Chúng nó còn chưa biết “luân phiên hiếp dâm” là gì, nhưng cảm giác chắc chắn là rất bẩn thỉu.

“Đi, châm lửa cho anh Mập!”

Điếu thuốc là thằng Nhảy trộm từ nhà, loại sâm Hàn Quốc, đắt lắm, bình thường cả tháng chúng nó mới chôm được vài điếu, bị bắt là ăn roi ngâm nước.

Thằng Còi vênh váo ra lệnh, nó cao nhất đám, người lại gầy lêu nghêu nên gọi là Còi.

Nó lớn nhất, đã 14 tuổi, dương vật đã cương được, nhưng về chuyện nam nữ thì mù tịt. Thời đó con trai chậm hiểu lắm, đa phần phải lên lớp 8 lớp 9 mới vỡ ra.

Ngọc Linh căng thẳng nhìn thằng Mập. Thằng Mập vẫy tay: “Lại đây.”

Cô run lẩy bẩy bước tới, chân mềm nhũn, người phát run, mắt đảo lia lịa, lưỡi cứng đơ.

“Anh… anh Mập… em…”

“Quỳ xuống, con đĩ!”

Lời thằng Mập như lệnh ân xá, Ngọc Linh không còn đứng vững nổi nữa, “phịch” một cái quỳ sụp trước mặt nó, quỳ tự nhiên đến kỳ lạ. Quỳ rồi cô mới thấy nỗi sợ giảm đi nhiều. Có lẽ đây mới đúng chứ? Ngẩng lên nhìn thấy nụ cười khinh bỉ của thằng Mập, hóa ra nó cười cũng đẹp.

“Lạy đi.”

Truyện đã hoàn thành, nếu bạn muốn m.ua, liên hệ mình qua telegram: @tathienmade nhé

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...