Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cuộc Sống Nô Lệ Của Ngọc Linh

Chương 4 : Cô nằm dài trên bàn chẳng nghe thầy cô giảng gì, lén nhìn quần tụi con trai, tưởng tượng mình như La



Chương 3

Cô nằm dài trên bàn chẳng nghe thầy cô giảng gì, lén nhìn quần tụi con trai, tưởng tượng mình như Laura quỳ liếm, mặt cứ vô cớ đỏ bừng cả ngày. Mấy đứa bạn gái hỏi, cô lại thấy khoái chí vì người ta không biết ý nghĩ bẩn thỉu của mình, nói dối vài câu là xong.

Cả tuần ấy cô như sống trong mơ. Đến khi lưu luyến không rời trả băng mới tỉnh táo được chút ít. Cô tự nhủ mình bị ma ám rồi, cố nghĩ chuyện khác, nhưng càng đè nén lại càng nghĩ nhiều. Không chỉ cảnh trong phim, mà cả ánh mắt thằng Mập cũng ngày càng rõ nét.

Đến lúc bố mẹ về, cô mới cố gắng tỉnh táo vài ngày. Họ đi rồi, cô lại như cũ, lại chạy đến quán thuê “Laura” về xem tiếp. Thật ra không cần xem cũng nhớ vanh vách từng phút, từng câu thoại, thậm chí phát âm tiếng Pháp cô cũng thuộc lòng nhiều câu, nhưng vẫn cứ xem đi xem lại. Mỗi lần xem xong lại đắm chìm trong thế giới tưởng tượng rất lâu không thoát ra được.

Cô dùng bút bi viết chữ “L” lên cánh tay, ngẩn ngơ cười. L là chữ cái đầu của Laura. Còn cô, muốn làm Laura ngoài đời thật. Sau khi xem gần trăm lần, cô gần như chắc chắn.

Cô đột nhiên rất đồng tình với lời thằng Mập: đàn bà đúng là chó cái trời sinh, là đồ rẻ tiền, sinh ra để bị đàn ông hành hạ. Mỗi lần nghĩ thế, người cô lại căng cứng. Cô soi gương nhìn mình: “Đúng là đồ đê tiện.” Bốp, tự tát mình một cái, năm dấu tay đỏ rực như chứng minh thêm điều đó. Cô lại cười ngây dại. Khuôn mặt vừa bị đánh trông thật đẹp.

Dần dần, cô học chó ăn cơm. Cởi hết đồ, mua một cái xích chó buộc vào chân bàn, quỳ xuống liếm sữa, liếm cơm. Có một cảm giác kỳ lạ lan khắp người, cô không tả nổi, chỉ biết mình cực kỳ thích cảm giác này – cảm giác của Laura.

Nhưng dần dần cũng không đủ. Cô bắt đầu tiểu vào sữa, vào cơm. Lần đầu tiên uống không hề thấy ghê, nước tiểu nóng hổi đầy bọt trôi vào cổ họng làm cảm giác Laura càng rõ ràng. Cô điên cuồng uống nước tiểu của mình. Nhưng uống mãi, cảm giác Laura lại nhạt dần. Cô biết, đã đến lúc phải đi tìm thằng Mập.

Nhưng tưởng tượng là một chuyện, làm thật lại là chuyện khác. Cô sợ thằng Mập sợ đến thấu xương, đặc biệt là ánh mắt lạnh băng của nó, lúc nào cũng làm cô lạnh run.

Nhưng ánh mắt ấy ngoài làm cô sợ còn làm cô sùng bái. Cô rất muốn quỳ trước mặt nó chịu phạt, liếm ngón chân nó, làm theo mọi mệnh lệnh của nó. Ý nghĩ ấy khiến cô run rẩy, sợ hãi, đồng thời cũng mong chờ, khao khát. Hai cảm giác đan xen, hành hạ cô ngày đêm.

Hôm ấy, tan học cô đạp xe về, đi qua cái nhà máy bỏ hoang mà ngày nào cũng đi qua. Cô biết đó là cứ điểm của đám thằng Mập. Nơi đó rất kín đáo, bọn con trai hay đến hút thuốc mà không sợ bố mẹ phát hiện. Cô thậm chí còn biết cái góc khuất bốn bề tường kín nằm ở đâu – có lần chúng nó không có mặt, cô đã mò vào xem thử.

Phải nói chúng nó chọn chỗ rất khôn. Đó vốn là một lò gạch cũ, muốn vào góc kín chỉ có hai cách: trèo lên nóc cao lèo hoặc chui qua đường hầm dưới gầm lò. Không ai trèo nóc cả, chỉ có thể chui dưới gầm. Người lớn có phát hiện cũng chẳng ai chịu chui.

Ngọc Linh dừng xe, tim đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô từ từ men theo bậc thang xuống gầm lò, tìm đường hầm. Cách một đoạn xa xôi cũng chẳng nghe thấy tiếng gì. Cô do dự mãi, cuối cùng lấy hết dũng cảm chui vào, đoán chắc bên trong không có ai.

Nhưng sắp chui tới nơi thì nghe tiếng mấy thằng con trai nói chuyện.

“Đệt, làm sao bây giờ?”

Cô chết sững. Rút lui hay tiếp tục? Vào rồi thì nói gì? Đầu óc trống rỗng. Đúng lúc ấy có tiếng quát trong đó:

“Mẹ mày, thằng Nhảy, mày chui chậm như rùa, nhanh lên!”

Nhảy là một đứa trong đám, vì hay nhảy nhót nên được đặt biệt danh thế.

Bị phát hiện rồi thì chỉ còn cách cứng đầu chui vào. Lúc này cô không còn khả năng suy nghĩ nữa, cứ thế chui đại.

Bốn thằng con trai bên trong cũng ngẩn người – không phải thằng Nhảy, mà là Trần Ngọc Linh.

Cô lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của thằng Mập, ánh mắt vừa khiến cô sợ hãi vừa khiến cô tôn thờ.

“Mày đến đây làm gì, đồ đĩ?” nó gằn giọng.

“Quả nhiên nó thù ghét con gái thật…” Ngọc Linh thầm nghĩ. Không hiểu sao bị nó chửi một câu, nỗi sợ trong lòng cô lại giảm bớt.

“Em… em ở nhà một mình chán quá, tìm mấy anh chơi…”

Truyện đã hoàn thành, nếu bạn muốn m.ua, liên hệ mình qua telegram: @tathienmade nhé

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...