Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cuộc Sống Nô Lệ Của Ngọc Linh

Chương 12 : Chớp mắt đã bị cả đám bỏ rơi. Nghe chúng nó chửi bới, Ngọc Linh đột nhiên buồn. Đàn ông thay đổi nha



Chương 11

Chớp mắt đã bị cả đám bỏ rơi. Nghe chúng nó chửi bới, Ngọc Linh đột nhiên buồn. Đàn ông thay đổi nhanh thật. Nhưng cũng tốt, cái cảm giác xấu hổ cũng tan biến ngay. Có hy vọng mới đau lòng, hết hy vọng lại trở về như cũ.

“Ngọc Linh, tự mày nói xem, mày tìm bọn tao để làm gì?” Mập hỏi thẳng, rõ ràng muốn cô tự bôi nhọ mình.

“Em… em là đứa con gái biến thái… em muốn bị các anh hành hạ…” Giọng cô run run, người lại rung lên.

“Đúng là con đĩ, đúng là đồ rẻ tiền, Trần Ngọc Linh mày chỉ là con chó cái thối tha!” Thằng Còi ra vẻ chính nghĩa chỉ vào mũi cô chửi.

“Nó đâu chỉ là chó cái, quên tên nó rồi à, là bồn cầu đấy!”

“Ha ha ha ha!” Cả đám cười ầm lên, đầu óc Ngọc Linh trống rỗng.

“Lại đây, quỳ xuống, áp trán xuống đất.” Theo lệnh Mập, cô thất hồn lạc phách quỳ xuống, để mặc nó dùng chân hôi đạp lên đầu mình.

“Nhìn đi, nó đê tiện thế đấy. Váy đẹp thế, tắm cho nó cái nào!”

Nói xong Mập rút cặc ra, tiểu lên lưng cô. Mấy thằng kia cũng hùa vào. Chiếc váy hồng phấn xinh đẹp lập tức ướt nhẹp dơ dáy.

Không hiểu sao, Ngọc Linh đột nhiên thấy tủi thân, mũi cay xè, mắt nhắm nghiền, nước mắt tuôn trào.

Cô đột ngột đứng dậy, chui qua gầm lò gạch, vừa chạy vừa khóc về nhà.

Có vài thằng định gọi nhưng bị Mập ngăn lại.

“Anh Mập, có khi mình hơi quá tay rồi không?”

“Ừ, hay gọi nó lại xin lỗi đi.”

Mập cười lạnh: “Mấy thằng ngu, tao nói cho mà biết, đĩ là đĩ, vài ngày nữa nếu nó không tự mò đến, tao gọi chúng mày là anh.”

Ngọc Linh chạy một hơi về nhà, lao lên sofa khóc nức nở. Cô không hiểu sao mình lại buồn đến thế, cảm xúc đến đột ngột quá. Cô vừa giận tụi con trai trở mặt nhanh như lật bánh tráng, vừa tự trách mình sao lại hèn mạt thế.

Cô thay quần áo sạch, ngồi thẫn thờ trên sofa. Hóa ra làm Laura không dễ thế.

Có lẽ đó là cái mà tiểu thuyết gọi là tình cảm, có lẽ là tâm lý phụ nữ trong sách nói, cũng có thể còn nhiều lý do khác. Cô nghĩ mãi, nhưng cô còn nhỏ quá, nhiều thứ chưa hiểu.

Hôm sau, Ngọc Linh nằm gục trên bàn học, ngẩn ngơ. Bạn cùng bàn là thằng bé gầy gò đeo kính tên Lê Vĩnh Trinh, học giỏi nhất lớp, ít nói, cũng kiểu mọt sách.

“Ngọc Linh, cậu ốm à?” Thằng bé chớp mắt nghiêm túc hỏi.

Lúc này cô mới để ý bạn cùng bàn mấy tháng nay. Tháo kính ra trông khác hẳn, đôi mắt nó ánh lên chút quan tâm làm lòng cô ấm lại, nỗi buồn tan đi nhiều.

Cô mỉm cười với nó: “Không sao, chỉ hơi mệt thôi.”

“Thế thì tốt…” Thằng bé không quen nói chuyện với con gái, hỏi xong lại cúi đầu cắm cúi viết.

Ngọc Linh nhìn nó từ trên xuống dưới, khi mắt lia đến quần nó, cái ý nghĩ lạnh lẽo lại trở lại!

Cơn giận với Mập và đám bạn giảm bớt, cảnh bị Mập đạp dưới chân và cả đám sỉ nhục giờ nghĩ lại lại có một hương vị khác.

Truyện đã hoàn thành, nếu bạn muốn m.ua, liên hệ mình qua telegram: @tathienmade nhé

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...