Cuộc Sống Nô Lệ Của Ngọc Linh
Chương 10 : “Chừng nào nó mới được mấy thằng kia dùng đây?”
Chương 9
“Chừng nào nó mới được mấy thằng kia dùng đây?”
Cô học theo Laura nhẹ nhàng xoa hột le. Có khoái cảm thật, nhưng chưa mạnh. Chắc phải lớn hơn nữa mới biết được cái gọi là “lên đỉnh” mà Laura nói, cái khoái cảm khiến phụ nữ cam tâm làm chó cái.
Cô định mặc quần lót vào đi rửa mặt thì một ý nghĩ đen tối lóe lên. Cô hất cái quần lót văng thật xa.
“Mẹ kiếp quần lót!”
Lại một câu thoại nữa trong phim. Câu sau còn là “Đĩ thì không cần mặc quần lót”. Cô chỉ nói được nửa câu, nhưng mỗi lần nói thoại phim là y như rằng Laura nhập vào người, cảm giác ấy làm cô mê mẩn, say đắm, chìm đắm.
Rửa mặt xong, Ngọc Linh lấy trộm hai bao Hồng Hà trong tủ thuốc lá của bố, xỏ đôi dép lê đỏ, đi ăn cơm quán rồi lại đến chỗ khiến tim cô đập thình thịch. Lúc này chỉ có mình Mập.
Ánh mắt thằng Mập như có ma lực, chỉ cần nó liếc một cái là đầu gối cô mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống chân nó.
“Bồn cầu Trần Ngọc Linh bái kiến Đại chủ nhân.”
Cô cúi rạp đầu xuống, nhìn thấy đôi dép cũ sờn và bàn chân to bè của nó, trong lòng dậy sóng.
Thành thật mà nói, thằng Mập nhìn cô ăn mặc thế này cũng sững sờ. Sao mới chớp mắt đã đẹp hơn hẳn lúc chiều?
Nhưng nhìn cô đẹp thế, nó lại nhớ đến con mẹ bỏ đi theo trai, cơn hận lại trào lên ngập ngực.
Nó giơ chân đạp lên đầu cô, chửi: “Ai cho mày ăn mặc đẹp thế hả? Mày quên mày chỉ là cái bồn cầu bẩn thỉu à?”
Cái đạp này không chỉ lên đầu mà như đạp thẳng vào tim cô. Một sức ép vô hình bao trùm lấy cô, cô lập tức khuất phục, linh hồn run rẩy, cô cảm thấy giờ mình có thể làm bất cứ điều gì cho thằng đàn ông đang đạp lên đầu mình. Bất cứ điều gì.
“Dạ… dạ… bồn cầu không dám… bồn cầu sai rồi ạ…”
Cô run run nhận lỗi. Mập tháo luôn cái dép, quăng ra xa, ra lệnh: “Đi, con chó cái đê tiện, tha cái dép đó về đây, liếm sạch rồi đưa tao.”
“Dạ, chủ nhân.”
Ngọc Linh bò bằng bốn chân qua, ngậm dép vào mồm, ngoan ngoãn bò về. Đến trước mặt Mập, cô thè lưỡi hồng hồng ra liếm. Điều khiến Mập sốc là cô liếm từ dưới đế lên!
Đôi dép này nó đi khắp nơi, dẫm phân gà phân chó, vào đủ thứ nhà vệ sinh lộ thiên, vậy mà cô càng liếm càng hăng, như dần dần rơi vào trạng thái điên cuồng.
“Đàn bà đúng là giống thấp kém nhất.”
Thành thật thì cảnh này làm chính Mập cũng mơ hồ. Trần Ngọc Linh xinh như công chúa, đáng lẽ phải kiêu kỳ, phải ghét cay ghét đắng nó mới đúng.
Hay cô bị biến thái thật?
Dù còn nhỏ, dù ghét đàn bà, nhưng Mập cũng nhận ra Ngọc Linh khác hẳn những đứa con gái khác.
Một suy đoán gần đúng sự thật hiện lên trong đầu nó.
“Bò lại đây, liếm sạch chân tao.”
Ngọc Linh đang nhập trạng thái, ngoan ngoãn bò tới, bưng lấy bàn chân hôi hôi bẩn thỉu của nó, ngậm từng ngón chân một liếm. Nhất là kẽ chân đầy ghét, cô dùng lưỡi hồng hồng moi ra như tăm xỉa răng, nuốt vào mồm, tập trung, nghiêm túc, say mê.
Mập đột nhiên túm tóc cô, nói: “Trần Ngọc Linh, thật ra mày vốn là đứa biến thái, mày đến tìm bọn tao để bọn tao hành hạ mày, đúng không?”
Truyện đã hoàn thành, nếu bạn muốn m.ua, liên hệ mình qua telegram: @tathienmade nhé
