Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cuộc sống hàng ngày của người mẹ làm người mẫu xe hơi

DoubleCat2K

Cuộc sống hàng ngày của người mẹ làm người mẫu xe hơi

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Mình tiếp tục lên một bộ truyện thuần mẹ con nhé. Telegram: @DoubleCat2K Facebook: https://goink.me/wd5c Zalo: 0393981344 link các bộ truyện mình đang bán:...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: DoubleCat2K

Trạng thái: Hoàn thành

Người theo dõi: 0

Truyện sex bạo dâm Truyện BDSM Truyện teen Truyện sex phá trinh Truyện sex ngoại tình Cuckold Truyện NTR Some

Danh sách chương (5)

Chương 1: Bảy cơ


Mình tiếp tục lên một bộ truyện thuần mẹ con nhé.

Telegram: @DoubleCat2K

Facebook: https://goink.me/wd5c

Zalo: 0393981344

link các bộ truyện mình đang bán: https://goink.me/nWWF

Phần 01

“Bảy cơ.”

“Chặt!”

“Hê! Chị Phương Uyên, em đang chờ bài đẹp đây, sao chị cứ toàn chặt bài em thế?”

“Sao, không cho chị chặt nữa à? Ba chuồn!”

“Nhường nhường nhường, hừ! Chị chờ đấy, xem em lát nữa có cái đẹp xem!”

“Đợi bài đẹp? Hê! Nằm trên giường đợi chồng em đi!”

“Hahahahaha!”

Lời này khiến mấy chị em trên bàn bài cười ha hả, ai mà chẳng biết chồng Quỳnh Trang có con cặc to tổ chảng, kích cỡ của thứ đó sớm đã bị Quỳnh Trang và đám bạn khoe khoang công khai rồi.

“Hừ! Chị Phương Uyên, em thấy chị ghen tị rồi chứ gì?” Quỳnh Trang bĩu môi nói.

“Ừ, ghen tị chết chị luôn, mau cho chị mượn chồng em dùng vài ngày đi.”

“Ôi! Thế thì không được đâu, xe với chồng em là tuyệt đối không cho mượn. Sao nào chị Phương Uyên, với anh chồng nhà chị… vẫn chưa làm lành à?”

“Anh ấy sống đường anh ấy, chị sống đường chị, làm lành kiểu gì nữa. Năm bích!” Phương Uyên mặt không cảm xúc, tự nhiên sắp xếp bài trên tay.

Quỳnh Trang vừa đánh bài vừa nói: “Em thấy thế này, hay là thôi đi? Giờ người giàu nào mà chẳng nuôi bồ nhí ngoài kia? Chị nhắm một mắt mở một mắt là xong, dù sao hai người vẫn phải sống với nhau chứ? Tám rô!”

Phương Uyên liếc Quỳnh Trang một cái: “Đùa gì vậy! Chẳng lẽ còn bắt chị giả vờ ngu à? Mười cơ!”

“Có khi là hiểu lầm không? Lần trước em thấy xe BMW của anh chị do thằng con trai Quốc Bảo lái, còn đưa con bé kia vào trường nữa, chị đừng bảo là nhầm con bé bạn gái của Quốc Bảo thành bồ nhí của anh Quốc Đạt chứ?” Quỳnh Trang giúp biện hộ.

“Em biết cái gì? Thằng nhóc con đó là đánh đấm cho bố nó đấy! Cho chút tiền lẻ là mua chuộc làm tài xế rồi, mánh khóe nhỏ này mà lừa được chị à?”

“Ôi! Ông chồng nhà chị tài thật đấy! Hai cơ!”

“Em tưởng không à, ông ấy còn sắp việc cho con chó cái đó nữa kìa. Giờ với chị chỉ là vợ chồng danh nghĩa thôi, vì danh tiếng và sự nghiệp của nhau mà chưa ly hôn. Hừ! Ông ấy không ở nhà chị còn thấy thanh tịnh hơn!”

“Hê! Em thấy chị miệng cứng thôi, có bà vợ nào mà không mong chồng về nhà đâu? Nhưng mà giới của chị đúng là nhiều cặp có vấn đề hôn nhân thật, chị đừng để dính scandal gì đấy nhé!”

“Chị một người mẫu hết thời, còn quan tâm gì scandal với không nữa?” Phương Uyên cúi đầu xếp bài trên bàn.

“Ôi! Đừng khiêm tốn, chị đâu phải hết thời, chị là khởi nghiệp làm bà chủ rồi, ai chẳng biết đám người mẫu giờ phải nhìn sắc mặt chị. Chín bích!”

“Thì đã sao? Ngoài kia là bà chủ, ở nhà thì hai cha con khốn kiếp đó có coi chị ra gì đâu!”

“Thôi đi! Anh Quốc Đạt thì em không dám nói, nhưng thằng con trai chị rất quan tâm chị đấy, mấy lần gọi em hỏi thăm chị. À đúng rồi, Quốc Bảo nó… vẫn chưa có bạn gái à?”

“Chậc! Có cái khỉ, thằng nhóc con đản suốt ngày lông bông, ai thèm thích nó chứ?”

“Thế thì chưa chắc, thằng Quốc Bảo nhà chị trông cũng không xấu, thân hình lại lực lưỡng, sao chẳng có con gái nào thích?”

“Nó ấy à, không có số đào hoa, biết đâu gặp con gái mù thì may ra nó ưng.”

“Thế… anh chị cứ vắng nhà suốt, chị một người đẹp thế này chẳng sợ thằng con trai nó… hê hê!”

“Hê! Nó dám! Chị đánh gãy chân nó!”

“Thế thì chưa chắc đâu! Ngày nào cũng nhìn thấy chị, là người mẫu đẹp như hoa, khó tránh lúc không chịu nổi chứ? Chuyện kiểu này trong giới chị em mình cũng chẳng hiếm, phải không Hoàng Ân?” Quỳnh Trang nhìn sang bên kia Hoàng Ân.

“Ơ? Gì cơ? Sao lại lôi đến chị thế?” Hoàng Ân chuyên tâm sắp bài trên tay, thực ra là đang né tránh chủ đề, quan hệ không chính đáng giữa cô với bố chồng cũng là bí mật công khai của đám bạn từ lâu.

Phương Uyên và Hoàng Ân từ hồi học hành đã là đôi bạn thân chí cốt không giấu diếm gì, thấy Quỳnh Trang lại chuyển mũi nhọn sang Hoàng Ân, Phương Uyên liền giúp chặn: “Đã thế em Quỳnh Trang quan tâm chuyện bạn gái thế, hay là em giới thiệu vài đứa cho Quốc Bảo quen biết đi, không thì em làm bạn gái nó vài ngày cũng được. Cũng để nó biết sâu cạn của em Quỳnh Trang.”

“Hahaha! Thôi đi, nhan sắc em thế này, thằng con chị nó chả thèm, hơn nữa em với chồng em đang êm đẹp, em đâu có ngu đi cắm sừng nó.”

“Hê! Em ấy à, coi như bị con cặc to của chồng em nuốt chửng rồi!”

“Hahahahaha!”

Đinh!

Chuông điện thoại của Phương Uyên.

“A lô.”

“Xin chào, cho hỏi có phải chị Phương Uyên không, em là Thành Trương bên công ty SPD, tài liệu người mẫu và hợp đồng chị gửi sếp em xem rồi, sắp ký với công ty chị ngay, thêm nữa triển lãm xe vào tuần sau sếp em rất mong chị cũng tham gia, ngoài mấy người mẫu đã ký trước với chị lần này muốn chị đích thân phụ trách trình diễn Bentley Continental và Rolls-Royce Wraith, tổng cộng có hai ngày thôi, mong chị nể nang giúp đỡ, phiền chị báo giá riêng nhé.”

“Ba trăm nghìn.”

“Cái gì? Bao nhiêu?”

“Ồ, chị đang đánh bài đây, xin lỗi nhé.”

“Hí, làm em giật mình, thế… phiền chị báo giá riêng nhé?”

“Công ty SPD… của Hoàng Đức phải không?”

“Vâng, vâng ạ.”

“Tám trăm triệu.”

“…Chị báo giá… hay đánh bài thế?”

“Báo giá chứ, sao có vấn đề à?”

“Chị… giá này cao quá, giờ một car model giỏi ngày lắm chỉ một trăm triệu thôi, chị còn…”

“Dừng dừng dừng! Đừng so chị với đám gà mờ đó được không? Chị nể mặt bạn học cũ, đổi người khác hai tỷ chị cũng chả thèm đi, tám trăm triệu không giảm, thích dùng thì dùng không thì thôi, cúp đây, chị đang đánh bài, lần sau bảo thằng Hoàng Đức tự gọi cho chị, còn SPD, với chị giả vờ sang chảnh cái khỉ gì!”

Bên kia sớm biết Phương Uyên khó mời, nhưng không ngờ tính tình cũng điên rồ thế, đành nói: “Dạ… thế nhé, em báo sếp, xin lỗi làm phiền chị.”

Nói xong cúp máy.

Ba chị em kia trên bàn bài, ngẩn ngơ nhìn Phương Uyên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Chậc chậc! Nhìn chị Phương Uyên kìa, không hổ là người từng làm loạn giới người mẫu năm trăm năm trước, nghe giọng điệu cứng thế! J bích!”

“Cút cút cút! Ý em là chị già rồi hả? Còn năm trăm năm, sao em không bảo chị là Tôn Ngô Không luôn đi. Đụ mẹ! Sao lại mười cơ nữa.”

Phương Uyên đang dùng sức đánh bài ra, mà Quỳnh Trang thì a một tiếng đẩy hết bài trước mặt, vui vẻ nói: “A! Đến thật rồi! Bài đẹp toàn chuồn, hahaha, hai chị đưa tiền đưa tiền! Chị Phương Uyên, em bảo gì nào? Thật đánh cái ngon, hahaha!”

“Chậc! Tính em thật đáng khinh bỉ. Xào bài!”

Đinh!

Trong lúc xào bài, điện thoại Phương Uyên lại reo.

Phương Uyên nhìn điện thoại, lần này là thằng con trai Quốc Bảo gọi, thua mấy ván rồi, lại vừa bị người ta đánh bài đẹp, tâm trạng hơi không vui, liền cáu kỉnh nghe máy.

“A lô! Làm gì?”

“Con nói mẹ Phương Uyên, Phương Uyên tổ tông, mẹ có về không? Bụng con đói meo rồi!”

“Ái chà, mẹ bận lắm,  về muộn chút nhé! Tự gọi đồ ăn ngoài ăn đi.”

“Con đụ mẹ ăn đồ ngoài cả tuần nay rồi, chị đại Phương Uyên! Mẹ còn quản con trai mẹ nữa không?”

“Con nói dám nói đụ mẹ hả? Biết nói năng tử tế không? Gọi đồ ngoài thì sao, đồ ngoài không ăn được à?”

“Con hết tiền!”

“Con xạo! Tuần trước mẹ chẳng đưa con năm mươi triệu à? Con ăn tiền à?”

“Thôi thôi thôi thôi! Cúp đây, bận cái lồn gì, nghe là biết đánh bài rồi…”

Tút tút tút…

“A lô a lô? Thằng khốn kiếp này, dám cúp máy mình, xem mình về không đánh chết con không được mà.”

Phương Uyên nói xong, đập điện thoại xuống bàn bài.

Quỳnh Trang bên cạnh khuyên: “Chị Phương Uyên, chị cũng thế, quan tâm con cái chút đi?”

“Quan tâm cái gì? Nó rảnh rỗi sinh nông nổi thôi, làm cơm cho nó ăn nó cứ chê chị nấu dở, còn hơn gọi đồ ngoài cho tiện!”

“Thôi nào! Thế chẳng phải chứng tỏ con cái dựa dẫm chị sao!”

“Dựa dẫm cái lồn, chị thấy nó lại ngứa đít rồi, muốn chị về sớm cho nó ăn đòn đây mà!”

“Quốc Bảo cũng thế, với mẹ ruột mà chẳng biết nói năng tử tế, rõ ràng biết chị Phương Uyên ăn mềm không ăn cứng, phải không chị? Hề hề!”

Phương Uyên liếc xéo Quỳnh Trang: “Đúng rồi! Chị đâu phải em Quỳnh Trang, cứ thích ăn cứng.”

Lời này lại khiến cả bàn cười ha hả.

“Đi đi! Em coi như biết thằng con chị theo ai rồi, miệng hai mẹ con nhà chị, chẳng cái nào có cửa cãi lại.”

“Hahaha! Nào nào! Xào bài, xào bài.”

Bốn chị em đánh tiến lên miền Nam tới bến, tám giờ tối vẫn còn tiếp tục. Mấy chị cược chẳng lớn, dù sao cũng toàn dân không thiếu tiền, nói từ hơn một giờ chiều đánh tới tám giờ tối là vì mê chơi, chi bằng nói tụ tập tán gẫu lung tung thú vị hơn, gì mà con gái Hoàng Ân du học Úc, Quỳnh Trang với chồng chuẩn bị đẻ con thứ hai, cửa hàng chị về lô hàng quần áo mới, Phương Uyên lại bóc phốt chuyện gossip của nhân vật công chúng nào đó, chủ đề cứ xoay quanh mấy cái này.

Người ta bảo ba bà tám một vở kịch, bốn chị em này tụ lại đúng là có trời đất để tám, nhảm nhí không hết, mà trong đó Phương Uyên nói thẳng thừng, biết nhiều chuyện hay ho, quan trọng là tính cách công chúa tùy hứng và mối quan hệ xã hội không tầm thường của Phương Uyên, khiến chị ấy cứ luôn kể được tin giật gân.

“Sáu chuồn.”

Quỳnh Trang vừa đánh sáu chuồn ra, Phương Uyên liền úp hết bài trên tay, cười: “Haha! Chờ đúng cái sáu chuồn của chị đấy, ù rồi! Toàn bài đôi, nhân đôi, đưa tiền đưa tiền, haha!”

Cốc cốc cốc!

Phương Uyên thua cả chiều, khó khăn lắm mới có chút vận may, nhưng đúng lúc ấy, ván bài lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

“Tối thế này ai vậy…”

Chủ nhà Quỳnh Trang, vừa lầm bầm vừa đi mở cửa.

“Ôi! Cảnh sát, sao thế này?”

Quỳnh Trang mở cửa, thấy hai viên cảnh sát xuất hiện trước cửa nhà mình, liền ngạc nhiên hỏi.

Ba chị em kia trong phòng khách đồng thời nhìn theo tiếng, chỉ thấy một nam một nữ hai viên cảnh sát trẻ đang xuất trình giấy tờ.

“Có người tố cáo các chị tụ tập đánh bạc, chúng tôi kiểm tra chút, đây là giấy tờ của tôi, mong hợp tác.” Nói xong, Quỳnh Trang đành mời họ vào nhà.

Phương Uyên thấy vậy suy nghĩ một lúc, sau mặt tối sầm, như hiểu ra gì đó.

Hai viên cảnh sát nhìn quanh một lượt, xem đĩa hạt dưa trái cây trên bàn bài, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống cảnh đánh bạc lớn, liền nói: “Mấy chị phiền xuất trình CCCD.”

Bốn chị em lần lượt đưa CCCD, viên cảnh sát dẫn đầu cầm từng cái kiểm tra danh tính, nhưng riêng Phương Uyên thì chẳng ngẩng đầu nhìn.

“Cảnh sát ơi, em thấy là hiểu lầm rồi, mấy chị em tụi em đánh bài nhỏ tán gẫu thôi, tụi em chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp đâu!” Quỳnh Trang căng thẳng nói.

“Được! Biết rồi, cảm ơn hợp tác, mấy chị tối chú ý an toàn. Rút đội!”

“Ê ê ê, vâng, cảm ơn nhé!”

Quỳnh Trang tiễn hai viên cảnh sát đi, quay lại vỗ ngực: “Sợ chết khiếp thật đấy!”

“Nhìn em kìa, nhát thế, sợ gì? Chúng ta đâu phải mở sòng.”

“Hí, may mà chúng không vào phòng ngủ em kiểm tra.”

“A? Phòng ngủ em… giấu gì đấy?”

“Xích…”

“Xích gì?”

“Xích tay…”

Phương Uyên tò mò quay ngoắt chui vào phòng ngủ nhà Quỳnh Trang, lát sau lại ra dựa khung cửa, ngón trỏ xoay vòng khoe với đám chị em một món đồ, hóa ra là cặp xích tay tình thú bên trong có miếng bọt biển hồng.

“Em Quỳnh Trang, không ngờ nhé, còn thích chơi trò này với chồng à?” Tình huống này, mấy chị em cười thầm.

“Chỉ… chỉ thử cho mới mẻ thôi, dùng xong treo đầu giường quên mất…” Quỳnh Trang mặt đỏ bừng ngay lập tức.

“Nhìn em kìa, cất giữ vũ khí cảnh sát mới bị giam chứ, đám cảnh sát chả thèm quan tâm món đồ chơi hỏng của em đâu!”

Nói xong, Phương Uyên về bàn bài, mấy chị em nghỉ ngơi chút, lần lượt lấy điện thoại xem giờ giấc và tin nhắn bạn bè trên Telegram, như ván bài tạm dừng.

“Ê, em nói sao cảnh sát biết tụi mình đánh bài ở đây thế?” Lúc này chị Thành Trương ít nói cũng hỏi.

“Đừng hỏi, chị biết.” Phương Uyên bình tĩnh nói.

“Chị biết? Ai đấy? Không phải chị báo cảnh sát chứ?”

“Còn ai, thằng nhóc con nhà chị chứ ai, hại chị cũng chẳng phải lần đầu.”

“Trời! Thật hay đùa? Thằng nhóc quỷ quái này, sao báo chị quá vậy?” Quỳnh Trang không tin nổi hỏi.

“Vì chị không quản nó, không nấu cơm cho nó ăn chứ sao, thằng nhóc quỷ, xem chị về không đập chết nó mới lạ.”

“Thôi được rồi, thế hôm nay giải tán trước đi, hôm khác chị em qua nhà tao, tao làm bánh cho ăn.”

Hoàng Ân vừa thu dọn túi xách vừa nói.

“Thế là đi à? Mấy chị ở với em thêm chút đi, gấp gì chứ?” Quỳnh Trang níu kéo.

Phương Uyên lập tức nói: “Thôi đi, sắp chín giờ rồi, lát chồng em về, chặn chúng ta trong nhà thì sao, vừa ‘cây gậy’ vừa xích tay, tụi chị chịu sao nổi!”

“Hahahahaha!”

Trong tiếng cười đùa, ván bài tan. Mấy chị em ai về nhà nấy, còn xe cảnh sát lúc ấy đang trên đường về đồn.

“Đội trưởng Kỳ Đồng, chị kia lúc nãy, sao em thấy giống người mẫu nổi tiếng hồi xưa thế?”

“Gì mà giống, chính là chị ấy chứ.”

“Ôi! Thật luôn à, em lần đầu gặp người nổi tiếng đấy!”

“Nhìn em kìa, tầm thường thế!”

Đội trưởng Kỳ Đồng trẻ tuổi nói xong lấy điện thoại gọi một cuộc, còn mở loa ngoài.

Đinh鈴鈴!

Vài tiếng reo sau máy thông, một giọng nữ du dương truyền ra.

“A lô! Kỳ Đồng.”

“Chị Phương Uyên, xin lỗi nhé, không biết chị cũng ở đó, lúc nãy nhiệm vụ nên ngại làm quen, có lẽ đúng là ai đó đùa giỡn, giờ đám phóng viên gì đấy, thích cố tình quấy rối người nổi tiếng như chị để tạo chuyện.”

“Không sao, Kỳ Đồng, yên tâm đi chắc chắn không phải phóng viên gì đâu, nhất định là thằng Quốc Bảo nhà chị giở trò, cũng chẳng phải lần đầu, lần sau có nữa thì bắt nó đi, tố cáo nó báo giả tội phạm, quấy rối trật tự.”

“Hí… em nói sao bên kia không khai tên, hóa ra nó lại nghịch ngợm, thằng Quốc Bảo nhà chị em đâu dám bắt, lần trước nó đến đồn chơi ăn sạch đồ ăn vặt của em rồi, chị đừng để nó đến nữa nhé!”

“Hahaha! Còn chuyện đó nữa à? Được rồi, về chị tự xử nó, thế nhé, chị đang lái xe, thay chị chào chị gái em nhé!”

“Vâng, bye chị Phương Uyên.”

“Bye.”

Lúc này nữ cảnh sát trẻ trong xe nhìn đội trưởng Kỳ Đồng ngạc nhiên: “Kỳ Đồng, anh quen chị ấy à?”

“Đương nhiên! Chị ấy là bạn học chị anh, hồi nhỏ đối xử với anh đặc biệt tốt.”

“Wa! Anh giỏi quá!”

“Giỏi? Lát cho em thấy anh giỏi thật sự, con yêu tinh nhỏ, hê hê!”

“Chậc! Tay bỏ ra! Anh đáng ghét!”

Hơn chín giờ tối.

Một chiếc MINI xanh mực bình thường lao vút trên đường phố thành phố, chẳng ai nghĩ người trong xe là người mẫu từng red rực một thời, có lẽ chỉ vài người chú ý biển số năm số 1, cái này hiếm hơn Porsche Ferrari nhiều.

Phương Uyên về khu Palm Home, đỗ xe dưới nhà, túm túi xách bước ra khỏi xe.

“Dám gọi chị đại Phương Uyên… dám cúp máy mình… còn dám báo cảnh sát…”

Phương Uyên tức tối lầm bầm, trông như ai đó sắp toi rồi, vội vã vào thang máy trong tòa nhà.

Chìa khóa vừa mở cửa đã hét: “Quốc Bảo! Mày chết tiệt ra đây cho mẹ.”

Phương Uyên vào cửa, vừa cởi giày ném xuống đất vừa hét lớn, nhưng phòng khách trống không.

Lúc này thằng Quốc Bảo đang tắm trong nhà tắm lại nghe rõ mồn một tiếng hét không lành lắm của mẹ, dừng tay đang xoa bọt trên đầu, mắt đảo lia lịa, biết chắc mẹ phát hiện ra trò xấu của mình rồi.

(Xong rồi! Chắc chắn ăn đòn!) “Con… con… con đang tắm đây, mẹ chờ chút nhé…”

Phương Uyên nghiêng tai nghe, phát hiện thằng con đang ở nhà tắm, liền thong thả nói: “Được! Tắm từ từ, mẹ ngồi chờ mày trên sofa phòng khách nhé?”

Phương Uyên tuy nói dịu dàng, nhưng khiến thằng Quốc Bảo càng thấy không ổn.

Lời nói chậm rãi lịch sự ấy rõ ràng giấu sát khí, mà lúc này thằng Quốc Bảo chỉ có thể kéo dài thời gian để nghĩ cách, xem sao thoát nạn.

Năm phút trôi qua.

Phương Uyên lấy dao, gọt một quả táo trên bàn trà.

Chị đại Phương Uyên là biệt danh Hoàng Ân đặt cho Phương Uyên hồi đại học, vì một lần sinh nhật uống say, hai đứa bạn thân ở nhà Phương Uyên, nửa đêm Phương Uyên túm ngực thịt của Hoàng Ân vừa bú vừa liếm, giận đến mức Hoàng Ân đập cho một trận không nói, hôm sau ngoài cục u trên đầu còn thêm biệt danh chị đại Phương Uyên.

Giờ biết biệt danh này ít ỏi, thằng Quốc Bảo chẳng biết nghe từ đâu, có lẽ từ Hoàng Ân? Hay từ bố nó? Dù sao mỗi lần giận mẹ là nó buột miệng gọi vài câu, sau đó đương nhiên không tránh khỏi ăn đòn.

(Thằng khốn! Dám gọi biệt danh mình!) Phương Uyên hung hăng cắn táo, trong lòng âm thầm ủ lửa giận, phải nghĩ ra chiêu lớn, trị thằng nhóc con đản này cho chừa.

Mười phút trôi qua.

Thằng Quốc Bảo trong nhà tắm đã xịt sữa tắm lần ba, sống chết không chịu ra, đầu óc quay cuồng nghĩ đủ cách chống lại bà hổ cái.

Lần trước hại mẹ đã là nửa năm trước, Phương Uyên với mấy bạn cũ tụ họp ăn uống ngoài, sau đi KTV, chơi về muộn, thằng Quốc Bảo tức mình vẽ mấy tờ thông báo tìm người nguệch ngoạc ở nhà, dán lên tường phố gần nhà, trên đó còn viết mẹ nó là đồ điên, mất tích nhiều lần, ai biết liên lạc với bố con gái – Quốc Bảo, sẽ báo đáp.

Phương Uyên về nhà tò mò tờ thông báo trên tường, lại gần xem, không ngờ viết về mình, còn biến thành con gái của con trai, tức đến mức bốc khói, về nhà khóa cửa, cầm gậy cán bột chặn thằng con trong phòng, đánh đến mức gối bay lông, nhưng sau này thằng Quốc Bảo vẫn trơ trẽn, thỉnh thoảng ngứa đít lại chọc mẹ, chẳng biết lần này chịu đòn bao lâu.

Mười lăm phút trôi qua.

Phương Uyên hơi sốt ruột, từ sofa đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa nhà tắm, nghe tiếng nước lẫn bọt rơi lộp độp trên sàn.

Hồi trước thằng Quốc Bảo chẳng ít lần lén lút nhìn trộm mẹ tắm, giờ thì ngược lại, Phương Uyên rón rén lại gần nhà tắm, như con mèo sắp săn mồi.

Mà thằng Quốc Bảo qua kính mờ trên cửa, đã phát hiện mẹ tới gần, bóng dáng mờ ảo im lìm ngoài cửa, đúng là rợn người!

Lúc này Phương Uyên đột ngột hét: “Mày rửa ruột à! Chưa xong hả?”

Tiếng hét này làm thằng Quốc Bảo suýt ngồi bệt xuống đất, lúc trước gan báo mẹ giờ chẳng biết bay đâu.

(Ôi! Xong, cửa nhà tắm chưa khóa, bà hổ cái đừng bảo…) Nghĩ đến đây, thằng Quốc Bảo chậm rãi nhìn cửa nhà tắm, hít một hơi, quả nhiên tay nắm cửa đang từ từ xoay, thằng Quốc Bảo lập tức cảm thấy mình như vai phụ trong phim kinh dị chờ bị thịt, kinh hãi muốn đưa tay chặn.

“Mẹ ơi, mẹ đừng vào, con trần truồng đây, con sắp xong rồi, sắp…”

Nói thì nói, thằng Quốc Bảo vội đưa tay nắm tay nắm cửa, khổ nỗi tất cả ổ khóa nhà chỉ riêng nhà tắm dùng nắm tròn, tay nó đầy bọt, nắm mãi không chắc.

(Xong đời!) Khi đôi mắt sắc lẹm từ khe cửa dần lộ ra, thằng Quốc Bảo thực sự nếm trải cảm giác tai họa không tránh nổi, cửa nhà tắm chậm rãi mở, một người phụ nữ nhan sắc đỉnh cao, thân hình quỷ mê (mắt) hồn (thần), ánh mắt lạnh băng, tay cầm cây gậy gỗ dài hơn một thước, lẳng lặng đứng đấy, sát khí lập tức bao trùm nhà tắm, cái này kích thích hơn phim kinh dị nhiều.

Lúc này, thằng Quốc Bảo trần truồng, ngẩng đầu bước chân ngâm thơ: “Tôi tự ngang đao hướng trời cười, đi lưu gan mật…”

“?Mẹ mày ngang đao! Gan mật cái lồn!”

Thấy thằng con dáng vẻ lố bịch, càng làm Phương Uyên tức điên, tiến lên một bước, giơ tay đánh.

Thằng Quốc Bảo hoảng loạn chặn, mắt quét thấy tay mẹ quả nhiên lại là thứ đó, kinh hãi: “Đụ mẹ! Gậy cán bột! Mẹ mẹ, có gì từ từ, có gì từ từ, con giải thích được… Mẹ, mẹ đừng lại! Đừng lại! Con có mặc gì đâu! Con kìa! Ối! Đụ mẹ! Bà hổ cái! Bà già chết tiệt! Đụ mẹ! Đau! Á! Mẹ không phải hai mẹ con, mẹ là ma quỷ! Ma quỷ! Á! Cứu! Cứu với…”

“Mày nói lại lần nữa! Mày đụ ai? Chị đánh chết mày! Đánh chết mày!”

Cây gậy cán bột gỗ đỏ ấy, từ lúc mua về chưa từng ngửi khói lửa, ngược lại bao năm bị tay Phương Uyên và mông thằng con mài đến bóng loáng.

Đêm khuya khu nhà, đặc biệt mát mẻ, thỉnh thoảng có người dạo bộ trên lối đi.

“Ông ơi, cháu hình như nghe ai hô cứu mạng.” Một đứa trẻ vài tuổi nói.

“Ơ? Đừng nói bậy! Dạo hết vòng này về nhà ngủ đi.” Ông lão bên cạnh nói.

“Ông ơi, cháu nghe thật mà.” Đứa trẻ ngây thơ nhấn mạnh.

Ông lão dừng bước, dựng tai nghe kỹ, cũng chẳng nghe tiếng lạ, quát: “Đâu có? Đi! Về nhà.”

Đứa trẻ lại chăm chú nghe lần nữa, hình như thật sự không còn tiếng, liền theo ông đi.

“Ông ơi, hay nó chết rồi…”


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...