Cuộc Đời Em Nữ Sinh Vùng Quê
Linh ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ trong sân nhà, ánh nắng chiều vàng rực chiếu qua tán cây phượng, tạo thành những mảng sáng loang lổ trên khuôn mặt dịu dàng của cô. Ở tuổi 14, với mái tóc đen dài buộc ruy băng trắng và chiếc áo dài trắng tinh khôi, Linh vẫn là cô gái ngây thơ trong mắt cả làng, nhưng bên trong cô là một thế giới bí mật đầy đam mê. Những trải nghiệm với Tuấn và những người đàn ông trung niên đã đánh thức một phần táo bạo trong cô, khiến cô khao khát khám phá thêm về khoái lạc. Nhưng giờ đây, một thử thách mới xuất hiện khi gia đình giao cho cô nhiệm vụ chăm sóc cậu em họ từ Đà Nẵng về quê chơi vài ngày.
Cậu em họ là Phong, 13 tuổi, nhỏ hơn Linh một tuổi. Phong là điển hình của một cậu nhóc thành phố: tóc nhuộm vàng hoe, áo phông in hình siêu anh hùng, quần jeans rách, và đôi tai nghe không rời khỏi tai. Cậu đến với vẻ mặt cau có, vai xệ xuống, tay ôm chặt điện thoại như thể đó là thứ duy nhất giữ cậu sống sót ở cái làng quê “nhàm chán” này. “Ở đây chẳng có gì hết, không Wi-Fi, không trung tâm thương mại, chán chết!” Phong lẩm bẩm ngay ngày đầu tiên, ngồi phịch xuống ghế tre trong sân, mắt dán vào màn hình điện thoại dù sóng yếu đến mức không tải nổi gì.
Linh được mẹ giao nhiệm vụ chăm sóc Phong, đảm bảo cậu không gây rắc rối và cảm thấy thoải mái trong vài ngày ở đây. Ban đầu, Linh thấy phiền, nhưng cô cũng tò mò về cậu em họ này. Phong lớn lên ở Đà Nẵng, nơi có những con phố nhộn nhịp, rạp chiếu phim, và công viên giải trí – những thứ Linh chỉ biết qua lời kể. Cô quyết định làm thân với cậu, hy vọng khiến cậu bớt bất mãn. “Phong, kể chị nghe về Đà Nẵng đi. Ở đó vui lắm hả?” Linh hỏi, giọng ngọt ngào, ngồi xuống cạnh cậu trên bờ sông Hương, nơi ánh nước lấp lánh dưới hoàng hôn.
Phong nhún vai, nhưng ánh mắt sáng lên khi nhắc đến thành phố. “Chị không tưởng tượng được đâu! Ở đó có bãi biển Mỹ Khê, nước xanh rờn, tối nào cũng có tiệc ngoài trời. Còn có rạp phim 3D, chơi game ở trung tâm thương mại. Ở đây thì… chỉ có lúa với sông, chán vãi!” Linh cười, không để tâm đến thái độ của cậu. Cô tiếp tục hỏi, và Phong dần hào hứng kể về những lần đi ăn đêm, những buổi hát karaoke với bạn bè, và cả những lần lén xem video “người lớn” trên điện thoại của anh họ. Linh lắng nghe, đôi mắt long lanh, vừa ngưỡng mộ vừa tò mò. “Nghe hay quá… Chị chưa bao giờ ra khỏi làng, chỉ biết mấy thứ đó qua sách thôi,” cô nói, giọng mơ mộng.
Phong nhìn cô, nụ cười nhếch mép. “Chị mà lên thành phố là mê liền. Ở đây chẳng có gì vui, ngày nào cũng như ngày nào.” Linh mỉm cười, nhưng trong đầu cô nảy ra một ý tưởng. Nếu Phong thấy quê nhàm chán, cô sẽ cho cậu thấy rằng nơi này cũng có những thú vui riêng – những thú vui mà cô đã khám phá và làm chủ với Tuấn trước đây. Cô muốn cậu em họ trải nghiệm niềm vui mà cô đã tìm thấy.
Những ngày tiếp theo, Linh cố gắng làm Phong vui vẻ hơn. Cô dẫn cậu đi bắt cá ở sông, dạy cậu cách hái sen, và cùng ngồi dưới tán phượng kể chuyện cười. Phong vẫn than vãn, nhưng cậu bắt đầu cởi mở hơn, cười nhiều hơn khi ở bên Linh. “Chị Linh, sao chị lúc nào cũng vui vẻ vậy? Ở đây chán thế mà chị không thấy sao?” Phong hỏi một buổi chiều, khi cả hai ngồi trên bờ sông, chân ngâm trong nước mát. Linh lùa lùa mái tóc đen, mỉm cười. “Chán hay vui là do mình, Phong ạ. Ở đây cũng có nhiều cách để vui, nhưng phải biết tìm. Chị sẽ chỉ em.”
Một buổi tối, khi ánh trăng chiếu sáng cánh đồng, Linh dẫn Phong đến căn nhà hoang gần sông Hương – nơi cô từng cùng Tuấn khám phá những khoảnh khắc đam mê. “Chỗ này là bí mật của chị,” Linh thì thầm, kéo Phong vào trong. Căn nhà vắng lặng, mùi đất và rơm cũ thoang thoảng. Phong nhìn quanh, cau mày. “Nhà hoang à? Có gì vui đâu mà chị dẫn em vô đây?” Linh cười, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng. “Vào rồi biết. Chị sẽ dạy em cách làm mọi thứ bớt chán.”
Trong căn nhà hoang, Linh cởi áo dài, để lộ áo lót cotton trắng ôm sát bộ ngực nhỏ nhắn, săn chắc. Phong tròn mắt, đỏ mặt, tay nắm chặt mép áo. “Chị… chị làm gì vậy? Kỳ lắm…” Cậu lắp bắp, nhưng ánh mắt không rời khỏi cơ thể cô. Linh bước lại gần, tay vuốt nhẹ vai cậu qua chiếc áo phông. “Phong, em muốn biết tại sao chị thích ở đây không? Chị sẽ cho em thấy một trò chơi vui lắm,” cô thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích. Cô kéo áo cậu lên, chạm vào ngực cậu, ngón tay lướt nhẹ khiến Phong rùng mình. “Chị Linh… cái này… không được đâu…” Cậu nói, giọng run run, nhưng cơ thể cậu lại phản ứng, hơi thở dồn dập.
Linh mỉm cười, cúi xuống hôn môi cậu, lưỡi cô quấn lấy lưỡi cậu, ngọt ngào và chậm rãi. Phong rên khẽ, tay vụng về ôm eo cô. “Chị… em thấy lạ lắm…” Cậu thì thầm, nhưng không đẩy cô ra. Linh kéo áo lót mình lên, để lộ núm vú hồng hào, cương cứng vì kích thích. “Chạm vào đi, Phong. Không sợ đâu,” cô nói, giọng dịu dàng. Phong run run chạm vào ngực cô, ngón tay lướt qua núm vú, khiến Linh rên rỉ: “Ư… Phong… em làm chị sướng…” Cô cong người, tay bám vào vai cậu, móng tay cắm nhẹ vào da thịt.
Cô kéo quần cậu xuống, để lộ con cặc nhỏ nhắn của một thiếu niên, cương cứng và rỉ ra chất lỏng. Linh vuốt ve nó, ngón tay mềm mại lướt qua đầu khấc, khiến Phong hét lên: “Chị… sướng quá… chị làm gì vậy…” Linh cúi xuống, lưỡi liếm nhẹ đầu cặc, xoáy quanh, khiến cậu rên rỉ: “Chị Linh… em không chịu nổi…” Cô mút mạnh, nước bọt chảy xuống cằm, hòa lẫn với chất lỏng từ cậu. “Em thích không? Chị làm em sướng hơn nữa nhé,” cô thì thầm, ánh mắt lẳng lơ. Phong gật đầu, tay bấu tóc cô: “Chị… làm tiếp đi… em sướng lắm…”
Linh kéo quần lót mình xuống, để lộ âm đạo hồng hào, ướt át lấp lánh dưới ánh trăng. Cô nằm ngửa trên tấm chiếu, dang chân rộng. “Lại đây, Phong… thử đi,” cô nói, giọng đầy mời gọi. Phong, run rẩy, đâm vào cô, con cặc nhỏ nhắn lấp đầy âm đạo chặt khít. Linh rên rỉ: “Ư… Phong… đẩy mạnh vào… chị sướng…” Phong vụng về nhưng cố gắng, mỗi cú thúc khiến cô cong người, nước chảy ra ướt đẫm chiếu. “Chị… em… sướng quá…” Phong rên rỉ, xuất tinh nhanh, tinh dịch nóng hổi tràn ra, hòa lẫn với nước của Linh. Cô ôm cậu, cười khúc khích. “Giỏi lắm, Phong. Thấy chưa, ở đây cũng vui mà.”
Những ngày tiếp theo, Linh và Phong gần như không rời nhau. Họ trốn vào căn nhà hoang mỗi buổi tối, khi ánh trăng chiếu sáng. Linh dạy cậu mọi thứ cô biết, từ cách hôn sâu, cách dùng lưỡi để kích thích, đến cách chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Một lần, cô hướng dẫn Phong liếm âm đạo mình, chỉ cậu cách xoáy lưỡi quanh âm vật. “Phong… mạnh hơn đi… liếm sâu vào…” Linh rên rỉ, tay ấn đầu cậu, hông đẩy lên khi cậu liếm mạnh, khiến cô hét lên, nước phun ra ướt đẫm mặt cậu. “Ư… Phong… em làm chị ra rồi…” Cô thở hổn hển, kéo cậu lên hôn, lưỡi cô quấn lấy lưỡi cậu, đầy đam mê.
Phong học nhanh, và cậu bắt đầu chủ động hơn. Một buổi tối, cậu kéo áo lót Linh lên, mút núm vú cô, lưỡi xoáy quanh, khiến Linh rên rỉ: “Ư… Phong… em giỏi quá… mút mạnh nữa đi…” Cậu cởi quần lót cô, ngón tay vụng về xâm nhập vào âm đạo, ra vào chậm rãi. “Chị Linh… chỗ này ướt quá… em làm đúng không?” Cậu hỏi, giọng run run. Linh cười, hông đẩy lên: “Đúng rồi… mạnh hơn đi, em… chị sướng lắm…” Phong tăng tốc, khiến cô đạt cực khoái, nước phun ra tung tóe, ướt đẫm tay cậu.
Linh cũng đáp lại, mút cặc cậu một cách thành thạo, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, tay vuốt ve tinh hoàn. “Chị… em ra mất… sướng quá…” Phong rên rỉ, xuất tinh đầy miệng cô, tinh dịch chảy xuống cằm. Linh nuốt lấy, mỉm cười: “Em ngon lắm, Phong. Chị thích làm với em.” Họ làm tình nhiều lần, thử mọi tư thế: Linh cưỡi lên cậu, hông lắc lư, âm đạo co bóp quanh cặc cậu, khiến cả hai hét lên khi đạt cực khoái. “Ư… Phong… chị ra nữa rồi…” Linh rên, nước phun ra ướt đẫm bụng cậu. Phong cũng xuất tinh, tinh dịch bắn tung tóe lên ngực cô.
Phong thay đổi hoàn toàn. Cậu không còn than vãn về quê nhàm chán. Những buổi làm tình với Linh khiến cậu mê mẩn, và cậu bắt đầu yêu thích cuộc sống ở làng. “Chị Linh, em không muốn về Đà Nẵng nữa. Ở đây vui hơn nhiều!” Cậu nói một buổi tối, khi cả hai nằm trên tấm chiếu, cơ thể ướt át mồ hôi và tinh dịch. Linh cười, vuốt tóc cậu. “Em ngốc quá. Ở đây vui vì có chị, đúng không? Nhưng em phải về, không là bố mẹ mắng.”
Ngày Phong phải rời đi, cậu ôm Linh thật chặt, mắt đỏ hoe. “Chị Linh… em sẽ nhớ chị lắm… Tụi mình còn làm vậy nữa được không?” Linh hôn má cậu, mỉm cười. “Nếu em về chơi, chị sẽ cho em sướng nữa. Nhưng giữ bí mật này nhé, chỉ hai chị em mình thôi.” Phong gật đầu, rời làng với trái tim nặng trĩu, nhưng đầy những ký ức ngọt ngào.
Linh trở lại cuộc sống thường nhật, vẫn là cô gái dịu dàng với ruy băng trắng, đạp xe trên con đường làng. Nhưng trong căn nhà hoang, cô mỉm cười, biết rằng mình đã mang đến niềm vui cho Phong, và cô tiếp tục tận hưởng những khoái lạc của riêng mình, chờ ngày cậu em họ trở lại.
