Cuộc Đời Em Nữ Sinh Vùng Quê
Đêm ấy, trăng treo lơ lửng giữa trời như một đồng bạc tròn trịa, rọi ánh sáng dịu dàng xuống con đường đất đỏ dẫn đến căn nhà hoang. Linh đạp xe chậm rãi, chiếc xe cũ của Na kêu lạch cạch trên ổ gà, gió đêm mát lạnh vuốt ve làn da cô sau một ngày dài lang thang ký ức. Cô mặc áo sơ mi trắng mỏng, quần jeans bó sát, tóc xõa dài bay trong gió, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng. Căn nhà hoang hiện ra trước mắt, mái ngói vỡ vụn, tường loang lổ rêu phong, nhưng vẫn đứng đó như một người bạn cũ kiên gan, chờ đợi cô trở về. Linh dựng xe bên gốc cây đa già, bước vào sân, lòng chợt nặng trĩu. Cô đẩy cánh cửa gỗ mục, tiếng kêu cót két vang lên như một lời chào từ quá khứ.
Bên trong, căn phòng tầng trệt tối om, chỉ có ánh trăng len qua khe cửa sổ chiếu lên sàn gỗ cũ. Linh ngồi xuống tấm chiếu rách, tay vuốt ve những vết khắc mờ trên tường – những dấu vết của những đêm điên cuồng xưa. Cô nhớ lại những lần ông Hùng ôm cô từ sau, cặc to lớn đâm sâu vào lồn cô, mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên, tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của ông: “Ư… chú Hùng… mạnh nữa… lồn cháu nát rồi…” Ông Tâm liếm hậu môn cô, lưỡi xoáy sâu, tay móc lồn đến phun nước tung tóe. Ông Nam mút núm vú cô đến đỏ ửng, rồi xuất tinh ngập miệng cô, tinh dịch đặc quánh chảy xuống cằm. Những ký ức ấy như một cơn sóng, cuốn cô vào nỗi hoài niệm.
Bất ngờ, tiếng bước chân ngoài sân vang lên, kèm theo tiếng cười khàn khàn và tiếng chai thủy tinh chạm nhau. Linh giật mình, đứng dậy, tim đập thình thịch. Cánh cửa bật mở, ông Hùng và ông Tâm bước vào, tay xách túi ny-lon đựng vài chai rượu đế và đĩa lạc rang. Ông Hùng, tóc bạc hơn, nhưng thân hình vẫn lực lưỡng, mặc áo phông cũ, quần đùi. Ông Tâm, gầy hơn xưa, nhưng ánh mắt vẫn sắc, cầm cây đèn pin nhỏ. “Ai đấy?” ông Hùng gọi, giọng trầm. Linh bước ra từ bóng tối, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô: “Cháu… cháu đây, chú Hùng.” Cả hai người đàn ông sững sờ, chai rượu trên tay ông Tâm suýt rơi. “Linh… mày… về đây làm gì?” ông Tâm lắp bắp, giọng run run.
Hóa ra, kể từ ngày Linh đi, ông Hùng và ông Tâm vẫn thường xuyên đến căn nhà hoang. Họ mang rượu, lạc rang, ngồi nhậu, ôn lại kỷ niệm về “cô gái bé nhỏ” của họ. “Tụi chú nhớ mày lắm, Linh,” ông Hùng nói, giọng khàn vì rượu, mắt đỏ hoe. “Mỗi lần đến đây, tụi chú lại kể về mày, về những đêm mưa gió, về cách mày rên khi chú đụ mày…” Ông Tâm gật đầu: “Mày là thiên thần của tụi chú, Linh. Không có mày, căn nhà này chỉ là đống gỗ mục.” Linh đứng lặng, nước mắt lăn dài. Cô không ngờ họ vẫn nhớ cô, vẫn giữ căn nhà này như một ngôi đền thờ ký ức. “Cháu… cháu cũng nhớ mấy chú,” cô thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Họ trải tấm chiếu cũ, bày rượu và lạc rang ra sàn. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phủ lên ba người một lớp ánh bạc dịu dàng. Chai rượu đế mở nắp, mùi rượu nồng nặc lan tỏa. Ông Hùng rót ra ba chén nhỏ, giọng trầm: “Uống đi, Linh. Vì những ngày xưa, vì tụi chú, vì mày.” Linh cầm chén, uống một ngụm, rượu cháy bỏng cổ họng, nhưng lòng cô ấm áp. Họ bắt đầu kể chuyện, giọng ông Tâm khàn khàn: “Hồi mày đi, chú buồn mấy tháng. Căn nhà này trống vắng, không còn tiếng rên của mày, không còn mùi nước dâm…” Ông Hùng cười lớn: “Nhớ lần trong lũ, mày ướt sũng, chú ôm mày, cặc chú cứng ngắc dù nước ngập đến cổ.” Linh đỏ mặt, nhưng cũng cười, giọng ngọt ngào: “Cháu nhớ lắm. Nhớ cách chú Hùng đụ cháu từ sau, cặc chú to thế, lồn cháu như nát ra… nhớ chú Tâm liếm lồn cháu đến phun nước…”
Họ ôn lại từng kỷ niệm, từ những buổi trong căn nhà hoang đến những đêm ở biệt thự chị Thắm, từ những lần với chó đến những bài học từ bác Hai. Linh kể về London, về những người tình ngoại quốc, nhưng giọng cô xa xăm: “Họ giỏi, cặc to, đụ mạnh, nhưng không như mấy chú. Họ không cho cháu cảm giác… nhà.” Rượu càng uống, không khí càng nồng. Linh, trong cơn say, đứng dậy, chỉ tay vào ông Hùng và ông Tâm: “Mấy chú! Sao mấy chú giữ khoảng cách với cháu? Cháu về, mấy chú cứ lạnh lùng, không ôm cháu, không nói gì dâm đãng như xưa! Cháu là gì với mấy chú hả?”
Ông Hùng và ông Tâm im lặng, nhìn nhau, rồi ông Hùng thở dài, giọng trầm: “Linh, mày giờ là Phượng Hoàng, bay cao tận trời. Tụi chú chỉ là lũ quạ đen, cả đời không ra khỏi lũy tre làng. Mày thành công, giàu có, tụi chú tự hào, nhưng tụi chú không muốn làm gánh nặng. Không muốn vấy bẩn cuộc sống của mày.” Ông Tâm tiếp lời, mắt đỏ hoe: “Mày là thiên thần trong ký ức tụi chú. Những đêm mày rên dưới cặc tụi chú, mày cho tụi chú hạnh phúc mà chỉ mơ mới có. Giờ mày ở phương xa, tụi chú không dám giữ mày lại.”
Linh lắc đầu, nước mắt lăn dài, giọng nghẹn ngào: “Mấy chú sai rồi! Cháu ở nước ngoài, cô đơn lắm! Những người tình đó, họ đụ cháu mạnh, xuất tinh ngập lồn cháu, nhưng họ không cho cháu cảm giác nhà! Cháu nhớ làng, nhớ căn nhà này, nhớ mấy chú ôm cháu, đụ cháu, làm cháu sướng đến ngất! Cháu ước được quay lại, được làm cô gái bé nhỏ của mấy chú!” Cô khóc, ngồi sụp xuống chiếu, rượu làm má cô đỏ ửng. Ông Hùng và ông Tâm quỳ xuống, ôm cô, giọng ông Hùng run run: “Linh… tụi chú xin lỗi… tụi chú nhớ mày chết đi được…”
Bầu không khí lãng mạn, nồng nàn bởi rượu và ký ức, bùng cháy. Linh kéo ông Hùng hôn, lưỡi quấn lấy lưỡi ông, tay mở khóa quần ông. “Chú… đụ cháu đi… như ngày xưa…” cô thì thầm, giọng dâm đãng nhưng ngọt ngào. Cặc ông Hùng bật ra, to lớn, gân guốc, đầu khấc lấp lánh dưới ánh trăng. Linh quỳ xuống, mút lấy, lưỡi xoáy quanh, nước miếng chảy dài: “Ư… cặc chú ngon quá… lồn cháu ướt rồi…” Ông Tâm cởi áo cô, mút núm vú đến đỏ ửng, tay lùa vào quần lót, móc lồn cô: “Lồn mày vẫn chặt… ướt vãi…” Linh rên lớn, cong người: “Ư… chú Tâm… móc mạnh nữa… cháu sướng…”
Ông Hùng đâm vào lồn cô từ sau, cặc lấp đầy, mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên, tiếng da thịt va chạm vang vọng: “Ư… chú Hùng… mạnh nữa… xé lồn cháu đi…” Nước dâm phun tung tóe, ướt đẫm sàn gỗ. Ông Tâm đâm vào hậu môn cô, hai cặc thay phiên nhau, khiến cô hét lên: “Ư… hai lỗ… sướng vãi đái… mấy chú làm cháu chết mất…” Họ thay đổi tư thế, Linh cưỡi ông Hùng, lồn co bóp quanh cặc, ông Tâm đâm vào miệng cô, tinh dịch bắn ngập họng. “Ư… chú… tinh chú ngon… lồn cháu ra nữa rồi…” Linh đạt cực khoái liên tục, nước phun như suối, cơ thể co giật, nhưng lần này, cô cảm nhận được sự thỏa mãn trọn vẹn, như tìm lại ngôi nhà đích thực.
Họ làm tình suốt đêm, từ sàn gỗ đến cầu thang, từ doggy đến 69, nước dâm và tinh trùng ướt sũng căn phòng. Linh rên rỉ, giọng đê mê: “Đụ cháu nữa đi… lồn cháu là của mấy chú… mãi mãi…” Ông Hùng và ông Tâm, dù đã lớn tuổi, vẫn mạnh mẽ, cặc cứng ngắc, xuất tinh nhiều lần, lấp đầy cả ba lỗ của cô. Khi trời sáng, họ ôm nhau ngủ trên tấm chiếu cũ, hơi thở hòa quyện, mồ hôi và nước dâm hòa lẫn. Linh tỉnh dậy, ánh nắng len qua khe cửa, chiếu lên khuôn mặt ông Hùng và ông Tâm đang ngủ say. Cô mỉm cười, hôn nhẹ trán họ, lòng nhẹ nhàng như thiếu nữ ngày xưa.
Cô đạp xe về nhà, gió mát vuốt ve tóc, lòng vui vẻ hạnh phúc. Cô đã có lựa chọn của mình. Làng quê, căn nhà hoang, ông Hùng, ông Tâm – đó là nhà, là nơi trái tim cô thuộc về. Dù tương lai có ra sao, cô biết mình sẽ không bao giờ rời xa nơi này nữa.
