Cuộc Đời Em Nữ Sinh Vùng Quê
Chương 22 : Tìm Lại Ký Ức Tuổi Trẻ
Những ngày tiếp theo ở quê, Linh như một bóng hình lặng lẽ trôi giữa dòng ký ức. Cô dậy sớm, khi mặt trời còn chưa kịp hong khô sương đêm trên lá lúa, đạp chiếc xe đạp cũ của Na – giờ đã sơn lại màu xanh ngọc – len qua những con đường đất đỏ quen thuộc. Mùi đất ẩm, mùi khói bếp từ những mái nhà tranh, tiếng gà gáy vang, tất cả như một bản giao hưởng cũ kỹ mà cô từng thuộc lòng. Cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jeans bó sát, tóc buộc đuôi gà cao, đôi giày thể thao trắng lấm lem bùn đất. Dáng vẻ thành đạt của một nữ quản lý cấp cao ở London dường như tan biến, chỉ còn lại cô gái làng quê ngày nào, với đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng.
Đầu tiên, cô về căn nhà hoang – nơi từng là “thánh đường” của những buổi ái ân bí mật. Căn nhà giờ đã mục nát hơn, mái ngói vỡ vụn, tường loang lổ rêu phong, nhưng cầu thang gỗ lên tầng hai vẫn còn đó, kêu cót két khi cô bước. Cô đứng giữa căn phòng trống, ánh nắng len qua khe cửa sổ chiếu lên sàn gỗ cũ, nơi từng ướt đẫm nước dâm và tinh trùng của cô, của ông Hùng, ông Tâm, ông Nam. Cô ngồi xuống, tay vuốt ve sàn gỗ, nhớ lại những đêm mưa gió, khi ông Hùng ôm cô từ sau, cặc to lớn đâm sâu vào lồn cô, mỗi cú thúc khiến cô rên rỉ: “Ư… chú Hùng… mạnh nữa… lồn cháu nát rồi…” Ông Tâm liếm hậu môn cô, lưỡi xoáy sâu, tay móc lồn đến phun nước. Ông Nam mút núm vú cô đến đỏ ửng, rồi xuất tinh ngập miệng cô. Giờ đây, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa, và Linh, ngồi lặng lẽ, nước mắt lăn dài. “Mấy chú… cháu nhớ…” cô thì thầm, tay lùa vào quần lót, xoa nhẹ âm vật, nhưng không thủ dâm. Cô chỉ muốn cảm nhận lại chút hơi ấm xưa, dù chỉ là ảo ảnh.
Cô đến thăm Dũng và Hương – cặp đôi từng là bạn tình thân thiết của cô hồi còn đi học. Nhà họ giờ là một căn nhà cấp bốn khang trang ở đầu làng, sân gạch hoa, vườn rau xanh mướt. Hương, giờ đã 30, vẫn đẹp mặn mà, tóc ngắn nhuộm nâu, mặc áo bà ba, đang bế một bé gái khoảng ba tuổi. Dũng, vẫn cao lớn, rám nắng, đang sửa xe máy ngoài sân. “Linh! Về hồi nào vậy?” Hương reo lên, ôm chặt cô. Linh cười, vuốt tóc bé con: “Mới về vài ngày. Thấy hai người hạnh phúc thế này, mình mừng quá.” Họ ngồi dưới hiên, uống trà sen, kể chuyện cũ. Hương cười: “Hồi đó tụi mình điên thật, làm tình trong căn nhà hoang, giờ nghĩ lại vẫn đỏ mặt.” Dũng gật đầu: “Nhưng nhờ những kỷ niệm đó, tụi anh mới hiểu nhau, mới có gia đình này.” Linh nhìn bé gái đang chơi đùa, lòng chợt ấm áp, nhưng cũng thoáng buồn. Cô từng là một phần của họ, giờ chỉ là người bạn cũ ghé thăm.
Chị Thắm đón cô ở biệt thự lớn cuối làng, giờ đã mở rộng thành khu resort nhỏ với hồ bơi và vườn hoa. Thắm, 42 tuổi, vẫn đẹp quyến rũ, mặc váy lụa, tóc uốn lọn, dẫn cô đi thăm khu nhà tình thương – nơi chị nhận nuôi hơn chục trẻ mồ côi. “Chị giờ làm từ thiện, nuôi mấy đứa nhỏ. Còn mấy con chó thì… qua mấy đời rồi, giờ là thế hệ thứ ba, vẫn khỏe lắm,” Thắm cười, dẫn cô ra chuồng. Ba con chó đực lông vàng chạy nhảy, vẫy đuôi. Linh quỳ xuống, vuốt ve chúng, nhớ lại những đêm chị Thắm và cô thay nhau để chó liếm lồn, rồi đâm vào từ sau, nước dâm phun tung tóe, tiếng rên vang khắp phòng. “Chị… nhớ không?” Linh thì thầm. Thắm gật đầu, ánh mắt xa xăm: “Nhớ chứ. Nhưng giờ chị có các con, có cuộc sống khác. Em thì bay cao quá, chị không dám giữ.” Linh ôm chị, nước mắt lăn dài: “Chị vẫn là chị của em mà.”
Thầy Long đã chuyển trường từ lâu, giờ dạy ở một tỉnh xa. Linh không thể gặp lại được ông ấy. Thay vào đó cô ấy lại quyết định dành thời gian để tận hưởng lại bầu không khí của mái trường xưa yêu dấu của mình. Bất chấp việc giờ đây nó đã khác xưa rất nhiều. Mọi thứ giờ đây chỉ còn là ký ức và nỗi hoài niệm.
Buổi chiều, Linh đến thăm ông Hùng và ông Tâm. Nhà ông Hùng vẫn là căn nhà ngói cũ, ông ngồi ngoài hiên, hút thuốc lào. “Linh… về rồi à?” ông hỏi, giọng khàn khàn, ánh mắt ấm áp nhưng có chút dè dặt. Ông Tâm từ trong nhà bước ra, tóc bạc hơn, nhưng vẫn khỏe mạnh. Họ ngồi uống trà, kể chuyện làng, nhưng không còn những cái ôm siết chặt, không còn những câu trêu ghẹo dâm đãng như xưa. “Cháu giờ là người thành đạt, tụi chú không dám làm phiền,” ông Hùng nói, giọng trầm. Linh lắc đầu, nước mắt lăn dài: “Mấy chú vẫn là người thân của cháu mà. Cháu nhớ những ngày trong lũ, nhớ mấy chú cứu cháu, nhớ… mọi thứ.” Ông Tâm vuốt tóc cô: “Tụi chú tự hào về cháu. Nhưng cháu có cuộc sống khác rồi. Đừng để tụi chú kéo cháu lại.” Linh ôm ông, khóc nức nở: “Cháu không muốn xa mấy chú nữa…”
Bất ngờ nhất là cuộc gặp với Tuấn – người bạn tình đầu tiên của cô, người từng làm cô biết thế nào là khoái lạc. Anh giờ sống ở một căn nhà hai tầng giữa làng, cùng vợ – một cô gái quê xinh xắn – và công ty kinh doanh nông sản sạch. Linh gặp anh ấy ở quán cà phê ven sông, Tuấn mặc áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn, nụ cười vẫn ấm áp. “Linh… tớ không ngờ lại gặp lại được cậu ở đây,” anh nói, giọng trầm. Linh cười, mắt long lanh: “Cậu về quê từ bao giờ vậy? Mình nhớ trước kia ở thành phố gia đình của cậu có cơ ngơi khang trang lắm cơ mà?” Tuấn nhìn ra sông, giọng trầm: “Tớ về để giúp làng. Tớ có tiền, quê hương là nhà của tớ. Tớ nhớ những ngày lang thang cùng bạn bè, nhớ… những kỷ niệm với cậu.” Linh đỏ mặt, nhớ lại đêm đầu tiên trong căn nhà hoang, khi Tuấn đâm vào lồn cô, cặc to lớn lấp đầy, mỗi cú thúc khiến cô rên rỉ: “Ư… Tuấn… mạnh nữa… lồn mình sướng…” Tuấn xuất tinh ngập lồn cô, rồi ôm cô ngủ. Giờ đây, anh đã có gia đình, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp: “Cậu cũng có kỷ niệm đẹp ở đây, đúng không?”
Linh gật đầu, nước mắt lăn dài. Cô dành những ngày cuối ở quê để lang thang, để cảm nhận. Cô ngồi bên sông Hương, kéo violin lấy một khúc nhạc buồn, để gió mang giai điệu đi xa. Cô biết, dù đi đâu, quê hương vẫn là nơi trái tim cô thuộc về. Câu chuyện của cô, của những người tình cũ, của làng quê, vẫn còn dang dở…
