Cuộc Đời Em Nữ Sinh Vùng Quê
Chương 21 : Cuộc Sống Cô Độc Tại Nước Ngoài
London vào tháng Chín, trời se lạnh, lá vàng rơi lả tả trên những con phố lát đá cũ kỹ. Linh, 18 tuổi, bước xuống từ chuyến bay dài, vali kéo kêu lạch cạch trên mặt đường lát gạch. Cô mặc áo khoác trench coat màu camel, khăn quàng cổ len mỏng, mái tóc đen dài buộc cao gọn gàng, đôi mắt sáng nhưng còn chút bỡ ngỡ. Imperial College London đón cô bằng tòa nhà gạch đỏ uy nghi và dòng người đa sắc màu. Ký túc xá nhỏ xinh ở South Kensington, phòng đơn với cửa sổ nhìn ra công viên Hyde, trở thành “nhà” đầu tiên của cô ở xứ sở sương mù.
Tuần đầu tiên là một cơn lốc. Linh phải học cách đi tube, đọc bản đồ, xếp hàng mua cà phê Pret, và nói “sorry” mỗi khi va phải ai đó. Cô ghi chép từ vựng mới vào cuốn sổ nhỏ, luyện phát âm “th” bằng cách lẩm bẩm trước gương. Buổi sáng, cô chạy bộ dọc bờ sông Thames, hơi thở thành khói trắng, nhìn những chiếc thuyền du lịch trôi lững lờ. Chiều về, cô ngồi trong thư viện, mùi giấy cũ và cà phê phin thoang thoảng, tai đeo headphone nghe BBC Learning English. Tối đến, cô kéo violin bên cửa sổ, những giai điệu như tiếng vọng từ quê hương vang lên giữa tiếng xe cộ xa xa, làm vài sinh viên Việt Nam ở phòng bên gõ cửa hỏi thăm.
Cô thích nghi nhanh đến chính mình cũng bất ngờ. Tháng thứ ba, Linh đã có nhóm bạn: Anna người Anh với mái tóc vàng xoăn, Raj từ Ấn Độ mê cricket, và Marco – chàng trai Ý cao lớn, mắt xanh, học cùng ngành Kỹ thuật. Họ cùng nhau làm project, cùng nhau uống bia ở pub The Queen’s Arms, cùng nhau cười lớn khi Linh phát âm sai “schedule” thành “she-ju”. Cuộc sống mới như một bản nhạc jazz – lạ lẫm, sôi động, và đầy bất ngờ.
Năm thứ hai, Linh bắt đầu “săn” bạn tình. Đầu tiên là Marco. Một tối sau buổi tiệc Halloween, họ về ký túc xá của anh ở Kensington. Căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng ấm, mùi rượu vang Ý còn vương trên áo. Linh cởi áo khoác, để lộ áo len mỏng ôm sát, núm vú cương cứng dưới lớp vải. Marco hôn cô cuồng nhiệt, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, tay luồn vào áo bóp ngực. “God, Linh, your body is insane,” anh thì thầm, giọng khàn khàn. Linh cười khẽ, tay mở khóa quần anh: “Show me what you’ve got, handsome.” Cặc Marco to, trắng hồng, gân nổi rõ. Linh quỳ xuống, mút lấy đầu khấc, lưỡi xoáy quanh, nước miếng chảy dài. “Fuck… your mouth…” Marco rên, tay nắm tóc cô. Cô nuốt sâu, họng siết chặt, rồi đứng dậy, cởi quần lót, để lộ lồn ướt át. “Fuck me hard, Marco,” cô thì thầm, giọng dâm đãng nhưng ngọt ngào. Anh đâm vào từ sau, mỗi cú thúc mạnh bạo khiến mông cô rung lên, tiếng da thịt va chạm vang vọng. “Yes… deeper… oh shit…” Linh hét, nước dâm phun ra tung tóe, ướt đẫm ga giường. Marco xuất tinh trong lồn cô, tinh dịch nóng hổi tràn ra đùi. Họ làm tình ba lần đêm đó, từ giường đến sàn, từ doggy đến cowgirl, Linh lên đỉnh liên tục, cơ thể co giật, nhưng trong lòng vẫn thấy thiếu một chút gì đó – không phải sự mãnh liệt, mà là sự gắn bó.
Sau Marco là Liam – sinh viên Ireland, cơ bắp cuồn cuộn, cặc dài cong cong. Họ gặp nhau ở gym trường, rồi về apartment của anh ở Shoreditch. Liam liếm lồn cô trên bàn bếp, lưỡi xoáy sâu vào âm vật, tay móc hậu môn: “Taste so sweet, baby…” Linh cong người, rên lớn: “Don’t stop… make me squirt…” Nước phun ra tung tóe, ướt đẫm sàn gỗ. Anh đâm vào lồn cô, rồi hậu môn, thay phiên nhau, khiến cô hét lên: “Fuck my ass… harder…” Tinh trùng bắn ngập cả hai lỗ, nhưng khi nằm thở hổn hển bên anh, Linh lại thấy trống rỗng.
Năm thứ ba, cô gặp David – giảng viên trẻ người Mỹ, 32 tuổi, thân hình cao lớn, cặc to đen bóng. Họ làm tình trong văn phòng anh sau giờ học, trên bàn gỗ sồi. David bóp ngực cô, mút núm vú đến đỏ ửng: “You’re so tight, Linh…” Cô cưỡi anh, lồn co bóp quanh cặc: “Fill me up, professor…” Anh xuất tinh trong lồn cô ba lần, tinh dịch tràn ra, chảy xuống ghế. Nhưng khi anh ngủ, Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố, lòng chợt nhớ tiếng violin dưới mái nhà tranh, nhớ mùi lúa chín, nhớ ông Hùng ôm cô trong lũ.
Tốt nghiệp thủ khoa, Linh được Google London chiêu mộ ngay lập tức. Cô làm việc ở trụ sở Shard, văn phòng kính trong suốt nhìn ra sông Thames. Năm 25 tuổi, cô đã là Senior Engineering Manager, lương sáu con số, căn hộ penthouse ở Canary Wharf, xe Tesla trắng, và tủ quần áo đầy hàng hiệu. Cuộc sống xa hoa, nhưng cô đơn. Những buổi tiệc rượu vang, những chuyến du lịch châu Âu, những người tình ngoại quốc – tất cả đều mãnh liệt, nhưng không đủ để lấp đầy khoảng trống. Cô quan hệ với Tom – đồng nghiệp người Úc, trong phòng họp sau giờ làm, trên bàn kính: “Ride me, Linh…” Cô cưỡi anh, lồn siết chặt, nước dâm bắn lên kính. Với Alex – người mẫu Thụy Điển, trong khách sạn 5 sao: “Your pussy is perfect…” Anh liếm lồn cô đến phun, rồi đâm vào hậu môn. Với James – doanh nhân Anh, trong du thuyền trên sông Thames: “Cum inside me…” Tinh trùng bắn ngập lồn cô dưới ánh trăng. Nhưng mỗi lần xong, cô lại thấy thiếu – thiếu cái ôm ấm áp của ông Hùng, thiếu tiếng rên khàn khàn của ông Tâm, thiếu mùi đất quê sau mưa.
Cô xây dựng sự nghiệp vững chắc, thăng tiến nhanh, trở thành Director of Engineering ở tuổi 28. Nhưng nỗi nhớ quê ngày càng lớn. Mỗi tối, cô ngồi bên cửa sổ penthouse, nhìn ánh đèn thành phố, nhớ con đường đất đỏ, nhớ tiếng chó sủa, nhớ mùi khói bếp từ nhà chị Thắm. Cô gọi video về nhà, thấy mẹ già đi, bố vẫn còng lưng ngoài đồng, Na đã lấy chồng. “Về đi con, mẹ nhớ…” mẹ khóc. Linh cười, nhưng lòng đau nhói. Cô nhớ về quê hương của mình, cánh đồng lúa chín vàng, dòng sông lững lờ trôi, những buổi chiều lộng gió, những buổi dạo chơi trên đồi. Những ký ức về quê hương tươi đẹp và ấm áp. Những ký ức mà trước kia nó từng khiến cho cô nghĩ rằng là cô ấy sẽ gắn bó cả cuộc đời của mình với nơi đó. Mãi mãi không bao giờ xa cách.
Sau 12 năm, Linh trở về làng. Máy bay đáp xuống Đà Nẵng, cô thuê xe riêng về Huế. Con đường đất đỏ vẫn vậy, nhưng làng đã thay đổi – nhà cao hơn, đường bê tông hóa, trường tiểu học được xây mới bằng tiền cô gửi. Gia đình đón cô bằng nước mắt. Mẹ ôm chặt: “Con về rồi… mẹ tưởng không còn gặp lại…” Bố lặng lẽ lau nước mắt. Nhưng bữa cơm đoàn viên lại gượng gạo. Mẹ muốn cô ở lại: “Con thành đạt rồi, về đây ở lại với mẹ nhé…” Bố lại khuyên: “Con có sự nghiệp lớn, về đây phí. Cứ bay tiếp đi.” Linh im lặng, lòng rối bời. Cô chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng không khí gia đình không còn như xưa.
Cô ở lại vài ngày, lang thang trên đồi cỏ lau, ngồi bên sông Hương, kéo violin giai điệu “Quê hương”. Cô nhớ ông Hùng, ông Tâm, ông Nam – không biết họ còn khỏe không. Cô nhớ chị Thắm, nhớ Tí. Cô nhớ những đêm trong căn nhà hoang, những cái ôm ấm áp giữa lũ. Thành phố đã cho cô tất cả, nhưng quê hương mới là nơi trái tim cô thuộc về. Linh ngồi bên bờ sông, gió thổi tóc bay, nước mắt lăn dài. Cô chưa biết sẽ chọn ở lại hay tiếp tục bay, nhưng lần này, cô sẽ lắng nghe trái tim mình.
