Cuộc Đời Em Nữ Sinh Vùng Quê
Chương 20 : Rời Khỏi Quê Hương
Kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi bước vào lớp 12 trôi qua trong cái nắng vàng rực rỡ của Huế, những tia nắng len qua tán cây, chiếu xuống con đường đất đỏ quen thuộc dẫn về nhà Linh. Cô gái 15 tuổi nằm dài trên chiếc giường tre trong phòng nhỏ, mái tóc đen dài xõa tung, ruy băng trắng vương vãi bên gối. Một năm học vừa qua là chuỗi ngày vất vả với sách vở, bài kiểm tra, và những buổi ôn luyện cùng thầy Long, nhưng Linh đã đạt thành tích xuất sắc, nằm trong top học sinh giỏi nhất trường. Giấy khen treo trang trọng trên tường, nhưng Linh không quá bận tâm; cô chỉ mỉm cười khi nghĩ về những khoảnh khắc bí mật trong căn nhà hoang, với chị Thắm và bầy chó, hay những bài học đam mê từ bác Hai. Cuộc sống làng quê, với những con người quen thuộc và những ham muốn mãnh liệt, là thế giới của cô.
Một buổi tối, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm giản dị với cá kho tộ và rau muống luộc, bố mẹ Linh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. Bố cô, một người đàn ông trung niên rám nắng, đặt đũa xuống, giọng trầm ấm: “Linh, con lớn rồi, bố mẹ tự hào về thành tích của con. Nhưng bố mẹ muốn con có tương lai tốt hơn. Con thông minh, học giỏi, nên thi vào một trường đại học danh giá. Bố mẹ đã bàn với cậu Hai, cậu ấy đồng ý cho con lên thành phố sống cùng để học hành.” Mẹ cô tiếp lời, mắt lấp lánh hy vọng: “Cậu con hứa sẽ lo hết cho con, từ trường lớp đến chi phí. Với năng lực của con, không chỉ đỗ đại học tốt, mà còn có thể du học nước ngoài. Con nghĩ sao?”
Linh im lặng, đôi đũa dừng lại giữa không trung. Cô yêu làng quê này – con đường đất đỏ, dòng sông lững lờ, những buổi chiều đạp xe qua cánh đồng lúa, và những người đàn ông đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống bí mật của cô. Cô từng nghĩ mình sẽ ở lại đây mãi mãi, sẽ lấy chồng làng, sẽ dạy học ở trường cũ, sẽ già đi bên những con người thân thuộc. Ý nghĩ rời xa tất cả khiến tim cô nhói đau. “Dạ… để con suy nghĩ đã, bố mẹ,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy trăn trở. Đêm đó, Linh nằm trên giường, nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng. Cô muốn làm bố mẹ tự hào, muốn vươn xa, nhưng làng quê là máu thịt của cô. Tất cả đều là một phần của cô. Liệu thành phố cô có thể có được cái cảm giác thân thuộc đó?
Những ngày sau, Linh trở nên trầm tư, ít nói hơn. Cô vẫn đạp xe qua cánh đồng, vẫn tập violin dưới ánh đèn dầu, nhưng ánh mắt cô xa xăm. Nhóm bạn tình của cô – ông Hùng, ông Tâm, ông Nam – nhận ra sự thay đổi khi gặp cô ở căn nhà hoang. Linh ngồi trên tấm chiếu cũ, mặc áo dài mỏng, để lộ đường cong cơ thể, nhưng không chủ động như thường lệ. “Linh, mày sao thế? Bình thường mày dâm đãng lắm, hôm nay ngồi im thế?” ông Tâm hỏi, vuốt râu, ánh mắt tò mò. Linh thở dài, kể lại lời đề nghị của bố mẹ, giọng nhỏ nhẹ: “Cháu… cháu không biết có nên đi không. Cháu yêu làng này, yêu mấy chú, yêu mọi thứ ở đây. Lên thành phố, cháu sợ lạc lõng.”
Ông Hùng, người đàn ông lực lưỡng từng cứu cô trong lũ, đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng chân thành: “Linh, mày còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Đi thành phố không có nghĩa là bỏ quê. Mày giỏi giang, đi để nhìn thế giới, để học hỏi. Sau này, nếu nhớ quê, cứ về. Tụi chú luôn ở đây.” Ông Nam gật đầu: “Đúng đấy. Đừng để cuộc đời hối tiếc vì chôn chân một chỗ. Mày xứng đáng với những điều lớn lao hơn.” Linh nhìn họ, mắt lấp lánh nước, nhưng nụ cười dần nở: “Mấy chú nói thế… cháu sợ gì nữa. Được, cháu sẽ đi!”
Quyết định được đưa ra, Linh thu dọn hành lý, mang theo cây violin cũ từ nhạc công Minh và vài bộ áo dài. Cô lên thành phố Sài Gòn, sống cùng cậu Hai – người đàn ông từng “huấn luyện” cô trong kỳ nghỉ trước. Căn nhà của cậu ở quận 3 rộng rãi, hiện đại, với phòng riêng cho Linh. Cậu Hai, vẫn giữ vẻ ngoài chỉn chu và ánh mắt sắc sảo, đón cô bằng nụ cười ấm áp: “Linh, cháu đến đây là đúng rồi. Cậu lo hết cho cháu, từ trường lớp đến tiền bạc. Học giỏi, cậu cho cháu du học luôn.” Linh gật đầu, giọng nghiêm túc: “Dạ, cháu sẽ cố, cậu. Cháu muốn bố mẹ tự hào.”
Thành phố là một thế giới hoàn toàn khác. Linh nhập học tại một trường THPT danh tiếng, nơi học sinh cạnh tranh khốc liệt. Cô hòa nhập nhanh chóng, nhờ trí thông minh và sự chăm chỉ. Cô tham gia các lớp học thêm, ôn luyện cho kỳ thi đại học, và vẫn giữ thói quen chơi violin mỗi tối. Nhưng những ham muốn mãnh liệt không biến mất. Trong căn nhà của cậu Hai, Linh tìm lại những khoảnh khắc đam mê. Một đêm, khi cậu Hai về muộn từ công việc, Linh chờ ông trong phòng khách, mặc áo ngủ mỏng, núm vú cương cứng lộ rõ. “Cậu… cháu nhớ mấy bài học cũ của cậu…” cô thì thầm, giọng ngọt ngào nhưng dâm đãng, quỳ xuống mút cặc ông. Lưỡi cô xoáy quanh đầu khấc, tay vuốt dái, nước miếng chảy xuống cằm: “Ư… cặc cậu to quá… lồn cháu ướt rồi…” Cậu Hai gầm gừ, ấn đầu cô: “Con điếm nhỏ… mày vẫn dâm như xưa… cậu đụ nát lồn mày đây!”
Ông đâm vào lồn cô từ sau, cặc dài lấp đầy, mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên: “Ư… cậu… mạnh nữa… xé lồn cháu đi…” Linh hét, nước dâm phun tung tóe, ướt đẫm sofa. Cậu Hai móc hậu môn cô, ngón tay xoáy sâu: “Đít mày chặt vãi… cậu xuất đây!” Tinh trùng bắn ngập lồn cô, chảy xuống đùi. Linh đạt cực khoái, co giật: “Ư… cậu… sướng vãi lồn… cháu ra nữa rồi…” Họ đụ suốt đêm, từ sofa đến giường, Linh bị lấp đầy cả ba lỗ, nước dâm và tinh trùng ướt sũng ga giường. “Cậu… dạy cháu thêm đi… lồn cháu nghiện cặc cậu rồi…” cô rên, giọng đê mê.
Linh giữ kín những buổi ái ân này, tập trung vào học hành. Cô trở thành học sinh xuất sắc, được thầy cô khen ngợi. Đến kỳ thi đại học, cô đỗ thủ khoa vào một trường đại học lớn ở Sài Gòn. Cậu Hai tổ chức tiệc mừng, nhưng sau đó, ông ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc: “Linh, cháu giỏi lắm, cậu tự hào. Giờ cậu muốn đầu tư cho cháu du học. Cháu xứng đáng nhìn thấy thế giới.” Linh nhớ lại lời ông Hùng, ông Tâm, ông Nam: “Đi để nhìn thế giới, để học hỏi.” Cô mỉm cười, giọng kiên định: “Dạ, cháu đồng ý, cậu. Cháu muốn thử, muốn làm bố mẹ và cậu tự hào.”
Linh bắt đầu hành trình du học, mang theo cây violin và những ký ức mãnh liệt từ quê hương. Cô biết, dù đi đâu, làng quê Huế và những người tình bí mật sẽ mãi là một phần của cô, chờ ngày cô trở về.
