Cuộc Đời Em Nữ Sinh Vùng Quê
Chương 19 : Chiến Đấu Chống Lại Thiên Nhiên
Mưa trút xuống như trút nước, biến ngôi làng nhỏ ở ngoại ô của Linh trở thành một chiến trường chống lại cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Dòng sông thường ngày hiền hòa như một dải lụa, giờ đây gầm gào như một con thú hoang, nước lũ cuồn cuộn, bùn lầy tràn ngập, đe dọa phá tan bờ đê mỏng manh bảo vệ làng. Linh đứng giữa đám đông dân làng, mái tóc đen dài buộc ruy băng trắng ướt sũng, dính chặt vào mặt. Cô mặc bộ đồ lao động rộng thùng thình, áo sơ mi và quần dài lấm lem bùn đất, che đi thân hình thiếu nữ thon gọn thường được tôn lên bởi áo dài bó sát. Dù cơ thể đau nhức vì lao động nặng nhọc, tinh thần cô vẫn rực cháy, quyết tâm bảo vệ ngôi làng thân yêu. Là thành viên của đoàn thanh niên, Linh lao vào công việc đắp đê, đôi tay nhỏ bé nắm chặt bao cát, khuôn mặt lấm bùn ánh lên sự kiên cường.
Cả làng đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước, khi radio cảnh báo về cơn bão sắp ập đến. Gia đình Linh – bố mẹ và em gái Na – đã gói ghém đồ đạc quý giá, sẵn sàng sơ tán nếu đê vỡ. Nhưng Linh, với lòng dũng cảm và trách nhiệm, tham gia cùng dân làng, xếp bao cát dưới cơn mưa xối xả. Cô làm việc bên cạnh những người đàn ông, phụ nữ lớn tuổi, đôi tay run rẩy vì sức nặng của bao cát, lưng đau nhức vì phải cúi người liên tục. Mưa quất vào mặt, gió rít từng cơn, nhưng Linh không ngừng lại. “Chú ơi, đưa thêm bao cát đây, cháu làm được mà!” cô gọi to, giọng ngọt ngào nhưng mạnh mẽ, mang theo nét quyến rũ làm những người xung quanh mỉm cười dù mệt mỏi. Đôi mắt cô lấp lánh, bất chấp mưa lạnh buốt da.
Hàng giờ trôi qua, Linh kéo bao cát, cơ bắp rã rời, tay trầy xước vì vải bố thô ráp. Bờ đê là kết quả của nỗ lực tuyệt vọng, bao cát chất chồng lộn xộn trong khi nước sông dâng cao, sóng gào thét như muốn nuốt chửng tất cả. “Cố lên, mọi người!” cô hét lên, giọng vang vọng át tiếng mưa, truyền cảm hứng cho những người kiệt sức. Một người đàn ông trẻ gần đó, ướt sũng và thở hổn hển, cười lớn: “Linh, mày nhỏ mà khỏe vãi! Có cần chú nghỉ để ngắm mày không?” Linh hất mái tóc ướt, cười khúc khích, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy chất khiêu khích: “Chú cứ ngắm, nhưng đừng làm rơi bao cát vào chân cháu nhé! Cháu còn phải cứu làng, không rảnh để bị thương đâu!” Lời nói của cô, vừa dâm đãng vừa quyến rũ, làm mọi người bật cười, xua tan phần nào căng thẳng.
Khi hoàng hôn buông xuống, tình hình trở nên nguy cấp. Dòng sông dâng cao hơn bao giờ hết, sóng đập mạnh vào đê, đất bắt đầu nứt. Linh đau khắp người, quần áo bết chặt vào da, phô ra đường cong cơ thể dù cô mặc đồ lao động rộng. Cô không để ý, chỉ tập trung vào việc xếp bao cát. “Chú Tâm, thêm bao đây! Nhanh lên, nước sắp tràn rồi!” cô gọi, giọng khẩn trương nhưng vẫn ngọt như mía lùi, khiến ông Tâm, một trong những người tình bí mật của cô, liếc nhìn với ánh mắt ấm áp. “Mày đúng là cừ, Linh. Xong việc này, chú thưởng mày một cái gì đó ngọt ngào nha?” ông trêu, giọng khàn khàn. Linh nháy mắt, giọng hạ thấp đầy mời gọi: “Thưởng thì để sau, chú. Giờ cứu làng trước, rồi cháu cho chú cả thế giới!” Lời nói của cô làm ông Tâm cười lớn, quay lại công việc với tinh thần phấn chấn.
Đến chập tối, bão đạt đỉnh điểm. Bầu trời tím đen, gió gào thét như ma quỷ. Dân làng, ướt sũng và run rẩy, vẫn cố gắng xếp bao cát, nhưng đê bắt đầu lung lay. Nước rỉ qua các khe hở, tạo thành vũng dưới chân. Linh cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô giúp một cậu bé chất bao cát vào chỗ yếu, giọng dịu dàng: “Cố lên, em! Tụi mình mạnh hơn lũ mà!” Cậu bé gật đầu, ánh mắt sáng lên nhờ sự khích lệ của cô. Nhưng cơn lũ không khoan nhượng. Với một tiếng rắc kinh hoàng, một đoạn đê sụp đổ, nước lũ ào ạt tràn qua, nuốt chửng bao cát và nhấn chìm cánh đồng phía sau. Tiếng la hét vang lên, dân làng hoảng loạn chạy trốn, một số người leo lên thuyền, số khác chạy về nhà để cứu tài sản.
Linh ở lại, giúp một ông lão đang loạng choạng gần chiếc thuyền gỗ buộc gần đó. “Ông ơi, lên thuyền đi! Cháu đỡ ông!” cô hét, ôm lấy ông lão, kéo ông qua dòng nước đang dâng. Nhưng dòng nước mạnh hơn cô tưởng. Khi đẩy ông lão lên thuyền, một con sóng lớn ập đến, xô cô ngã ra sau. Linh hét lên, bị cuốn trôi trong dòng nước lạnh buốt, cơ thể lật nhào giữa bùn và sóng. Cô vùng vẫy, hớp từng ngụm không khí, nhưng nước kéo cô xuống, bóng tối nhấn chìm cô. “Không… không được…” cô nghĩ, tim đập thình thịch, tay quờ quạng tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ túm lấy cô, kéo cô lên mặt nước. “Linh! Cố lên, cháu! Chú giữ được mày rồi!” một giọng nói quen thuộc gầm lên át tiếng sóng. Đó là ông Hùng, người tình bí mật của cô từ căn nhà hoang, thân hình lực lưỡng chiến đấu với dòng nước. Ông Tâm và ông Nam, hai người bạn tình khác, bơi đến hỗ trợ, kéo cô lên bờ đất lầy lội. Linh ho sặc sụa, ôm chặt ông Hùng, cơ thể run lẩy bẩy. “Chú Hùng… cảm ơn chú… cháu tưởng chết rồi…” cô thì thầm, giọng run run nhưng ngọt ngào, ánh mắt khóa chặt vào ông với lòng biết ơn. Hùng vuốt má cô, giọng trầm ấm: “Chú không để mày chết đâu, cô gái nhỏ. Mày là báu vật của tụi chú mà.” Linh mỉm cười yếu ớt, giọng điệu quyến rũ nhưng chân thành: “Chú nói ngọt thế… cứu cháu xong, muốn cháu làm gì, cháu cũng chiều hết!” Lời nói của cô làm Hùng mỉm cười, ánh mắt ông lấp lánh tình cảm.
Nhóm người nhận ra họ không thể về làng – nước lũ đã cắt đứt con đường. Nơi trú ẩn duy nhất là căn nhà hoang, nơi họ từng gặp nhau trong những buổi ái ân bí mật. “Lên tầng hai! Nước đang dâng!” ông Nam hét lên, dẫn đầu. Linh, được Hùng đỡ, lê bước qua bùn lầy, quần áo rách rưới, nặng trịch nước. Họ trèo lên cầu thang gỗ mục, đến tầng hai, nơi khô ráo nhưng đầy mùi gỗ ẩm. Căn phòng nhỏ, với một cửa sổ để lộ ánh sáng mờ mờ, chứa một ít nước lọc và đồ ăn khô chuẩn bị cho đội hộ đê. Cả nhóm ngã vật ra sàn, kiệt sức nhưng an toàn, tiếng mưa vẫn gào thét bên ngoài.
Trong năm ngày mắc kẹt, Linh, Hùng, Tâm và Nam sống sót nhờ nước lọc và đồ ăn khô, chia sẻ từng miếng cơm nắm và ngụm nước. Không gian chật hẹp, ánh sáng yếu ớt, nhưng Linh giữ tinh thần mọi người cao bằng sự lạc quan. “Chú Tâm, kể chuyện làng đi! Cháu muốn nghe chú chửi bậy như hồi cứu đê!” cô trêu, giọng ngọt như kẹo, làm Tâm cười lớn. “Mày ranh ma thật, Linh. Kể thì được, nhưng đừng dụ chú, chú mệt lắm!” Linh nghiêng người, áo ướt bết vào da, giọng thì thầm quyến rũ: “Chú mệt mà mắt cứ dán vào cháu… muốn cháu làm chú tỉnh lại không?” Lời nói của cô, dù dâm đãng, vẫn mang nét dịu dàng, làm cả nhóm cười, xua tan không khí u ám.
Để giết thời gian và an ủi nhau, họ tìm đến sự gần gũi thân xác, biến căn phòng hoang thành nơi ái ân mãnh liệt. Đêm đầu tiên, Linh cởi áo ướt, để lộ cơ thể trần truồng, núm vú hồng hào cương cứng, lồn ướt át lấp lánh dưới ánh trăng. “Mấy chú… cứu cháu rồi, để cháu làm mấy chú sướng nha…” cô thì thầm, giọng ngọt ngào như rót mật, quỳ xuống mút cặc Hùng. Lưỡi cô xoáy quanh đầu khấc, tay vuốt dái ông, nước miếng chảy xuống cằm. “Ư… Linh… mày mút giỏi vãi… sướng chết chú…” Hùng rên, tay ấn đầu cô. Tâm quỳ sau Linh, liếm lồn cô, lưỡi xoáy sâu vào âm vật: “Ư… lồn mày ướt quá… ngọt vãi…” Linh cong người, rên lớn: “Ư… chú Tâm… liếm mạnh nữa… cháu sướng lồn quá…” Nước dâm phun ra, ướt sàn gỗ.
Nam đâm vào lồn cô từ sau, cặc dài lấp đầy, mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên: “Ư… Linh… lồn mày chặt… chú đụ nát nó đây…” Linh hét, giọng đê mê: “Đụ mạnh đi chú… lồn cháu chịu được… làm cháu ra đi!” Cô đạt cực khoái, nước phun tung tóe, hòa lẫn tinh trùng Nam xuất trong lồn cô, chảy xuống đùi. Hùng xuất vào miệng cô, tinh đặc quánh tràn ra môi: “Ư… chú Hùng… tinh chú ngon… cháu nuốt hết…” Tâm đâm vào hậu môn cô, lồn và đít cô đầy cặc, khiến cô co giật: “Ư… hai lỗ… sướng vãi đái… mấy chú làm cháu chết mất…” Họ thay phiên nhau, Linh bị đụ cả ba lỗ, nước dâm và tinh trùng ướt sũng sàn, tiếng rên vang vọng át mưa.
Những ngày sau, họ tiếp tục, vừa để xua tan nỗi sợ lũ, vừa để gắn kết. Linh cưỡi cặc Tâm, lồn co bóp: “Ư… chú… cặc chú to… lồn cháu siết nát nó đây…” Nam liếm hậu môn cô, tay móc lồn, khiến cô phun nước: “Ư… chú Nam… đít cháu sướng… móc nữa đi…” Hùng mút núm vú cô, cắn nhẹ: “Mày đúng là con điếm nhỏ… làm chú sướng vãi…” Linh cười, giọng ngọt ngào: “Cháu làm mấy chú sướng, mấy chú cứu cháu… tụi mình là của nhau mà!” Họ đụ liên tục, mỗi lần Linh lên đỉnh, nước dâm bắn khắp phòng, cơ thể cô run rẩy, nhưng cô vẫn rên: “Đụ nữa đi mấy chú… lồn cháu còn muốn…”
Ngày thứ năm, nước rút, để lại bùn lầy khắp làng. Nhóm rời căn nhà hoang, lê bước về làng. Linh, quần áo rách, mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ, chạy đến nhà. Mẹ cô ôm chầm, khóc nức nở: “Linh! Con sống rồi! Mẹ tưởng mất con!” Na ôm chị, nức nở: “Chị Linh là siêu nhân!” Linh cười, mắt ướt: “Mẹ, con ổn mà. Con không bỏ làng đâu.” Cô liếc Hùng, Tâm, Nam, mỉm cười kín đáo: “Cảm ơn mấy chú… lần sau, cháu trả ơn ngọt ngào hơn nha.” Họ gật đầu, ánh mắt ấm áp, biết rằng những ngày trong lũ là bí mật gắn kết họ mãi mãi.
