Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cuộc Đời Em Nữ Sinh Vùng Quê

Chương 13 : Nhạc Công Trên Du Thuyền



Linh thức dậy trong phòng khách sạn vào sáng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mát 3 ngày 2 đêm, ánh nắng biển chiếu qua cửa sổ, làm sáng bừng mái tóc đen dài buộc ruy băng trắng của cô. Cô vươn vai sảng khoái, cơ thể tươi tắn, sẵn sàng tận hưởng ngày cuối cùng bên gia đình. Cô mặc một chiếc váy maxi màu vàng nhạt, ôm sát cơ thể non trẻ, làm nổi bật vòng ngực săn chắc và vòng eo thon gọn, chuẩn bị cùng bố mẹ và em gái lên du thuyền tham quan trên biển vào ngày hôm nay.

Buổi sáng, gia đình Linh lên một chiếc du thuyền sang trọng, nơi họ được chào đón bằng những ly nước trái cây mát lạnh và tiếng nhạc violin du dương vang lên từ boong tàu. Du thuyền lướt nhẹ trên vịnh, với làn nước xanh ngắt và những ngọn núi xa xa mờ sương. Linh đứng ở lan can, gió biển thổi qua làm váy cô bay nhẹ, ánh mắt cô lấp lánh khi ngắm cảnh. Bố mẹ cô ngồi ở khu vực nhà hàng trên tàu, thưởng thức hải sản, còn em gái Na chạy nhảy khắp nơi, thích thú chụp ảnh. “Linh, con lại đây ăn với bố mẹ đi!” Mẹ cô gọi, nhưng Linh mỉm cười: “Dạ, con ngắm cảnh chút nữa đã ạ!”

Tiếng violin tiếp tục vang lên, kéo sự chú ý của Linh. Cô quay lại, thấy một người nhạc công trẻ, khoảng 25 tuổi, đang đứng ở góc boong tàu, kéo những giai điệu mượt mà trên cây đàn violin. Anh có mái tóc đen dài buộc gọn, khuôn mặt góc cạnh, và đôi mắt trầm lắng, toát lên vẻ nghệ sĩ. Linh, từ bé đã mê mẩn violin nhưng chưa từng có cơ hội học, bị cuốn hút bởi cách anh kéo đàn, ngón tay lướt nhẹ nhàng trên dây, tạo ra những âm thanh như kể một câu chuyện. Cô bước đến gần, đứng lặng nghe, ánh mắt lấp lánh tò mò.

Khi bản nhạc kết thúc, Linh vỗ tay, nụ cười rạng rỡ. “Anh chơi hay quá! Em mê violin từ nhỏ, nhưng ở quê em không có ai dạy,” cô nói, giọng hồn nhiên. Người nhạc công mỉm cười, đặt đàn xuống. “Cảm ơn em. Anh tên là Minh, em tên gì?” “Em là Linh,” cô đáp, ánh mắt sáng lên. “Anh Minh, anh có thể kể em nghe về violin được không? Em muốn học lắm!” Minh cười, gật đầu: “Được chứ! Em tò mò thế này, anh thích lắm. Ngồi đây đi, anh kể cho.”

Linh ngồi xuống cạnh Minh trên một băng ghế gỗ, nghe anh kể về hành trình học violin, từ những ngày tập luyện khó khăn đến những buổi biểu diễn ở các thành phố lớn. Cô hỏi liên tục, từ cách cầm vĩ đến cách tạo âm thanh mượt mà, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ được nhận quà. Minh kiên nhẫn giải đáp, đôi khi cầm tay cô, hướng dẫn cách đặt ngón tay trên dây đàn. “Em thử đi, cứ thoải mái, không cần sợ sai,” anh nói, đưa cây violin cho cô. Linh run run cầm đàn, ngón tay vụng về kéo vĩ, tạo ra âm thanh hơi chói tai, nhưng Minh cười lớn: “Không tệ đâu, Linh! Lần đầu ai cũng vậy.”

Cả hai cười đùa, dần trở nên thân thiết. Minh chạm nhẹ vai cô khi sửa tư thế, và Linh cảm nhận được hơi ấm từ tay anh. Cô không ngại, ánh mắt lẳng lơ thoáng qua, khiến Minh nhướn mày. “Linh, em nhìn anh kiểu gì mà… kỳ kỳ vậy?” Anh hỏi, giọng trêu đùa. Linh cười khúc khích, lùa lùa mái tóc: “Tại anh đẹp trai quá, em ngắm chút thôi!” Minh bật cười, nhưng ánh mắt anh bắt đầu lướt qua cơ thể cô, dừng lại ở đường cong ngực qua lớp váy mỏng.

Sau một lúc, Minh nói: “Linh, anh có mấy cây đàn khác ở phòng, em muốn xem không? Anh còn giữ cả sách hướng dẫn violin nữa, cho người mới học.” Linh gật đầu ngay, mắt sáng rực: “Dạ, muốn ạ!” Minh dẫn cô xuống khu vực dành cho nhân viên dưới khoang tàu, nơi có những căn phòng nhỏ hẹp, chỉ vừa một giường đơn, một bàn nhỏ, và vài kệ gỗ. Phòng của Minh đầy ắp nhạc cụ: hai cây violin, một cây guitar, và một kèn harmonica. Linh tròn mắt, chạm vào từng cây đàn, thì thầm: “Đẹp quá… anh đúng là nghệ sĩ thật!”

Minh đứng sau Linh, hướng dẫn cô cầm một cây violin cũ, tay anh đặt lên tay cô, hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô. “Cứ giữ chắc vĩ, kéo nhẹ nhàng,” anh thì thầm, nhưng giọng anh trầm xuống, đầy dục vọng. Linh quay lại, ánh mắt lẳng lơ, cố tình để ngực mình chạm vào tay anh. “Anh Minh… em thấy nóng quá…” Cô nói, giọng ngọt ngào, cởi váy maxi, để lộ cơ thể trần truồng, núm vú hồng hào cương cứng, âm đạo lấp lánh ướt át. Minh mở to mắt, thở hổn hển: “Linh… em… đẹp quá…”

Trong không gian chật hẹp, Minh kéo Linh lại gần, hôn cô đắm đuối, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, tay bóp ngực cô mạnh mẽ. Linh rên khẽ: “Ư… anh Minh… bóp mạnh nữa… em sướng…” Cô quỳ xuống giường, mút con cặc của Minh, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, nước bọt chảy xuống cằm. “Ư… Linh… em mút giỏi vãi…” Minh rên rỉ, tay ấn đầu cô, đẩy cặc sâu vào họng. Không gian nhỏ buộc họ phải xoay sở: Linh bám vào kệ gỗ, đứng khom người, để Minh đâm vào âm đạo từ phía sau, con cặc dài lấp đầy, mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên, va vào bàn nhỏ. “Ư… anh… mạnh nữa… đâm sâu vào…” Linh hét, nước phun ra tung tóe, ướt đẫm sàn.

Minh đẩy Linh nằm ngửa trên giường, chân cô gác lên vai anh, để lộ âm đạo hồng hào. Anh đâm vào, mỗi cú thúc khiến giường kêu cọt kẹt, va vào tường. “Ư… Linh… em chặt quá… sướng chết mất…” Minh gầm gừ, tay bóp ngực cô, cắn nhẹ núm vú, khiến Linh cong người: “Ư… anh Minh… cắn nữa đi… em ra mất…” Nước phun ra tung tóe, ướt đẫm ga giường. Không gian chật hẹp làm họ phải sáng tạo: Minh ngồi lên bàn, để Linh cưỡi lên, hông cô lắc lư, âm đạo co bóp quanh cặc anh. Cô hét lên: “Ư… anh… em ra nữa rồi…” Minh xuất tinh, tinh dịch nóng hổi tràn đầy, chảy xuống đùi cô.

Họ chuyển sang tư thế đứng, Linh bám vào kệ, Minh đâm vào hậu môn cô từ phía sau, con cặc trượt sâu, khiến cô hét lớn: “Ư… đau… nhưng sướng quá…” Nước chảy ra, nhỏ giọt xuống sàn, hòa lẫn với tinh dịch. Căn phòng nhỏ rung lên vì những cú thúc, đồ đạc lung lay, nhưng cả hai không dừng lại, đắm mình trong khoái lạc. Linh đạt cực khoái liên tục, cơ thể co giật, miệng rên rỉ: “Ư… anh Minh… làm em sướng chết…”

Sau hơn một giờ, cả hai kiệt sức, nằm chen chúc trên giường, cơ thể ướt át mồ hôi và tinh dịch. Minh ôm Linh, thì thầm: “Linh, em đúng là tuyệt vời… Anh chưa từng gặp ai như em.” Linh cười, hôn má anh: “Anh cũng làm em sướng lắm… Cảm ơn anh đã cho em thử violin.” Minh đứng dậy, lấy một cây violin cũ từ kệ, cùng một quyển sách hướng dẫn chơi violin cho người mới. “Tặng em này, để tập ở nhà. Anh không dùng nó nữa, nhưng hy vọng em sẽ thích,” anh nói, ánh mắt dịu dàng.

Linh ôm cây đàn, mắt lấp lánh hạnh phúc. “Cảm ơn anh Minh… Em mơ có cây đàn này từ bé, giờ thành thật rồi!” Cô ôm anh, nước mắt lấp lánh vì vui sướng. Cô mặc lại váy, chỉnh trang, và rời phòng, mang theo cây đàn và sách, lòng tràn đầy niềm vui. Khi trở về với gia đình, cô khoe món quà, nói rằng được một nhạc công trên tàu tặng. “Con thích violin từ nhỏ, giờ có cái để tập rồi!” Cô nói, giọng hồn nhiên, che giấu bí mật về buổi làm tình mãnh liệt.

Buổi chiều, Linh cùng gia đình đi xem thêm một vài điểm tham quan du lịch nữa rồi trở về nhà, ánh mắt cô lấp lánh khi nghĩ về những ngày ở thành phố biển này. Trên đường về nhà, cô ôm cây đàn, mỉm cười khi nghĩ đến Minh và những khoảnh khắc đam mê. Kỳ nghỉ kết thúc, nhưng Linh biết những trải nghiệm này sẽ mãi là ký ức không thể quên, cùng với cây đàn violin – món quà cho giấc mơ tuổi thơ của cô.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...