Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cực Phẩm Vú Em

Chương 93 : Quang Minh thánh nữ (thượng)



Cao Lôi Hoa hơi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mắt, bởi vì hắn cảm thấy thanhâm này khá quen thuộc. Tới khi Cao Lôi Hoa nhìn thấy chủ nhân của thanh âmnày, hắn liền nở nụ cười.

Người quen, đích thật là người quen, hơn nữa rất “quen” là đằng khác.

Nếu Cao Lôi Hoa không nhớ nhầm, cái tên đang sủa ông ổng này chính là Ivan –vương tử điện hạ của Quang Minh đế quốc. Quan trọng nhất chính là Cao Lôi Hoacòn lưu lại ít ‘quà lưu niệm’ trên người hắn. ‘Món quà’ này có thể khiến chovương tử Ivan hưởng thụ sự đau đớn khi lôi quang nhập thể qua từng tháng!Trong lần đầu tiên, Cao Lôi Hoa thiếu chút nữa đã đem hắn biến thành ‘ngườiquen’ rồi, đương nhiên, là người quen bị lôi quang oanh tạc.

Hiện giờ xem chừng bộ dáng của vương tử Ivan là đang dẫn đủ loại bạn gái đidạo mấy cửa hàng quần áo đây.

- He he.

Cao Lôi Hoa khẽ cười, sau khi liếc nhìn Ivan một cái thì không hề để ý tớinữa. Chỉ một mực lựa chọn quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Bảo Bảo và NguyệtNhị. Lúc này Cao Lôi Hoa cũng không có tâm tư đi quản tên Ivan kiêu ngạo kia,hắn chỉ cần biết là không chọc tới bản thân mình mà thôi, còn sự sống chết củangười khác thì về cơ bản là Cao Lôi Hoa cũng sẽ không quá để ý. Đương nhiên,ngoại trừ đôi lúc tình phụ tử bao la của Cao Lôi Hoa lên tiếng.

- Này, ông chủ! Có nghe thấy gì hay không, sao còn đứng đó làm gì, còn khôngmau lại đây tiếp đãi khác nhân hả?

Vương tử Ivan đáng thương hình như còn chưa nhìn rõ hình dáng Cao Lôi Hoa. Hắnchỉ nhìn thấy bóng người phía trước cõng một bé gái trên lưng, còn trong lòngthì ôm một em bé. Hơn nữa sau khi tiến vào cửa, hắn nhìn thấy người này đầutiên chứ không phải là ông chủ ngồi ở trong góc. Cho nên hắn liền cho rằngngười này là ông chủ cửa hàng nhỏ này:

- Còn đứng ở đó làm gì, mau lại đây tiếp khách đi?

Cao Lôi Hoa tất nhiên là không phản ứng, hắn hiểu tên vương tử Ivan đángthương này đang nhận nhầm mình là ông chủ. Cho nên hắn vẫn bình tĩnh chọn quầnáo như trước.

- Chết tiệt! Tai ngươi điếc à?

Vương tử Ivan quát to một tiếng:

- Còn không lại đây cho ta?

Nhìn thấy Cao Lôi Hoa chậm chạp không đến, vương tử Ivan cảm thấy mất hết cảsĩ diện! Tuy rằng không có mắng to vì muốn giữ gìn phong độ trước mặt mỹ nữ,nhưng giọng điệu cũng đã không còn khách khí nữa rồi.

- Vương tử Ivan, chúng ta chỉ tới chọn vài bộ quần áo mà thôi, đừng nên nóinhư vậy nữa.

Lúc này thiếu nữ áo trắng bên cạnh vương tử Ivan hơi hơi nhíu mày, thoáng bấtmãn nói với Ivan.

- Hề hề.

Vương tử Ivan cười ngượng ngùng, lúc đầu vốn còn muốn thể hiện trước mặt mỹnữ. Nhưng dường như hiệu quả không tốt cho lắm.

Lúc này, ông chủ cửa hàng đã đứng lên nghênh đón:

- Các vị hiểu lầm rồi, vị tiên sinh đang cõng bé gái kia không phải là ngườicủa cửa hàng. Đó cũng là khách hàng mà.

- Ủa? Vậy ngươi là ông chủ cửa hàng này hả?

Vương tử Ivan cau mày nói.

- À, đúng vậy. Mấy vị cần cái gì thì cứ thoải mái chọn đi.

Ông chủ cười bồi nói, cửa hàng quần áo của hắn tuy nhỏ, nhưng cực có tiếngtrong vùng lân cận gần đây. Hơn nữa, lúc này hắn cũng phát hiện thân phận mấyvị khách hàng này không tầm thường. Có thể đi cùng vương tử Ivan thì hiểnnhiên thân phận cũng sẽ không thấp.

Thiếu nữ áo trắng cười với ông chủ:

- Hóa ra tiên sinh kia không phải là nhân viên của cửa hàng, chúng tôi thậtthất lễ quá.

Thiếu nữ này sau khi nở nụ cười liền tiến về phía Cao Lôi Hoa.

- Vị tiên sinh này.

Thiếu nữ áo trắng đi tới bên cạnh Cao Lôi Hoa khẽ gọi một câu.

- Ô? Gọi tôi sao?

Đang chọn lựa y phục cho Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa quay đầu nghi hoặc hỏi.

- Đúng vậy! Vừa rồi người bạn của tôi thật sự vô lễ quá, tôi thay mặt hắn xinlỗi ngài.

- Ồ, không sao cả.

Cao Lôi Hoa mỉm cười, thầm nghĩ: “Tiểu cô nương này thật là lễ phép.” Ấn tượngđầu tiên của người này đối với người khác rất quan trọng, ấn tượng đầu tiêncủa Cao Lôi Hoa về thiếu nữ áo trắng không tồi.

- Cảm tạ sự khoan dung của ngài.

Thiếu nữ áo trắng cười duyên với Cao Lôi Hoa, sau đó nàng nhìn Bảo Bảo tronglòng Cao Lôi Hoa:

- Ôi, một em bé thật là dễ thương, là con của ngày đúng không?

- Ừm, đúng vậy. Là con gái của tôi.

Cao Lôi Hoa khẽ cười, Bảo Bảo tuy rằng còn đang mê man, nhưng vẫn bộc lộ vẻđáng yêu như búp bê vậy. Một vẻ đáng yêu quả thực khiến ai nấy đều muốn tranhgiành.

- Tôi, có thể ôm cô bé một chút được không?

Thiếu nữ áo trắng vừa cười vừa nói với Cao Lôi Hoa.

- À, hiện giờ nó còn đang ngủ, chỉ e là không được.

Cao Lôi Hoa mỉm cười, tuy rằng tiểu cô nương trước mắt này khiến cho Cao LôiHoa có ấn tượng rất tốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy được lực lượng quang minh trênngười nàng ấy. Mà Bảo Bảo lại là người mang lực lượng hắc ám, nên Cao Lôi Hoacũng không dám mạo hiểm để Bảo Bảo vào tay nàng.

- Ồ, thực xin lỗi.

Thiếu nữ áo trắng nhỏ giọng, bàn tay nhỏ của nàng khẽ vuốt ve mặt Bảo Bảo:

- Thực là đáng yêu.

- A.

Cao Lôi Hoa mỉm cười.

- Đúng rồi, tiên sinh, hình như con gái của ngài bị bệnh thì phải.

Thiếu nữ áo trắng đang nhìn Bảo Bảo thì đột nhiên nói.

- Ừm!

Cao Lôi Hoa cau cau mày, Bảo Bảo cũng không phải bị bệnh, chẳng qua là sau khiphá vỡ phong ấn thì cơ thể vẫn còn rất hư nhược mà thôi.

- Tôi là Thánh nữ Quang Minh thần điện – Bích Lệ Ti.

Thiếu nữ áo trắng nói khẽ:

- Vị tiên sinh này có cần ta điều trị cho con gái của ngài hay không?

- Quang Minh thần điện?

Cao Lôi Hoa cười khổ, thật đáng tiếc cho cô gái lương thiện này. Nói thật, saulần hành trình tới phong ấn vừa rồi, Cao Lôi Hoa thấy rất phản cảm với bốn tênQuang Minh thần của Quang Minh thần điện. Nguyên nhân bởi vì phong ấn thiếuchút nữa đã lấy đi mạng nhỏ của Bảo Bảo.

Cho nên Cao Lôi Hoa cũng không có thiện cảm gì với Quang Minh thần điện này.

Cao Lôi Hoa không phản ứng, nhưng Nguyệt Nhị trên lưng thì có, cô bé mở mắt,kinh ngạc nhìn thiếu nữ cao hơn mình chút ít trước mặt:

- Cô, là Quang Minh Thánh nữ Bích Lệ Ti sao?!

- Ừm, đúng vậy. Tiểu muội muội biết ta à?

Bích Lệ Ti khẽ cười, nói.

- Có! Biết chứ! Tôi là Quang Minh ma pháp sư – Nguyệt Nhị.

Nguyệt Nhị nở nụ cười, thân là Quang Minh ma pháp sư nên nàng có biết chút ítchuyện tình trong Quang Minh thần điện.

Thánh nữ Bích Lệ Ti là Quang Minh Thánh nữ của Quang Minh thần điện, nàng cũnglà một thánh nữ rất được nhân dân hoan nghênh. Bởi vì nàng là một vị thánh nữchính trực, luôn lo nghĩ cho nhân dân! Trong tầng lớp bình dân thì Bích Lệ Tirất được khen ngợi, bởi vì nàng bình dị gần gũi, hơn nữa đối nhân xử thế lạirất có lễ độ, lại thường xuyên trợ giúp những nhà nghèo khó. Ngoài ra nàngcàng lớn càng trong sáng, xinh đẹp cho nên có địa vị rất cao trong dân gian.

Cao Lôi Hoa khẽ cười:

- A, cảm ơn Thánh nữ Bích Lệ Ti đã quan tâm, con gái của tôi không có việc gìcả, nó chỉ mệt quá mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao hết.

- Ồ, tôi hơi đa sự rồi.

Bích Lệ Ti nở một nụ cười xinh đẹp. Kỳ thực vừa rồi dù chỉ chạm vào Bảo Bảo làBích Lệ Ti cũng đã cảm thấy một luồng lực lượng hắc ám rồi, ngoài ra còn có cảmột khí tức thần cấp thần bí nữa!

Thân là Quang Minh Thánh nữ, cảm giác của nàng đối với lực lượng hắc ám kháchẳn người thường. Cho dù hiện giờ lực lượng hắc ám trên người Bảo Bảo rất yếu,nhưng vẫn khiến cho nàng xuất hiện cảm ứng.

Vốn nàng muốn dùng quang minh ma pháp để xua tan ma lực hắc ám trên người BảoBảo, nhưng Cao Lôi Hoa lại khiến cho nàng có một cảm giác không thể kháng cự.Tuy rằng biết rõ Bảo Bảo hoàn toàn không phải mệt mỏi, nhưng lại không phảnbác lại lời của Cao Lôi Hoa.

- Thật là xấu hổ, đã làm phiền ngài rồi.

Bích Lệ Ti cười ngọt ngào.

- Không có gì, cô không cần để ý đâu.

Cao Lôi Hoa cười khẽ.

- Bích Lệ Ti, còn nói chuyện gì với hắn thế. Chúng ta còn phải chọn vài mónquần áo đó.

Lúc này, vương tử Ivan ở bên kia thấy Bích Lệ Ti nói chuyện khá lâu với đámngười Cao Lôi Hoa, hơn nữa xem chừng vẫn chưa dứt được câu chuyện, nên Ivankhông nhịn được liền hô một tiếng.

Cao Lôi Hoa cười khỉnh, xem ra tên vương tử Ivan này vẫn chưa nhận ra mình.Chẳng qua cũng là do sự chú ý của hắn đều để hết lên cả người Thánh nữ Bích LệTi rồi, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn Cao Lôi Hoa lấy một cái, như thếthì sao có thể nhận ra Cao Lôi Hoa được chứ?

- Ừm, bằng hữu của tôi gọi rồi, tôi phải quay lại đây.

Bích Lệ Ti mỉm cười với Cao Lôi Hoa.

- Ừm.

Cao Lôi Hoa khẽ đáp, tay cầm bộ quần áo ướm thử lên người Bảo Bảo.

Lúc này, ngay khi Bích Lệ Ti xoay người quay trở lại chỗ vương tử Ivan, thìTiểu Mỹ dễ thương kia vừa vặn dẫn Đại trưởng lão và Tra Lý từ trong phòng ra.

Toàn thân Tra Lý hiện giờ đều là trọng trang (trang bị nặng), nhìn qua thật uyvũ bất phàm. Cửa hàng quần áo này không chỉ bán quần áo bình thường, mà còn cócả một ít loại thiết giáp nữa. Còn Đại trưởng lão vẫn một màu đen giống nhưtrước, chẳng qua hắc bào này trông khá mới.

Sau khi Đại trưởng lão từ trong phòng đi ra, chợt quay đầu về phía vị trí củaCao Lôi Hoa, lúc này toàn bộ sự chú ý của lão dồn hết lên người thiếu nữ áotrắng – chính là Thánh nữ Bích Lệ Ti bên cạnh Cao Lôi Hoa. Bởi vì từ trênngười cô gái này, lão cảm thấy được một lực lượng hùng mạnh chán ghét, đó làlực lượng quang minh!

Đồng thời, Bích Lệ Ti cũng quay đầu lại, nàng cũng cảm thấy lực lượng hắc ámtừ trên người Vong Linh Đại trưởng lão…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...