Cực Phẩm Vú Em
Chương 372 : Tuổi trẻ, thật tốt! (Phần 1)
Dẫn Cầu Cầu và Mộng Ti đến bên bờ hồ. Cao Lôi Hoa đặt Mộng Ti xuống, sau đónhìn mặt hồ trong suốt mênh mông này. Nhìn nước hồ êm ả, làm cho tâm tình củaCao Lôi Hoa tốt lên rất nhiều.
- Hà !
Hít một hơi thật sâu. Cao Lôi Hoa lấy một cái tô màu vàng trong nhẫn khônggian ra, sau đó lại lấy một con giống gấu trên trái đất. Sinh vật này có cáitên rất kêu : Đại địa chi hùng, dường như sau khi trưởng thành sẽ là một mathú siêu giai. Cao Lôi Hoa còn nhớ rõ lúc mình muốn làm món tay gấu hầm lênmới ném con gấu này vào trong nhẫn. Nhưng mà nhiều nguyên nhân, nhiều chuyệnxảy ra quá, cho lên lão Cao vẫn chưa đạo diễn được món này cho cả nhà.
Nhưng cũng không sao, bởi vì bây giờ lão Cao vẫn không biết cách chế biến mónnày, món này phải dùng gia vị gì đây ? Chà khó nhỉ ( Dù sao muốn làm cũng đâucó điều kiện để làm, ăn còn khó nữa là . Ở trên trái đất, gấu cũng là một sinhvật trong sách đỏ, có khi mạng người còn không bằng một con gấu nữa là … )
Cho nên món tay gấu này của Cao Lôi Hoa đành phải làm theo thói quen các mónăn khác vậy, đầu tiên là rửa nước cho sạch sẽ, rồi dùng lửa thiêu lớp lông bênngoài, phải dùng lửa nhỏ và làm từ từ. Thiêu đến cho khi lớp lông bên ngoàivàng ươm, thì bắt đầu phi hành mỡ, rồi nêm nếm gia vị bỏ vào nồi hầm. Tiếc làở thế giới này không có mì chính. Không biết có ngon không nữa, nhưng lấttrình độ nấu nướng của Cao Lôi Hoa thì có lẽ cũng không khó ăn lắm.
Làm xong. Cao Lôi Hoa bày biện mọi thứ, chuẩn bị, nào khăn trải , đĩa… Khungcảnh cứ như một gia đình đi picnic bên hồ .
- A , các ngươi đừng nói vội, đợi chút nữa. Tay gấu không dễ ninh nhừ đâu .
Cao Lôi Hoa nhìn hai đứa mà cười ha ha .
Chờ lâu nhàm chán , Cao Lôi Hoa nhìn ra ngoài bờ hồ, mặt hồ thật êm ả, khônggợn sóng. Ồ , thỉnh thoảng lại có cá búng lên cao kìa.
Nhìn cảnh tượng đó, Cao Lôi Hoa chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ :
- Ha ha , ai cũng cá với tay gấu không thể cùng thưởng thức với nhau, hôm nàyta sẽ nếm thử hương vị này!
Muốn là làm liền !
- Hai đứa, cấm không được ăn vụng đó. Chờ ta một chút sẽ có món ngon nữa, sauđó thi tha hồ mà thưởng thức hương vị của món ngon.
Nói xong, Cao Lôi Hoa cởi áo ngoài ra, mang quần chíp nhảy xuống mặt hồ êm ả…
Thấy Cao Lôi Hoa lặn xuống hồ, cả 2 đứa nhìn nhau , sau đó buồn tủi mà gậtđầu.
Vì một lúc nữa Cao Lôi Hoa sẽ mang thêm đồ ăn tới cho 2 đứa lên hai đứa cốnhịn ý tưởng ăn vụng. Nhưng mà có phần thống khổ quá, dù gì thì cái nồi hầmnày thơm phức, cả hai nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào cái nồi đang bốc mùithơm phức. Nhìn đến tội !
Mà lúc vừa nhảy xuống hồ nước, lão Cao nhanh chóng định hướng, nhằm tìm hướngbơi của đàn cá.
Hồ không nhỏ, chủng loại cá cũng phong phú . Cho nên yêu cầu của lão Cao khônghề thấp, đầu tiên cá nhìn phải tươi, thịt nhiều, xương chắc. Cho nên cũng tốnthời gian tìm kiếm.
Đúng lúc này, đột nhiên ánh màu đỏ lướt qua mắt Cao Lôi Hoa, Cao Lôi Hoa sángngời ! Trực giác đầu bếp của Cao Lôi Hoa cho biết, con cá đó tuyệt đối là mộtmón ngon.
Không chút nghĩ ngợi, Cao Lôi Hoa cong người, như một chiếc tàu ngầm dướinước, nhanh chóng đuổi theo con cá đỏ đó.
Con cá sống lâu cũng thành tinh, thấy Cao Lôi Hoa đuổi theo đằng sau thì cũngtăng tốc dọt lẹ.
Bởi vì môi trường nước, cho nên có thể nói như cá gặp nước, còn lão Cao thìkhông sử dụng được sức mạnh lên chỉ cố liều mạnh đạp chân đuổi theo.
Con cá :
- Ta trốn, ta trốn , trốn trốn trốn .
Lão Cao :
- Ta đuổi , ta đuổi, đuổi đuổi đuổi.
Cuộc chiến giằng co rất lâu, cuối cùng lão Cao lấy tư thế mãnh hổ vồ mồi,nhanh chóng chụp con cá vào người, cuộc chiến đã kết thúc với phần thắng thuộcvề tàu ngầm Cao Lôi Hoa.
- Hà !
Cao Lôi Hoa ôm chặt con cá đỏ hồng này, thở một hơi, bong bóng nước nổi lên.
Sau đó lão Cao nhanh chóng trồi lên mặt nước, bọt nước sủi lên xung quanh, lãoCao mở mắt.
Ngay sau đó , tình cảnh trước mắt làm cho lão Cao cứng đờ suýt nữa chìm xuốngđáy hồ.
Lúc này, cách lão Cao của chúng ta chưa đầy năm thước, một người tóc hồng cũngmở to mắt, miệng chữ O kinh ngạc nhìn lão Cao.
Lất thị lực nhìn con ruồi cách cả ngàn mét của Cao Lôi Hoa thì vừa nhìn, CaoLôi Hoa đã đưa ra đánh giá, đây là một khuôn mặt đã đạt đến trình độ phải dùnghai từ “hot girl”.
Thực hiển nhiên, gã ngốc cũng biết. Cô hót girl tóc hồng này đang làm gì ….
Lúc này Cao Lôi Hoa nhớ tới lúc trên đường đi đến điện Chúng Thần, Quang Minhnữ thần từng giới thiệu hồ này cho hắn :
- Đây là Bích Ba hồ, một địa danh có tiếng của thần giới. nghe nói có rấtnhiều mỹ nữ thích tắm rửa ở đây.
Đáng chết, đáng chết thật, sao may thế không biết , ý nhầm, sao lại xui thếkhông biết, sao lại gặp đúng lúc con gái nhà người ta tắm rửa. Lúc này, lãoCao đã đoán được tình cảnh tiếp theo rồi ! Đến 90 % nữ thần kia sẽ hét lên mộttiếng “dâm tặc”, sau đó đánh tới hắn với hết sức lực có thể…
- Không, ngại quá !
“Hot girl ” nghe lão Cao nói thì có vẻ nghi hoặc, chỉ chỉ vào mặt mình nói :
- A, ngươi đang nói ta sao ?
“Không phải ngươi, còn ma nào nữa”. Khóe miệng Cao Lôi Hoa run rẩy.
- Ha ha , lâu rồi, lâu quá rồi, đã không có ai nhầm lẫn về giới tính của ta.Lâu lắm rồi, ha ha, thần giới này mới có người nhầm giới tính của ta.
“Hot girl” cười ha ha, sau đó từ từ đứng lên mặt nước, nói :
- Tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Phi Lợi. Về phần giới tính, như ngươichứng kiến, ta là nam.
Dứt lời “hot girl” này chỉ yết hầu mình.
- Nam ?!
Ánh mắt Cao Lôi Hoa hạ xuống , quả nhiên yết hầu “hot girl” nổi quả khế.
- A ~
Cao Lôi Hoa xấu hổ cười, Cao Lôi Hoa từng nhầm con gái thành con trai rồi,nhưng cái vụ nhầm con trai thành còn gái thì đây là lần đầu tiên. Giờ thì cảhai cái khen nhầm đều được hưởng thụ rồi.
Nhưng ấn tượng mà Phỉ Lợi đem đến cho Cao Lôi Hoa cũng rất tốt, chỉ vài câungắn ngủi đã cho người ta cảm giác thân thiết rồi. Chỉ có điều, một người đànông đẹp như vậy, lão Cao có chút khó tin, và có vài phần suy nghĩ về phươngdiện kia…(Typer : cái mà ai cũng biết là gì ấy mà =>>)
- Sao, kinh ngạc đúng không ?
Phi Lợi hất mái tóc hồng của mình ra sau.
Cao Lôi Hoa gật đầu, bây giờ Cao Lôi Hoa mới để ý đến mái tóc màu hồng đỏ củaPhi Lợi, thật sự là bắt mắt, mái tóc này ở thế giới cũ cũng rất hiếm chứ đừngnói ở đây . Tuy không hiếm bằng mái tóc bạc trắng của Cao Lôi Hoa, những cũngkhó mà thấy.
- Đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi đang bắt cá đúng không?
Phi Lợi cười nói.
- Ừ .
Cao Lôi Hoa gật đầu :
- Đói bụng, làm đại mấy món thôi, ăn cùng không?
Lão Cao nhiệt tình mời, dù sao cũng là người Trung Quốc, lễ nghĩ là chuyện lênlàm.
- Tốt quá, đã lâu rồi chưa có ăn gì, à , mà có làm phiền ngươi không đó. T
Phi Lợi cũng không khách khí :
- Đúng rồi , ngươi tên gì ?
- Cao Lôi Hoa.
Lão Cao cười ha ha :
- Vậy ngươi mặc quần áo vào đi, sau đó ta mang ngươi về, ở bên còn hai đứanhỏ của ta nữa.
- Ừ .
Phi Lợi cười rồi gật đầu, sau đó đi lên bờ, mặc quần áo rồi nhìn Cao Lôi Hoa :
- Cao Lôi Hoa, thật sự là một loại tồn tại quái lạ.
Phi Lợi thì thầm …
