Cực Phẩm Vú Em
Chương 340 : Ai đụng đến đảo không trung của ta.
Vật của mình khồng ngờ bị chiếm mất, Cao Lôi Hoa rất tức giận. Hắn gầm mộttiếng rồi chế trụ hai tên vệ binh, và đập đầu chúng vào nhau.
Hai chiếc mũ sắt va vào nhau. Kình lực khiến hai tên hộ vệ lăn ra bất tỉnh.
Cao Lôi Hoa đem hai tên thị vệ ném ra một bên.
- Đáng giận, dám ra tay với chúng ta, những tên mạo hiểm giả đáng ghét.
Nhóm vệ binh còn lại tức giận nói. Cao Lôi Hoa không ngờ đột nhiên ra tay tậpkích đồng bọn của họ.
- Băng đấu khí!
Mười tên vệ binh còn lại cùng hét lớn lên. Chỉ có hải tộc mới có thể tu luyệnhải tộc đấu khí, người bình thường chỉ có thể tu luyện thủy hệ đấu khí màthôi. Khi sử dụng băng đấu khí, nghĩa là người của hải tộc đang tức giận.
- Hải tộc?
Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn mấy tên vệ binh này, tại sao hải tộc lại có ở trênmặt đất.
- Gào, tên mạo hiểm giả đáng ghét!
Mười mấy tên vệ binh bùng lên băng hệ đấu khí, rồi lao đến Cao Lôi Hoa.
-[Long ngữ] Lấy danh nghĩa của ta, Cao Lôi Hoa. Đóng băng thuật.
Cao Lôi Hoa khẽ quát một tiếng. Theo chú văn, một luồng sức mạnh hùng hậu trànra làm mấy tên vệ binh sợ hãi. Băng hệ nguyên tố từ từ ngưng tụ trên tay củaCao Lôi Hoa.
Rồi Cao Lôi Hoa vung tay ra. Chỉ là một đóng băng thuật đơn giản đã khiến mườitên vệ sĩ bị đóng băng.
Đó chỉ là đám tiểu lâu la chẳng đáng để Cao Lôi Hoa ra tay.
- Đi thôi, đi tới đảo không trung.
Cao Lôi Hoa cười lạnh:
- Tôi thật muốn nhìn xem ai dám chiếm đảo không trung.
- Kiệt kiệt!
Minh Vương liếm mép:
- Sư phụ, đến lúc đó con có thể ra tay không.
- Xem tình huống thế nào đã.
Thân ảnh Cao Lôi Hoa tiến đến đảo không trung.
- Con muốn giết người.
Minh Vương hét lớn một tiếng rồi đuổi theo Cao Lôi Hoa.
Phía trên đảo không trung.
Một mỹ nhân ngư xinh đẹp đang đánh giá đảo không trung. Trên đầu nàng độivương miện công chúa. Nàng chính là tỷ tỷ của Tĩnh Tâm – Nguyệt Tích côngchúa. Nàng đã xuất hiện sau khi Nguyệt Hoa Thiên cùng Cao Lôi Hoa đấu vớihuyết tinh linh.
Sau khi đám huyết tinh linh bắt Nguyệt Nhị đi, Nguyệt Tích cùng chồng và đámlâu la hiện ra trên mặt biển. - Nguyệt Tích, em nói rằng tên đầu bạc kia thựcsự đã chết rồi sao?
Tên tóc vàng đứng cạnh Nguyệt Tích nói.
- Hắn ngay cả hôn lễ cũng không tới, vậy anh nói xem hắn còn sống hay không?
Nguyệt Tích công chúa yêu kiều cười:
- Xem ra, Thiên kiếp trong Vong Linh cốc đã giết chết hắn. Thiên kiếp khôngphải dễ dàng chống đỡ như vậy.
- Nếu hắn còn sống thì hắn đã đến hôn lễ của Tĩnh Tâm.
Tên tóc vàng nói:
- Ba tháng đã qua, có lẽ hắn thật sự đã chết. Nhưng chết cũng tốt, đỡ một đốithủ tranh chấp chức hải hoàng.
Còn chưa nói hết câu, nam tử tóc vàng bỗng ngây ra. Dường như có gì đó khôngthích hợp.
- Làm sao thế, Ba Bỉ Tư An Đặc.
Thấy thanh âm của nam tử tóc vàng đột nhiên dừng lại. Công chúa Nguyệt Tíchquay đầu lại nhìn hắn.
Nhưng khi Nguyệt Tích quay đầu lại, nàng cũng rất sửng sốt.
Nàng thấy bên cạnh chồng mình là một nam tử đầu bạc không biết từ đâu xuấthiện.
Trên đời chỉ có một người đàn ông đầu bạc. Nam nhân đó, hắn còn chưa chết haysao?
Đầu Nguyệt Tích trở nên hỗn loạn.
Cao Lôi Hoa đã ra tay chế trụ nam tử tóc vàng.
Vừa rồi khi, Cao Lôi Hoa tiến đến đảo không trung, hắn đã nghe được câu nóicủa tên tóc vàng kia.
Mình không đến hôn lễ của Tĩnh Tâm? Đây là ý tứ gì? Chẳng phải hôn lễ giữa hắnvà Tĩnh Tâm ba tháng sau mới tổ chức mà? Cao Lôi Hoa nghi hoặc nghĩ.
- Ngươi, ngươi, ngươi không chết?
Nam nhân tóc vàng khó khăn nói ra một câu.
- Có ngươi chết ý.
Cao Lôi Hoa mắng một câu rồi hỏi:
- Ta hỏi câu nào ngươi phải thành thật trả lời câu đấy. Biết chưa?
- Tên khốn kiếp, buông ra.
Công chúa Nguyệt Tích hét lên với Cao Lôi Hoa:
- Buông ra!
- Câm!
Cao Lôi Hoa chuyển mắt qua, lạnh lùng nhìn công chúa Nguyệt Tích. Con ngươitràn đầy sát khí khiến nàng cảm tưởng mình như lọt vào hầm băng.
Cái liếc mắt này làm cho Nguyệt Tích không nói thêm được câu nào.
- Được, được rồi. Anh hỏi tôi đáp.
Ba Bỉ Tư An Đặc run rẩy nói. Hiện tại, Cao Lôi Hoa trông giống hỗn thế mavương, nhìn vào ánh mắt hắn khiến cho Ba Bỉ Tư An Đặc run mình.
- Ta hỏi ngươi, ngươi vừa nói hôn lễ của Tĩnh Tâm đã cử hành, vậy là sao?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Hôn lễ của cậu và Tĩnh Tâm không còn là sau năm mới ba ngày nữa, hôn lễ đãbị thay đổi.
- Sao lại thế, ta mới đi có ba ngày thôi mà.
Cao Lôi Hoa quát.
- Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra với anh.
Ba Bỉ Tư An Đặc nói:
- Tôi chỉ biết từ lần thiên kiếp kia đã qua ba tháng, gần bốn tháng rồi. Hônlễ của anh và Tĩnh Tâm đã trôi qua rồi.
- Tại sao lại vậy
Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, từ lúc đến tử nguyệt tính tới giờ cũng chỉ có bangày:
- Ngươi đùa với ta à? Có tin không ta bóp nát đầu ngươi!
- Tôi!
Nam tử tóc vàng cười khổ không thôi.
- Sư phụ!
Minh vương ở bên cạnh đột nhiên nói:
- Có lẽ đã trải qua ba tháng thời gian.
- Vậy là ý gì?!
Cao Lôi Hoa hỏi:
- Sao lại thế được. Chẳng lẽ ở tử nguyệt một ngày bằng ở đây một tháng.
-Đương nhiên là không rồi.
Minh Vương cười nói:
- Nhớ rằng khi truyền tống trận, người bị tiếng động làm bất ngờ nên ấn nhầmlúc để truyền tống không?
- Có liên quan không?
Cao Lôi Hoa nói:
- Chẳng lẽ không gian và thời gian đều có vấn đề?
Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới lời của Minh Vương. Nếu không cẩn thận thì cóthể truyền tống đến thế giới sau một vạn năm.
- Chính xác. Có lẽ, chúng ta bị truyền tống tới ba tháng sau.
Minh Vương nói.
- Đáng chết.
Cao Lôi Hoa ném nam nhân tóc vàng xuống rồi hét lên.
Tại vì truyền tống mà ngày kết hôn với Tĩnh Tâm đã trôi qua. Cao Lôi Hoa gãiđầu. Hắn cũng không biết giải thích với Tĩnh Tâm như thế nào. Xem ra phải vềnhà giải thích với nàng một phen. Với tính tình của Tĩnh Tâm, chắc cũng khôngtrách hắn.
- Đúng rồi. Tại sao các ngươi ở trên đảo không trung!
Cao Lôi Hoa nhìn công chúa Nguyệt Tích ở bên cạnh.
- Khanh khách! Không ngờ ngươi còn có thời gian ở đây mà nói chuyện với chúngta, sao không về tìm Tĩnh Tâm của ngươi đi.
Nguyệt Tích đột nhiên nở nụ cười:
- Nói cho ngươi biết, ba tháng đã qua cũng đủ để cho nhiều chuyện xảy ả.
- Cô có ý gì.
Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm Nguyệt Tích công chúa.
- Ha Ha. Ta không nói.
Nguyệt Tích công chúa yêu kiêu cười:
- Nếu ngươi có thể đem tặng ta đảo không trung, ta còn có thể… ….
- Ọe!
Câu nói của nàng bị ngắt quang bởi tiếng nôn khan.
Cao Lôi Hoa nắm chặt tay, đấm vào bụng Nguyệt Tích.
- Nữ nhân, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta.
Mắt của Cao Lôi Hoa lộ ra một tia nguy hiểm. Sự tình liên quan đến Tĩnh Tâm,Cao Lôi Hoa không thể nào bình tĩnh mà đàm phán được.
- Ngươi dám đánh ta?
Nguyệt Tích hung hăng nhìn Cao Lôi Hoa :
- Hiện tại, đừng hòng ta nói cho ngươi điều gì.
- Ta nghĩ cho dù cô chết, người biết chuyện tình của Tĩnh Tâm cũng không phảichỉ có mình cô, như tên tóc vàng kia kìa, hắn chắc sẽ biết không ít đâu.
Cao Lôi Hoa băng lãnh nói:
- Giết cô, bắt hắn nói chuyện gì xảy ra. Chuyện này chẳng khác nhau là mấy!
- Được, tôi nói.
Nguyệt Tích cắn chặt răng:
- Nói cho cậu biết, cậu nên có mặt ở hải tộc trước buổi chiều, nếu không TĩnhTâm sẽ không còn là của cậu nữa! Bởi vì, lần hôn lễ đầu tiên cậu không có mặt.Hải tộc vì thể diện đã chuẩn bị hôn lễ thứ hai.
- Kết hôn? Tĩnh Tâm cũng đồng ý?
Cao Lôi Hoa rất căng thẳng.
- Không.
Nguyệt Tích cười:
- Nhưng cho dù, Tĩnh Tâm không đồng ý, hôn lễ vẫn được tiến hành.
- Mẹ nó, ta – Cao Lôi Hoa còn sống, thì đứng ai dám động vào Tĩnh Tâm.
Cao Lôi Hoa quta lớn một tiếng:
- Dẫn đường, đưa ta đến hải tộc!
- Dựa vào cái gì, mà phải dẫn…. ….
- Tôi nói lại một lần nữa đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng.
- Được rồi, tôi dẫn các người đi.
Nguyệt Tích cắn chặt răng, hôm nay nàng đã chẳng còn gì để mất rồi. Điều hốihận duy nhất của nàng là không nên lấy Tĩnh Tâm ra dọa Cao Lôi Hoa…
