Cực Phẩm Vú Em
Chương 3 : Ta vẫn chưa chết sao
Ta đang ở đâu? Sau khi hưng phấn trôi qua, Cao Lôi Hoa bắt đầu bình tĩnh lại,hắn xoay người tại chỗ, nhưng trên thân thể truyền đến đau đớn tê dại khiếnhắn há miệng thở dốc.
Cuối cùng , Cao Lôi Hoa gắng gượng cả người đứng dậy, sau đó bắt đầu quan sátđịa phương này.
Nơi này là một hòn đảo nhỏ, nhìn qua có chút tiêu điều, xa xa nhìn lại có thểthấy một số thực vật đáng nhẽ đã tuyệt chủng. Điều này làm cho Cao Lôi Hoa cảmgiác quay về thời tiền sử, ngay cả gió thổi tới cũng mang cảm giác nguyênthủy.
Sau khi quan sát xung quanh, hắn phát hiện bờ cát nơi hắn ngồi là ở dưới sườnnúi của đảo nhỏ này. Cách bãi cát chỗ hắn không xa còn có một bộ xương độngvật cực lớn, hình dáng giống cá, mà lại có bộ dáng bốn chân. Thật giống kiểusinh vật đang tiến hóa từ cá lên bò sát. Nếu Đác-uyn nhìn thấy cái này chỉ sợmừng như điên ấy chứ, Cao Lôi Hoa nghĩ .
Căn cứ vào hết thảy trí nhớ trong đầu Cao Lôi Hoa vẫn không nghĩ ra động vậtnào có bộ xương khổng lồ như vậy. Cái Bộ xương này phơi nắng đến bạc phếch,một nửa lại ngâm trong nước, nhìn qua thấy sinh vật này hình như là đang bòlên cạn thì chết.
Nhìn bộ xương vĩ đại này, Cao Lôi Hoa không khỏi rùng mình một cái. Nếu thậtsự động vật lớn như vậy hiện ra trước mặt mình… hắc hắc
Cao Lôi Hoa hắc hắc hai tiếng, giữa hoàn cảnh lạ lẫm, thực lực là sự đảm bảocho sinh tồn.
Nghĩ đến đây, Cao Lôi Hoa liền nhắm hai mắt lại, thử khống chế dị năng trongngười.
Ngay khi vừa thử, Cao Lôi Hoa không khỏi muốn lớn tiếng chửi điên lên! Dị năngtrong cơ thể hắn lúc này giống như kho bạc bị kẻ trộm đến thăm, rỗng tuếch!Xem ra đúng là bị tiêu hao hết sạch trong vụ nổ kia, hiện tại không mười ngàycũng phải nửa tháng mới khôi phục được.
Chẳng qua, cái này gọi là “trong họa có phúc” , tuy dị năng trong người CaoLôi Hoa bị tỉêu hao hết sạch nhưng Cao Lôi Hoa lại có thể cảm giác rõ ràng bảnthân nhiều năm không nâng bậc nay lại mơ hồ có xu hướng tiến đến bậc thứ támcuối cùng. Cái này coi như là một dấu hiệu tốt nha! Bậc thứ tám, trong truyềnthuyết là cảnh giới thần! Tuy rằng không biết là dạng trình độ như thế nàonhưng vẫn làm cho Cao Lôi Hoa hướng tới.
Sau khi đánh giá bốn phía, Cao Lôi Hoa cúi đầu nhìn xuống chân mình, trên bờcát dưới chân không ít các con sò màu sắc sặc sỡ bị nước biển xanh lam đánhlên mắc cạn. Lúc này bụng Cao Lôi Hoa cũng sôi lên ùng ục không chịu thua kém.
“ Mẹ nó, không nghĩ tới một ngày ta cũng bị như thế này.” Cao Lôi Hoa cườicười, những con sò cũng trở thành một phần dinh dưỡng trong cơ thể hắn.
Hương vị của những con sò sặc sỡ này quả nhiên rất ngon, mặc dù là ăn sống,nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới hương vị thiên nhiên tươi mới này, hơn nữavị muối trong nước biển làm trong miệng có cảm giác tinh khiết, tự nhiên. CaoLôi Hoa ăn liên tiếp mười mấy con, cảm thấy thân thể suy nhược đã có vài phầnkhí lực, ngay cả đau đớn trên người dường như cũng dảm bớt rất nhiều.
Mặc dù chưa ăn hoàn toàn no nhưng Cao Lôi Hoa vẫn dừng việc ăn lại. Thân làmột thành viên tổ 13, hắn vẫn hiểu biết một ít kiến thức: mấy con sò này, nếuăn nhiều khẳng định sẽ bị tiêu chảy. Trên đảo nhỏ hoang vắng không có trợ giúpý tế, bất luận bệnh gì đều là uy hiếp trí mạng, cho dù tiêu chảy cũng khôngngoại lệ.
Bất kể như thế nào, sinh tồn trên đảo hoang này bây giờ là nhiệm vụ hàng đầu.Không có mạng sống , tất cả đều là vô nghĩa.
Có chút hơi sức sau khi ăn, Cao Lôi Hoa bắt đầu bình tĩnh suy nghĩa. Trongthời gian chưa khôi phục dị năng, hắn phải có chút vũ khí thích hợp.
Cao Lôi Hoa rút con dao trên ống quần ra, đại khái không tồi, cho dù trong vụnổ kia, con dao găm này vẫn ương ngạnh tồn tại! Cao Lôi Hoa để con dao gămsang một bên, đây chính là sự bảo đảm sinh mệnh của hắn trong cuộc sống phíatrước. Chẳng qua chỉ một con dao găm này vẫn còn xa mới đủ! Cao Lôi Hoa ngắmbộ xương to lớn kia, nếu có sinh vật to lớn như thế này tới, sợ rằng con daogăm này đâm vào cũng trở thành một cái gai nhỏ không đáng kể.
Bộ xương? Bộ xương! Cao Lôi Hoa vỗ vỗ tay. Hắc, bộ xương này không phải là vũkhí dài trời sinh sao! Chính là không biết chất lượng bộ xương như thế nào.
Cao Lôi Hoa thất tha thất thểu đi tới trước bộ xương, từ xa nhìn bộ xương nàycũng đã rất lớn, ô, to và dài quá! Cho dù là ở trên địa cầu, cũng chỉ có cávoi mới so sánh được với nó thôi!
Mặc dù nhìn trải qua niên đại đã lâu, nhưng bộ xương này vẫn còn đầy đủ, cũngrất to lớn. Đứng trước bộ xương, Cao Lôi Hoa bỗng nhiên cảm thấy mình thật nhỏbé. Thiên nhiên quả là kỳ diệu, nhân loại, vĩnh viễn là con sóng nhỏ nhoi.
Sau khi đến cạnh bộ xương, Cao Lôi Hoa tỉ mỉ sờ soạng một lần bộ xương sángbóng như đá này. Sau khi sờ soạng một lát, Cao Lôi Hoa liền chấm mấy cái xươngsườn của bộ xương. Xương sườn của bộ xương rất dài, khoảng tầm trên hai mét.Cao Lôi Hoa liếc mắt nhìn hai cái xương sườn trong đó, hai cái xương này khácvới mấy cái xương sườn khác. Trải qua dầm mưa dãi nắng, những chiếc xương sườnkhác đều trắng bệch, nhưng hai cái này lại màu đen khác biệt.
Bây giờ hắn vô cùng yếu ớt, dị lực phải vài ngày mới có thể khôi phục. Trọngyếu nhất là có trời mới biết trên đảo này có loại dã thú nào xuất hiện, haicái xương sườn này chiều dài vừa phải, dùng để tự vệ đúng là không thể tốthơn.
Cao Lôi Hoa trèo lên gõ vào hai cái xương sườn, liền kinh ngạc phát hiện haicái xương này phát ra âm thanh như kim loại.
- Xong, hàng tốt!
Cao Lôi Hoa khen một tiếng, sau đó rút dao găm trên người ra, bắt đầu cắt tạigốc hai cái xương sườn.
Mất nửa ngày, cuối cùng Cao Lôi Hoa cũng cắt được hai thanh “trường đao” thiênnhiên xuống.
Lúc đầu đã suy yếu, Cao Lôi Hoa bây giờ đặt mông ngồi trên mặt đất.
Vũ khí đã giải quyết, vấn đề còn lại là quần áo.
Cao Lôi Hoa đưa mắt nhìn ống quần duy nhất trên đùi kia, tuy rằng nhỏ một chútnhưng đủ che tiểu đệ đệ là đủ rồi! Đàn ông mà, chủ yếu là che tiểu đệ đệ, còncái khác không cần thiết lắm.
Cao Lôi Hoa không nhịn được cảm thán, hồi xưa có người nguyên thủy dùng lá câyche tiểu đệ đệ, hôm nay có ta dùng mảnh vải rách che tiểu đệ đệ. Thật sự đángđể cảm thán nha.
Sau khi cởi ống quần xuống, Cao Lôi Hoa dùng dao găm rạch ống quần ra, rồidùng dây thừng vừa cột dao găm treo miếng vải này lên ngang háng, cuối cùngche lên tiểu đệ đệ, cũng để tránh cho đồi phong bại tục.
Sau khi chuẩn bị sắp xếp hết thảy, Cao Lôi Hoa chậm rãi đứng yên, rồi bước vàibước. Hoàn thành, nếu không có gió mạnh thổi qua, tạm thời cũng không phátsinh cảnh xuân quang tiết lộ ra ngoài.
Có vũ khí, quần áo coi như có, Cao Lôi Hoa mệt mỏi nằm sấp xuống.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Cao Lôi Hoa liền cố gắng đứng lên. Bây giờ hắn đangở trên bãi biển, có trời mới biết lúc nào thì thủy triều lên, cái mạng nhỏ củahắn lại vẫy chào thế giới.
Hai tay Cao Lôi Hoa chống hai thanh “quải trượng”, dắt thứ vũ khí đích thựcduy nhất là con dao găm vào mảnh vải bên hông, sau đó chống hai thanh xươngsườn đi về phía trước. Hai cái thanh xương sườn này đúng là thảm nha, vừa làmvũ khí lại làm gậy chống, công dụng thật tốt.
Chống hai cái gậy thiên nhiên, Cao Lôi Hoa chậm rãi đi lên sườn núi. Sau khilên, Cao Lôi Hoa không khỏi cảm thán! Hắn vừa mới trèo lên được một lát, thủytriều đã dâng lên bờ cát rồi.
- Xem ra đại nạn không chết, cuối đời ắt được hạnh phúc.
Cao Lôi Hoa lẩm bẩm vài tiếng, nhìn biển rộng mênh mông trước mắt. Cao Lôi Hoacảm thấy có thi hứng, nhưng nghẹn nửa ngày mới rống ra được một câu:
- Biển rộng quá, tất cả đều là nước
Sau khi phát ra thi hứng, Cao Lôi Hoa cắn răng đi đến nơi cao hơn của đảo nhỏ.
Sau khi trèo lên sườn núi cao, Cao Lôi Hoa phóng mắt nhìn, không ngờ là mộtmảng dừa và cọ đứng chằng chịt xen lẫn nhau.
Nếu không phải là đang mắc nạn, nơi này thật ra có thể xem là một địa phươngtốt để du lịch, ngắm cảnh.
Cao Lôi Hoa ngước nhìn mấy cây dừa cao vút, mãnh liệt nuốt nước miếng. Ban nãyăn mấy con sò tuy rằng ngon, nhưng cũng khá mặn, bây giờ Cao Lôi Hoa chỉ cảmthấy khô miệng khô lưỡi, quả dừa trước mắt như là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Chẳng qua, cây dừa này hình như quá cao, nếu là trước đây, Cao Lôi Hoa bắn lênmột đạo lôi quang là xong, nhưng hiện tại… được rồi!
Xem ra chỉ còn cách của người nguyên thủy là dùng được. Cao Lôi Hoa cười khổhai tiếng, tìm mấy tảng đá xung quanh, chuẩn bị dùng đá ném rụng mấy quả dừa.
