Cực Phẩm Vú Em
Chương 277 : Ta rất hứng thú đối với ngươi.
Nguyệt Nại Nhã tuy thoát một kiếp, hơn nữa Cao Lôi Hoa cũng công khai đồng ýtha cho mụ. Nhưng không hiểu vì sao khi mụ nhìn thấy Cao Lôi Hoa lại cảm thấybất an. Đặc biệt là ánh mắt Cao Lôi Hoa nhìn mụ, ánh mắt đó giống như là đangnhìn một người chết.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh với Nguyệt Nại Nhã, sau đó quay sang vỗ vỗ Nguyệt Nhị.
- Ba, con không sao.
Nguyệt Nhị đem ma trượng bỏ vào trong nhẫn không gian. Sau đó cô bé ngẩng đầunhìn Nguyệt Nại Nhã một cách khinh thường, vừa rồi dù Cao Lôi Hoa không cảnđòn của Nguyệt Nại Nhã, thì Nguyệt Nhị cũng không để cho mụ chiếm được cái gìtốt. Hiện tại, Nguyệt Nhị đã là Hoàng kim pháp sư, đâu dễ chọc! Muốn động vàocô bé hả, hỏi qua ma trượng của cô bé chưa?!
Nhìn thấy ma trượng trên tay Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa nở nụ cười tán thưởng.Không hổ là con gái của hắn, gặp nguy hiểm không hề sợ hãi, bình tĩnh giảiquyết.
Tĩnh Tâm nghe thấy Cao Lôi Hoa cười liền quay đầu lại nhìn Cao Lôi Hoa vàNguyệt Nhị. Đôi mắt xanh hiện lên vẻ dịu dàng.
Về phần ông nội Tĩnh Tâm đang giữ Nguyệt Nại Nhã thì xấu hổ không ngừng.
Lão hiện tại đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Đành đứng ở bên nhìncả nhà Cao Lôi Hoa cười trừ.
Tuy rằng lão ra mặt cứu con dâu nhưng hình như cô cháu gái ‘thân iu’ lại cố ýkhông thấy mình. Nếu không, dù tính tình Tĩnh Tâm vốn có “lạnh” nhưng cũngkhông đến mức ném lão sang một bên thế này.
Ở bên cạnh, thiếu niên tuấn tú đi cùng Nguyệt Nại Nhã khẽ phất phơ quạt ngọc,hắn dường như muốn né ông lão mới xuất hiện này. Sau đó lựa lúc lão không để ýliền lặng lẽ lùi ra bức tường sau lưng.
- Cao Lôi Hoa, ta nghĩ, chúng ta có thể còn gặp nhau.
Thiếu niên anh tuấn nhìn Cao Lôi Hoa nhẹ cười, thấp giọng nói. Sau đó hắn lénnhảy qua tường, thoát khỏi nhà Cao Lôi Hoa.
Lúc này, trong phòng Ca Đức.
Đây là gian phòng mà Cao Lôi Hoa cấp cho Ca Đức. Nói gì thì Ca Đức bây giờcũng là một Hỏa thần tân nhiệm, hơn nữa còn có trí tuệ. Cho nên Cao Lôi Hoacũng không đem hắn triệu hồi vào không gian triệu hoán. Để cho hắn sinh hoạtnhư một con người bình thường trong thế giới này.
Lúc này, trong phòng, Ca Đức bận rộn lên xuống. Thỉnh thoảng một cỗ lực lượnglinh hồn mạnh mẽ xuất hiện trên người hắn. Dường như hắn đang thí nghiệm cáigì đó.
Bên cạnh Ca Đức, linh hồn Quang Minh Nữ Thần đang ôm gối ngồi nhìn Ca Đức đangvội vội vàng vàng. Nàng cũng không có ý định chạy trốn, hoặc nói là nàng khôngcó cơ hội chạy trốn. Tuy nhìn căn phòng này rất bình thường nhưng Ca Đức vì đềphòng linh hồn Quang Minh Nữ Thần chạy trốn nên đã khắc mấy cái ma pháp trậnlinh hồn lên tường.
Cái ma pháp trận này đối với Quang Minh Nữ Thần lúc mạnh nhất thì đương nhiênkhông có tác dụng. Nhưng bây giờ nàng chỉ là một linh hồn bình thường mà thôi.Lực lượng, thần cách đã bị Cao Lôi Hoa phong ấn trong cơ thể Bích Lệ Ti. Chonên giờ nàng chỉ ngồi đầu giường ngơ ngác.
Đồng thời, trong đầu Quang Minh Nữ Thần cũng không ngừng nhớ lại tình hình lúcnàng và Cao Lôi Hoa chiến đấu.
Quang Minh Nữ Thần tự nhận lúc mặc ‘Thần vương giáp’ thì mình cùng con quáivật Cao Lôi Hoa mạnh tương đương nhau. Nhưng một chỉ cuối cùng của Cao Lôi Hoarất thần kỳ. Trong đầu Quang Minh Nữ Thần không ngừng nghĩ đến chiêu thức đó,cuối cùng chỉ là hình ảnh bộ mặt lãnh khốc của Cao Lôi Hoa… …
Mãi về sau, Quang Minh Nữ Thần mới biết được bộ mặt đó của Cao Lôi Hoa khôngphãi lãnh khốc. Mà do ngón tay của Cao Lôi Hoa khi chọc vào áo giáp trên ngườinàng thì thấy đau đớn. Khuôn mặt đó là biểu tình của cảm giác đau nhức.
- Hic, ta suy nghĩ cái gì vậy trời!
Quang Minh Nữ Thần nhẹ lắc đầu, không biết vì sao mỗi khi nhớ đến khoảnh khắccuối cùng của trận đấu. Trong đầu của nàng lại hiện ra hình ảnh điên cuồng củanam nhân kia. Thân thể bị vảy đen che kín, ánh mắt đỏ quỷ dị cùng với mái tóctrắng phiêu bồng theo gió.
- Ngươi nghĩ gì vậy?
Ca Đức nghe Quang Minh Nữ Thần tự nhiên thốt lên liền ngẩng đầu nhìn QuangMinh Nữ Thần.
- Ta nghĩ về chủ nhân của ngươi, hắn đúng là một loại tồn tại kỳ diệu.
Quang Minh Nữ Thần cũng không sợ Ca Đức liền nói.
- Ừ, đúng vậy! Chủ nhân rất vĩ đại! Người rất hấp dẫn. Có lực hấp dẫn trímạng đó!
Nói đến Cao Lôi Hoa, Ca Đức lộ vẻ kích động. Không nghi ngờ, cái đó là do thânphận giữa Cao Lôi Hoa với Huyết kỵ sĩ. Đối với Huyết kỵ sĩ thì người vĩ đạinhất chính là chủ nhân, người cho họ sinh mạng thứ hai.
- Đúng rồi, Ca Đức. Ngươi có biết lần đánh nhau trước, chủ nhân của ngươidùng kỹ năng gì đánh bại ta không?
Trong đầu Quang Minh Nữ Thần chỉ còn lại hình ảnh một chỉ cuối cùng thần bícủa Cao Lôi Hoa. Chỉ một ngón tay nhẹ nhàng đã phong bế hành động của nàng.
- Ta cũng không biết.
Ca Đức lẩm nhẩm rồi bắt tay vào cái sản phẩm đang bỏ dở nói:
- Chỉ có điều ta nghe nói đó là võ công từ quê hương chủ nhân.
- Như vậy à.
Quang Minh Nữ Thần hơi thất vọng, sau đó nhàm chán nhìn vào sợi dây thừng trêntay Ca Đức nghi hoặc hỏi:
- Ủa, Ca Đức, ngươi làm gì đó?
- Ta, ta đang làm cái này.
Ca Đức thuận miệng nói, hiện tại hắn đang được chủ nhân phân công cho việc chếtạo ra ‘linh hồn trường tiên’ (sợi roi linh hồn):
- Chỉ có điều không hiểu vì sao lại luôn không thành công. Đây là vũ khí côngkích linh hồn, nhưng vẫn không thể duy trì trạng thái linh hồn.
- Duy trì trạng thái linh hồn?
Quang Minh Nữ Thần gật đầu nói:
- Ta nhớ hồi xưa khi Sáng Thế Phụ Thần cũng làm ra mấy vũ khí, không có cáinào không phải là vũ khí công kích linh hồn. Nhưng vũ khí đó vẫn còn trạngthái vật chất. Có lẽ vũ khí linh hồn và thân thể con người giống nhau đều cầnđến một thể xác làm vật dẫn?
Quang Minh Nữ Thần đưa ra ý tưởng của mình.
- Đúng rồi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ!
Ca Đức cười dài, sau đó vỗ vỗ đầu mình. Lại nói tiếp, loại linh hồn trườngtiên này Ca Đức cũng từng nghe Linh Hồn chủ thần ngẫu nhiên nói đến. Nhưngcũng chỉ là một lý luận thôi, hiện tại Ca Đức phát hiện ra lý luận dù có hoànmỹ nhưng chân chính bắt tay vào làm thì lại không hề đơn giản chút nào. Cáitrường tiên này đã ngốn hết cả ngày của Ca Đức.
- Đúng rồi. Này, cho ta hỏi chút. Ngươi làm vũ khí gì vậy? Làm xong để làmgì?
Quang Minh Nữ Thần nhìn sợi dây thừng trên tay Ca Đức, sau đó đột nhiên nàngnghĩ tới một việc liền lạnh run cả người.
- À, ta làm linh hồn trường tiên. Ừ, về phần tác dụng à? Hình như chủ nhân cónói qua là hắn muốn dùng nó quất ngươi mấy roi.
Ca Đức lôi roi trong tay ra nói.
- Gì? Quất ta?
Quang Minh Nữ Thần há to miệng, hiện tại nàng chỉ muốn vả vào miệng mình mộtcái.
Cái này không phải là gậy ông đạp lưng ông sao! Bày cho Ca Đức làm ra linh hồntrường tiên để hắn dùng nó đánh mình. Quang Minh Nữ Thần cảm thấy khóe miệngmình giật giật.
Biết hai chữ ‘hối hận’ ghi thế nào không? Hiện tại trong lòng Quang Minh NữThần đang tràn đầy hai chữ này… …
Tại một nơi cách rất xa Quang Minh đế quốc, nơi có rừng rậm mênh mông.
Khu rừng rậm xinh đẹp này là một trong bảy đại cấm địa của nhân loại—Tinh Linhsâm lâm.
Tinh Linh là một sinh vật xinh đẹp. Các nàng là một sinh vật hoàn mỹ do SángThế Thần tạo ra, sự xinh đẹp của các nàng đại biểu cho tự nhiên. Các nàng yêuhoàn bình. Quý trọng các loài sinh vật khác. Về căn bản các nàng không sátsinh, các nàng chỉ ăn chay, có thể nói các nàng là ‘ni cô’ của thế giới này.
Tuy Tinh Linh tộc là chủng tộc yêu quý thiên nhiên và hòa bình. Nhưng khôngmột quốc gia nào dám xem thường chủng tộc nhìn có vẻ yếu ớt nhất này.
Phải biết rằng Tinh Linh sâm lâm còn có cái tên là – Huyết Dạ sâm lâm cũngkhông phải nói chơi!
Đã từng có một quốc gia siêu cường là ‘Ba Bố Luân đế quốc’ để ý đến mảnh đấtxinh đẹp Tinh Linh sâm lâm này. Quốc vương của đế quốc đó đã phái ra một độiquân ước chừng hơn mười vạn tiến công vào chỗ ở của những Tinh linh tay khôngtấc sắt trong Tinh Linh rừng rậm. Ông ta muốn điền thêm Tinh Linh sâm lâm vàotrong bản đồ lãnh thổ của mình.
Nhưng hy vọng bao giờ cũng đẹp đẽ. Còn sự thật thì lại chuyên phá hoại hyvọng!
Lúc mười vạn đội quân Ba Bố Luân tiến vào lãnh thổ của Tinh Linh tộc thì bọnhọ phát hiện ra mình không phải đối mặt với những Tinh Linh hiền lành mà lànhững ma pháp sư dũng mãnh vô tình nhất!
Tinh Linh tộc yêu hòa bình và sinh mạng nhưng chỉ mang tính tương đối thôi!Với sinh mạng người khác thì họ càng quý trọng sinh mạng mình hơn, bọn họkhông ngốc đến nỗi yêu sinh mạng kẻ thù mà tự sát. Cho nên đối với kẻ thù,Tinh Linh tộc chỉ có một chữ ‘giết’!
Chỉ đúng một đêm! Đúng vậy, chỉ đúng một đêm! Mười vạn binh lính của Ba BốLuân đế quốc đã bị sáu trăm vị Tinh Linh chia làm sáu tổ sử dụng sáu cái cấmchú cho thành tro bụi!
Nghe nói, vào đêm đó, huyết quang bao phủ cả khu rừng Tinh Linh. Cho nên, từđó về sau, rừng rậm Tinh Linh còn có cái tên khác là Huyết Dạ sâm lâm. Cái tênnày nhằm nhắc nhở nhân loại nhớ đến cái đêm mà máu chảy đầy rừng đó!
Mà siêu cường quốc Ba Bố Luân sau khi mất mười vạn quân thì không lâu sau cũngbị loại khỏi vũ đài cường quốc.
Mười ba tháng mười, đây là một ngày rất bình thường. Nhưng đối với toàn bộTinh Linh tộc lại là một ngày nặng nề.
Trưởng lão vĩ đại nhất Tinh Linh tộc, một trong ba vị hiền giả trên đạilục—Tinh Linh hiền giả ‘Violet’ đã rời xa Tinh Linh tộc, mỉm cười về với vòngtay của Tinh Linh thần.
Tinh Linh hiền giả, trên đại lục được xưng là người có khả năng tiếp cận gầnnhất với Vận Mệnh nữ thần. Hoặc nói, phải gọi các nàng với cái tên quen thuộclà nhà tiên tri.
Tinh Linh hiền giả Violet không chỉ là một nhà tiên tri trong tộc Tinh Linh.Hơn nữa còn là đại trưởng lão và Giáo Hoàng của Tinh Linh Thần Điện. Bà làtrái tim của Tinh Linh tộc. Sự ra đi của bà là mất mát to lớn trong tộc, làđại biểu cho Tinh Linh tộc đã mất đi một trụ cột vững chắc.
Trong sâu thẳm của Tinh Linh sâm lâm, trung tâm của tộc Tinh Linh ‘Nguyệt ChiThành’.
Nguyệt Chi thành là một tòa thành thị kế thừa phong cách của tộc Tinh Linh,đồng thời cũng là tòa thành có bức tường phòng thủ đơn giản nhất, chỉ có bốncây lớn tại bốn phía không đếm được năm tuổi. Đó là vũ khí phòng thủ của TinhLinh tộc—chiến tranh chi thụ. Có chiến tranh chi thụ, Tinh Linh tộc không cầnphải làm thêm tường thành để phòng thủ làm gì.
Trung tâm Nguyệt chi thành, bên trong hoàng cung Tinh Linh tộc. Tinh Linh nữhoàng Kate Bran ngơ ngác trên ngôi báu, trong đầu nàng chỉ còn lời tiên tricuối cùng của hiền giả trước khi qua đời.
Đó là lúc hiền giả biết mình không còn sống được bao lâu nên kêu nàng đếntrước giường. Nói cho nàng lời tiên tri cuối cùng.
- Lúc ánh trăng che hào quang mặt trời. Bên dưới Thánh sơn…, bất tử và bấtdiệt, một đội quân bội ước, một đội quân bị nguyền rủa khi đã bỏ rơi đồng độicủa mình trên chiến trường. Tại bình nguyên Bi Ai, những chiến sĩ không camlòng bị chiến hữu phản bội. Cùng với đội quân mang trong mình nguyền rủa vạnnăm trước, còn nữa, Tinh Linh tộc, diệt quốc… … Tinh Linh tộc diệt quốc? TinhLinh nữ hoàng Kate Bran lập tức nắm chặt tay hiền giả:
- Hiền giả, ta phải làm gì đây? Ta phải làm gì?
- Ước định, ước định mười lăm năm về trước. Ngươi đã lập một cái ước định. Tathấy, hình ảnh một người đàn ông. Một người đàn ông không thuộc thế giới này,bên cạnh hắn là một cô gái có mái tóc dài màu lam… có đuôi, ước định đó làgiữa ngươi với nàng… …
Hiền giả chậm rãi nhắm đôi mắt lại. Trước khi chết, bà đã thấy hai cái tươnglai, Tinh Linh tộc bị diệt quốc và Tinh Linh tộc phục hưng. Nhưng nàng đãkhông thể nhìn thấy hai cái tương lai bất đồng này được nữa rồi… Là diệt quốcrồi phục hưng hay phục hưng rồi diệt quốc?
Thông thường lời tiên tri lúc cuối đời thường là lời tiên tri đúng nhất.
Tinh Linh nữ hoàng Kate Bran vì chuyện này mà phiền não. Nàng đã tìm đọc toànbộ bản đồ đại lục cũng không tìm thấy ‘bình nguyên bi ai’ hiền giả nói. Mộtvạn năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tuy rằng tuổi thọcủa Tinh Linh tộc rất dài, nhưng chuyện một vạn năm trước thì cũng không cóchút gì trong ấn tượng của người già nhất tộc.
Ước định mười lăm năm trước? Một nữ nhân có mái tóc lam dài, nhưng sao cóđuôi, lời tiên tri thật không rõ ràng. Còn có một nam nhân, mà không thuộc thếgiới này?
Là ước định gì mà có quan hệ đến tương lai của Tinh Linh tộc? Tinh Linh nữhoàng cau mày đau khổ, nhưng dù thế nào thì nàng cũng không nhớ một chút gì vềước định mười lăm năm trước…
