Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cực Phẩm Vú Em

Chương 211 : Ba ta nói, trên đầu chúng ta có người ở đó.



Trường kiếm của Nguyệt Sư cắm sâu vào đầu của ma pháp sư. Chỉ cần bị chiến sĩáp sát, cho dù là pháp sư thánh cấp cũng sẽ không có chuyện tốt.

Ma pháp sư nhìn Nguyệt Sư mà không cam lòng, máu tươi từ trên đầu chảy xuốngròng ròng:

- Vì sao? Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng tí nào cả! Please tell me why?

- Sorry, không phải ta đã nói rồi sao?

Nguyệt Sư rút trường kiếm về nói:

- Ta miễn dịch đối với Lôi hệ. Bởi vì, cha ta nói, người quản lý lôi điện ởtrên cao là người của chúng ta.

- Ta, không hiểu.

Ma pháp sư từ từ ngã xuống. Đến lúc chết hắn vẫn còn không biết Nguyệt Sư vìsao lại có thể đối đầu trực tiếp với một ma pháp lôi hệ cao cấp mà chẳng cóchuyện gì xảy ra. Còn những gì Nguyệt Sư nói thì ngay cả một câu hắn cũngchẳng hiểu.

Thấy Nguyệt Sư ung dung như vậy, tất cả Lang kỵ binh đều hướng ánh mắt vàohình dáng của hắn. Một chàng thiếu niên chịu sự công kích của lôi điện mạnh mẽnhư vậy mà chẳng bị tổn hại gì cả. Chính hắn đã cứu được cả đội Lang kỵ binhcủa mình.

- Hống! Thú thần, vĩnh viễn ở bên chúng ta!

Sau khi quân địch bị giết sạch không còn một mống, các Lang nhân của khu vựcnày kích động chạy ra reo hò nhiệt liệt. Nhìn thấy kẻ địch bị Lang kỵ binh củamình đại triển thần uy chém sắt như thái rau, tất cả Lang nhân đều kích động,hoan hô ầm trời.

Còn đội Lang kỵ binh kia lại hăng hái lột bỏ áo giáp ở trên người của độitrọng kỵ binh nhân loại kia ra, mặc lên người mình. Sau khi ‘mượn dùng hộ’ áogiáp, đội Lang kỵ binh ngay lập tức giống như từ súng bắn chim mà biến thànhđại bác vậy. Hoán đổi chính là quy tắc của Thú nhân. Khi chiến tranh, chỉ cầnngười nào giết được quân địch thì có thể lập tức phân phối chiến lợi phẩm ngaytại chỗ.

- Nguyệt Sư ca!

Hồ Mị Nhi ngồi ở trên ngựa nhìn thấy người trong lòng mình đại triển thần uyliền hô lên hài lòng.

- Hì hì.

Nguyệt Sư cười hai tiếng, sau khi lau khô vết máu dính trên trường kiếm thì đivề phía Hồ Mị Nhi.

- Nguyệt Sư. Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy?

Bố Lỗ Tư há hốc mồm nhìn Nguyệt Sư. Tình cảnh vừa rồi quá khoa trương, khiNguyệt Sư bị ma pháp lôi hệ đánh lên người lại chẳng rụng cái lông nào. Cho dùNguyệt Sư có huyết thống của Thú Hoàng, nhưng cũng không thể khủng đến mức nhưvậy được chứ? Hơn nữa hắn cũng chưa từng nghe thấy Thú Hoàng lại không sợ mapháp? Phải biết rằng ma pháp đối với bộ tộc Thú nhân có lực khắc chế trờisinh. Đương nhiên, ngoại trừ Sư tộc trong Thú nhân tộc thôi.

- Hì hì. Cha của cháu đã nói qua.

Nguyệt Sư nhảy lên lưng ngựa của mình nói:

- Cha cháu nói chúng cháu không cần phải sợ ma pháp lôi hệ.

- Cha cháu nói? Ông ấy nói vậy thì cháu tin chắc sao?

Bố Lỗ Tư nghĩ mà thấy sợ nhìn Nguyệt Sư.

- Đương nhiên, cha cháu đã nói thì sao có thể là giả được chứ? Bây giờ, sựthật không phải đã chứng minh điều này rồi sao?

Nguyệt Sư chưa từng nghi ngờ lời nói của Cao Lôi Hoa bao giờ.

Bố Lỗ Tư đang muốn hỏi xem cha của Nguyệt Sư là ai thì những Lang kỵ binh đãlại gần.

- Đại nhân Bố Lỗ Tư, rất cảm ơn sự giúp đỡ của ngài và bạn của ngài!

Lang kỵ binh nhìn Hồ Mị Nhi và Nguyệt Sư đầy cảm kích. Ngày hôm nay nếu khôngcó sự giúp đỡ của hai người này, đội Lang kỵ binh của bọn họ sợ rằng đều phảiôm hận rồi. Chỉ một cuộc tấn công quy mô nhỏ mà nhân loại lại phái tới ma phápsư, hơn nữa còn là một ma pháp sư cấp bậc không thấp.

- Không cần phải cảm ơn ta, ta còn chưa làm được chuyện gì cả.

Bố Lỗ Tư nhún vai:

- Người mà các ngươi phải cảm ơn chính là bọn họ.

Bố Lỗ Tư chỉ và Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi.

- Rất cảm ơn sự giúp đỡ của hai vị. Nếu không có các vị, đội Lang kỵ binhchúng tôi lúc này sợ rằng đều phải vùi thân rồi.

Đội trưởng Lang kỵ binh nói với Nguyệt Sư.

- No problem, chúng tôi cũng đều là thú nhân, không cần phải cám ơn làm gì.Bảo vệ lãnh thổ của Thú tộc vốn là cũng có phần của chúng tôi.

Nguyệt Sư đáp.

- Dù sao chăng nữa, Lang tộc chúng tôi sẽ luôn ghi tạc trong lòng ơn nghĩanày của các vị. Lang tộc không phải chủng tộc vong ân.

Đội trưởng Lang nhân kính trọng nói với Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi. Tuy rằng haingười chỉ là hai thiếu niên, nhưng thực lực của bọn họ đã giành được sự tôntrọng của Lang nhân. Đội trưởng Lang kỵ binh sau khi cảm tạ xong quay lại nóivới Bố Lỗ Tư:

- Đại nhân Bố Lỗ Tư, ngài chuẩn bị đi đến thành Sư tử sao?

- Đúng vậy.

Bố Lỗ Tư đáp rồi nhìn Nguyệt Sư ở bên cạnh. Chỉ cần đưa được Nguyệt Sư tớiThành Sư tử, rồi lấy được khối “Thú Hoàng lệnh” mà chỉ dành riêng cho bộ tộcThú Hoàng, ngày đó sẽ là ngày thú nhân trở lại, thú tộc sẽ không sợ bất kỳcuộc gây chiến nào.

Thú Hoàng lệnh xuất ra, vạn thú trở về!

- Đại nhân Bố Lỗ Tư cũng chuẩn bị đi tham gia cuộc chiến tranh đoạt Thú Hoàngsao? Đại nhân Bố Lỗ Tư, chúng ta ủng hộ ngài!

Đội Lang kỵ binh kia nghe thấy Bỗ Lỗ Tư muốn đi đến thành Sư tử thì lập tứchưng phấn nói. Bố Lỗ Tư đối nhân xử thế ra sao tất cả Thú tộc đều biết, theobọn họ thấy nếu Bố Lỗ Tư làm vua, thì đúng là phúc của Thú tộc!

- Cuộc chiến tranh đoạt Thú Hoàng ư?

Bố Lỗ Tư nghi hoặc nhìn tên Lang kỵ binh kia:

- Vì muốn tuyển ra Thú Hoàng mà dùng vũ lực để chiến đấu tranh đoạt sao?

- Đúng vậy.

Đội trưởng Lang kỵ binh nói:

- Vào thời điểm hiện tại, Thú tộc rất cần một người có thể lãnh đạo tất cảmọi người. Cho nên mới có cuộc chiến tranh đoạt Thú Hoàng lần này. Người giànhchiến thắng trong cuộc chiến, sẽ trở thành vua của thú tộc chúng ta.

- Chỉ dùng vũ lực để quyết định thôi sao?

Bố Lỗ Tư lại hỏi.

- Đúng vậy, người thắng làm vua, không phải đây luôn là quy tắc của Thú tộcchúng ta sao?

Lang kỵ binh nghi hoặc hỏi ngược lại, chẳng lẽ như vậy thì có gì không đúngsao?

- Ôi!

Bố Lỗ Tư thở dài, sống trong thế giới loài người nhiều năm, Bố Lỗ Tư biết rõ,người mạnh cũng không nhất định là người thích hợp để làm vua. Kẻ làm vua,không chỉ là mạnh, còn phải có đầu óc nữa.

- Thôi được, giờ ta lập tức đi đến thành Sư tử.

Bố Lỗ Tư than thở nói.

- Đại nhân Bố Lỗ Tư, có muốn chúng tôi lựa chọn một đội chiến sĩ hộ tống ngàiđi đến thành Sư tử không?

Lang kỵ binh hỏi.

- Không, không cần.

Bố Lỗ Tư cảm kích nhìn qua đội Lang kỵ binh:

- Trên vai các ngươi còn có nhiệm vụ bảo vệ “Lang Vực”. Lúc này chúng ta saocó thể để cho những dũng sĩ của các ngươi vì ta mà phải rời khỏi chỗ này được.

- Ha ha!

Đội trưởng Lang kỵ binh đột nhiên cười lên ha ha:

- Đại nhân Bố Lỗ Tư yên tâm, trong tộc chúng tôi vừa lúc có một đội Lang kỵbinh chiến sĩ vừa mới trưởng thành. Chúng tôi muốn để bọn họ đi theo bên cạnhđại nhân Bố Lỗ Tư, để cho bọn họ nếm trải việc đời, chúng tôi làm như vậy cũngcoi như là có tư tâm đi.

- Nếu quả thật muốn đi, ngươi có thể phái các chiến sĩ đi ở bên cạnh hắn.

Bố Lỗ Tư sau khi trầm mặc một chút rồi chỉ vào Nguyệt Sư mà nói với đội trưởngLang kỵ binh:

- Chỉ có đi theo hắn, đội chiến sĩ Lang kỵ binh của tộc ngươi mới có thể khôiphục lại được uy danh năm nào của Lang kỵ binh được!

- Đi theo hắn sao?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...