Cực Phẩm Vú Em
Chương 167 : Cấm chú – Hàn băng diệt thế. (P1)
- À, quả nhiên là thế.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ có nên kiếm một con Bạo Liệt MẫuBăng Chu về nuôi không? Có khi cần dùng đây! Thậm chí Cao Lôi Hoa còn hìnhdung cái cảnh một bầy nhện con nghe lời lặng lẽ ghé thăm nhà mấy tên có ý đồxấu với mình, mấy tên này mà giẫm trúng thì… ‘Bùm’ Thật sướng tai!
Xem ra sau khi nhiệm vụ kết thúc thì đi kiếm một con nhện mẹ vậy.
- Cao đại ca, anh làm sao vậy? Sao cứ đứng đực ra thế?
Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa đang đờ ra, liền hỏi.
- Ồ, không có gì!
Cao Lôi Hoa cười trừ với Tiểu Tam:
- Giờ hết nguy hiểm rồi, chúng ta lên đường thôi.
- Dạ!
Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi gật đầu, sau đó cầm chặt cây gậy trượt.
- Cao đại ca.
Đang chuẩn bị trượt thì Tiểu Tam bỗng đỏ mặt ngượng ngùng nói với Cao Lôi Hoa.
- Sao nữa?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tiểu Tam.
- Em… em vừa rồi lỡ chân làm gãy mất rồi.
Tiểu Tam ngượng ngùng nâng chân lên, hai cái ván trượt đã gãy một cái. Xem ralúc nãy vội nhảy tránh Bạo Liệt Băng Chu nên ván bị gãy rồi. Giờ thì khỏi dùngluôn ván trượt tuyết.
Bên cạnh, Tuyết Y Nhi nhăn mày, ván của Tiểu Tam bị gãy thì đành phải nghỉ lạiđây vậy, chờ tuyết biến thành băng mới có thể đi được rồi. Sao lại gãy vào lúcnày mới đen chứ.
- Bỏ đi. Lần sau anh làm cái khác chắc hơn.
Cao Lôi Hoa cười trừ, tuyết cũng chưa ngừng rơi, hơn nữa càng lúc càng to mớichết chứ. Lúc này tuyết đã ngập đến eo Tiểu Tam rồi, dưới tình hình như vậythì Tiểu Tam không thể đi được mà không có ván trượt tuyết, chỉ sợ mới bướcchân xuống thì bị chôn cứng luôn.
- Anh cõng em vậy.
Cao Lôi Hoa nói với Tiểu Tam:
- Em đi không nổi đâu.
Mặt Tiểu Tam đỏ bừng, chẳng lẽ mình lại để Cao đại ca cõng sao?
Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn Tiểu Tam, sau đó kéo cô bé ngượng ngùng này lên trênlưng mình. Không thể để Tiểu Tam làm lỡ thì giờ nữa chứ không chả biết đến baogiờ nhiệm vụ này mới hoàn thành đây.
- Anh.
Tiểu Tam kêu khẽ một tiếng, từ lúc trở lại thân phận con gái, mỗi một lần tiếpxúc của Cao Lôi Hoa đều làm nàng đỏ mặt như ban mai. Cao Lôi Hoa xốc Tiểu Tamlên lưng khiến hai trái đào trước ngực nàng theo lẽ tự nhiên áp lên trên lưngCao Lôi Hoa. Động tác này lại làm Tiểu Tam nhớ tới lần đầu tiên Cao Lôi Hoakhông khách khí bóp bóp ‘cơ ngực’ của mình mấy phát. Tiểu Tam cảm thấy mặtmình nóng ran.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, cõng một người không ảnh hưởng đến tốc độ của ngàichứ.
Tuyết Y Nhi hỏi, dù sao nhìn thân hình mảnh khảnh của Cao Lôi Hoa thì việccõng Tiểu Tam có lẽ hơi chật vật.
- Yên tâm đi, Tiểu Tam nhẹ như bông ấy mà.
Cao Lôi Hoa cười ha hả:
- Chúng ta đi thôi, không cần lo cho ta.
- Rồi. Nếu tiên sinh cảm thấy không ổn thì đừng gắng sức quá.
Tuyết Y Nhi nhìn Tiểu Tam đầy thâm ý, rồi tiếp tục dẫn Cao Lôi Hoa đi vào đạibăng nguyên.
Vừa đi được đoạn thì Tuyết Y Nhi lại quay đầu nhìn xem Cao Lôi Hoa có chạyđược không.
Liền đó nàng thấy Cao Lôi Hoa mỉm cười đáp lại. Tuy rằng cõng một người nhưngCao Lôi Hoa vẫn bước một cách thoải mái, thong thả, dường như không cõng aivậy.
- Tu vi của tiên sinh rất cao.
Tuyết Y Nhi tán thưởng không ngừng.
- Hề hề.
Cao Lôi Hoa cười, nhìn thiếu nữ áo trắng này trước mặt hắn lại thầm mắng mìnhđã quá đa nghi? Có lẽ trong vương thất vẫn còn chút ‘tình’ này tồn tại. Ítnhất thì từ lúc gặp thiếu nữ này đến giờ, ấn tượng của cô ta đối với Cao LôiHoa cũng không tệ.
Bởi vì xảy ra vụ Tiểu Tam giẫm trúng ‘địa lôi’ nên lúc này Cao Lôi Hoa vàTuyết Y Nhi đi đứng càng cẩn thận hơn.
Hai người dè dặt đi qua từng vùng đất nguy hiểm trên đại băng nguyên này.
Cao Lôi Hoa đi rất cẩn thận, còn lúc này thì Tiểu Tam khẽ tựa đầu lên lưnghắn, dần dần, Tiểu Tam cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến. Đồng thời nàng cũngcảm nhận được một khí tức đặc biệt trên người Cao Lôi Hoa, khí tức này làmTiểu Tam, dù đang ở trên đại băng nguyên lạnh giá nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.Sau một lúc, mí mắt Tiểu Tam nặng trĩu, từ từ thiếp đi trên lưng Cao Lôi Hoa.
- A? Năng lượng dao động rất mạnh?!
Đang cõng Tiểu Tam, đột nhiên Cao Lôi Hoa dừng lại nói. Lúc này, một luồngsóng năng lượng mạnh mẽ bắn tới Cao Lôi Hoa.
- Ủa? Năng lượng dao động gì? Sao tôi không cảm thấy nhỉ?
Nghe Cao Lôi Hoa nói, Tuyết Y Nhi nghi ngờ hỏi.
- Là dao động của ma pháp.
Cao Lôi Hoa nhăn mày, cỗ năng lượng dao động này rất lớn, thậm chí làm Cao LôiHoa có phần e ngại. Hơn nữa nó còn đang tiến lại gần ba người Cao Lôi Hoa.
Nghe vậy, Tuyết Y Nhi vội nhắm mắt cảm ứng. Ngay sau đó thì sắc mặt nàng táinhợt.
- Sao vậy?
Cao Lôi Hoa hỏi. Mặc dù tới thế giới này lâu rồi, cũng gặp qua khá nhiều caothủ. Nhưng vì hắn là dị năng giả nên đối với ma pháp của thế giới này thì CaoLôi Hoa cũng không chuyên sâu cho lắm. Nếu không phải lôi thần lực trong cơthể của Cao Lôi Hoa cao hơn hẳn đấu khí với ma pháp thì có lẽ cũng không cảmứng được năng lượng dao động này.
Năng lượng ma pháp thì Cao Lôi Hoa cũng không quen cho lắm, nhưng nguồn nănglượng này thì Tuyết Y Nhi rất quen thuộc!
- Là… là… cấm… cấm… chú!
Tuyết Y Nhi run rẩy nói:
- Là cấm chú mà ở Băng Tuyết Nữ Thần thần điện vẫn lưu truyền - Hàn băng diệtthế!
- Cấm chú? Băng Tuyết Nữ Thần thần điện lưu truyền?
Cao Lôi Hoa nghi ngờ hỏi. Mặc dù đã từng giao lưu ‘đấm bóp’ vài lần với mấytay trâu bò của thế giới này, nhưng Cao Lôi Hoa cũng chưa có nếm thử mùi vịcấm chú bao giờ.
- Chúng ta tiêu rồi.
Mặt Tuyết Y Nhi xám lại như tro. ‘Hàn băng diệt thế’ là ma pháp cấm chú diệnrộng. Một ma pháp này có thể làm gỏi cả một thành phố cỡ trung bình. Hơn nữa,ma pháp này đã bắt đầu thành hình rồi, các nàng không có cơ hội chạy trốn rồi.
- Băng tuyết cấm chú, thật không ngờ Đại trưởng lão lại hành động như vậy.
Tuyết Y Nhi cảm thấy thân hình rã rời, ngồi bịch xuống đất cười chua chát. Cấmchú ‘Hàn băng diệt thế’ này trong toàn bộ đế quốc chỉ có một đội quân ‘BăngTuyết nữ thần ma đạo đoàn’ của Đại trưởng lão mới có thể tạo thành, trừ độiquân đó thì còn ma nào? Điều làm nàng không nghĩ ra là Đại trưởng lão lại bỏvốn lớn thế.
- Cái mụ biến thái ở Băng Tuyết thần điện à?
Cao Lôi Hoa nhăn mặt, xem ra mình vẫn còn nhẹ tay với con mụ này rồi. Lẽ ralúc đó phải ‘thịt’ mụ mới đúng.
Trông thì rõ là bị phục kích rồi! Nhưng sao mụ Đại trưởng lão lại nắm được lộtrình của mình thế nhỉ? Lại căn đúng thời gian nữa chứ?
Lúc này, ma lực dao động mãnh liệt cũng làm Tiểu Tam đang nằm trên lưng củaCao Lôi Hoa cũng cảm giác được mà tỉnh giấc.
- Chị, là ‘Hàn băng diệt thế’ sao?
Tiểu Tam tỉnh dậy cười khổ hỏi.
Tuyết Y Nhi gật đầu bất đắc dĩ. Là ‘Hàn băng diệt thế’, cấm chú ‘Hàn băng diệtthế’ đó! Là cấm chú từng lập bao công lao hiển hách khi vương quốc Băng Tuyếtkiến quốc, giờ nó lại trở thành vũ khí giết nàng.
- Chị, là em hại chị rồi.
Tiểu Tam đau buồn kêu lên, cạnh tranh vương quyền luôn luôn có những thủ đoạnđen tối. Cái gọi là thân tình trước ngôi vị đế hoàng chỉ là hạt cát. Tiểu Tamkhông ngờ rằng Đại trưởng lão vì đối phó người nhà lại sử dụng cấm chú!
Cấm chú chỉ dành để sử dụng với quân thù trên chiến trường thôi! Tiểu Tamkhông khỏi cảm thấy bi ai.
Bên kia.
Một đám ma pháp sư của Băng Tuyết Nữ Thần thần điện đang tạo thành một ma pháptrận, bọn họ không ngừng niệm những chú văn dài lê thê chán ngắt. Ma pháp cấmchú đâu phải hàng lởm, trong một ma đạo sư quân đoàn chỉ cần một ma pháp sưniệm sai thì cấm chú cũng đi tong. Hơn nữa, nếu niệm sai bị cấm chú phản phệthì khỏi nói rồi.
Tại trung tâm ma pháp trận là hai vị ma đạo sĩ cấp sáu lãnh đạo. Bọn họ đangnỗ lực hết sức để điều khiển sức mạnh khủng khiếp của ma pháp này. Ở đây maiphục nửa ngày trời, bọn họ vốn là ma pháp sư, thân thể thì yếu ớt lại ở nơilạnh giá thế này đã sớm không chịu nổi, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ nàythì cả bọn một ngàn người cũng thành ‘thực phẩm đông lạnh’ luôn.
Rốt cuộc, dưới sự cố gắng của một ngàn ma pháp sư, chú văn đã hoàn thành.
- Cấm chú!
Hai gã ma đạo sĩ cùng nhau hét lớn:
- Hàn băng diệt thế!
Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi bất lực nhìn ma pháp trận to lớn đang hình thành trênkhông trung. Toàn bộ ma pháp trận đang chiếu lên trên bầu trời. Đây mới chỉ làma pháp trận của cấm chú thôi, kết tiếp mới là uy lực của nó.
- Tiểu Tam, Tuyết Y Nhi, hai người lui ra sau đi.
Cao Lôi Hoa buông Tiểu Tam xuống, nói với hai cô nàng mặt xanh như lá chuối.
- Cao đại ca, anh muốn làm gì?
Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa. Cấm chú đối với người trên đại lục là đạibiểu cho sự vô địch. Trước cấm chú, Tiểu Tam quên mất Cao Lôi Hoa là một siêucấp cường giả.
- Chỉ là cái cấm chú thôi mà.
Cao Lôi Hoa cười lạnh, hai tay siết chặt! Hai đạo lôi quang cùng đồng thờixuất hiện trên hai tay! Sau đó dần dần biến thành hình hai vũ khí đáng sợ -trượng Thần phạt và kiếm Tài quyết
