Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cực Phẩm Vú Em

Chương 166 : Chưa thấy ván trượt tuyết bao giờ à?



- Cao đại ca nè, anh không có ván trượt tuyết thì làm sao bây giờ?

Tiểu Tam thấy Cao Lôi Hoa đưa ván trượt cho Tuyết Y Nhi thì lo lắng hỏi.

- Yên tâm, có chút tuyết đọng thôi mà, không làm khó được anh.

Cao Lôi Hoa cười khẽ một tiếng:

- Chúng ta lên đường thôi.

Nghe Cao Lôi Hoa nói vậy, Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi liền cầm gậy đẩy tiến vềphía trước. Cứ vài bước, Tiểu Tam lại thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Cao Lôi Hoaphía sau đầy bất an. Ở sau, Cao Lôi Hoa vẫn đang đuổi theo các nàng tiến vàosâu trong đại băng nguyên.

Thấy hai nàng trượt cũng chuẩn, Cao Lôi Hoa nhịp bước theo sau. Tuyết rơi trênđại băng nguyên càng lúc càng lớn, trên mặt tuyết cũng xuất hiện những vếttích sâu. Từ đây có thể đoán được sự gian nan của lính đánh thuê khi đi vềthành Tuyết Cơ, cứ mỗi lần lính đánh thuê hạ chân trước xuống thì chân sau lạicực nhọc nhấc lên, nguyên nhân đơn giản thôi, tuyết đọng đến đùi mà.

Ở phía trước, vì có ván trượt tuyết nên Tiểu Tam với Tuyết Y Nhi trượt nhưthoi đưa. Trượt được lúc thì Tiểu Tam lại ngoái đầu lo lắng nhìn Cao Lôi Hoađằng sau. Nơi này tuyết đọng dày quá, dù Cao Lôi Hoa nói không sao nhưng TiểuTam vẫn lo.

Nhưng khi Tiểu Tam quay đầu lại nhìn thì miệng như chữ O. Phía sau nàng, CaoLôi Hoa đang nhẹ nhàng ung dung di chuyển. Một mái tóc bạc, một không gian đầytuyết trắng, làm Cao Lôi Hoa tiêu sái vô cùng. Lúc Tiểu Tam nhìn kỹ thì dướichân Cao Lôi Hoa thì thấy khác hẳn mấy tay lính đánh thuê, chân Cao Lôi Hoađạp lên tuyết nhưng tuyết lại không bị thụt xuống. Thậm chí không có một dấuchân. Giống như Cao Lôi Hoa nhẹ như không đang phiêu du trên tuyết vậy.

- Ôi! Cao đại ca. Anh làm như thế nào vậy? Thật là pro!

Tiểu Tam kêu lên đầy hâm mộ với Cao Lôi Hoa.

Tuyết Y Nhi đi bên cạnh nghe tiếng kêu của Tiểu Tam cũng ngoái đầu nhìn CaoLôi Hoa ở đằng sau. Lúc nàng chứng kiến kỹ năng ‘Đạp tuyết vô ngân’ (Đi trêntuyết không để lại dấu vết) của Cao Lôi Hoa thì trong lòng giật thót.

Lúc còn ở Băng Tuyết thần điện, Tuyết Y Nhi về muộn nên đã bỏ lỡ vở kịch điêncuồng giữa Cao Lôi Hoa và Đại trưởng lão vương quốc Băng Tuyết, do đó Tuyết YNhi vốn cũng không đánh giá cao Cao Lôi Hoa cho lắm.

Dù sao thì nếu so vóc dáng nam nhân thế giới này thì Cao Lôi Hoa có phần nhỏbé quá. Hơn nữa nhìn hắn ta thì cũng biết không phải ma pháp sư rồi. Bởi vìtrên người hắn không có chút ma lực dao động nào.

Đến lúc này thì Tuyết Y Nhi lập tức thay đổi cách nhìn rồi về Cao Lôi Hoa, hắntuyệt đối là một cường giả. Chỉ riêng cái chiêu ‘Đạp tuyết vô ngân’ này e làma pháp sư trên đại lục cũng chẳng có mấy người làm được.

- Không có gì. Chút kỹ xảo thôi mà.

Cao Lôi Hoa mỉm cười như không, tốc độ không nhanh không chậm nhưng vẫn theokịp hai cô nàng. Đối với Cao Lôi Hoa thì khinh công này chỉ là trò con nít.Trong kho tàng thần công của Trung Hoa thì loại khinh công này có không ít hơnmột ngàn. Trong đó hơn mười loại nổi danh không kém. Đối với người luyện võthì khinh công là một công pháp cần thiết lúc tu luyện.

Nhưng câu nói này của Cao Lôi Hoa lại khiến Tuyết Y Nhi có sự đánh giá cao hơnmột bậc. Cái kỹ xảo mà Cao Lôi Hoa nói thì trong mắt người dân đại lục có lẽlà thần kỹ.

Nhìn Cao Lôi Hoa quả thật đi trên tuyết như bỡn thì Tiểu Tam cũng thấy nhẹ cảlòng:

- Cao đại ca, giờ chúng ta đi tới chỗ nào đầu tiên đây?

Đại băng nguyên vô cùng rộng lớn. Muốn tìm Băng Sương Cự Long thì biết tìm nơiđâu.

- Ừ, chúng ta cứ đi tới cái chỗ lãnh địa băng hầu gì gì đó trước đi. Nếu theolời gã thành chủ kia nói thì lần cuối Băng Sương Cự Long xuất hiện là ở lãnhđịa của băng hầu đó. Chúng ta thử đến đó xem, biết đâu lại thu hoạch được điềugì đấy

Cao Lôi Hoa nói:

- Tiểu thư Tuyết Y Nhi nè, chuyện kế tiếp giao cho cô đó, dù sao thì tôi cũngkhông thông thạo đường đi nước bước ở đây.

- Cao đại ca, anh có chắc là chúng ta sẽ đi đến lãnh địa băng hầu không?

Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi cùng dừng lại, căng thẳng nhìn Cao Lôi Hoa.

- Sao thế? Chẳng lẽ cái lãnh địa đó có vấn đề gì à?

Cao Lôi Hoa nghi ngờ hỏi, nhìn thần sắc hai cô nàng này thì cái địa phương nàykhông tốt đẹp gì rồi.

- Cao đại ca không biết băng hầu như thế nào ư!

Lúc này Tiểu Tam mới nhớ ra Cao Lôi Hoa không phải là người của đế quốc BăngTuyết nên cũng không biết sự đáng ghét của băng hầu cũng là bình thường:

- Cao đại ca này, băng hầu là bá chủ đại băng nguyên này. Tuy băng hầu chỉ làma thú cao giai thôi, hơn nữa công kích chủ yếu của chúng là ma pháp băng hệcao giai ‘Cự hình băng đạn’. Nhưng phiền toái lớn là bọn chúng sống bầy đàn,hơn nữa bọn chúng có ma pháp thiên bẩm hạng nhất khiến người ta đau đầu đó là:di chuyển cự ly ngắn vô hạn; cho nên ở trong lãnh địa của bọn chúng, chỉ cóchúng ‘hiếp’ anh chứ đố ai ‘hiếp’ nó. Tốc độ di chuyển của chúng quá nhanh,gần như không cần niệm chú gì hết. Trừ khi anh dùng ma pháp trên diện rộng,bằng không thì chẳng thế nào bắt được chúng.

- Ra là thế.

Cao Lôi Hoa trầm tư trong chốc lát rồi nói:

- Có điều dù như vậy thì chúng ta cũng phải đi một chuyến. Muốn tìm BăngSương Cự Long, thì ta phải đi đến nơi gặp nó cuối cùng, yên tâm đi, đám khỉcon phiền phức đó cứ giao cho anh.

Cao Lôi Hoa nói xong khẽ sờ Slime hoàng kim trong ngực.

- Tốt thôi, nếu ngươi kiên quyết thế.

Tuyết Y Nhi cũng gật gù:

- Chẳng qua khi đi qua lãnh địa của băng hầu phải cực kỳ cẩn thận, nơi nơitrên đại băng nguyên đều có nguy hiểm luôn rình rập, mọi người phải luôn trongtư thế sẵn sàng.

Dưới sự dẫn đường của Tuyết Y Nhi, Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam bắt đầu đi vào sâutrong đại băng nguyên. Đại băng nguyên rất rộng lớn nên rất dễ bị lạc đường.Hơn nữa trong thời tiết tuyết bay mù trời đến nỗi không nhìn thấy ánh mặttrời, càng làm cho con người ta khó nhận biết phương hướng. May mắn là Tuyết YNhi rất quen thuộc đại băng nguyên nên Tiểu Tam và Cao Lôi Hoa đi theo nàngđều tránh được hầu hết nguy hiểm.

- Sophia, tiên sinh Cao Lôi Hoa, nơi này là địa bàn của Bạo Liệt Băng Chu(nhện băng nổ), nên cẩn thận đó. Không được bất cẩn giẫm lên chúng đó. Phải…

Đi tới gần một gò băng nhỏ, Tuyết Y Nhi liền nhắc nhở.

Nhưng hình như nàng nhắc quá muộn. Lúc này ở phía sau, đột nhiên sắc mặt TiểuTam tái nhợt rồi đứng yên không bước tới:

- Chị Tuyết Y Nhi. Nếu không cẩn thận mà giẫm trúng thì sao ạ?

Tiểu Tam nuốt nước bọt, sắc mặt tái đi hỏi.

- À, sở dĩ gọi là Bạo Liệt Băng Chu bởi vì sau khi giẫm trúng thì chúng nó sẽnổ tung. Cú nổ này có cường độ không thua gì ma pháp hỏa hệ cao cấp đâu!

Tuyết Y Nhi trả lời.

- Tiểu Tam. Em làm sao vậy?

Thấy Tiểu Tam dừng lại, Cao Lôi Hoa sinh nghi liền hỏi.

- Cao đại ca, em… em hình như giẫm trúng cái gì rồi.

Tiểu Tam cứng đờ cả người. Ở dưới tấm ván trượt của Tiểu Tam hình như có mộtcon vật gì đang cố gắng giãy dụa.

Mắt Cao Lôi Hoa nheo lại, dưới chân Tiểu Tam là một con nhện giống y như bôngtuyết. Nếu lúc bình thường, xét về góc độ nghệ thuật thì Cao Lôi Hoa phải côngnhận là con nhện này rất đẹp. Giống như một tác phẩm điêu khắc vậy. Chỉ cóđiều, lúc này không phải lúc thưởng thức, bởi vì nếu theo lời của Tuyết Y Nhithì chuẩn bị có một vụ nổ rồi.

- Đừng nhúc nhích!

Cao Lôi Hoa quát khẽ, ngăn Tiểu Tam động đậy.

Tiểu Tam gật đầu, đứng im không nhúc nhích.

- Nghe lời anh nhé.

Cao Lôi Hoa an ủi cô bé đang xanh mét:

- Anh đếm một, hai, ba là em nhấc chân lên nhanh.

- Dạ!

Tiểu Tam khẽ gật đầu. Niềm tin vào Cao Lôi Hoa làm nàng không còn sợ như lúcđầu.

- Chuẩn bị cho tốt nhé Tiểu Tam.

Cao Lôi Hoa nói với cô bé.

- Dạ!

Tiểu Tam lại gật đầu.

- Một, hai, ba!

Đếm đến ba, Tiểu Tam nhanh chóng nhấc chân lên. Ngay sau đó, hình ảnh của CaoLôi Hoa tạo thành một chuỗi tàn ảnh. Sau khi tóm được con Bạo liệt Băng Chudưới chân Tiểu Tam, Cao Lôi Hoa liền ném thẳng lên trời.

- Bùm~~

Con nhện xinh đẹp đó nổ bùm trên không trung tạo thành một màn pháo hoa rựcrỡ.

- Hà!

Cao Lôi Hoa thở phào, nhìn một màn pháo hoa rực rỡ trên trời khiến hắn khôngkhỏi mừng thầm. Nếu nó mà ‘bùm’ một phát dưới chân Tiểu Tam thì đôi chân xinhđẹp này chắc chẳng còn nữa.

Tiểu Tam nhìn màn pháo hoa mà sợ run, mình thật là bất cẩn mà. Biết rõ nơi nàytràn đầy nguy hiểm mà lại không cẩn thận giẫm lên nữa chứ.

Đang ngắm pháo hoa, Cao Lôi Hoa đột nhiên ngây người rồi sau đó lại lộ ra vẻhớn hở. Cao Lôi Hoa đang nghĩ tới một thứ ở Trái Đất giống y như con Bạo LiệtBăng Chu này. Thứ mà Cao Lôi Hoa rất thích dùng - địa lôi (mìn)!

Trong đôi mắt Tuyết Y Nhi cạnh đó vẫn còn đọng những tàn ảnh đó. Dường như cônàng đã quá xem nhẹ thực lực của gã thanh niên tóc bạc này rồi, tốc độ dichuyển của chiêu thức vừa rồi cho dù là đạo tặc sở trường về tốc độ cũng khôngchắc làm được. Chẳng lẽ gã này là một cao thủ đạo tặc? Tuyết Y Nhi âm thầm suyđoán.

- Đúng rồi, con vật xinh xắn này làm sao sinh ra vậy?

Nhìn màn pháo hoa đang tản đi, Cao Lôi Hoa hỏi. Trong lòng thì đang nghĩ:“Không biết mấy con nhện con này có giống như trò ‘Bạo liệt tri chu’ trên mạngkhông, có một con nhện mẹ liên tục đẻ con?

- À, con nhện con đó do một con Bạo Liệt Mẫu Băng Chu to lớn sinh ra.

Tuyết Y Nhi trả lời làm Cao Lôi Hoa rất vui vẻ, Tuyết Y Nhi không biết độtnhiên gã Cao Lôi Hoa này hỏi làm gì, nhưng nàng vẫn làm hết phận sự trả lời:

- Tại đại băng nguyên này, cứ cách một vài vùng lại có một con Bạo Liệt MẫuBăng Chu sinh sống, bọn chúng đều có phạm vi lãnh địa của riêng mình, hơn nữatrong một ngày nó đẻ ra rất nhiều nhện con, bọn nhện con sẽ giúp nó bảo vệlãnh địa.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...