Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Công Tác

Chương 19



chương 18 – chương cuối

Tôi ở nhà thêm hai ngày mới quay lại trường. Thật ra hai ngày này ngoài ngủ ra, tôi căn bản không có ở nhà. Mẹ tôi ngày nào cũng gọi tôi dậy từ sớm, sau đó giục tôi đến nhà Xuka báo cáo.

Cơ thể của Xuka sau khi xuất viện thật ra đã gần như hồi phục hoàn toàn. Hai ngày này tôi và cô ấy nhân cơ hội đi chơi khắp nơi. Dạo bước tay trong tay ở các khu du lịch, ăn tối lãng mạn dưới ánh nến ở nhà hàng phương Tây hoặc đến khu vui chơi điện tử Toms World để tạm thời trở về làm trẻ con, ôn lại những niềm vui thời thơ ấu.

“Nobita~~” Xuka cố ý kéo dài âm cuối khi nói. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự nũng nịu dịu dàng của con gái lại gây mê đến vậy. Gần như làm tôi mềm nhũn cả xương.

“Ừm.”

“Ừm cái gì mà ừm~~” Xuka tiếp tục phát huy sức mạnh. “Người ta muốn~~” Vừa nói vừa dùng đôi gò bồng gần D-cup của mình, nửa kẹp lấy cánh tay tôi, cọ đi cọ lại, làm tôi ngứa ngáy trong lòng.

“A! Muốn… muốn cái gì vậy!”

“Con Kitty kia kìa~~” Xuka chỉ vào con Kitty màu hồng dễ thương trong máy gắp thú bông.

Làm tôi giật mình. Tôi còn tưởng cô ấy muốn… ồ… nghĩ nhiều quá rồi.

Những ai đã từng có bạn gái đều biết. Khi bạn gặp phải tình huống này, bạn chỉ có một lựa chọn. Đó là bỏ tiền vào, gắp! Đừng tưởng con mèo Kitty nhỏ xíu này mà coi thường nó. Một con mèo quái dị không có miệng có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào? Nó có thể lớn đến mức khiến một cặp đôi đang yêu nhau cãi nhau đến chia tay đấy!

Không tin ư? Bạn đi lật báo mà xem. Tôi đảm bảo bạn… sẽ không tìm thấy! Ngốc quá. Bạn không thật sự đi lật chứ? Chuyện này sao mà lên báo được! Đó là tôi nghe người ta nói thôi.

Tôi đã hiểu rõ mức độ nghiêm trọng. Ngay lập tức không nói hai lời, đổi một đống xu, bắt đầu gắp!

“Nhanh lên đi!” Cô gái nói một cách nũng nịu.

“Ồ, được, đến đây!” Chàng trai nói.

“Bên phải bên phải… được rồi! A~ bên phải quá rồi~~” Cô gái nói.

“A! Thật sao? Bên phải quá rồi sao?” Chàng trai nói.

“Anh ngốc quá. Anh không có kinh nghiệm à?” Cô gái nói.

“Đúng vậy? Không sao đâu chứ!?” Chàng trai nói với vẻ chột dạ.

“Thử xem. Lại nữa… lại nữa… được!” Cô gái nói.

“Đến rồi chứ!” Chàng trai nói.

“Vào trong một chút! Vào trong một chút nữa!” Cô gái nói.

“Đúng rồi đúng rồi! Chính là chỗ này!” Cô gái nói.

“Gắp! Gắp! Gắp chặt vào!” Chàng trai nói một cách phấn khích.

“Ồ! Ồ!” Cả hai chàng trai và cô gái đồng thời phát ra âm thanh mờ ám.

“Ối giời!”

“Ối, anh tệ quá đi.” Cô gái nói.

“A~” Chàng trai rên rỉ bất lực.

“Lại một lần nữa đi!” Cô gái nói.

Nếu chỉ nghe cuộc đối thoại trên, bạn sẽ nghĩ họ đang làm gì? Đúng vậy! Khi bạn cần gắp thú bông chính là không cẩn thận làm chuyện đó. Và không có biện pháp phòng ngừa. Sau đó rất có thể sẽ phải gắp thú bông! Cho nên, chúng ta nhất định phải làm tốt biện pháp bảo vệ. An toàn…

Đùng! Ai gõ đầu tôi vậy! Đau quá!

Độc giả A: Mẹ nó! Ai thèm nghe cậu giảng đạo chứ. Mau kể chuyện đi!

Độc giả B: Cậu mà nói nhảm nữa, tôi sẽ thiến cậu! Cậu có tin không!

Tác giả đáng thương: Vâng vâng vâng, tôi viết đây tôi viết đây… Thời buổi này độc giả hung dữ thật!

“A! Lại rớt nữa rồi!”

“Anh ngốc thật! Lần trước chị Dương Anh chỉ hai lần là gắp được rồi.”

“Nhanh lên đi! Lại một lần nữa!” “….”

Mặc dù tôi biết mức độ nghiêm trọng, nhưng tôi thực sự không có kinh nghiệm gắp thú bông. Vài lần đầu tiên chẳng gắp được gì. Lần đầu tiên gắp được lại là con Totoro ở ngay cạnh Kitty. Đương nhiên là không được rồi. Thế là tôi tiếp tục gắp. Gắp đến mức trời già đất cạn biển khô đá mòn. Gắp đến khi túi tiền tôi gần cạn, đầu óc bốc khói. Mới gắp được con Kitty đó trong sự chứng kiến của hơn chục người (gắp quá lâu, thu hút sự chú ý của mọi người).

Tôi tính toán. Mất gần 300 tệ mới gắp được một con mèo Kitty nhỏ xíu. May mà cuối cùng cũng gắp được. Nếu không thì mất cả chì lẫn chài!

Khi tôi và cô ấy rời khỏi Toms World với sự hài lòng. Đi đến cửa. Lại bất ngờ phát hiện. Người bán hàng rong ở cửa đang bán con mèo Kitty giống hệt nhưng lớn hơn. Một con chỉ có 99 tệ! Choáng váng!

Những chuyện này đều là chuyện nhỏ thôi! Đàn ông à! Chuyện này phải nhìn thoáng ra một chút. Nếu không~ bạn sẽ đoản thọ hơn nhiều đấy.

“Nobita~~” Lại đến rồi. Mặc dù cô ấy nắm tay tôi, lắc qua lắc lại. Khiến cánh tay tôi đụng chạm lên gò bồng của cô ấy. Mỗi tế bào cảm nhận trên cánh tay tôi đều có thể báo cáo chính xác hoa văn ren trên áo lót của Xuka. Thật gợi cảm. Nhưng với kinh nghiệm lần trước. Tôi lại dựng tóc gáy. Không dám lơ là một chút nào.

“Anh nhìn bên kia! Có thuyền kìa~~” Xuka nói.

“Ừm.”

“Ừm cái gì mà ừm~ Chúng ta đi ngồi đi!” Xuka nói.

“Ồ, được… được rồi!” Tôi nói.

Trả tiền. Ông chủ thuyền kéo một chiếc thuyền nhỏ lại. Tôi đỡ Xuka lên thuyền trước. Sau đó tôi cẩn thận lên thuyền. Đủ lãng mạn chứ! Một số bộ phim điện ảnh truyền hình thường có cảnh tượng như vậy. Nữ chính che một chiếc ô hoa nhỏ. Nam chính chèo thuyền một cách nhẹ nhàng. Gió nhẹ nhàng thổi qua. Mang theo vài sợi tóc lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nữ chính. Nam chính nhìn đến ngây người. Sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nữ chính lên. Một nụ hôn sâu.

Tôi thực sự rất muốn như vậy!

Nhưng, tôi không biết chèo thuyền! Hơn nữa còn không biết bơi!

Nhưng vì lòng tự trọng của đàn ông. Dù nói gì cũng không thể mất mặt. Chỉ đành cứng đầu cứng cổ chèo ra ngoài. Nhưng những người chưa từng chèo thuyền thì không được rồi. Ban đầu tôi tưởng không có gì to tát. Nhưng khi thực sự làm mới biết. Hóa ra chèo thuyền cũng là một đại kỹ năng.

Tôi lúc đầu thật sự là một trò cười. Lúc thì xoay tại chỗ. Lúc thì nước bắn tung tóe. Lúc thì mất kiểm soát đâm vào thuyền của người khác. Dọa người ta hồn vía lên mây.

“Haha…. Nobita… anh… anh không biết chèo thuyền à!” Xuka đương nhiên sẽ không quên cười tôi.

Thật kỳ lạ. Nếu là trước đây, khi mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không rõ ràng. Cô ấy còn có chút giữ ý. Sẽ không cười tôi như vậy. Nhưng bây giờ, cô ấy cười thật sự rất vui. Không hề e dè.

“Em ngậm miệng lại đi! Muỗi bay vào rồi kìa!” Tôi nói.

“Hù hù… hi hi…” Xuka quả nhiên kiềm chế lại một chút. “Anh đúng là quê quá đi. Lần trước em và chị Dương Anh đi chơi. Chị ấy chèo thuyền thật sự rất giỏi đấy! Anh thật là mất mặt. Phí làm con trai.”

“Đâu có mất mặt. Cô ấy đâu có ở đây. Không có gì để so sánh. Cũng không thể cười anh. Ai mà biết em nói thật hay giả.”

“Hừ, cứng miệng!” Xuka nói. “Ủa?! Không phải chứ! Trùng hợp vậy. Dương Anh!” Xuka chỉ vào bờ sau lưng tôi hét lớn. Còn vẫy tay.

“A!” Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn. “Đâu?”

Lần này thì to chuyện rồi. Mối quan hệ của tôi và Xuka vừa mới được xác định. Còn Dương Anh lại luôn miệng nói muốn ở bên tôi. Bây giờ xuất hiện cùng lúc. Vậy tôi nên nói tốt với ai? Đây không phải là chuyện đùa đâu. Nếu không cẩn thận. Tôi có thể lập tức bị ném xuống hồ này cho rùa ăn.

“Haha…. Lừa anh đó. Chột dạ rồi chứ!” Xuka nói.

“Hù hù… đâu có? Anh nào có chột dạ.” Tôi cố tình không thừa nhận.

“Không có sao? Hi hi…”

Hai ngày qua. Những chuyện xảy ra rất nhiều. Khó mà kể hết được. Nhưng không thể phủ nhận. Tôi bắt đầu thực sự cảm nhận được những thú vị mà một cặp đôi đang yêu nên có. Nói ra thật có chút xấu hổ. Tôi và cô ấy lại là lên giường trước rồi mới yêu. Thật có lỗi với những lời dạy dỗ của các bậc tiền bối.

Quan trọng nhất là. Mọi người nhất định đừng đừng đừng học theo tôi! Nếu không sẽ cướp mất thị trường của tôi. Điều đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ hội của tôi!

“Chúc mừng! Chúc mừng!” “Mời đi ăn đi!” “….”

Vừa từ nhà về trường. Vừa bước vào phòng thí nghiệm đã là một cảnh tượng như vậy. Làm tôi sững sờ.

“Chúc mừng cái gì?” Tôi nói.

“Chúc mừng cậu thi đỗ tiến sĩ!” Chí Minh nói.

“Tôi?! Thi đỗ rồi sao?” Tôi có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ vừa nãy bị ánh hoàng hôn buổi chiều làm cho mê man? Bây giờ đang nằm mơ giữa ban ngày sao?

“Cậu ngây ra đó làm gì?” Chí Minh nói. “Mau nói xem cậu muốn mời ăn gì đi!”

“Đúng vậy! Mau mau mời đi! Tôi muốn ăn Buffet!” “Đúng rồi! Bò bít tết cũng được!” “Đi Thất Cổ đi! Ăn hải sản cho bùng nổ!” “….”

“Được được được! Tôi mời tôi mời!” Tôi nói.

“Yeah! Tuyệt vời!” Mọi người reo hò.

“Minh Hùng.” Là giáo sư.

“Thầy.”

“Chúc mừng!”

“Cảm ơn thầy.”

“Vậy phải mời ăn đấy nhé.”

“Vâng, nhất định rồi.”

“Ồ, còn nữa. Bài báo cáo mà tuần sau thầy sẽ công bố. Cậu hãy giúp thầy thuyết trình nhé.” “Ồ, vâng!” @?OX

Ông trời rất công bằng. Cho bạn cái này cũng sẽ lấy đi cái kia.

Giáo sư rất cố ý. Cho bạn vị ngọt cũng sẽ bắt bạn chia sẻ vị đắng.

Thật là một sự phát triển bất ngờ. Tôi về nhà chơi hai ngày. Lại xảy ra chuyện lớn như vậy! Đương nhiên, chuyện ở bệnh viện cũng rất lớn. Nhưng, đây là chuyện tốt. So với chuyện ở bệnh viện thì đây đúng là tin tốt rồi.

Tôi vội vàng tìm một kẽ hở chuồn ra khỏi phòng thí nghiệm. Không thể chờ đợi được nữa. Muốn nhanh chóng chia sẻ tin tốt này với Xuka.

Tút~ tút~ tút~ Gọi vào điện thoại của Xuka. Lại không có ai nghe máy.

Ừm! Vậy về nhà thôi! Xuka chắc là ở căn hộ bên kia! Có lẽ vừa hay đi vệ sinh hay gì đó. Mặc kệ. Về tìm cô ấy. Tiện thể mua một chai sâm banh về ăn mừng!

“Xuka!” Tôi vừa vào cửa giày còn chưa cởi đã hét lớn. “Xuka!”

“Có chuyện gì vậy?” Giọng của Xuka lại ở trong phòng của Dương Anh.

“Xuka! Em vào phòng Dương Anh làm gì vậy?” Tôi vừa nói, vừa vật lộn với đôi giày khó cởi của mình.

“Em, giúp chị ấy dọn dẹp một chút thôi.” Xuka mở cửa đi ra nói. “Chị ấy không có ở đây nhiều ngày rồi. Giúp chị ấy phủi bụi.”

“Ồ, anh nói cho em biết. anh thi đỗ tiến sĩ rồi!” Tôi nói.

“Thật sao!” Mắt Xuka sáng lên. Mặt cũng đỏ lên. “Chúc mừng chúc mừng!” Chỉ nói không đủ. Cô ấy bay đến vồ lấy tôi. Hôn thật mạnh một cái. Cô ấy thật sự rất vui mừng cho tôi!

“Thật mà! Anh vừa mới biết đó!” Tôi nói.

“Tốt quá rồi. Phải ăn mừng thật lớn!” Xuka nói. “Anh đã nói với mẹ anh chưa?”

Xuka vẫn thật cẩn thận. Tôi còn chưa báo tin vui cho gia đình nữa.

“Chưa. Em mang sâm banh đi trước. Anh đi gọi điện.” Tôi nói.

“Haha, mua cả sâm banh rồi à.” Xuka nói. “Này~~ khoan đã! Nhà anh bây giờ không có ai ở chứ?”

“Ơ…” Tôi thật sự quá phấn khích. Quên mất rồi. Mới hơn bốn giờ chiều. Trong nhà không có ai.

“Haha… Nhìn anh kìa. Đi tắm trước đi đã!” Xuka nói.

“Ồ.”

“Đi đi đi! Hôi quá!” Xuka đẩy tôi đi tắm.

Tôi ngoan ngoãn đi tắm. Tiện thể bình tĩnh lại tâm trạng kích động. Vì vậy, tôi phá lệ tắm rất lâu.

Tắm xong đi ra. Quả nhiên như tôi dự đoán. Xuka đã chuẩn bị xong bữa tối. Bạn có thể cảm thấy kỳ lạ. Sao không ra ngoài ăn một bữa để ăn mừng. Nhưng, đối với cá nhân tôi mà nói. Tôi chỉ muốn lặng lẽ chia sẻ với Xuka trước. Ăn bữa tối do Xuka làm. Uống sâm banh. Hai chữ hạnh phúc chính là như vậy.

Còn chuyện ra ngoài ăn một bữa hoành tráng để ăn mừng. Có thể tìm thời gian khác. Tôi tin rằng. Xuka nhất định cũng nghĩ như vậy. Và cũng biết tôi sẽ nghĩ như vậy.

“Chúc mừng!” Xuka nâng ly nói.

“Cảm ơn!” Tôi vui vẻ nói.

Uống một ngụm nhỏ. Chúng tôi bắt đầu ăn bữa tối mà Xuka đã chuẩn bị chu đáo. Mặc dù vội vàng nên bữa tối này không được thịnh soạn. Nhưng lại vô cùng ngon miệng. Ngày xưa có một câu quảng cáo nói: Muốn giữ lấy trái tim đàn ông, trước tiên phải giữ lấy dạ dày của anh ta thật sự rất đúng. Ăn món ăn do người mình yêu nấu. Ngoài sự ngon miệng ra còn có thêm tình yêu. Cảm giác đó chắc chắn như đang ở trên thiên đường. Hạnh phúc viên mãn.

Còn những cô gái không biết nấu ăn. Trừ khi bạn lấy một người chồng biết nấu ăn. Đổi lại để anh ta nấu. Nếu không nhất định đừng tin vào những gì trong phim truyền hình. Món ăn bị cháy cũng ăn ngon miệng. Điều đó chỉ xảy ra trong những trường hợp như 101 lần cầu hôn. Nam chính xấu, nữ chính đẹp. Nam chính không dùng chiêu này thì không theo đuổi được. Nếu không tôi đảm bảo với bạn. Bạn sẽ thấy anh ta chạy nhanh như máy bay (máy bay giấy thôi nhé). Nhanh chóng trốn khỏi bàn ăn. Lao vào nhà vệ sinh.

Ăn xong bữa tối. Tôi giúp cô ấy dọn dẹp một chút. Lại bị cô ấy đuổi ra khỏi bếp. Cô ấy nói tôi làm vướng chân vướng tay. Thật ra có đâu!

Tôi thề! Tôi tuyệt đối không làm vướng chân vướng tay. Tôi chỉ thích ôm cô ấy từ phía sau. Dính lấy như một con gấu Koala lớn. Hai tay của cô ấy tôi đều không ngáng. Chân di chuyển cũng không cản trở. Tôi đều đi theo cô ấy! Thật đó!

Tôi ngoan ngoãn ra phòng khách. Bật TV lên xem.

Điện thoại của Xuka reo lên. Tôi đang xem bản tin. Loáng thoáng nghe được vài câu. Đều là Xuka ừm ừm à à. Không biết ai gọi đến. Bản tin đang phát tin tức tang lễ của đại ca Hắc Long. Thu hút phần lớn sự chú ý của tôi.

Tôi chăm chú nhìn vào màn hình tin tức. Cố gắng tìm bóng dáng của Dương Anh. Nhưng thất bại. Vì phóng viên dường như cũng chỉ có thể quay từ xa. Dương Anh chắc là ở bên trong.

Xuka dọn dẹp xong. Nháy mắt với tôi một cái. Chui vào phòng Dương Anh. Một lát sau đi ra. Lại cầm theo một chai rượu Brandy.

Cô ấy cầm hai cái ly. Rót rượu ra. Nâng ly.

Tôi cầm lấy ly. Uống cạn một hơi!

“Ha~~” Tôi thở ra một hơi dài. Quả nhiên là rượu có nồng độ cồn cao. Nhưng rất đã.

“Em biết ngay mà. Anh nhất định sẽ thích.” Xuka nói.

“Haha, Em thật hiểu anh.”

“Không còn cách nào. Ai bảo em quen anh lâu như vậy rồi.” Xuka nói. “Anh có mấy sợi lông em còn không biết sao?” Xuka lại dùng giọng điệu này nói với tôi. Nhưng nói xong cô ấy cũng phì cười.

“Haha, đúng vậy đúng vậy! Em đều biết. Nhưng, chỗ đó của anh gần đây lại mọc thêm vài sợi lông. Em có muốn đếm lại không?” Tôi nói một cách tà ác.

“A! Đồ dê xồm! Ghê tởm.” Xuka nói. “Phạt anh uống cạn chai này! Haha….”

“Uống thì uống. Uống xong em có đếm giúp anh không?” Tôi nói.

“Hừm hừm, anh có bản lĩnh uống không? Đừng lừa em. Trả góp em không chấp nhận đâu nhé.”

“Không cần! Anh uống cạn!” Tôi mạnh mẽ giật lấy chai. Ngửa đầu lên. Miệng chai đối diện với miệng. Uống cạn!

“Này! Này!” Xuka lo lắng kêu lên. “Đừng như vậy! Sẽ say đấy!”

“Anh chính là muốn say!” Tôi uống xong nửa chai nói. “Hôm nay anh tâm trạng tốt. Muốn say điên cuồng! Say trên người em! Hahaha….” Cồn nhanh chóng phát huy tác dụng.

“Thiệt tình, làm gì có ai như vậy chứ.”

“Em cũng say cùng anh!” Tôi uống một ngụm rượu lớn ngậm trong miệng. Ôm Xuka hôn mạnh. Sau đó rót rượu vào miệng cô ấy.

“Ư!….” Xuka không thể né tránh. Chỉ đành uống xuống. “Cay quá!”

“Không cay! Lại nữa!” Tôi nói.

“Ai nói không cay! Cay chết đi được!” Xuka nói.

“Mặc kệ.” Tôi nói. “Hôm nay anh lớn nhất.”

“Ối giời ơi~~”

“Được rồi~~ Thêm một ngụm nữa nhé?” Tôi nói.

“Ừm…” Xuka khẽ gật đầu.

“Wow! Lại thơm một cái!” Tôi lại rót một ngụm rượu lớn nữa.

“Ưm…” Xuka cũng uống.

Mặt Xuka đỏ bừng. Mang theo vài phần say. Thật sự rất đáng yêu. Hơi thở ra đã mang theo mùi rượu nồng nặc không kém gì tôi. Không kìm được bắt đầu quậy phá rồi.

Hôn miệng, má, dái tai, cổ rồi đến xương quai xanh. Hai tay tôi đầu tiên khẽ vuốt ve lưng Xuka. Ôm một cái. Sau đó lại chuyển ra phía trước. Eo, nách, ngực. Nhưng khi muốn đánh lén ngực thì bị cản trở. Lại quay về phía sau. Muốn giải thoát sự trói buộc. Sờ nắn một hồi lâu lại không cởi được. Bất chợt tỉnh ngộ! Cô ấy mặc loại khóa trước mà!

Lại kéo mục tiêu về phía trước. Nhân lúc nghiêng người hôn dái tai cô ấy. Tôi phát huy tay nghề cao cấp của mình. Cách lớp áo sơ mi trắng của cô ấy. Một đòn thành công. Thuận lợi giải quyết vật cản.

“Ừm?” Xuka đương nhiên phát hiện ra.

“Ừm.” Tôi nói.

“Ừm.” Xuka khẽ gật đầu.

Lần này tôi vui rồi. Nhân lúc có vài phần say. Bắt đầu tước vũ khí trên người Xuka. Áo sơ mi trắng, quần jeans xanh, áo ngực khóa trước màu be, quần lót ren màu be. Từng cái một biến mất dưới sự vận hành của các ngón tay tôi.

Đương nhiên, quần áo của chính tôi cũng cởi ra nhanh nhất có thể.

Nhớ lại sinh nhật của Xuka lần trước. Lúc đó tôi muốn chuốc say Xuka và Dương Anh. Sau đó một mũi tên trúng hai đích. Không ngờ say thì có say. Nhưng lần đó lại bị Dương Anh chiếm độc quyền! Bắn xong hai phát. Tôi cũng say rồi. Theo như Xuka nói. Lần đó cô ấy vốn dĩ muốn hiến thân để trọn giấc mơ. Đáng tiếc là tôi lại không biết ý như vậy. Ngay trước mặt cô ấy đang giả vờ say. Lại cùng Dương Anh diễn một vở xuân cung họa.

May mà sau đó mọi chuyện phát triển. Tôi và Xuka cuối cùng cũng có cơ hội ở bên nhau. Bây giờ tôi có thể ăn mừng thật tốt với cô ấy.

Tôi bế Xuka lên. Đặt cô ấy lên ghế sofa. Tách hai chân cô ấy ra. Để lộ gốc đùi trắng như tuyết. Lông quăn khẽ phát sáng. Dường như đang gọi mời tôi. Bảo tôi thân mật với cô ấy một chút.

Tôi quỳ bên cạnh sofa. Úp mặt vào giữa hai chân Xuka. Dùng mũi ngửi mùi ở chỗ đó của cô ấy. Dùng lưỡi nếm chất lỏng ngọt ngào nhất của cô ấy. Thật kỳ diệu. Giống như một chiếc bình thần có thể không ngừng biến ra rượu ngon suối ngọt. Càng cố gắng nếm. Lại càng tuôn ra không ngừng.

Mùi đó là gì? Tôi nói đó là mùi gợi cảm cộng với mùi hạnh phúc!

Xuka vươn tay ôm lấy đầu tôi. Miệng khẽ phát ra tiếng rên rỉ.

Tôi đặt Xuka nằm xuống ghế sofa dài. Một chân đặt lên lưng ghế sofa. Một chân đặt xuống sàn. Còn tôi, đương nhiên ở giữa hai chân. Nắm lấy dương vật. Vươn hông và buông tay. Dương vật lập tức trượt vào sâu trong Xuka một cách nhanh chóng.

Hai cơ thể say say trần truồng cứ thế quấn lấy nhau trên ghế sofa. Ra vào không vội vã. Kèm theo tiếng rên rỉ khẽ của Xuka. Và tiếng thở dốc hù hù của tôi.

Không có sự va chạm dữ dội của thịt da. Không có những nụ hôn mãnh liệt. Càng không có những lời lẽ dâm ô. Mọi thứ đều bình yên và thuận lợi như vậy. Tự nhiên. Không có chút giả tạo nào.

Tôi trân trọng cô ấy, vuốt ve cô ấy, hôn nhẹ cô ấy, nhìn cô ấy. Cô ấy ôm tôi, phối hợp với tôi, tựa vào tôi. Mọi thứ đều yên tĩnh đến lạ thường. Tôi thậm chí có thể nghe rõ tiếng ghế sofa phát ra theo mỗi lần tôi vươn hông.

Mọi thứ đều hoàn hảo như vậy. Đặc biệt là so với những chuyện xảy ra trong phòng bệnh hai ngày trước. Sự bình lặng này vẫn phù hợp với tôi hơn.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm!

Mất điện rồi!

“A!” Tôi kêu thảm thiết.

Bởi vì, Xuka nổi tiếng là sợ bóng tối. Vừa nãy đột nhiên mất điện. Cô ấy hoảng sợ. Nắm mạnh một cái! Tôi tin rằng trên lưng tôi chắc chắn có mười vết cào sâu.

Đó vẫn chưa là gì. Càng vớ vẩn hơn là. Âm đạo ấm áp và ẩm ướt mê người của cô ấy lại co lại mạnh mẽ. Lỗ nhỏ gợi cảm mê hồn đó ngay lập tức biến thành địa ngục của dương vật. Máy ép nước ép dương vật nhãn hiệu Xuka. May mà lúc đó tôi đang rút ra. Nếu không phải sự bôi trơn từ trước đủ. Và tôi đã rút ra được hơn nửa. Tôi nghĩ lần này tôi và cô ấy chắc phải quấn chăn đưa vào bệnh viện rồi. Nhưng vẫn rất đau.

“Xin… xin lỗi…” Xuka nói.

“Không… không sao…” Tôi nói.

Cô ấy lắp bắp là vì xấu hổ. Tôi lắp bắp là vì hồn vía chưa định.

“Em đừng sợ. Anh ôm em.”

“Ừm.”

Đêm đó. Chờ điện có lại. Nhưng men rượu đã ngấm. Trong cơn mơ màng. Chúng tôi cứ thế ôm nhau ngủ thiếp đi.

Ba ngày sau. Tôi thay giáo sư thuyết trình bài báo cáo. Vì vậy lại đi công tác đến Đài Bắc. Phương pháp cũ. Xuống xe. Tìm một khách sạn gần ga để ở. Gọi điện thoại cho Xuka. Báo bình an.

Chuyện này mà để mẹ tôi biết thì không biết có ghen tị không. Từ nhỏ đến lớn. Mẹ tôi thường dùng một câu để miêu tả tôi: Ra ngoài thì coi như mất. Về nhà thì coi như nhặt được. Tóm lại là nói tôi chỉ cần ra khỏi nhà là quên mất nhà.

Tuyệt đối không ngờ bây giờ tôi lại ngoan ngoãn như vậy. Vừa đến khách sạn đã báo cáo với Xuka rồi.

Đương nhiên giữa chừng không thể thiếu những lời tình cảm sướt mướt. Nhưng đối với độc giả mà nói thì đó là những lời nói vô bổ. Vậy nên không nhắc đến nữa.

Buổi tối thực sự rất nhàm chán. TV xem đi xem lại đều giống nhau. Thật sự vô vị. Phòng bên cạnh lại thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ lả lơi của phụ nữ. Chắc chắn là của ngành công nghiệp đặc biệt. Tiếng kêu rất chuyên nghiệp. Có cảm giác như đang phục vụ.

Cốc! Cốc! Cốc! Có người gõ cửa.

“Ai vậy” Tôi không mở cửa. Vì những khách sạn như thế này thường có những người mời gọi.

“Thưa ông, dịch vụ phòng đây ạ!” Một giọng nữ ngọt ngào.

“Tôi không gọi dịch vụ mà.” Tôi nói. Lừa ma à. Rõ ràng là mời gọi đến. Lại nói là dịch vụ phòng. Tôi nói là dịch vụ trên giường thì còn tạm được. Đương nhiên, dịch vụ này là phải trả tiền.

“Có ạ, có người gọi giúp ông rồi.” Cô gái lại nói.

Hà! Lạ thật. Có người gọi giúp tôi? Thời buổi này còn có dịch vụ gọi gái hộ sao?

“Ai vậy?” Tôi nói. Cánh cửa này tuyệt đối không thể mở bừa. Nếu không sẽ phiền phức không dứt. Không ngủ được cả đêm là chuyện thường tình.

“Thưa ông, ông mở cửa trước đi. Tôi chỉ mang đồ cho ông thôi.”

Tôi kiên nhẫn đứng dậy đến cửa. Ghé mắt vào lỗ nhìn. Quả nhiên là một cô gái ăn mặc thời trang. Đẩy một chiếc xe đẩy thức ăn. Trên đó lại có một chiếc đĩa bạc có nắp đậy. Bên cạnh đặt một chai sâm banh và hai cái ly.

Nghề này lợi hại thật. Lại phát triển đến mức này. Dùng cả thủ đoạn như vậy.

“Cô đặt đồ ở đó đi. Rồi đi đi. Lát nữa tôi sẽ ra lấy.” Tôi nói.

“Ô… được rồi… đúng là người kỳ lạ…” Cô ấy nói rất nhỏ. Tôi vẫn nghe thấy.

Tôi đợi cô ấy đi. Mới nhanh chóng mở cửa kéo xe đẩy vào. Đóng cửa lại. Tôi muốn xem họ giở trò gì.

Tôi cẩn thận mở nắp đĩa bạc. Sợ có hương mê gì đó bay ra. Kết quả bất ngờ là. Bên trong không phải hương mê. Mà là một chiếc quần lót ren màu đen.

Đây là có ý gì? Tôi vẫn cẩn thận dùng hai chiếc bút kẹp chiếc quần lót đó lên.

Ủa? Chiếc quần lót này quen quá! Trong lòng tôi khẽ ngạc nhiên. Mùi này! Quen quá!

Là cô ấy!

Bên cạnh đĩa có một tấm thẻ giấy. Trên đó viết vài con số. Vừa nhìn là biết số phòng.

Tôi xách chai sâm banh và cái ly. Nhét chiếc quần lót đen vào túi. Vội vã mở cửa đi ra ngoài. Chạy thẳng đến căn phòng đó.

Cốc! Cốc! Cốc! Lần này đến lượt tôi gõ cửa.

“Mời vào!” Một giọng nữ quen thuộc.

Tôi mở cửa nhìn. Không phải cô ấy thì là ai!

Một người phụ nữ có thân hình quyến rũ. Mặc một chiếc áo lót đen. Ngoài ra không mặc gì cả. Ngồi trên chiếc ghế đối diện. Vừa cười vừa không cười nhìn tôi.

“Cậu đến rồi.”

“Dương Anh! Cô…”

“Cậu không đóng cửa sao?” Cô ấy nói.

“Ồ.” Tôi vội vàng đóng cửa lại. Tránh cảnh xuân bị lộ ra ngoài.

“Cậu lại trộm quần lót của tôi sao?” Dương Anh cười nói. “Không mau trả lại cho tôi.”

“Sao cô lại ở đây?” Tôi nói.

“Tôi?” Cô ấy chỉ vào mũi mình. “Tôi đến để làm dịch vụ phòng mà!”

“Sao cô biết tôi ở đây?” Tôi nói.

“Cậu đoán xem?” Cô ấy nói.

“Cô… là cô ấy…” Tôi kinh ngạc nói.

“Đúng vậy.” Dương Anh biết tôi nói là ai. Trực tiếp thừa nhận.

“Cô… và cô ấy…” Tôi lắp bắp nói.

“Tôi đã nói rồi. Cậu không cần quan tâm. Dù sao… tôi và cô ấy rất thân là được.” Dương Anh nói.

“Các cô…”

“Tôi đã nói rồi. Cậu đừng quan tâm. Hôm nay tôi đến để làm dịch vụ phòng.” Dương Anh vừa nói vừa đứng dậy đi đến.

“Để tôi xem, cái thứ đó của cậu đã hồi phục chưa.” Dương Anh một tay ấn lên dương vật đang sưng lên nhanh chóng của tôi. “Ừm, không tệ. Rất có tinh thần. Vậy hôm nay tôi có thể hoàn thành công việc rồi.”

“Tôi…”

“Đừng nói nữa. Trừ khi cậu muốn giống lần trước. Để tôi đá vào đó!”

Nói xong cô ấy kéo tay tôi. Kéo tôi đang ngây người ngã xuống giường. Chuyện tiếp theo không cần nói cũng biết chứ! Vì vậy không nói nữa.

Câu chuyện kết thúc rồi!

Xong~~~

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...