Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Công Tác

Chương 18 : Tôi đưa mắt nhìn Jack rời khỏi phòng bệnh, trong lòng chỉ có đau lòng



chương 17

Tôi đưa mắt nhìn Jack rời khỏi phòng bệnh, trong lòng chỉ có đau lòng.

Dương Anh vừa đến đã mang theo một đám người. Với lợi thế về hỏa lực, lập tức khống chế được tình hình. Ban đầu, đám đàn em của Hắc Long rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ đám người của Dương Anh đông lại có súng, lập tức từng người một đều im miệng, không dám cử động.

“Tất cả các người ra ngoài!” Dương Anh ra lệnh, tất cả mọi người lập tức bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, bao gồm cả đám đàn em của Dương Anh.

“Dương Anh, giúp anh cởi trói đi!” Tôi nói.

Dương Anh liếc nhìn tôi một cái, nhưng lại không đến cởi trói, ngược lại đi đến bên giường của Hắc Long.

“Ông khỏe không.” Dương Anh lại chào ông ta như vậy.

“Hừm!” Hắc Long hừ lạnh một tiếng. “Sắp chết rồi, cô đắc ý lắm, vui lắm đúng không.”

“Hehe…. Tôi vui, tôi vui vì ông vẫn chưa chết, tôi vẫn kịp, hehe…”

Dương Anh nói vậy là có ý gì?

Dương Anh không phải nên rất hận cái ông già chết tiệt này sao?

Sao cô ấy nói nghe có vẻ như vẫn rất thích cái ông già chết tiệt này?

Lẽ nào cô ấy lừa tôi? Tất cả những chuyện này chỉ là trò mèo giữa vợ chồng họ?

Vậy tôi là gì?

“Kịp cái gì? Kịp đến giết tôi sao? Hay là đến chế giễu tôi?” Hắc Long nói.

“Hehe….” Tiếng cười có chút đáng sợ và u ám của Dương Anh.

“Ông có biết không, tôi chờ đợi cơ hội này đã bao lâu rồi không?”

“Hừm.”

“Ông có biết không, tôi sợ ông đột nhiên chết, sợ ông chết trong một cuộc thanh toán băng đảng, hay đột nhiên chết vì tai nạn xe không.” Dương Anh nói.

“Tôi thật sự rất sợ, sợ ông đột nhiên chết, tôi sẽ không có cơ hội trả thù.”

“Tôi chờ ông chết, chờ trước khi ông chết có thể trả thù ông thật tốt. Tôi chờ lâu rồi đấy!”

“Hehe… Tôi sắp chết rồi,… cô muốn trả thù thế nào?… Đánh tôi? Giết tôi? Không sợ phạm tội… giết người sao? Mắng tôi?… Không đau không ngứa… ai… ai thèm quan tâm.” Hắc Long nói.

“Đúng vậy, điều này thật sự làm tôi đau đầu.” Dương Anh nói một cách u ám.

“Haha…. Vậy cô muốn trả thù tôi thế nào?” Hắc Long nói.

“Hừm hừm…. Ban đầu, tôi không biết trả thù thế nào, nhưng, haha…. Ông có biết không, đám đàn em của ông đã giúp tôi một việc lớn. Bây giờ tôi biết phải trả thù ông thế nào rồi.”

“Đám đàn em của tôi?”

“Đúng vậy, nhờ có đám đàn em tốt của ông, đã trói Nobita đến. Bây giờ tôi biết phải báo đáp ông thế nào rồi.”

“Cậu ta?” Hắc Long nghi ngờ nói.

Tôi cũng rất nghi ngờ. Dương Anh đến nửa ngày cũng không cởi trói cho tôi. Bây giờ lại nói đến tôi. Tôi thật sự mơ hồ. Cô ấy muốn trả thù Hắc Long thì liên quan gì đến tôi?

“Tôi biết, ông là người sĩ diện. Từ trước đến nay vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ của Nobita và tôi. Nhưng lại vì sĩ diện, không chịu thừa nhận ông đã bị cắm sừng. Ông chỉ nói với đám đàn em của mình, bảo họ bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ tôi. Thật ra không phải là sợ tôi thực sự ở bên cậu ta sao.”

“Cô!…. Sao cô biết!”

“Hehe…. Không chỉ vậy, ông lén đi thăm tôi, tôi cũng biết. Nhưng…” Dương Anh có chút nghi ngờ.

“Tôi thấy ông thật sự kỳ lạ. Bảo đám đàn em của ông giám sát tôi. Nếu họ thực sự phát hiện bằng chứng tôi ở bên cậu ta, ông sẽ xử lý họ thế nào?”

“Hừm…. Ai dám nói, tao sẽ cho nó biến mất.”

“Hehe…. Đúng vậy, ông có bản lĩnh đó. Nhưng nếu bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi và cậu ta đã lên giường, hơn nữa không chỉ một lần….”

“A!” “A!” Tôi và Hắc Long đồng thanh kinh ngạc.

“Ông có thể làm gì chúng tôi?” Dương Anh khiêu khích nói.

“Cô!” Hắc Long đột nhiên mặt đỏ bừng, vẻ mặt muốn liều mạng với tôi.

“Đúng vậy!” Dương Anh tiếp tục nói. “Và bây giờ tôi sẽ ngay trước mặt ông, làm với cậu ta cho ông xem!”

“A!?” Tôi bị câu nói này dọa cho giật mình.

“A~~” Hắc Long hét lớn. “Cô dám!”

“Tôi đương nhiên dám!”

“Dương Anh!” Tôi chỉ có thể gọi tên cô ấy. Thật sự quá kinh ngạc không thể nói ra lời nào khác.

“Ông thích xem thì xem, không thích xem thì tùy ông. Nhưng, tôi chính là muốn làm với cậu ta ngay trước mặt ông.” Dương Anh nói.

“Cô!… Cô!…” Lần đầu tiên tôi thấy sự tức giận của một người có thể mãnh liệt đến vậy. Mắt trợn trừng, gân xanh nổi lên. Bao nhiêu từ ngữ cũng không bằng được tận mắt chứng kiến. Nếu không phải ông ta bị bệnh nặng. Ông ta nhất định đã bay đến, đấm tôi thành bãi bùn.

“Ông cẩn thận giữ gìn sức khỏe! Đừng chết quá sớm!” Dương Anh nói một cách thoải mái.

Đây thật sự không phải là Dương Anh mà tôi biết. Từ trước đến nay cô ấy cho tôi cảm giác bí ẩn, xinh đẹp, tự do, rất thân thiện, còn có chút ngơ ngác.

Nhưng bây giờ, cô ấy giống như một sự hận thù được nhân cách hóa. Vì để trả thù, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì.

“Cô dám!… Tôi giết cô… các người…”

Dương Anh không còn để ý đến Hắc Long nữa. Tự mình đến trước giường tôi đang bị trói. Từng cái một cởi bỏ áo khoác, quần dài, áo lót, quần lót. Rất nhanh đã trần truồng leo lên chiếc giường của tôi.

Ban đầu cảnh tượng này đối với đàn ông mà nói là vô cùng kích thích và gợi cảm. Nhưng lúc này, tôi lại không thấy gợi cảm hay lãng mạn chút nào. Dương Anh vẫn xinh đẹp, thân hình vẫn rất đẹp. Cô ấy khỏa thân thật sự vô cùng quyến rũ. Giống như một yêu nữ có thể câu lấy linh hồn. Nhưng tôi lại có cảm giác xa lạ cực độ.

Đây không phải là Dương Anh!

Đây không phải là cô ấy. Làm như vậy căn bản không phải là bản tính của cô ấy.

“Dương Anh! Không! Đừng như vậy.” Tôi nói.

“Anh sợ sao?” Dương Anh cười hỏi.

“Không phải sợ.” Tôi nói.

“Không cần sợ, cũng không cần nghĩ. Tất cả mọi chuyện tôi chịu trách nhiệm.” Dương Anh nói.

“Tôi không phải sợ!” Tôi nói lớn. “Tôi chỉ không thích con người này của cô!”

Dương Anh sững lại một chút, khẽ cau mày. Tôi tưởng cô ấy đổi ý rồi. Không ngờ, giây tiếp theo cô ấy cúi đầu. Vừa há miệng lại hút dương vật của tôi.

Vừa nãy mới phóng một lần trong cơ thể Jack. Vì vậy vẫn đang trong trạng thái ủ rũ. Dương Anh muốn đạt được mục đích nhanh chóng đương nhiên chỉ có thể tự mình làm.

Đến đây, tôi biết Dương Anh đã bị máu trả thù làm cho mê muội. Vì vậy tôi có nói gì cũng vô dụng. Chỉ có thể mặc kệ cô ấy. Hơn nữa tôi vẫn bị trói. Cũng không thể phản kháng hay né tránh.

Tôi cảm thấy dương vật trong miệng Dương Anh một lần nữa cương cứng. Rất nhanh lại là một con cặc cứng và sống động.

“Hù~ hù~ hù~” Hắc Long ở giường bên cạnh phát ra tiếng thở nặng nhọc.

Tôi quay đầu nhìn ông ta. Chỉ thấy ông ta tức đến cực điểm, khóe miệng lại khẽ co giật. Kéo thành một nụ cười kỳ quái.

Hắc Long vài lần muốn ngồi dậy. Nhưng ông ta thật sự bệnh nặng. Vài lần ngồi dậy được nửa chừng lại rơi xuống nặng nề. Ngược lại càng trông rất thảm hại.

“Người đâu~~” Hắc Long gọi. “Người đâu~~”

“Đừng phí sức nữa. Ông rất rõ hiệu quả cách âm của phòng này tốt đến mức nào. Hơn nữa, bên ngoài đều là người của tôi. Không ai vào đâu.”

“Cô!”

“Ngoan ngoãn mà xem đi! Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng ông được nhìn thấy tôi trong đời.”

Không ngờ vừa nãy tôi còn bị ông ta coi là công cụ để làm tổn thương Dương Anh. Bây giờ tôi lại biến thân trở thành công cụ để Dương Anh trả thù Hắc Long. Chỉ là giữa chừng lại hy sinh một người phụ nữ khác là Jack.

Nghĩ đến Jack. Không thể không lo lắng cho cô ấy. Bắt một người đồng tính làm tình với thằng đàn ông thối như tôi. Hơn nữa cô ấy lại là trinh nữ. Thật là nghẹn ngào đến mức nào.

“Haha….” Dương Anh cười nói. “Hắc Long, ông nhìn thấy chưa. Tôi sắp bắt đầu rồi!”

“Hù~ hù~ hù~” Hắc Long im lặng, chỉ thở dốc.

“Hehe… Giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng chết sớm quá. Nhìn xem! Sắp vào rồi.” Dương Anh đã vắt qua người tôi, quỳ xuống. Dùng tay đỡ dương vật của tôi. Cọ xát ở cửa vườn đào.

“Ông nhìn kỹ nhé! Sắp vào rồi đó! Ừm~~ a~ a~ vào rồi!” Dương Anh từ từ ngồi xuống. Dương vật của tôi thuận theo khe hở, từ từ bị cánh môi của Dương Anh nuốt chửng xuống.

“Cô!… Cô!…” Hắc Long đương nhiên tức giận đến cực điểm. Ông ta đã tức đến không nói nên lời.

“Haha…. Thấy chưa! Vào rồi đó!” Dương Anh cố ý xoay một góc. Để Hắc Long có thể nhìn thấy chỗ giao hợp.

Dương Anh có lẽ đang ở trong một trạng thái hưng phấn bất thường. Mặc dù không có màn dạo đầu kích thích. Nhưng chỗ đó của cô ấy lại có sự bôi trơn đáng kể. Khác hẳn với sự khô rát của Jack vừa nãy. Hoặc là chất lỏng còn sót lại từ cuộc giao hoan với Jack vừa nãy vẫn đang phát huy tác dụng. Cộng thêm nước bọt của Dương Anh vừa nãy. Khiến cảm giác vô cùng trơn tru.

Làm như vậy là không đúng!

Một chút lý trí còn lại trong tôi nói với tôi như vậy.

Nhưng phản ứng sinh lý lại vô cùng hưng phấn. Sự kích thích cao độ. Phân thân mỗi lần Dương Anh lắc lư hạ thể. Đều có nhịp điệu ra vào. Ướt, nóng, trơn, mềm và cảm giác bị bao bọc. Dường như vì tôi không thể cử động. Chỉ có thể quan tâm chú ý đến ba lạng thịt đó. Vì vậy cảm giác rõ ràng và mạnh mẽ đó còn hơn tất cả những kinh nghiệm trước đây.

Nhớ lại những bộ phim người lớn mà người Nhật làm. Có một chủ đề gọi là vợ người ta. Bây giờ tôi không phải đang vui vẻ với vợ người ta sao? Hơn nữa cái ông chồng xui xẻo kia đang ở bên cạnh. Mặc dù cực kỳ không đồng ý. Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

Nhưng vợ người ta này, lại có chút khác. Tôi bị vợ người ta cưỡi. Chứ không phải tôi cưỡi vợ người ta. Rất kích thích, rất thoải mái. Nhưng tôi lại không thực sự sẵn lòng. Tôi nghĩ, Dương Anh chắc chắn cũng đoán được tôi sẽ không đồng ý. Nhưng cô ấy lại muốn làm như vậy. Nhất định phải làm như vậy để xả hận. Vì vậy mới không cởi trói cho tôi.

Dương Anh nằm sấp trên người tôi. Di chuyển cơ thể tới lui. Đôi đầu ti tròn đẹp cọ xát qua lại trên ngực tôi. Núm đã cứng và cương. Lướt qua ngực tôi đặc biệt rõ ràng.

Pạch pạch Chỗ giao hợp phát ra từng đợt âm thanh. Trong đó còn lẫn với tiếng rên rỉ không biết là đau đớn hay tức giận của Hắc Long.

“Hắc Long à~ ông nhìn xem~ tôi vui lắm! Haha….” Dương Anh đã tiến vào một trạng thái tinh thần kỳ quái. Hưng phấn không thể tả.

Tôi thực sự rất ngạc nhiên. Tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy. Tôi liên tiếp hai lần bị mang ra làm công cụ trả thù. Lần lượt làm tình với Jack và Dương Anh. Trong đó Jack lại là một trinh nữ. Rốt cuộc tôi là cái gì.

“Dương Anh!” Tôi kêu lên. “Đừng như vậy! Thật đó! Cô…. không phải là cô nữa rồi.”

“Nobita, cậu không biết. Không làm như vậy, tôi sẽ phát điên.”

“Không! Tôi chính là sợ cô sẽ phát điên!”

“Nobita…” Dương Anh dùng ánh mắt van xin nhìn tôi, khẽ nói. “Giúp tôi… đây là cơ hội cuối cùng của tôi… tôi… giúp tôi…”

Đột nhiên tôi hiểu ra. Đối với Dương Anh mà nói. Đây là nỗi ám ảnh cả đời cô ấy. Nếu lúc này không thể làm theo ý cô ấy. Sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Cô ấy sẽ mãi mãi mang theo nỗi đau tâm lý này mà sống. Điều đó quá tàn nhẫn.

Thôi bỏ đi! Liều một phen! Muốn làm thì làm thật đi! Dù sao cũng đã cắm vào rồi. Bị giết hay bị lóc thịt là chuyện sau này.

Tôi đột nhiên có ý nghĩ này. Vì vậy bắt đầu phối hợp với hành động của Dương Anh. Trong phạm vi có thể di chuyển. Nhấc hông lên để phối hợp.

“Ha~ đúng rồi! Cứ như vậy! Nobita, anh dùng sức! Nhanh lên!”

“Ùm~” Hắc Long rên rỉ đau đớn. Vài lần ông ta nhắm mắt lại không nhìn. Nhưng lại không kìm được tức giận mà mở ra. Vẻ mặt đó giống như muốn nhìn chết cả thế giới. Tôi nhìn mà thấy lạnh sống lưng.

“Hehe… Hắc Long à~ ông chịu đựng một chút. Đừng mất hứng. Đợi chúng tôi làm xong rồi chết!” Dương Anh nói.

Tôi cảm thấy, chỗ đó của Dương Anh đang bắt đầu co thắt từng cái một. Tôi biết, cô ấy đã đạt đến đỉnh điểm của sự hưng phấn. Dương vật của tôi cảm nhận được rõ ràng lực co thắt khác thường của âm đạo Dương Anh. Dương vật bị siết chặt và ép lại cực độ. Vẫn ra vào trong cơ thể Dương Anh.

Sự co thắt như vậy. Mỗi lần rút ra. Gần như giống như bị một máy hút bụi mạnh mẽ hút vào. Khi đi vào lại có ngàn vạn sự cản trở. Phải dùng hết sức lực mới có thể tiến thẳng vào. Đây là một điểm yếu lớn của đàn ông! Dưới sự kích thích như vậy. Phần lớn đàn ông đều không thể chịu đựng được lâu. Sẽ phải đầu hàng và ngoan ngoãn phun ra chất lỏng màu trắng.

Tôi, một người mới không có nhiều kinh nghiệm. Đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sau khi xung phong thêm vài cái. Hạ thể tê dại thẳng lên não. Tôi biết. Hôm nay tôi đã bắn lần thứ hai! Trong cơ thể của Dương Anh!

Dương Anh nằm sấp trên người tôi thở dốc. Vì hoạt động này đối với cô ấy mà nói là rất tốn sức. Không giống như đàn ông làm chuyện này. Chỉ cần lưng tốt. Phần lớn hành động đều dựa vào vận động của hông là có thể đạt được. Còn phụ nữ thì khác. Muốn làm chuyện tương tự lại phải động cả người mới đạt được mục đích. Vì vậy sự mệt mỏi của Dương Anh là điều có thể tưởng tượng được.

Dương Anh đổ đầy mồ hôi. Nằm sấp trên người tôi. Đương nhiên người tôi cũng dính đầy mồ hôi của cô ấy. Một lúc sau. Dương Anh mới đứng dậy xuống giường mặc quần áo.

“Hắc Long, nhìn rõ chưa?” Dương Anh nói.

“Cô! Tốt… rất tốt…” Hắc Long giận đến cực điểm. Nhưng trong miệng lại nói tốt.

“Tôi đương nhiên tốt! Hơn nữa sau này tôi vẫn sẽ ở bên cậu ta.”

“Cô có biết vừa nãy cậu ta làm với ai không?” Hắc Long đắc ý nói.

“Tôi biết!” Dương Anh kiên định nói. “Ông đừng tưởng làm như vậy có tác dụng gì. Tôi chính là muốn ở bên cậu ta. Ông làm như vậy không có tác dụng gì cả.”

“Cô! Sao có thể, cô!” Hắc Long nói.

“Tôi chính là thích cậu ta. Cậu ta khiến tôi vui vẻ. Khiến tôi quên đi tất cả những điều không vui. Tôi bất kể thế nào cũng muốn ở bên cậu ta. Vì vậy ông phí công vô ích rồi.”

“Ông chắc chắn rất không phục. Cậu ta vừa không có quyền không có thế. Lại là một sinh viên nghèo. Về học thức cũng không bằng ông tiến sĩ này. Nhưng tôi chính là ở bên cậu ta rồi.”

“Hừm!”

“Bởi vì khi tôi ở thời điểm tồi tệ nhất. Tôi đã gặp cậu ta. Cậu ta khiến tôi rất vui. Mặc dù cậu ta không hiểu tôi nhiều. Tôi cũng không hiểu cậu ta. Nhưng cậu ta lại tin tưởng tôi. Vô điều kiện làm tôi vui lòng. Ngay cả khi tôi lừa cậu ta. Cậu ta cũng không hỏi gì. Hoàn toàn không trách tôi. Vì vậy, tôi chính là thích cậu ta. Tôi theo cậu ta rồi. Chỉ là một lý do nhỏ đơn giản như vậy. Ông hiểu chưa.”

“Thậm chí đến vừa nãy. Cậu ta vẫn nghĩ cho tôi. Hy vọng tôi đừng làm chuyện như vậy. Cậu ta thật sự nghĩ cho tôi. Không phải nghĩ cho bản thân.”

Tôi cảm thấy những lời này của cô ấy không chỉ nói cho Hắc Long nghe. Căn bản giống như một lời tỏ tình với tôi. Sợ tôi hiểu lầm cô ấy. Muốn gấp gáp làm rõ với tôi.

“Nhưng… tôi cũng… rất thích cô… yêu cô…” Hắc Long nói.

“Yêu tôi? Hừm… Nếu ông thực sự yêu tôi. Năm đó ông sẽ không biết tôi bị lừa mà vẫn cướp tôi về làm vợ. Ông thích là chính bản thân ông. Ông chỉ nghĩ đến sĩ diện của ông. Ông không nghĩ cho tôi! Vì vậy tôi hận ông! Tôi chính là muốn ở bên Nobita. Ông thấy rồi đó. Ông không thể ngăn cản tôi.”

“Hừm hừm… Thật sao? Vậy Jack thì sao? Hehe…” Hắc Long nói.

“Cô ấy…” Dương Anh cũng do dự. “Tôi có lỗi với cô ấy. Hại cô ấy rồi.”

“Haha….” Hắc Long đã vớt vát được một điểm trong chuyện này. Cực kỳ vui vẻ.

“Nhưng ông đừng đắc ý. Bởi vì….” Dương Anh ghé sát tai Hắc Long nói vài câu.

Hắc Long nghe càng lúc càng trợn tròn mắt. Miệng lẩm bẩm: “Không thể! Sao có thể, cô đừng lừa tôi. Tôi không tin… tôi không tin!” Vế sau đã là gầm lên.

“Là thật!” Dương Anh nói. “Hơn nữa…” Dương Anh lại khẽ nói vài câu với ông ta.

“Không~~” Hắc Long hét lớn một tiếng. Nói xong thì ngất đi.

Dương Anh mở cửa. Lấy một bộ quần áo từ đám đàn em bên ngoài mang vào cho tôi mặc. Đợi tôi mặc xong quần áo đi ra ngoài cửa. Cô ấy mới dặn đám đàn em đi gọi bác sĩ.

Đương nhiên, khi bác sĩ đến thì chúng tôi đều đã rời đi. Tôi không biết chúng tôi làm như vậy có được coi là giết người không. Nhưng tôi biết, tối hôm sau. Đại ca Hắc Long đó đã chết. Trong khoảng thời gian đó, ông ta không tỉnh lại lần nào nữa.

“Anh về trước đi. Tôi còn có vài việc phải xử lý.” Dương Anh nói với tôi ở cầu thang.

“Tôi đi cùng cô nhé!”

“Không được!” Dương Anh kiên định nói.

Tôi biết, lúc này là một thời điểm rất nhạy cảm và nguy hiểm. Sự chuyển giao quyền lực của băng đảng chắc chắn sẽ xảy ra trong vài ngày này. Vì vậy bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Đặc biệt là cô ấy với thân phận nhạy cảm và đặc biệt này. Thật sự có thể gặp chuyện bất cứ lúc nào. Cô ấy cố ý không ở cùng tôi. Đương nhiên là nghĩ cho tôi. Cô ấy dù sao cũng không thể tránh được. Còn tôi thì có thể tránh được cơn bão này.

Tôi không kiên trì về chuyện này với cô ấy. Tôi biết, tôi ở lại chỉ làm tăng thêm rắc rối cho cô ấy. Chẳng giúp được gì cả. Chỉ có thể nói với cô ấy bảo trọng.

“Cô… cẩn thận.”

“Ừm, tôi sẽ cẩn thận. Anh không cần lo.” Cô ấy nói.

“Có chuyện gì, có nguy hiểm thì rời đi. Đừng quá cố gắng.”

“Ừm.”

Quay lại phòng bệnh của Xuka. Trời đã hửng sáng. Xuka ngủ rất say. Cô ấy đâu biết đêm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện động trời. Càng không biết, tôi lại trong đêm nay, sau khi vừa mới xác nhận mối quan hệ với cô ấy. Lại liên tiếp làm chuyện đó với hai người phụ nữ. Mặc dù trong quá trình đó. Tôi phần lớn đều bị động. Nhưng, tôi vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi. Cảm thấy có lỗi với cô ấy. Ít nhất, trong vài phút cuối cùng. Tôi đã chủ động phối hợp với Dương Anh. Tôi vẫn ngoại tình rồi.

Xuka sau khi tỉnh dậy có nghi ngờ tôi.

“Ủa? Nobita, quần áo của anh sao lại….”

“Ồ, tối qua sau khi em ngủ anh về nhà thay.”

“Vậy hả. Nhưng sao anh lại thay bộ quần áo này!? Không vừa người chút nào.”

“A?… Anh… anh không mang quần áo theo. Chỉ đành thay quần áo cũ. Nên không vừa người.”

“Ồ, vậy hả. Xin lỗi nha! Là tại em nói mớ. Nên mới hại anh bị bắt đến bệnh viện.”

“Không… không sao. Nếu không phải vậy, anh còn không biết có người thích anh đến vậy.”

“Hừ! Vô liêm sỉ. Ai thích anh chứ.”

“Ồ,… anh cũng đâu có nói là em.”

“Hứ! Anh xấu quá. Anh muốn nói ai hả? Nói!”

“A?!… Ừm… ồ… là…”

“Ai?! Nói!”

“Là mụ hổ đó!”

“A! Anh lại trêu chọc em.” Nói xong tôi đương nhiên không thể tránh khỏi bị đấm một trận.

Che giấu chuyện đêm đó xong. Dường như mưa tan trời quang. Tương lai tươi sáng. Nhưng, trong lòng tôi dường như lại có một tảng đá lớn. Tâm trạng sao cũng không thể vui lên được.

Tôi nghĩ về Dương Anh. Nghĩ về Jack. Không biết sau đó họ thế nào rồi.

“Này! Anh mất hồn rồi à?” Xuka nói.

“Không, làm gì có.”

“Không có, gọi anh mấy tiếng rồi. Anh không thèm trả lời.”

“Ồ, đi thôi. Về nhà.” Tôi nói lảng sang chuyện khác.

“Hừ, nghĩ lung tung. Chắc chắn đang nghĩ đến người phụ nữ khác.”

“Không, không có. Anh nào dám.”

“Không dám? Hừm hừm…”

“Đi thôi. Về nhà thôi.” Tôi xách hành lý của cô ấy đi trước.

“Này~ đi nhanh vậy. Không đợi em sao.”

“Anh đi làm thủ tục cho em.” Tôi nói. Đồng thời nhanh chân đi trước.

“Này~~” Quay qua khúc cua hành lang. Không còn nghe thấy tiếng phản đối của Xuka nữa.

Làm xong thủ tục. Đưa Xuka về nhà. Tôi chỉ ở lại một lát. Xuka đã trông như một con gấu trúc trông có vẻ như cả đêm không ngủ là tôi về nhà nghỉ ngơi. Và trên thực tế, tôi thật sự đã không ngủ cả đêm. Đồng thời thể lực và tinh thần cũng tiêu hao không ít.

 

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...