Công Tác
Chương 16:
Vừa mới vào mùa hè, thời tiết đã khá nóng. Máy lạnh trong bệnh viện cũng không mạnh lắm. Vì vậy nửa đêm tôi nóng tỉnh giấc. Không muốn làm ồn Xuka. Tôi ra cầu thang hút một điếu thuốc. Ngồi trên bậc thang, lẳng lặng hít.
Cầu thang đi xuống vừa hay đối diện với trạm y tá ở tầng dưới. Trạm y tá nửa đêm cũng không thấy mấy cô y tá. Hầu như đều trống rỗng. Không thể nhìn thấy cảnh tượng đã mắt nào.
Hút thuốc, tận hưởng sự yên tĩnh và nhàn nhã của đêm nay.
Nói thật, đợi Xuka xuất viện thì tôi mới thực sự nhàn nhã. Còn bây giờ, chỉ có thể coi là thở phào nhẹ nhõm.
Xuka, một cô gái mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Lại trong vài tháng ngắn ngủi này. Từ vịt con xấu xí hàng xóm trước đây. Biến thành bạn gái đáng yêu và dịu dàng của tôi. Nghĩ lại thật không thể tin nổi. Nhưng, người phụ nữ không thể tin nổi khác – Dương Anh thì sao? Tôi lại nên đối mặt với Dương Anh, Xuka và tương lai của tôi như thế nào?
Nghĩ như vậy thật có lỗi với Xuka. Vừa mới xác định mối quan hệ với cô ấy. Nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người phụ nữ khác. Thậm chí còn ảo tưởng liệu có thể hưởng phúc tề nhân không. Liệu có thể vừa có Xuka, vừa có Dương Anh bí ẩn và đầy bất ngờ, đầy sức hút không.
Cái bản tính xấu xa của đàn ông, lúc này đang trỗi dậy trong đầu tôi. Mặc dù đã có Xuka, vẫn không nỡ bỏ Dương Anh. Nghĩ kỹ lại tôi thật tiện! Thật ra từ đầu đến cuối, tôi gần như đều bị Dương Anh “dắt mũi”. Bị cô ấy “đùa giỡn”. Nhưng cô ấy lại quá hấp dẫn. Quá có sức hút.
“Được này lại muốn nọ”, tôi thật không nên.
Có vài người từ trên lầu đi xuống cầu thang. Tôi dựa vào dưới góc cầu thang. Nếu ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ có thể nhìn thấy cảnh xuân. Nhưng tiếng bước chân đó rõ ràng là tiếng giày da của đàn ông. Vì vậy tôi ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên.
Đột nhiên, sau gáy tôi đau nhói, trước mắt tối sầm lại. Tôi ngất đi!
Đau quá! Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại, đương nhiên là đau. Nếu không thì cú đánh đó là đánh giả sao. Nhưng mà tiểu thuyết mà. Không mở đầu như vậy, làm sao mà nói cho độc giả biết tôi đã tỉnh lại. Rồi tiếp tục câu chuyện.
Không thể nói tôi tỉnh lại, cảm thấy rất thoải mái! Trừ khi tôi chết. Còn không thì đau là chắc chắn rồi!
“Anh Anh, nó tỉnh rồi.” Vừa mở mắt ra đã có một giọng đàn ông nói.
“Ừm.” Một giọng đàn ông khác.
“Các người là ai?” Tôi đã nhìn rõ. Bên cạnh có vài người đàn ông. Tôi khẽ rụt tay lại. Nhưng lại phát hiện tôi bị trói trên một cái giường. Dáng người chữ đại. Cơ thể gần như không thể cử động.
“Các người muốn làm gì?” Tôi gấp gáp kêu lên.
“Nhỏ tiếng thôi. Ồn ào quá.” Một người đàn ông lấy ra một con dao gọt hoa quả. Vung vẩy trước mặt tôi. Tôi đương nhiên ngoan ngoãn im lặng.
Tôi nhanh chóng nhìn sang trái rồi sang phải. Phát hiện bên phải của tôi có một chiếc giường bệnh. Trên giường là một người đàn ông nửa sống nửa chết. Trên người cắm không ít ống. Đây là một phòng bệnh đơn! Tôi đang nằm trên chiếc giường dành cho người nhà. Bên cạnh có khoảng năm sáu người đàn ông. Trong đó có một người ngồi trên chiếc ghế duy nhất. Người đó chính là cái thằng đồng tính chết tiệt đã nhìn chằm chằm vào tôi trong nhà hàng. Những người này nhìn qua là biết là dân anh chị.
“Các người bắt tôi đến làm gì?” Tôi cẩn thận hỏi.
“Cậu nhìn bên kia xem. Cậu có quen anh ta không?” Thằng đồng tính chết tiệt kia hỏi tôi.
“Không quen.” Tôi vừa nãy có nhìn qua cái tên nửa sống nửa chết kia. Tôi không quen anh ta. “Các người có phải bắt nhầm người rồi không?” Tôi ôm một chút hy vọng hỏi.
“Không nhầm đâu. Chúng tôi theo dõi cậu lâu rồi. Cậu nhìn lại xem. Cậu có quen anh ta không?”
“Tôi thật sự không quen các người. Các người có phải bắt nhầm người rồi không?” Tôi lại nói.
“Không quen đúng không?” Thằng đồng tính chết tiệt kia nói. “Nhưng cậu lại lên giường với vợ của anh ta!” Đồng thời mặt anh ta ghé sát lại.
“A!” Mồ hôi lạnh lập tức toát ra. Hóa ra là…
“Mới hai ngày không theo dõi cậu. Cậu lại tự mình chạy đến rồi.” “Đến cũng đúng lúc. Khỏi phải mất công chúng tôi xuống tóm cậu lên.”
“Các người là?” Tôi đã đoán ra rồi. Nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà hỏi.
“Tôi nghĩ cậu nên biết. Chúng tôi là ai. Vị kia là Đại ca Hắc Long của chúng tôi. Cũng chính là chồng của Lý Anh Dương. Như vậy chắc đủ rõ rồi.”
“Tôi…” Không ngờ chồng của Dương Anh xảy ra chuyện. Nằm kia nửa sống nửa chết.
“Vậy thì, chúng tôi không bắt nhầm người. Đúng không.”
Tôi có chút bất ngờ. Cách nói chuyện của anh ta không giống xã hội đen cho lắm.
“Cậu nói… chúng tôi nên xử lý cậu như thế nào đây?” Anh ta đột nhiên thốt ra câu này. Khiến thần kinh tôi lập tức căng thẳng.
“Xử lý tôi?”
“Đúng vậy. Cậu và đại tẩu của chúng tôi dường như có chút… không cần tôi phải nói ra chứ.”
“Tôi không…” Tôi vừa mới mở miệng định phủ nhận. Đây là điều giáo sư Hoàng đã dạy tôi từ năm nhất đại học. Gặp phải chuyện này tuyệt đối tuyệt đối không được thừa nhận! Ngay cả khi bị bắt quả tang tại trận. Cũng phải tìm cách chuyển hướng. Cứ bịa ra là thần linh nhập vào để chữa bệnh cũng được. Dù sao cũng chỉ có hai chữ: Phủ nhận.
“Đừng phủ nhận! Cậu biết tôi không oan cho cậu! Đừng coi tôi là thằng ngốc! Tôi ghét nhất là người ta coi những người trong giang hồ như chúng tôi là thằng ngốc!” Vừa nói vừa cầm con dao vung vẩy trước mặt tôi.
Tôi nuốt hết những từ phủ nhận vừa định nói ra. Giáo sư ơi! Lời dạy của ngài vô dụng rồi! Vì tôi không dám đối đầu với dao!
“Cậu biết không. Theo quy tắc của chúng tôi. Cậu sẽ bị xử lý như thế nào không?”
Tôi im như thóc. Không dám lên tiếng. Trời ơi! Lần này tôi xong đời rồi! Tôi hoặc là bị giết. Hoặc là bị thiến. Tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp nào. Ban đầu biết được lai lịch của Dương Anh đã luôn lo lắng. Liệu có ngày nào đó tội ác bị vạch trần không. Đối mặt với cảnh tượng như vậy. Nhưng lại không ngờ nó đến nhanh như vậy.
Chúa ơi! Kiếp này con mới quan hệ được vài lần. Người không nên ác như vậy. Nhanh như vậy đã muốn thu hồi “đồ dùng” của con rồi! Con… không cam tâm!
Cạch! Cửa đột ngột bị đá ra.
Được cứu rồi! Nếu người đến là y tá hay bác sĩ. Thì tôi được cứu rồi.
“Anh Anh! Bắt được rồi.”
Tôi nhìn một cái. Xong rồi! Hóa ra là Jack!
“Jack!” Tôi kêu lên.
“Nobita! Sao cậu cũng bị bắt đến đây!” Jack nói.
“Hừm hừm, các người quả nhiên quen nhau.”
“Quen nhau thì sao?” Jack nói.
“Không sao cả. Gian phu dâm phụ. Các người đúng là một cặp đôi đấy.”
“Hừm, nói bậy. Đại ca của các người làm sao rồi? Vẫn chưa chết à?” Jack nói.
“Nhờ phúc của cô. Vẫn chưa chết được.” Đại ca trên giường bệnh kia lại mở miệng.
“Đại ca Hắc Long!”
“Đừng gọi lớn tiếng như vậy… Tao vẫn chưa chết.” Giọng nói yếu ớt, không có sức lực, đứt quãng. Đúng là sắp chết rồi.
“Người ta nói mối họa để lại ngàn năm. Ông già chưa chết này thật khó chết.” Jack nói một cách độc địa.
“Hừm hừm, nhận lời chúc của cô. Chưa chết được thì phải cảm ơn cô rồi.”
“Hừm hừm.” Jack lạnh lùng hừ hai tiếng.
“Hai người… gan không nhỏ. …Phụ nữ của tôi… các người đều dám chơi.”
Câu nói này thật có chút kỳ lạ. Thường những lời này chỉ nói với một người. Không phải hai người. Hơn nữa lại là một nam một nữ. Nghĩ lại thật thú vị. Nhưng, là một trong những nhân vật chính bị chỉ trích. Tôi rất khó cười. Mặc dù khi ông ta nói, vẻ mặt nửa sống nửa chết. Nhưng lời nói lại rất đe dọa.
“Thì sao!” Jack nói. “Tâm của cô ấy từ đầu đến cuối căn bản chưa từng hướng về ông một giây.”
“Haiz~~ đúng vậy~~” Đại ca Hắc Long lại nói như vậy.
“Cái thằng khủng long chết tiệt nhà ông. Chỉ biết dùng quyền lực để ép buộc. Cướp phụ nữ của người dân. Căn bản không phải là người!” Jack tiếp tục mắng.
Bốp!
“Câm miệng! Mày dám mắng đại ca của tao!” Một thằng đàn em muốn nịnh bợ tát một cái. Má của Jack lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ ửng.
“Mắng thì sao. Tao chính là muốn mắng ông ta. Khủng long chết tiệt, khủng long xấu xí, khủng long thối nát vô dụng…” Jack tiếp tục mắng.
“Haiz~~ thôi đi!” Hắc Long nói.
“Mày… haiz… chỉ biết một mà không biết hai…” Hắc Long lại nói.
“Mày có biết… tao thích Anh Dương đến mức nào không?… Lúc đầu cô ấy nói đồng ý lấy tao…, tao vui đến mức nào… Nhưng… haiz… sau này mới biết… đó là bố cô ấy… ép cô ấy lấy tao.”
“Năm đó, bố cô ấy biết… tao thích cô ấy… Mà lúc đó… địa vị của ông ta trong bang không vững. …Đồng thời đắc tội với nhiều người. …Vì vậy muốn dựa vào tao… để củng cố địa vị của ông ta… Thế là ông ta lừa Anh Dương. Nói tao… ép cô ấy lấy tao… nếu không tao sẽ giết bố cô ấy.”
“Anh Dương không còn cách nào khác… mới lấy tao… Nhưng lúc đó tao… hoàn toàn không biết… Thế là, nhìn vào… thì là tao cướp cô ấy về làm vợ, đúng không.”
“Ông nói như vậy, chỉ là muốn trốn tránh trách nhiệm.” Jack nói.
“Trốn tránh trách nhiệm? …Mày nói tao có gì… mà phải trốn tránh? Tao sợ mày sao? Hehehe… Hơn nữa, tao sắp chết rồi…”
“Đại ca!”
Hắc Long khẽ lắc đầu nói: “Sắp chết rồi! Bệnh này của tao không chữa khỏi được.”
“Ông bị gì?” Jack hỏi.
“Ung thư gan giai đoạn cuối.” Hắc Long nói.
“Đại ca! Anh sẽ không chết đâu, anh…”
Hắc Long mỉm cười, nhắm mắt lại nói: “Đừng lừa tao. Tao cũng là người từng đi học.” Ông ta quay đầu nhìn tôi. “Cậu không biết tôi cũng là tiến sĩ sao!”
“Tiến sĩ!” Tôi cực kỳ ngạc nhiên.
“Nhưng, ngay cả khi tao là tiến sĩ,… ngay cả khi tao ép Anh Dương… lấy tao. Nhưng… điều đó không có nghĩa là… tao có thể chịu đựng được mối quan hệ… của hai người… với Anh Dương!”
Ông ta mặc dù ra vẻ sắp chết. Nhưng những lời này nói ra vẫn đầy uy lực.
“Hừm.” Jack lạnh lùng hừ một tiếng bằng mũi.
“Đại ca, chúng ta chém chúng nó đi!”
“Hừm hừm, đừng vội… Chém chết ngay, quá vô vị… Tao muốn chúng nó chịu đủ sự sỉ nhục rồi mới chết!”
“Ông dám!”
“Tao không dám? Hehehe… Chúng mày… trước tiên lột quần áo của hai đứa nó… Tao muốn xem hai người này… có gì hay ho… khiến Anh Dương của tao… mê mẩn đến vậy.”
“Tránh ra! Buông tôi ra! Đừng sờ bậy tôi!” Jack la hét liên tục. Nhưng vẫn bị lột sạch. Còn tôi đã sớm bị trói trên giường. Căn bản không có khả năng chống cự. Hơn nữa bọn họ cầm dao. Dùng dao cắt quần áo của tôi. Tôi nào dám cử động hay la hét. Chỉ là bọn họ thật sự quá táo bạo. Jack la hét liên tục. Lại không có ai vào phòng xem. Chắc là họ cũng đã phái không ít người ở ngoài cửa.
Lần trước gặp Jack đã biết. Thân hình của cô ấy thật sự rất đẹp. Đôi chân dài càng quyến rũ. Nhưng bây giờ cô ấy bị lột sạch. Mới phát hiện thân hình của cô ấy không chỉ đẹp. Mà còn là siêu cấp đẹp! Đặc biệt là làn da trắng nõn. Trắng trẻo mịn màng căn bản là từ chuyên để miêu tả cô ấy.
Sau khi bị lột sạch. Cô ấy dường như đã thông suốt. Hất tay của thằng đàn em đang nắm cô ấy ra rồi nói: “Đừng nắm tôi. Tôi tự đứng.” Thậm chí còn đi đến trước giường của Hắc Long. Nói lớn: “Ông thích nhìn thì cho ông nhìn!”
“Ừm, chậc chậc… Quả nhiên là thân hình đẹp!… Nếu tao còn chưa bị bệnh… tao nhất định chịch mày… Tiếc quá. Bây giờ… chỗ đó của tao cũng vô dụng rồi.”
“Nhưng, đồ của tên kia… có vẻ vẫn rất hữu dụng.” Hắc Long liếc nhìn vùng háng của tôi. Dương vật của tôi đã sớm vì Jack trước mặt mà tự động chào cờ.
“A!” Một thằng đàn em bên cạnh lại rút thắt lưng ra. Đánh vào dương vật của tôi! Khốn kiếp! Mày nhớ đó!
“Các mày giúp tao cắt nó xuống đi!” Hắc Long nói.
“Để tao!” Một thằng côn đồ chết tiệt bên cạnh lại lấy ra một khẩu súng. “Đại ca, để em bắn nát nó trước. Rồi mới cắt xuống. Anh thấy có được không?”
“Được! Được! Đừng vội. Một lần bắn một hòn!” Thằng Hắc Long chết tiệt kia lại có vẻ tinh thần hơn.
“Dừng tay!” “Thằng đồng tính chết tiệt kia nói. “Đại ca Hắc Long, em có một ý hay… hehehe…”
“Ý gì?” Hắc Long nói.
“Anh gọi Jack.” Thằng đồng tính chết tiệt kia nói với Jack. “Cô là người đồng tính đúng không!”
“Hừm, biết rồi còn hỏi.”
“Nếu bắt cô lên giường với đàn ông, cô có thấy sướng không? Hehe.” Thằng đồng tính chết tiệt kia cười đầy ý đồ xấu.
“Mày!”
“Ồ~ mày muốn con bé…” Đại ca Hắc Long nói.
“Đại ca! Chúng ta cứ để nó làm điều nó ghét nhất! Cái của nợ của thằng ranh con này lúc nào cắt cũng được. Nhưng con đàn bà này thì khó rồi. Em muốn nó làm điều nó ghét nhất trong đời. Để nó có lỗi với Anh Dương. Để sau này bọn họ không thể ở bên nhau. Để nó đau khổ cả đời!”
“Hehe… A Anh à! Mày thông minh thật!… Hehe… hay lắm…”
“Nhưng… ừm… ừm… được…”
Thằng đồng tính chết tiệt thì thầm vào tai Hắc Long. Hắc Long nghe xong gật đầu liên tục.
“Tao muốn mày và nó. Ngay bây giờ biểu diễn cho tao xem!” Hắc Long quay đầu nói.
“Mày trước tiên bú dương vật của nó!” Hắc Long nói.
“A! Đại ca, như vậy quá hời cho thằng ranh này rồi! Để em làm cho.” Vài thằng đàn em bên cạnh đều nói.
“Đúng vậy! Đại ca, anh như vậy là hời cho thằng ranh này rồi.”
“Mày ngốc à! Mày dám để nó bú? Không sợ nó cắn dương vật của mày xuống à!”
“A! Đúng rồi! Anh nói đúng.”
“Đừng vội! Tao chính là muốn xem… hai tình nhân của Anh Dương… chịch nhau! Hehehe… Tao chính là muốn chúng nó làm rồi… sau này… xem chúng nó làm sao… đối mặt với Anh Dương. Và Anh Dương… làm sao đối mặt với hai đứa nó!… Hahaha…” Hắc Long nói.
“Đợi chúng nó làm xong… chúng mày từng đứa từng đứa… luân phiên làm nó. Rồi… cắt con cặc của thằng ranh kia… băm nát rồi bảo nó… ăn hết. Haha… chúng mày nói có được không? Haha…”
“Hehehe, đại ca cao kiến. Để sau này chúng nó không còn mặt mũi nào để gặp Anh Dương. Cũng không còn cái để mà làm.” Thằng đồng tính chết tiệt kia nói.
“Các người!… Tôi không bú. Tôi chết cũng không bú.”
“Ồ, mày không bú à. Vậy đơn giản. Chúng tao lập tức cắt nó. Rồi chúng tao từng đứa từng đứa luân phiên chịch mày. Mày thấy sao?”
“Hơn nữa, bây giờ mày chỉ cần bú cặc của nó. Chứ không cần làm thật. Nói thật, mày kéo dài thời gian càng lâu. Càng có khả năng có người đến cứu hai đứa mày. Vậy thì mày có cơ hội không bị chúng tao làm. Nó cũng sẽ không bị chúng tao cắt. Mày là người thông minh. Mày nên biết đạo lý này chứ.” Thằng đồng tính chết tiệt kia cười đầy ý đồ xấu. Đương nhiên đây chỉ là lời biện hộ. Hắn ta căn bản không nghĩ có người sẽ đến cứu chúng tôi.
“…” Jack do dự.
“Đừng ngốc nữa! Bọn họ đang lừa chị!” Tôi nói. Tôi biết rõ nói như vậy. Tôi có lẽ sẽ bị “cắt” ngay lập tức. Nhưng tôi thực sự không muốn cô ấy chịu sự sỉ nhục như vậy. Đặc biệt là tôi lại trở thành đồng phạm, công cụ để sỉ nhục cô ấy.
“Nhưng…” Jack nói.
“Không sao cả! Cắt thì cắt đi! Không thể để bọn họ vừa ý!” Tôi nói. “Hơn nữa. Ông đây đã chịch vợ ông ta! Lúc này có bị cắt đi nữa. Ông ta vẫn đội mũ xanh (cắm sừng) thôi. Haha…” Tôi giả vờ cười sảng khoái.
“Các người nghe xem! Cặp chó má này vĩ đại thật đấy! Lại còn sẵn lòng hy sinh vì đối phương! Các người thật sự xứng đáng với Anh Dương!” Thằng đồng tính chết tiệt kia lại nói những lời mỉa mai. “Haiz~ người tốt đều ngu ngốc như vậy! Rõ ràng biết là không thể. Nhưng chỉ cần cho họ một chút hy vọng. Bảo họ làm gì cũng được! Hahaha…”
“Đúng vậy! Tao biết mày lừa tao. Nhưng, giống như mày nói. Thời gian càng lâu. Càng có khả năng có người đến cứu tao. Vì vậy tao đồng ý.”
“Jack đừng!” Tôi nói. Tôi ôm quyết tâm giết chết con cặc mà nói. “Cái thằng đồng bóng chết tiệt nhà ngươi. Không ra nam không ra nữ. Nếu tôi để cô bú. Sau này tôi cũng sẽ bất lực. Cô có bú tôi cũng không biết ơn. Cô dám bú. Tôi sẽ lật mặt.”
“A Anh à! Mày đúng là diệu kế! Giống hệt như những gì mày nói! Hehe…”
“Đúng vậy! Hai tình địch lại có thể nghĩ cho nhau! Thật là kỳ tích! Ai nói kỳ tích chỉ có thần mới tạo ra! Các người xem. Chúng ta không phải đã ghép hai kẻ thù lại với nhau sao? Haha…”
Tôi nghe những cuộc đối thoại này. Vừa vui vừa lo! Vui đương nhiên là có thể được thơm lây Jack. Nhưng Jack không thực sự tự nguyện. Hương vị có chút kém. Nhưng vấn đề quan trọng hơn là. Tôi sướng xong cú chót này. Cuộc đời tôi cũng xong rồi!
Gây ồn ào lâu như vậy mà không có ai đến quản. Chỉ có hai khả năng. Một là ngoài cửa có một đám đông người của bọn họ. Hai là phòng này cách âm quá tốt. Ngay cả khi bắn pháo hoa lớn bên ngoài cũng không nghe thấy gì. Và hiện tại, khả năng thứ hai lớn hơn. Đây là điều tôi sợ nhất.
Nếu có người nghe thấy tiếng ồn ào. Lén đi gọi bảo vệ hay thậm chí là cảnh sát. Thì còn có hy vọng. Nếu âm thanh không thể truyền ra ngoài. Thì tôi nghĩ. Tôi có lẽ trong vòng nửa tiếng nữa sẽ phải nói tạm biệt với dương vật của mình.
“Các người không phải là người!” Tôi nói rất lớn.
“Hehe, tao sắp chết rồi… sắp không phải là người nữa… không sợ mày mắng.” “Mày cũng không cần la lớn. …Phòng này của tao… là phòng bệnh hạng nhất có cách âm… Mày có la rách cổ… cũng không có ai đến cứu mày đâu. Hehe…”
“Làm đi! Làm đi!” “Nhanh lên!” “Lên đi!” “Cưỡi lên đi!”
Mấy thằng đàn em thỉnh thoảng đưa tay trêu chọc Jack. Miệng không ngừng la hét. Bắt Jack và tôi biểu diễn sex trực tiếp trước mặt chúng. “Mày mà không biểu diễn. …Tao sẽ gọi mấy thằng đệ của tao… lên trước!… Tao… không còn nhiều… thời gian…”
Bên cạnh mấy thằng háo sắc la hét. Từng đứa một xin được lên trước.
“Đúng vậy! Có phải mày chê nó nhỏ không? Lại đây. Cái thằng lớn của anh lớn hơn nó. Đổi anh đi!”
“Hay là mày thích làm với nhiều người một lúc? Để anh gọi một nghìn người đến cho mày!” “…”
“Tránh ra!” Jack hất tay của mấy thằng háo sắc đang thò ra lợi dụng cô. Bò lên chiếc giường tôi đang bị trói.
Vẻ mặt của Jack cực kỳ phức tạp. Sỉ nhục, tức giận, sợ hãi, lo lắng. Và một vài cảm xúc không thể nói ra. Tất cả đều truyền đến qua ánh mắt cô ấy nhìn tôi.
Jack cúi đầu. Dùng miệng ngậm lấy dương vật của tôi. Nuốt ra nuốt vào. Hạ thể của tôi lập tức truyền đến một cảm giác khoái cảm cực kỳ mạnh mẽ. Đây có thể là lần cuối cùng trong đời tôi! Trong lòng tôi đan xen giữa sợ hãi và khoái cảm. Dường như càng làm tăng thêm sự kích thích mà cô ấy mang lại.
“Jack!” “Em… xin lỗi… em…” Tôi nói xin lỗi vì không biết nên nói gì. Tôi lại trở thành công cụ để Hắc Long sỉ nhục cô ấy.
“Hehe… có ngon không?” Hắc Long hỏi.
“Các người nhìn xem… một người phụ nữ đồng tính kìa… bắt cô ấy liếm dương vật… haha… mày cười cho tao!”
“Mày!” Jack vẻ mặt tức giận.
“Tao sao?” Hắc Long nói. “Không cười à? Vậy… chắc chắn là không sướng rồi! …Thằng ranh con… mày liếm nó đi… Liếm đến khi nó cười…”
Mấy thằng đàn em bên cạnh cầm dao vung vẩy bên cạnh tôi và Jack. Chúng làm đủ trò. Vừa lợi dụng cô ấy vừa ép Jack ngồi lên mặt tôi. Lỗ lồn của cô ấy cọ xát vào miệng và mũi của tôi.
Tôi cố gắng xoay đầu để tránh. Nhưng, trong tư thế đó. Hành động của tôi chỉ trở thành một kiểu hành vi kích thích Jack khác.
“Haha… các người nhìn xem!… Chúng tao bắt một người đồng tính… cô ta đang bú cặc của người đàn ông mà cô ấy ghét nhất… Cái lồn ở dưới lại bị người đàn ông mà cô ấy ghét nhất liếm… Thật là thú vị… Haha…” Hắc Long nói với vẻ mặt nửa chết nửa sống.
“Mày! Dùng lưỡi liếm!… Đừng giả bộ… Liếm…”
Một con dao vung vẩy trước mắt tôi. Tôi không dám giả vờ nữa. Chỉ có thể thực sự thè lưỡi ra liếm.
“Ừm…” Hạ thể của Jack co lại một cái. Hai bờ môi mọng đó trượt qua đầu lưỡi của tôi. Sau đó lại bị đẩy ngược xuống. Lưỡi tôi đờ đẫn thè ra. Vừa bị đẩy xuống như vậy. Lại chui vào lỗ lồn của Jack. Tôi vội vàng rụt lưỡi lại.
“Hehe… các người nhìn xem. Thằng ranh này… sắp chết đến nơi rồi… còn liếm giỏi như vậy… Háo sắc như vậy… Haha…”
“Thằng ranh con, mày liếm nhanh lên cho tao!”
Tôi không còn cách nào khác. Mạng sống là quan trọng. Đã bắt đầu rồi. Thì cũng không ngại làm thêm vài cái nữa. Lúc này chỉ còn có thể thực sự hy vọng có người đến cứu chúng tôi.
Tôi làm theo lời. Thè lưỡi ra. Liếm nhanh qua lại giữa “hạt đậu” và “cánh hoa” của Jack. Một mùi tanh nồng nặc. Lẫn chút vị mặn. Kích thích vị giác của tôi.
“Ê! Mày cũng đừng lười… Đây là cú chót trong đời nó… Mày không muốn nó… sướng được cú chót này sao… Bú mạnh vào…”
Jack chỉ hơi tăng tốc độ một chút. Dương vật của tôi ra vào trong miệng cô ấy. Đầy nước bọt của cô ấy.
“Cố lên! Cố lên!” “Liếm đi! Liếm mạnh vào!” “Bú mạnh vào! Có ngon không?”
Những lời nói dâm tục, thô tục bên cạnh. Đương nhiên là vô số. Không hay một chút nào.
“Hù hù…” Hắc Long nhìn đến thở dốc. “Mày… cưỡi lên… cưỡi lên… nhanh lên…”
Ông ta có lẽ không chịu nổi nữa. Ra lệnh cho Jack cưỡi lên tôi. Những người bên cạnh đương nhiên lợi dụng cơ hội giả vờ giúp đỡ để Lợi dụng.
“Jack!” Tôi lắc đầu nhìn cô ấy.
Jack cũng nhìn tôi. Rồi khẽ lắc đầu. Lật người. Vắt qua bụng dưới của tôi. Tay đỡ dương vật của tôi. Trên đó dính đầy nước bọt của cô ấy.
Chỉ thấy cô ấy cắn răng. Nhắm mắt lại. Ngồi xuống!
“Vào rồi! Vào rồi!” Mấy thằng háo sắc bên cạnh la hét.
Rất chặt, rất chặt! Chặt ngoài dự đoán! Khiến dương vật của tôi đau nhói. Điều này đương nhiên là vì chỉ dựa vào nước bọt mà cô ấy để lại trên dương vật vẫn không đủ để bôi trơn. Dương vật chỉ vào được một nửa.
“Ngồi xuống hết!” Thằng đồng tính chết tiệt bên cạnh đi đến. Ấn vai cô ấy xuống.
“A!” Jack hét lên một tiếng đau đớn.
“Ối!” Tôi cũng chẳng tốt hơn. Thiếu bôi trơn. Dương vật của tôi cũng có cảm giác sắp bị lột da.
“di chuyển đi! Di chuyển đi!”
Jack cố gắng nhấc lên một chút. Mặt đã đổ mồ hôi lạnh vì đau.
“A! Chảy máu rồi!” “Ối! Cô ấy còn trinh kìa!”
“A! Tiếc quá. Đời này tao chưa từng chơi gái trinh. Biết vậy vừa nãy chúng ta lên trước rồi!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Thật là hời cho thằng ranh này!”
“Không sao đâu! Lát nữa đến lượt chúng ta. Trong vòng 24 tiếng chúng ta cũng được coi là lần đầu.”
“Ồ, vậy là sao?”
“Ngu quá. Gọi là phong bì ngày đầu!”
“Phong bì ngày đầu? Là gì vậy?”
“Đồ ngốc, mày chưa từng sưu tập tem sao?”
“Chưa”
“Thì… thì là phong bì ngày đầu!”
“Khốn kiếp! Mày cũng không biết. Giả vờ cái gì!” “…”
Những người bên cạnh “xì xào bàn tán”. Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Jack. Jack khóc rồi!
Jack, người vừa nãy còn có thể cãi nhau với đại ca Hắc Long. Khóc rồi!
Jack phát hiện tôi đang nhìn cô ấy. Cô ấy lén lau nước mắt. Khẽ lắc đầu. Rồi cố nặn ra một nụ cười với tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã thất bại. Sau đó, nước mắt trào ra. Từng giọt từng giọt rơi xuống ngực tôi.
Nếu tôi không bị trói. Tôi nhất định sẽ đẩy cô ấy ra. Làm như vậy thật quá tổn thương người khác!
Thật là một lũ cặn bã!
Jack tiếp tục hành động khó khăn của cô ấy. Chậm rãi ngồi xuống rồi lại đứng lên. Sự tiếp xúc khô khốc càng làm tăng thêm nỗi đau của cô ấy.
“Chậm… chậm thôi…” Tôi không biết nên nói gì. Chỉ đành bảo cô ấy chậm lại. Hy vọng cô ấy không đau như vậy.
“Ừm… không sao…” Jack nói.
“Hehe… ngay cả cơ thể trinh nữ… cũng cho tình địch… Haha… thật thú vị…” Hắc Long vui vẻ nói.
Không biết là vì máu hay là Jack cũng có chất bôi trơn. Dù sao thì dương vật của tôi ra vào trong cơ thể Jack dần trở nên trơn tru. Vì vậy dương vật không còn cảm giác đau rát như vừa nãy nữa. Mà ngược lại lại có cảm giác khoái cảm.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tội lỗi. Cảm thấy vô cùng có lỗi với Jack. Khoái cảm của tôi lại được xây dựng trên nỗi đau của cô ấy. Cũng cảm thấy có lỗi với Dương Anh. Tôi đã làm tổn thương một người rất quan trọng với cô ấy. Mặc dù tôi bị ép buộc. Không còn cách nào khác. Nhưng, sự tổn thương là có thật.
Và, càng có lỗi với Xuka. Cô ấy vẫn đang hồi phục trong phòng bệnh. Tôi vừa mới xác nhận tâm tư của nhau. Nhưng bây giờ tôi lại ở đây. Lên giường với một người phụ nữ khác. Thậm chí không phải là Dương Anh mà cô ấy đã biết. Nếu để Xuka biết được. Thì tôi lại làm tổn thương thêm một người phụ nữ nữa.
Mặc dù trong lòng tôi không ngừng dâng lên cảm giác tội lỗi mạnh mẽ. Nhưng, khoái cảm từ dương vật lại nhanh chóng vượt qua cảm giác tội lỗi. Nỗi buồn lớn nhất của đàn ông là. Bạn vĩnh viễn không thể kiểm soát dương vật khi nào nên cương và khi nào nên xuất tinh. Dương vật vĩnh viễn vĩ đại hơn cả. Dương vật muốn cương thì cương. Muốn ngủ thì ngủ. Muốn phun sữa thì dù bạn có nín đến đâu. Cũng không thể ngăn cản nó. Nó cứ thế mà bắn!
“A! Nó bắn rồi sao?” thằng đàn em bên cạnh nói.
“A! Đúng rồi! Mày xem chất lỏng màu trắng kia chảy ra nhiều như vậy. Nhất định là bắn rồi.”
“A, thật là yếu. Mới mấy cái đã bắn rồi.”
“Đúng vậy! Đúng là súng nhanh.” “…”
Một đống lời chế giễu, tục tĩu. Không ngừng vang vọng bên tai. Nhưng tôi không nghe thấy gì. Tôi chỉ nhìn Jack. Khẽ nói: “Xin lỗi. Anh… không kìm được… thật sự xin lỗi…”
Jack lắc đầu. Ngược lại mỉm cười. Đứng dậy. Tôi nhìn thấy chất lỏng màu trắng lẫn vài vệt máu đỏ tươi. Chảy dọc theo đùi cô ấy.
Jack khó khăn xuống giường. Cũng không lau chỗ đó và đùi bị lem luốc. Đứng đó vô hồn.
“Haha… sướng thật! Hehe… Trò diễn sống mà tao từng xem… Lần này sướng nhất…”
Bốp! Rầm! Cửa phòng bệnh bị đá mạnh.
“Dương Anh!” Tôi kinh ngạc kêu lên.
Đúng vậy. Dương Anh xuất hiện ở cửa. Một người phụ nữ mà tôi vừa hy vọng cô ấy đến cứu chúng tôi. Lại vừa hy vọng cô ấy không nhìn thấy cảnh tượng này. Cô ấy đứng ở cửa. Bên cạnh dẫn theo vài người. Mỗi người cầm một khẩu súng. Chĩa vào trong phòng bệnh.
“Jack!” Dương Anh khẽ gọi vào tai Jack. “Xin lỗi. Em… đến muộn rồi…”
“Haiz~~” Jack im lặng. Lẳng lặng mặc quần áo. Ngoảnh đầu lại phất tay. Rời khỏi phòng bệnh này.
