Công Tác
Chương 16 : Đêm Đó, Lần Đầu Tiên Trong Đời Tôi Bị Mất Ngủ
Chương 15:
Đêm đó, lần đầu tiên trong đời tôi bị mất ngủ.
Tại sao Xuka lại từ chối tôi vào phút cuối? Xuka có thích tôi không? Tôi đã làm sai điều gì sao? Tôi có thích Xuka không? Tôi thích Dương Anh hay Xuka nhiều hơn? Dương Anh rốt cuộc đang nghĩ gì? Dương Anh có thích tôi không? Hay tôi chỉ là một khách qua đường trong trò chơi của cô ấy? Xuka có thích Dương Anh không? Cô ấy có phải vì Dương Anh mà từ chối tôi không? …
Vô số câu hỏi tôi đều không có câu trả lời. Đây có phải là tình yêu không? Tình yêu lại phiền phức như vậy sao? Tôi chỉ có nhiều nghi vấn hơn.
Bình minh ló dạng, một ngày mới lại đến. Nhưng một núi nghi vấn trong đầu tôi vẫn không tan đi. Lại không tìm được câu trả lời. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bài học vẫn phải đến, luận văn vẫn phải viết. Tôi không thể không đội cái đầu mơ màng, thức dậy tiếp tục cuộc sống.
Đánh răng rửa mặt vẫn còn mơ màng. Bước ra phòng khách, trên bàn trà có một tấm thiệp nổi bật. Nét chữ thanh tú viết:
Nobita:
Em về nhà vài ngày.
Xuka
Chuyện gì vậy? Không phải vừa mới xuống sao, sao lại quay về rồi. Có phải vì chuyện tối qua không? Tôi không khỏi lại bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã làm sai chuyện gì không. Đứng ngẩn ngơ bên bàn trà.
Dududu điện thoại di động của tôi reo lên.
“Alo~”
“Alo! Nobita, sao cậu còn chưa đến, sắp họp rồi!” Là Chí Minh gọi tôi đi họp. Sáng sớm thức dậy đầu óc mơ màng. Thời gian sắp không kịp rồi mà vẫn chưa nhận ra.
“Ồ, được rồi, tôi đến ngay.” Tôi vội vàng tỉnh lại, nhanh chóng ra ngoài đi họp.
Vừa mới họp xong, bị giáo sư đâm chém tả tơi. Than phiền đủ thứ. Đòi hỏi đủ kiểu. Điều đáng ghét là, bản thân ông ta cũng không nói ra nên làm thế nào cho tốt. Căn bản là nói nhảm. Thà không nói còn hơn. Ít nhất tâm trạng tôi còn tốt hơn một chút. Dù sao ông ta cũng không nói ra được một phương pháp nào. Chỉ biết mở miệng ra mắng người mà thôi.
Than vãn cũng vô ích. Vì tôi muốn có bằng. Tôi muốn tốt nghiệp. Nên chỉ có thể nuốt nước bọt, nuốt hết những lời đó. Lần sau họp thì chuẩn bị nhiều hơn một chút. Nếu không thì chỉ có thể thắp hương bái lạy. Hy vọng giáo sư có thể trong lúc ngủ ở nhà, mơ một giấc mơ rồi đột nhiên thông suốt.
“Anh Hùng, gần đây sao vậy?” Chí Minh nói. “Sao trông có vẻ mất hồn mất vía vậy?”
“Không có gì.” Tôi nói.
“Không có gì sao? Gần đây anh không phải ôm trái ôm phải, hưởng phúc tề nhân à?” Chí Minh ra vẻ đầy đặn. “Không lẽ cọc sắt mài thành kim thêu, không chịu nổi sự cày cuốc ngày đêm của anh, đình công phản đối rồi sao!”
“Đi chết đi! Mày mới liệt dương!” Tôi cười mắng. “Đồ dâm tặc. Liệt dương cũng là mày trước. Tao nào dám so với mày.” Mọi người đều biết anh ta và cô vợ tương lai của anh ta, Hoa Hoa, đã sống chung với nhau từ lâu rồi.
“A~~ không giống. Tao chỉ có một. Mày một lần hai người. Không cùng đẳng cấp.”
“Đi chết đi. Bây giờ tao một người cũng không có. Lấy đâu ra hai người.”
“Hả? Sao lại vậy? Tao còn đang định bái sư mày. Học hỏi mày đây. Hôm trước tao còn đặc biệt thuê vài bộ phim cũ như Best Loser, The Diaries Of A Grown-Up. Những bộ phim chuyên dạy người ta cách bắt cá hai tay. Tự học trước. Đã định nghiên cứu xong thì bái sư mày rồi.”
“Mày… Mày “bại thận” (suy thận)! Bái sư cái đầu mày!” Tôi bực bội nói. “Hai người. Một người đã chạy về nhà mấy ngày rồi. Cũng không biết có còn quay lại không. Người còn lại căn bản là bốc hơi, không tin tức, không tung tích.”
Kể từ khi Dương Anh và Xuka lần lượt rời đi. Đến hôm nay đã ba ngày rồi. Ba ngày nay, ngày nào cũng họp. Bị giáo sư chửi rất thảm. Tích đầy một bụng tức giận không có chỗ xả. Lại còn dám chọc tôi.
“Ối giời ơi~~ giận quá vậy. Quả nhiên là mấy ngày không xuất hàng.” Chí Minh lại trông như heo vậy
“Có muốn tao giúp mày tìm một bạn tình tạm thời không?” Chí Minh nói. Quả nhiên chó nói không ra ngà voi.
“Tao biết rồi. Đã có kinh nghiệm rồi thì nhất định sẽ có nhu cầu. Tao giúp mày. Đừng nhịn mà phát bệnh.” Chí Minh tiếp tục nói. “Nói thật nhé. Có vài cô gái ngoại trường tao quen. Họ rất thoáng. Tao có nhắc đến mày với họ. Họ đều rất có hứng thú đấy!”
“Mày làm ơn đi. Không phải ai cũng háo sắc như mày đâu.”
“A~~ đừng lừa tao. Đàn ông nào mà không háo sắc. Chỉ là có cơ hội hay không thôi!”
“Lần trước đi Cấn Đình không sắp xếp tốt cho mày. Tao vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với mày. Nhưng lần đó mày lại rất lợi hại. Tự tìm được một Dương Anh quay về. Nhưng tao vẫn luôn cảm thấy nợ mày một lần. Tao vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trả ơn. Chỉ là dạo này mày ôm trái ôm phải. Tao căn bản không có cơ hội trả món nợ này.”
“Nói thật nhé. Tao có thể sắp xếp cho mày 3P đấy! Giống như thói quen của mày bây giờ! Tao biết không có hai người một lúc thì mày rất khó thỏa mãn. Nếu hai người vẫn chưa đủ, ba người tao cũng giúp mày tìm cách!” Nói xong còn vỗ ngực bảo đảm.
“Mày đủ rồi đó. Tao đâu có nói cần mày giúp. Còn 3P nữa chứ. Mày có nghĩ đến không. Nếu tao nói muốn Hoa Hoa nhà mày thì mày làm sao?”
Nói thật, Hoa Hoa nhà anh ta thật sự là sự kết hợp giữa khuôn mặt thiên thần và thân hình ma quỷ. Nếu không phải Chí Minh cũng có tuyệt chiêu. Thì tôi nghĩ đã sớm bị người ta cưa đổ rồi. Nhớ lại năm đó còn chưa mất zin. Nhìn thấy Chí Minh dẫn Hoa Hoa ra vào phòng thí nghiệm. Cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Chỉ là bây giờ khác rồi. Tầm nhìn và khẩu vị đã khác. Bây giờ tôi chỉ thuần túy ngưỡng mộ. Nhìn cô ấy với góc độ của một người ngưỡng mộ gái đẹp.
“Ê… nói thật với mày nhé. Hoa Hoa nhà tao có đề nghị muốn chơi 3P. Tao vẫn luôn không tìm được người thích hợp. Quan trọng nhất là phải là người tao tin tưởng. Bây giờ nếu mày thực sự có ý, thật ra tao sẵn lòng…”
Mặc dù bình thường khi nói đùa sẽ nói: “Không nên đùa với vợ của bạn. Nhưng thỉnh thoảng cưỡi thì không sao.” Nhưng đó cũng chỉ là lời nói đùa. Chưa từng có ai coi là thật. Nhưng bây giờ…
“Hú~ dừng lại! Dừng lại! Chịu hết nổi mày rồi. Tao phải về nhà rửa tai.”
“A, được rồi. Nếu mày đổi ý. Mày biết tìm tao ở đâu rồi.” Nói xong còn ra vẻ tôi nhất định sẽ tìm anh ta. Thật sự đủ rồi. Đúng là một kẻ phóng khoáng chính hiệu. Ngay cả tôi cũng không tha.
Tôi phất tay. Lười nói thêm. Nhanh chóng chạy trốn khỏi phạm vi nước bọt của anh ta.
Đã ba ngày rồi! Ba ngày nay, Dương Anh và Xuka đều không có tin tức gì. Không biết hai người phụ nữ đó đang làm gì. Tôi thật sự hoàn toàn không hiểu nổi.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã nhiều lần muốn gọi điện tìm họ. Nhưng tôi nên tìm với tư cách gì? Dương Anh trước khi rời đi còn chất vấn tôi về sự lựa chọn giữa Dương Anh và Xuka. Tôi không có câu trả lời. Không biết phải đối mặt như thế nào. Còn Xuka thì sao? Đương nhiên có thể gọi điện hỏi. Nhưng tôi cũng không chắc liệu tôi có được coi là bạn trai trong lòng cô ấy không. Đặc biệt là ngày đó cô ấy từ chối tôi. Càng khiến tôi do dự. Vì vậy, ba ngày này tôi đều không chủ động tìm ai. Vì vậy mới ôm một bụng tức giận. Chứa một bụng nghi vấn. Và đầy rẫy lo lắng.
Tôi lo cho Xuka. Vì không biết tôi đã làm sai điều gì. Hay đã nói sai điều gì. Khiến cô ấy phải rời đi lâu như vậy. Không gặp tôi. Lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển. Tôi thực sự không thể hiểu được.
Cũng lo cho Dương Anh. Không biết cô ấy về nhà là vì xảy ra chuyện gì. Chồng cô ấy có biết chuyện gì không. Rồi làm hại cô ấy. Hoặc thậm chí làm hại tôi.
Bây giờ tôi mới biết. Khi còn đi học. Tốt nhất là ít yêu đương! Đặc biệt là gặp phải mối quan hệ phức tạp như tôi. Thì thật sự sẽ lấy mạng người! Ăn không ngon ngủ không yên. Trở thành biếng ăn thì chưa đến nỗi. Dù sao con người cũng có bản năng sinh tồn. Tuyệt đối sẽ không để mình chết đói, chết khát. Nhưng ăn uống không có vị thì đúng là như vậy. Vài ngày nay, tôi đã bị Chí Minh nói thảm hại như vậy. Không cần soi gương cũng biết xấu xí đến mức nào rồi.
Nhưng cái lấy mạng người mà tôi nói không phải cái này. Cái tôi nói là lên giường với vợ của người ta. Đặc biệt lại là vợ của đại ca xã hội đen. Chuyện này không khác gì đốt đèn lồng trong nhà xí – tìm chết (chết tiệt).
Dududu điện thoại di động của tôi mấy ngày nay không reo rồi. Không lẽ Chí Minh không từ bỏ lại đến rủ rê tôi sao.
Alo! Anh Hùng à?
“A! Mẹ?” Hóa ra là mẹ tôi.
“Mẹ, con có uống bột tăng lực mẹ gửi rồi!” Tôi nói.
A Hùng à! Con mau quay về một chuyến. Xuka xảy ra chuyện rồi.
“Hả?! Xảy ra chuyện? Chuyện gì vậy?”
A, con bé lại uống thuốc ngủ tự tử rồi.
“Cái gì! Sao lại như vậy?”
Mẹ cũng không biết. Dù sao con mau quay về một chuyến. Mẹ nó nói, khi con bé hôn mê, miệng luôn gọi tên con. Nếu con không về, mẹ sẽ gọi bố con đến áp giải con lên. Nếu không thì mẹ thấy bố nó có thể sẽ cầm dao đến chém con đấy.
“Vậy bây giờ em ấy sao rồi?” Tôi gấp gáp hỏi.
Nghe nói con bé tỉnh rồi. Vừa nãy mẹ nó gọi điện nói với mẹ, mẹ mới biết. Nghe nói nếu không phải Xuka luôn không cho hai ông bà tìm con. Bố nó đã sớm xuống tóm con về rồi. Nhưng mẹ nói con thế nào cũng nên về thăm con bé. Người ta vì con mà tự tử…
“Ồ, được rồi, con về ngay.” Nghe mẹ kể xong. An tâm hơn một chút. Xuka tự tử. May mà cứu được. Thật may mắn. Nếu cô ấy thật sự cứ thế mà chết. Thì tôi làm sao đối mặt với cô ấy.
Phải nhanh lên nhé.
“Được rồi. Bye bye.”
Muốn đi cũng phải sắp xếp một chút. Trước tiên gọi điện cho Chí Minh nhờ anh ta xin nghỉ giúp.
“Alo, tao Nobita đây.”
Oa! A ùng, quả nhiên mày gọi điện đến! Tao nói với mày nhé. Chúng ta có thể chơi 4P đấy! Vợ tao nói có thể giúp tao gọi thêm một em nữ sinh. Tao đang định gọi điện nói cho mày. Chúng ta cùng nhau…
“Dừng! Dừng! Dừng! Tao không phải muốn nói chuyện này với mày!”
Ồ, vậy mày gọi điện cho tao làm gì? Người này thật kỳ lạ. Bộ tôi không thể gọi điện cho anh ta à?
“Tao có việc gấp phải về nhà vài ngày. Mày lo giúp tao. Chỗ nào cần ký tên thì ký giúp. Giáo sư tìm tao thì cứ nói tao bị bệnh.”
Ồ, được rồi. Nói xong thì cúp máy. Đúng là trai dâm kỳ lạ.
Tôi không nghĩ nhiều. Vội vàng quay về lấy hành lý đơn giản. Bắt chuyến tàu sớm nhất. Lập tức chạy về nhà.
Đây là chuyện gì vậy? Xuka tự tử?! Lại còn luôn gọi tên tôi.
Tôi ngồi trên tàu không ngừng suy nghĩ. Xuka tự tử! Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Có phải vì mối quan hệ của tôi và Dương Anh không? Có phải vì cô ấy không thể chịu được việc tôi và Dương Anh qua lại không? Vì vậy tối đó cô ấy mới từ chối tôi. Nhưng bản thân cô ấy lại qua lại với Dương Anh đến mức lên giường. Nhưng nếu không phải vì chuyện này. Vậy thì là vì chuyện gì? Nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân nào khác.
Lần diễn kịch trong phòng khách đó của tôi và Dương Anh. Xuka nhất định đã biết rõ. Ngày đó chơi AOE cứ tưởng đã thắng Dương Anh. Kết quả không ngờ người đến lại là Xuka. Vậy mối quan hệ của tôi và Dương Anh lại càng rõ ràng hơn. Nếu Xuka thích tôi. Thì đó sẽ là một sự kích thích lớn đến mức nào! Haiz, sao tôi lại còn có thể nghi ngờ chứ! Xuka đương nhiên thích tôi. Nếu không ngày đó đã không đến tìm tôi. Rồi xảy ra cảnh tượng gần như 3P kia.
Là tôi có lỗi với cô ấy! Đúng vậy. Mặc dù tôi và Dương Anh thân mật trước. Xuka xen vào sau. Nhưng nếu không phải vì bản tính háo sắc xấu xa của tôi. Lôi kéo người ta một cách bừa bãi. Thì làm sao có mối quan hệ sâu hơn xảy ra. Tôi chỉ lo cho mình, mơ giấc mơ hưởng phúc tề nhân. Căn bản đã quên rằng việc tôi làm sẽ tổn thương người khác đến mức nào.
Đúng vậy! Tổn thương người khác! Dương Anh rời đi không biết thế nào. Xuka lại đã tự tử rồi. Tôi thật tệ!
Tôi lật qua lật lại, tưởng tượng lung tung trên suốt quãng đường. Tự trách bản thân không ngừng.
Về đến nhà. Hành lý vứt một cái. Tôi lập tức bị áp giải đến bệnh viện.
Nói bị áp giải đến thật sự không quá lời. Bố của Xuka không biết đã đợi ở nhà tôi bao lâu rồi. Dù sao thì tôi vừa bước vào cửa, ông ấy đã vội vã túm lấy tôi, lôi tôi lên xe của ông ấy. Trên đường đi, ông ấy mặt tái mét, không nói một lời. Lái thẳng đến bệnh viện. Rồi nắm tay tôi, sợ tôi bỏ chạy. Kéo tôi đến cửa phòng bệnh của Xuka.
“Cậu và Xuka rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Tôi có ngu ngốc đến đâu cũng phải biết. Bố cô ấy thực ra muốn chất vấn tôi. Tại sao Xuka lại vì tôi mà tự tử! Nếu không phải vì hai gia đình còn gần hai mươi năm tình bạn. Có lẽ vừa nhìn thấy tôi đã đánh tôi rồi. Cũng không phải trên đường đi không nổi giận. Đến cửa mới hỏi câu tế nhị như vậy. Nhưng vẻ mặt của ông ấy cũng đủ đáng sợ. Quen biết nhiều năm như vậy. Chưa bao giờ thấy ông ấy lạnh lùng như vậy.
“Cháu cũng không biết.” Tôi thật sự không biết. “Em ấy hôm trước đột nhiên để lại một tấm thiệp nói có việc rồi chạy về nhà. Cháu cũng không biết em ấy làm sao.”
“Cậu không biết!” Có thể thấy cơn giận của ông ấy dường như đã bốc lên. “Cậu không biết thì ai biết!”
“Con bé sắp chết rồi còn gọi tên cậu. Cậu lại nói không biết.” Ông ấy mặc dù hạ thấp giọng. Nhưng vẫn đầy không khí đe dọa. Ông ấy nắm chặt tay lại. Một luồng sát khí xông thẳng đến. “Con bé mặc dù nói không liên quan đến cậu. Nhưng khi hôn mê vẫn luôn gọi… gọi tên cậu. Sao có thể không liên quan đến cậu. Cậu nói thật đi. Cậu có bắt nạt con bé không?”
“Không… không có! Cháu làm sao có thể bắt nạt em ấy. Không có đâu!” Tôi có thể nói gì? Tôi nói một cách chột dạ. Tôi trên đường đi hồi tưởng lại những chuyện của tôi và cô ấy. Tôi thật sự không thể lớn tiếng nói rằng tôi không bắt nạt cô ấy. Nhưng tôi nào dám thừa nhận!
“Cháu có thể vào thăm em ấy trước không?” Tránh một chút. Bất kể thế nào cũng phải gặp Xuka rồi nói.
“Hừm… cậu vào trong nói chuyện cẩn thận cho tôi.” Ông ấy tức giận nói.
Tôi đương nhiên biết phải cẩn thận. Nói chuyện với một người vừa tự tử xong. Không cẩn thận. Lỡ cô ấy lại gây chuyện. Chỉ sợ lát nữa tôi có thể được đưa thẳng vào phòng cấp cứu rồi.
Nhưng đánh người lúc này. Chắc sẽ không chết đâu. Chỉ sợ thiếu một cánh tay, gãy một chân. Thì không tốt. Sợ nhất là không chỉ đơn giản là đánh gãy tay chân. Lỡ cắt tôi rồi ném vào bồn cầu xả đi. Thì không cứu được nữa. Chỉ có thể đi làm hòa thượng.
Haiz~~ đến lúc này rồi còn nghĩ lung tung!
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi vào. Căn phòng bệnh màu trắng. Chỉ có một chiếc giường. Tấm rèm màu kem che ở phía gần cửa. Vì vậy vẫn chưa nhìn thấy người. Bên trong nhà vệ sinh truyền đến một chút tiếng giống như đang rửa cái gì đó.
“Mẹ, con nói với mẹ. Mẹ thật sự phải bảo bố đừng đi tìm Nobita mà! Gần đây anh ấy phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Bố đi tìm anh ấy sẽ làm phiền đến anh ấy! Nếu hại anh ấy không tốt nghiệp được thì thảm rồi.” Là Xuka đang nói trên giường bệnh.
“Được rồi! Được rồi! Mẹ sẽ nói với bố con.” Giọng mẹ cô ấy truyền ra từ trong nhà vệ sinh.
“Hai người cũng thật là. Tìm Nobita đến làm gì.” Xuka lại nói.
“Gọi nó đến thăm con cũng đâu phải chuyện xấu.” Mẹ Xuka nói.
“Nhưng dạo này anh ấy rất bận. Tốt nhất là đừng để anh ấy biết.”
Nghe thấy Xuka nói chuyện. Tôi yên tâm hơn nhiều. Giọng cô ấy nghe có vẻ đã rất có tinh thần rồi. Và nội dung cô ấy nói lại càng khiến tôi đau lòng. Cô ấy tự tử. Tỉnh lại vẫn luôn nghĩ cho tôi. Trước đây, mặc dù tôi mơ hồ hiểu tình cảm của Xuka dành cho tôi. Tuy nhiên, dù thế nào cũng không xúc động sâu sắc như bây giờ.
“Xuka.” Tôi đi vòng qua tấm rèm. Thò đầu ra, khẽ gọi một tiếng.
Tôi nghe thấy và nhìn thấy Xuka hít một hơi thật sâu. Mắt cô ấy trợn tròn, trông giống như nhìn thấy ma vậy. Đương nhiên, một phần nguyên nhân là vì sắc mặt cô ấy cực kỳ tái nhợt. Nhìn tự nhiên có chút đáng sợ. Tuyệt đối không phải vì vẻ ngoài của tôi. Điểm này tuyệt đối đừng hiểu lầm.
“Nobita?” Cô ấy khẽ nghi vấn nói. “Anh… sao lại đến?”
“Anh đến thăm em!”
“Nobita?” Phía sau tôi vang lên giọng của mẹ cô ấy.
“Bác gái.” Tôi lễ phép gọi một tiếng.
“Cậu đến rồi. Đến là tốt. Hai đứa nói chuyện đi. Nói chuyện đi.” Nói xong thì đặt quả táo vừa rửa xong xuống rồi đi ra ngoài.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Tôi dường như đang diễn một bộ phim truyền hình. Mà lại là loại phim nhảm nhí. Không kìm được, tôi phát ra một tiếng chậc từ mũi. Không ngờ cùng lúc đó, Xuka đang nằm trên giường cũng phát ra âm thanh tương tự như tôi.
“Hehe…” Hai người nhìn nhau cười.
“Haha, anh chắc chắn là bị bố em tóm đến đây.” Xuka cười nói.
“Ừm… không phải.” Tôi nói.
“Hả? Vậy sao anh lại…”
“Anh bị người của Cục An ninh Quốc gia cùng với FBI và KGB, từ trường còng tay, cùm chân đưa đến đây.”
“Hừm, mồm mép, em sẽ nói với bố em, nói anh nói xấu bố em.”
“A, không dám, không dám. Em đừng hại anh.”
“Ai bảo anh nói khoa trương như vậy.”
“Ồ, cũng tạm được. Thật ra chỉ thiếu còng tay, cùm chân, cũng không có FBI, KGB mà thôi.”
“Hừm hừm, một câu nói có hơn 90% là giả. Vậy mà còn không gọi là khoa trương sao.”
“Ừm… cũng đúng. Nhưng, nói đùa một chút không cần nghiêm túc vậy chứ.”
“Hehe, anh thật tốt. Đến đây lại chọc em vui.” Xuka nói. “Thật sự xin lỗi. Hại anh phải vội vàng từ trường quay về. Nhất định rất mệt phải không. Ở đây có ghế. Anh ngồi đi.”
“Không mệt. Nhìn thấy em còn châm chọc anh. Tất cả đều đáng giá.” Tôi ngồi xuống bên giường cô ấy.
“Ừm, thật sự xin lỗi!”
“Đừng nói xin lỗi. Là anh xin lỗi em.”
“Ừm?”
“Nghe bố em nói. Khi hôn mê, em luôn gọi tên anh.” Tôi có chút chột dạ nói.
“A! Không phải vậy chứ! Em cũng không biết. Như vậy… như vậy… họ nhất định là hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?”
“Đúng vậy! Họ nhất định hiểu lầm em vì anh mà tự tử!” Xuka kích động nói. “Chẳng trách, chẳng trách bố cứ nhất định muốn đi tìm anh. Hóa ra… hóa ra…”
“A! Em nói là, em không phải vì anh mà tự tử?” Tôi cũng bị sự thật bất ngờ này làm cho giật mình.
“Đương nhiên không phải rồi! Em vì sao lại vì anh mà tự tử? Ừm… xin lỗi. Em không có ý đó. Em là nói… Aiz, dù sao thì không phải vì anh mà tự tử.”
Xuka nói lung tung. Tôi không hiểu lắm. Nhưng ít nhất tôi chắc chắn là mình không có trách nhiệm. Vì vậy tâm trạng thoải mái hơn.
“Hahaha… thật sự là hiểu lầm lớn. Anh còn tưởng… hehe…”
“Anh còn cười!” Xuka nói. “Anh cười em sao.”
“Không, không phải. Anh không cười em. Anh cười vì anh thở phào nhẹ nhõm.”
“Chẳng lẽ ngay cả anh cũng tưởng… Aiz…” Xuka chui vào trong chăn. Đương nhiên là vì xấu hổ.
“Hehe, hại anh tự trách lâu như vậy. Tâm trạng nặng nề. Aiz, tế bào não chết nhiều lắm.”
“Anh đừng nói nữa!” Xuka nói từ trong chăn.
“Được được được. Không nói thì không nói. Nhưng làm ơn em ra ngoài trước đi. Nếu em không ra. Bị ngạt chết. Thì đó nhất định là trách nhiệm của anh rồi.”
“Không ra!”
“Ra đi. Anh sẽ không cười em nữa.”
“Không ra!” Xuka lại nói. “Em cứ muốn bị ngạt chết để anh phải chịu trách nhiệm.”
“A! Hết cách rồi! Xuka, em đang ép hôn sao?” Tôi nói đùa. “Cái thời này thật sự đã thay đổi rồi. Lại có cả phương pháp ép hôn kiểu này.”
“Anh mơ đẹp rồi. Ép hôn.” Xuka không kìm được lật chăn ra muốn đánh tôi. “Xem em đánh chết anh. Để thế giới bớt đi một mối họa.”
Tôi cười nắm lấy tay cô ấy. Cười lớn nói: “Nếu anh là mối họa. Thì có thể thấy mối họa này là bảo bối!”
“Nói bậy”
“Anh không nói bậy. Nếu không thì sao có người lại còn lo lắng cho việc học của mối họa này chứ?”
“A~~ anh vừa nãy nghe trộm!” Cô ấy làm bộ muốn chui vào chăn lại. Nhưng lần này bị tôi kéo lại.
“Đúng vậy! May mà nghe thấy. Nếu không anh còn không biết có người quan tâm anh như vậy.”
Xuka xấu hổ cúi đầu. Bây giờ cô ấy vì đỏ mặt, ngược lại sắc mặt tốt hơn nhiều. Trông rất đẹp.
Tôi nâng mặt cô ấy lên. Nhẹ nhàng hôn một cái.
“Anh rất thích em. Thật sự.” Tôi nói. “Em thật sự rất tốt. Rất tốt.” Tôi thật sự khá ngốc. Đã là nghiên cứu sinh rồi. Học nhiều như vậy. Nhưng lại không tìm được lời nào hay để nói. Chỉ biết nói rất tốt.
“Ừm.”
“Xin lỗi.” Tôi khẽ nói.
“Ừm? Anh… tại sao lại nói xin lỗi?”
“Ừm, thì cảm thấy có lỗi thôi.”
“Ngốc…” Xuka nhất định biết tôi đang nói gì nên mới nói như vậy.
Xuka nằm sấp trên ngực tôi. Yên lặng. Giống như một chú mèo con. Thật đáng yêu. Tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy. Sờ lưng cô ấy. Nghịch tóc cô ấy. Thật thoải mái. Nhưng cảm giác ở mũi thì kém hơn một chút. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện luôn nồng nặc như vậy.
“Xuka.” Chúng tôi im lặng một lúc lâu. Tôi phá vỡ sự im lặng.
“Ừm.”
“Em…” Tôi do dự một lúc mới nói. “Em mặc quần áo bệnh nhân, không mặc áo lót à?”
“A?” Xuka phản xạ cúi đầu nhìn. Cổ áo lại càng mở rộng. “A! Đồ dâm tặc!” Cô ấy đẩy tôi ra.
Vì cổ áo của bộ quần áo cô ấy mặc hơi rộng. Mở ra. Tôi từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy toàn bộ. Nhưng các bạn đừng nghi ngờ tôi quân tử từ lúc nào. Vì tôi đã ngắm một lúc lâu rồi mới nói với cô ấy. Chỉ là tư thế ôm như vậy lâu quá hơi mệt. Nên mới nói với cô ấy.
“Suỵt~~ nhỏ tiếng thôi. Em đừng hại anh. Lát nữa mà bị hiểu lầm thì hỏng rồi.”
“Hừm, đồ dâm tặc, dâm tặc, đại dâm tặc.” Cô ấy giả vờ muốn nói lớn. Nhưng thực ra lại càng nói càng nhỏ.
“Được rồi, anh là dâm tặc. Đại dâm tặc sắp đi ăn cơm rồi. Em muốn ăn gì không?” Nói thật, vừa nãy còn không có khẩu vị. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng. Bụng thật sự đói rồi.
“Có, đương nhiên có! Em muốn ăn bít tết!”
“Hả? Bít tết? Cái này khó quá!”
“Vậy tính anh nợ em nhé!” Giỏi thật. “Đánh rắn thuận gậy”. Cái gậy này lại còn tự mang theo.
“Được rồi, được rồi. Anh nợ em. Anh đi mang cho em một bát mì bò có được không?”
“Được thôi!” Xuka với khuôn mặt mưu kế đã thành công. Tiễn tôi đi ăn.
Tôi ra khỏi phòng bệnh. Mẹ Xuka không biết đã đợi ở hành lang bao lâu rồi. Nhìn thấy tôi đi ra, vội vàng đi đến hỏi tôi.
“Thế nào rồi? Vừa nãy bác nghe thấy Xuka cười đúng không? Aiz~~ quả nhiên vẫn là nên tìm cậu đến. Cậu đến là con bé vui rồi.”
“Hả? Cháu…” Tôi cố gắng giải thích một chút. Nhưng tôi nên nói gì đây?
“Không sao đâu. Bác hiểu rồi. Không cần nói đâu. Bác đi nói với bố nó đây.”
Lúc này tôi mới nghĩ ra. Tôi lại không hỏi cô ấy vì sao lại tự tử? Cũng không hỏi tại sao khi hôn mê lại gọi tên tôi. Điều này khiến tôi vừa nãy muốn giải thích cũng không biết mở lời thế nào. Chẳng lẽ nói: “Con gái bác không phải vì cháu mà tự tử.” Nếu tôi nói như vậy. Bà ấy nhất định sẽ hỏi: “Vậy là vì ai mà tự tử?” Không nói ra được rồi! “Chính là cậu còn không thừa nhận. Người trẻ tuổi phải thành thật một chút chứ…”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Mặc dù có hiểu lầm. Nhưng bây giờ tôi và Xuka được coi là một cặp tình nhân rồi. Điều này đã từ hiểu lầm trở thành sự thật.
Tuy nhiên, sự thật đã được tiết lộ sau đó một chút. Sau khi ăn tối với cô ấy. Bạn trai cũ của cô ấy đã đính hôn! Cô ấy nhất thời không nghĩ thông suốt nên mới tự tử. Nhưng sau khi uống thuốc ngủ xong thì hối hận. Vì vậy cô ấy mới luôn gọi tên tôi. Vì lúc đó cô ấy chỉ nghĩ đến tôi. Cô ấy nói cô ấy không nỡ xa tôi. Không nỡ mới vừa ở bên tôi. Thực hiện giấc mơ từ nhỏ của cô ấy. Lại từ bỏ tất cả.
Đây là điều cô ấy nói với tôi. Cô ấy nói, từ nhỏ, cô ấy đã vô tình thích tôi rồi. Lúc đó tôi căn bản không để ý đến cô ấy. Lần nào cũng nhờ cô ấy và bạn thân của tôi đưa thư tình. Căn bản không ai chú ý đến cô ấy. Vì lúc đó cô ấy thực sự là một vịt con xấu xí chính hiệu. Đặc biệt là đối với tôi. Cô ấy căn bản là một mẫu vật chuẩn mực của một cô gái xấu xí nhút nhát, hay khóc và bám người. Căn bản không thể biết cô ấy đã thầm yêu tôi. Ngay cả khi biết. Có lẽ tôi cũng sẽ chạy mất dép. Tránh càng xa càng tốt.
Đó là một kiểu sùng bái anh hùng phải không! Xuka tự phân tích bản thân như vậy. Năm đó, mối quan hệ của cô ấy không tốt (thực ra là không tốt). Đặc biệt là với một nhóm bạn nữ rất hung dữ trong lớp. Thường xuyên bị họ chơi khăm. Ví dụ như lần đó bị kéo đến nhà ma. Vẫn là tôi đến cứu cô ấy ra. Mặc dù lúc đó tôi chỉ vì mối quan hệ giữa hai gia đình mà cứu cô ấy. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt này tích tụ lại. Khiến cô ấy có một chút tình cảm sùng bái anh hùng đó.
Sau khi chia tay bạn trai cũ. Có cơ hội ở bên tôi. Cô ấy rất vui. Vì vậy có một chút cố ý tạo cơ hội để thực hiện giấc mơ từ nhỏ của cô ấy. Giống như lần sinh nhật đó. Ban đầu cô ấy cố ý giả vờ say để dụ tôi. Nhưng lại bị ý tốt của Dương Anh làm hỏng. Hơn nữa còn làm tình ngay trước mặt cô ấy. Suýt nữa thì khiến cô ấy phát điên. Mãi cho đến lần gần như 3P đó mới được như ý. Mặc dù vẫn bị Dương Anh làm phiền. Nhưng cô ấy đã rất mãn nguyện rồi.
Cô ấy nói, cũng may có chút vướng bận đó. Trước khi hôn mê nhớ lại. Không nỡ cứ thế mà chết. Vì vậy cố gắng bò ra khỏi phòng. Cô ấy mới được phát hiện kịp thời và đưa đi cấp cứu.
Mối quan hệ với Xuka cuối cùng cũng coi như được xác định. Yếu tố thúc đẩy lại là vì Xuka tự tử vì một người khác. Bạn trai cũ của cô ấy, người quản lý đã bỏ rơi cô ấy, đã đính hôn. Tôi nên nói gì đây? Duyên số! Người Trung Quốc thích đẩy những nguyên nhân không thể giải thích, không thể nói ra cho duyên số. Phải không!
Đến tầng hầm bệnh viện. Mua đại hai bát mì bò. Định lên lầu ăn cùng Xuka. Trong lúc chờ đợi. Có một người đàn ông bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Khiến tôi cực kỳ khó chịu. Tôi không phải là người thích đàn ông. Bị nhìn như vậy thật sự khá không thoải mái. Nhưng, vẻ ngoài của người đàn ông đó lại có một cảm giác quen thuộc. Giống như đã gặp rồi lại giống như chưa từng gặp. Một cảm giác kỳ lạ không thể nói ra.
Tôi mua mì xong. Sắp lên lầu. Người đàn ông đó lại vào cùng thang máy với tôi. May mà trong thang máy còn có người khác. Nếu không, tôi có thể sẽ đi ra ngoài. Thật sự có chút đáng sợ. Đặc biệt là cơ bắp trên người anh ta. Tuyệt đối là một võ sư. Mặc dù tôi cũng đã luyện. Nhưng so với anh ta thì rõ ràng kém hơn một đoạn. Vì lợi ích của bản thân tuyệt đối không nên mạo hiểm.
Ăn mì xong với Xuka. Giải quyết bữa tối. Tôi liền ở lại xem TV và trò chuyện cùng cô ấy. Tối hôm đó. Mẹ Xuka cứ nhất định bảo tôi phải ở lại chăm sóc Xuka. Lúc đầu tôi mặc dù cảm thấy có chút không hay. Nhưng vẫn đồng ý ở lại.
Ngày đó, Xuka đi ngủ sớm. Mọi thứ có vẻ rất thuận lợi. Chỉ là chuyện không ngờ đến vẫn xảy ra. Đó là khi tôi nửa đêm ra ngoài hút thuốc.
Người phụ nữ cũng mất tích tin tức, Dương Anh, cũng xuất hiện. Và cũng ở trong bệnh viện này!
