Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Con Dâu Trong Trắng

Cửu Long Di Quan

Con Dâu Trong Trắng

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Cô gái xinh đẹp nhưng bất hạnh, đã lấy chồng nhưng lại chưa bao giờ được nếm mùi đàn ông. Người mẹ dù thương con dâu nhưng đành đóng vai ác, tác hợp...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Cửu Long Di Quan

Trạng thái: Đang ra

Người theo dõi: 0

Truyện sex bạo dâm Truyện BDSM Truyện sex loạn luân Truyện sex khổ dâm Truyện sex ngoại tình Bố chồng nàng dâu

Danh sách chương (33)

Chương 1: Đái Trước Mặt Con Dâu.


Cô gái xinh đẹp nhưng bất hạnh, đã lấy chồng nhưng lại chưa bao giờ được nếm mùi đàn ông. Người mẹ dù thương con dâu nhưng đành đóng vai ác, tác hợp cho ông chồng mình với đứa con dâu này để có cháu nối dõi tông đường. Tất nhiên để thuyết phục ông ba chồng thật thà và cô con dâu trong trắng đồng ý là điều không phải dễ dàng…

tổng cộng 86 chương. Em sẽ up dần thêm 3 ngày 5 chương. Đọc sớm LH em: telegram: Cuulongdiquan123 hoặc facebook Cửu Long Di Quan (ảnh đại diện con chó trắng)

CON DÂU TRONG TRẮNG

Miền quê vào buổi xế chiều tháng Bảy thật yên ả. Nắng đã thôi gay gắt, chỉ còn hắt những vệt vàng óng như mật ong lên những mái nhà ngói đỏ, luồn qua kẽ lá của những rặng tre già, và nhuộm một màu ấm áp lên con đường đất nhỏ quanh co. Gió từ ngoài đồng thổi vào, mang theo hương lúa non và mùi bùn đất ngai ngái, cái mùi hương mộc mạc mà thân thuộc đã nuôi lớn bao thế hệ người dân nơi đây.

Hôm nay, không khí yên bình thường ngày của xóm nhỏ bị phá vỡ bởi sự rộn ràng, náo nhiệt phát ra từ nhà bà Tám. Bà Tám làm tiệc mừng thọ bảy mươi, con cháu từ xa cũng tụ về đông đủ, tiếng cười nói, tiếng cụng ly vang cả một góc làng. Trong dòng người đến dự tiệc, có gia đình ông Lưu Đại Trang. ông Tráng đi trước, dáng người to khỏe, nụ cười hào sảng, theo sau là vợ ông, bà Lượm, và cặp vợ chồng con trai út, Văn Quân và Diễm Kiều.

Diễm Kiều, tên đầy đủ là Lý Diễm Kiều, dắt tay chồng đi sau cùng, khép nép né tránh những ánh mắt tò mò của người trong xóm. Cô lúc nào cũng vậy, xinh đẹp nổi bật nhưng tính tình lại có phần nhút nhát, rụt rè. Vừa tới nơi, thấy công việc bù khú, Diễm Kiều chẳng nề hà. Cô chào hỏi người lớn qua loa rồi nhanh chóng xắn tay áo, hòa vào đám phụ nữ đang bận rộn dưới bếp. Cô chẳng khác nào một con thoi, thoăn thoắt chạy ra chạy vào, khi thì bưng mâm cỗ, lúc lại phụ mấy chị em con dâu bà Tám dọn dẹp, rửa chén.

Nói về Diễm Kiều, thật không ngoa khi bảo rằng tên sao người vậy. Làng trên xóm dưới ai cũng phải công nhận, cô đẹp như một đóa hoa rực rỡ nhất giữa vùng quê nghèo. Dù ngày nào cũng phải lội ruộng, làm lụng vất vả, da dẻ cô vẫn trắng ngần, mịn màng như trứng gà bóc, nhìn mơn mởn đầy sức sống, khiến mấy cô con dâu nhà giàu trên phố cũng phải ghen tị. Nổi bật trên gương mặt thanh tú ấy là đôi mắt to tròn, lúc nào cũng long lanh như có một làn nước mỏng bao phủ, vừa trong veo ngây thơ, lại vừa mang một nét quyến rũ chết người. Sống mũi cao thẳng, đôi môi chúm chím lúc nào cũng ửng hồng tự nhiên. Dân quê thường chỉ mặc những bộ đồ vải thô, kiểu dáng đơn giản, nhưng chẳng có thứ trang phục nào che giấu được vóc dáng trời cho của Diễm Kiều. Vòng một của cô đầy đặn, căng tròn, mỗi bước đi lại nảy lên tưng tưng như hai chú thỏ con đang nô đùa. Vòng eo thon gọn càng làm nổi bật lên vòng ba cong vút, đầy đặn. Mấy bà lớn tuổi trong làng nhìn tướng cô đều tấm tắc khen, tướng này vừa khéo chiều chồng lại dễ sinh quý tử.

Ấy thế mà, một người phụ nữ “ngon lành cành đào” như vậy lại chịu phận gả cho Lưu Văn Quân. Quân cũng thuộc dạng cao to, đẹp mã nhất nhì làng, hai người đứng cạnh nhau trông như tiên đồng ngọc nữ. Nhưng một sự thật trớ trêu là họ đã cưới nhau ba năm ròng mà bụng Diễm Kiều vẫn phẳng lì, im re không một tin vui. Chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán không dứt của những người rảnh rỗi trong làng.

Bên bàn tiệc, sau vài tuần rượu, mấy bà, mấy dì lại bắt đầu túm tụm, rỉ tai nhau chuyện thiên hạ. Bà Mười, nổi tiếng nhiều chuyện, vừa nhai miếng trầu bỏm bẻm vừa liếc mắt về phía Diễm Kiều đang lúi húi dưới bếp, rồi tặc lưỡi nói với bà Hai ngồi cạnh:

“U là trời, bà coi con vợ thằng Quân kìa. Nó đẹp rụng rời chân tay. Cái mặt, cái dáng, không chê vào đâu được. Mà cái mông cong cớn thế kia, nhìn là biết mắn đẻ, vậy mà không biết đẻ thì đúng là phí của trời cho quá đi…”

Bà Hai nghe vậy thì giật mình, vội vàng kéo tay bà Mười, hạ giọng thì thầm, vẻ mặt đầy bí ẩn: “Bà Mười ơi là bà Mười! Bà nói nhỏ nhỏ cái miệng lại dùm tôi một chút. Người ta nghe thấy bây giờ. Nhà nó có đẻ được đâu! Cưới nhau ba năm rồi còn gì. Chẳng biết con vợ trẻ đẹp như mộng này bị làm sao nữa. Tội nghiệp thằng Quân, nhà lại neo người.”

Nghe đến đây, bà Mười le lưỡi, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khoái trá vì có thêm chuyện để bàn. Bà cũng hạ giọng, nhưng sự tò mò thì không giấu được: “Thiệt hả bà? Ba năm rồi mà cái bụng vẫn lép kẹp như con mắm. Chậc chậc… Thằng Quân thì cao to khỏe mạnh thế kia, lẽ nào lại do con vợ? Nhìn nó ngon nghẻ vậy mà ‘tịt’ thì cũng lạ.”

Mấy bà đàn bà trong làng, nhất là mấy bà lớn tuổi, dường như có một niềm đam mê bất tận với việc ngồi lê đôi mách, chuyện nhà người khác đối với họ còn hấp dẫn hơn cả mâm cỗ đầy. Thấy bà Mười với bà Hai đang xì xào, mấy bà dì khác cũng tò mò xúm lại, mỗi người góp một câu, tạo thành một góc chợ nhỏ ồn ào những lời phỏng đoán, bình phẩm ác ý.

Đúng lúc đó, bà Lượm, mẹ chồng của Diễm Kiều, vừa từ trong nhà trên bước ra sân sau. Bà định bụng ra xem con dâu làm lụng có cần giúp gì không, nào ngờ lại vô tình nghe trọn vẹn cuộc đối thoại chẳng mấy hay ho về gia đình mình. Khuôn mặt đang vui vẻ của bà bỗng sa sầm lại. Nụ cười trên môi tắt ngấm, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị. Thằng Quân, cao to lực lưỡng là thế, đi theo sau mẹ cũng nghe thấy hết. Gương mặt anh ta đỏ bừng rồi tái đi, sự quê độ và xấu hổ hiện rõ mồn một. Anh chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, hai bàn tay to lớn siết chặt lại thành nắm đấm.

Đám đàn bà nhiều chuyện thấy mẹ con bà Lượm xuất hiện thì im bặt như có ai cắt mất lưỡi. Họ lảng tránh ánh mắt sắc như dao của bà, vội vàng tản ra, giả vờ nói sang chuyện khác. Không khí đang rôm rả bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, khó xử.

Cả nhà vẫn đang ăn nhậu vui vẻ ở sân trước, chỉ có Diễm Kiều là không hề hay biết cơn sóng ngầm vừa nổi lên. Cô vẫn đang hăng hái giúp bà Tám dọn dẹp. Nhưng khi cô vừa rửa xong chồng chén cuối cùng, định ra giếng nước công cộng ở đầu sân để rửa tay cho sạch, những lời xì xào, những mảnh đối thoại vỡ vụn của đám người lúc nãy vô tình lọt vào tai cô.

“…phí cả một đời hoa…”

“…tội thằng Quân…”

“…không biết đẻ…”

Mỗi một từ như một mũi kim châm thẳng vào tim Diễm Kiều. Mặt cô đang hồng hào vì làm việc bỗng chốc tái mét đi, không còn một giọt máu. Cô đứng sững lại, hai chân như chôn xuống đất. Vốn tính nhút nhát và hay tự ái, Diễm Kiều chỉ biết mím chặt môi, cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra. Cô lẳng lặng quay người, đi về phía góc khuất cạnh cửa sau, ngồi thu lu lại một mình, tấm lưng nhỏ bé trông thật cô đơn và đáng thương.

Thế là, trong một bữa tiệc vui, có ba con người trong một gia đình mang ba tâm trạng nặng trĩu. Bà Lượm thì giận, Quân thì xấu hổ, còn Diễm Kiều thì tủi nhục. Chỉ riêng có ông Lưu Đại Trang là không biết trời trăng mây gió gì. Ông vẫn đang vui vẻ cụng ly, trò chuyện sang sảng với bạn bè, tự hào về gia đình êm ấm, về cậu con trai cao to và cô con dâu xinh đẹp, hiếu thảo của mình.

Trên con đường làng mờ ảo dưới ánh trăng khuya, cả nhà bốn người lầm lũi ra về. ông Tráng và bà Lượm đi trước, vẫn giữ khoảng cách. Bà Lượm im lặng, lòng nặng trĩu suy tư. Hai vợ chồng trẻ lủi thủi theo sau, cách một khoảng xa. Không ai nói với ai câu nào. Diễm Kiều cầm miếng kẹo mè xửng mà lúc chia tay bà Tám dúi vào tay cho, vị ngọt của kẹo dường như không thể lấn át được vị đắng chát đang dâng lên trong cổ họng cô. Trong đầu cô lúc này chỉ lảng vảng những lời nói cay nghiệt của mấy bà thím trong làng, rằng cô là “cây độc không trái, gái độc không con”. Nỗi ấm ức dâng lên đến tột cùng. Cô không thể khóc, cũng không thể thanh minh. Cô chỉ biết trút giận bằng cách hậm hực liếc xéo người chồng đang đi bên cạnh một cái thật sắc, rồi vội cúi đầu xuống, lén đưa tay lên chùi vội giọt nước mắt vừa lăn dài trên má.

Sự thật cay đắng là, người không thể có con không phải là cô, mà chính là chồng cô, Lưu Văn Quân, người đàn ông mà ai ai cũng khen là “cao to, đẹp mã, sức dài vai rộng”. Nghĩ tới đây, Diễm Kiều thấy mình bị oan ức không để đâu cho hết. Cô đang phải gánh chịu một nỗi oan tày trời, một sự phán xét bất công mà cô không có cách nào gột rửa.

Diễm Kiều sinh ra trong một gia đình tuy không giàu có nhưng cũng thuộc hàng gia giáo trong làng. Cha cô hồi trẻ là người có ăn có học, biết chữ nghĩa. Cô thừa hưởng nét đẹp của mẹ và sự thông minh của cha. Lớn lên, cô càng nổi tiếng xinh đẹp khắp vùng, trở thành niềm ao ước của bao nhiêu chàng trai. Xui xẻo thay, gia đình cô lại có một ông anh trai trời đánh. Anh ta nghiện cờ bạc, báo nhà báo cửa, nướng sạch chút tài sản ít ỏi mà cha mẹ dành dụm cả đời. Sau khi gây ra một món nợ khổng lồ, gã anh trai vô trách nhiệm ấy đã biến mất khỏi làng, sống chết ra sao không ai hay biết. Từ đó, Diễm Kiều nghiễm nhiên trở thành người con duy nhất còn lại bên cạnh cha mẹ.

Vì tướng mạo xinh đẹp, tính tình lại ngoan hiền, nết na, nên nhà cô có rất nhiều người đến dạm hỏi. Ba má cô kén tới kén lui, cuối cùng chọn nhà ông Tráng ở bên kia quả đồi. Cha của Diễm Kiều và cha của Quân, ông Tráng, là bạn thân từ thuở nhỏ. Hơn nữa, nhìn Văn Quân cao to, khỏe mạnh, vẻ ngoài thật thà, lại chăm chỉ làm lụng, ba má Diễm Kiều cũng mừng thầm, mong tìm được một chàng rể khỏe mạnh, tính tình ôn hòa để con gái mình được nương tựa và sớm có cháu ngoại ẵm bồng.

Ai mà có ngờ, Văn Quân chỉ được cái vỏ bọc bên ngoài. Đêm tân hôn, cái đêm mà mọi cô gái đều hồi hộp xen lẫn sợ hãi, cũng là đêm bi kịch của cuộc đời Diễm Kiều bắt đầu. Nó lợi dụng lúc Diễm Kiều còn e thẹn, ngây thơ, nhanh chóng tắt đèn rồi dùng những lời đường mật để dỗ dành. Trong bóng tối, nó đã lén lút dùng ngón tay để làm cô tổn thương, giả vờ như đã hoàn thành nghĩa vụ của người chồng, tạo ra giọt máu trinh tiết giả để lừa dối cô dâu mới. Hồi đó, Diễm Kiều mới lớn, còn là một cô gái tơ, trong đầu chỉ toàn những mộng mơ về tình yêu. Mấy chuyện phòng the sâu kín này, làm sao mà cô biết được? Cô chỉ cảm thấy đau đớn và lạ lẫm, nhưng lại tin rằng đó là điều tất yếu. Cứ thế, cô bị nó lừa một cách ngoạn mục.

Mãi cho đến một năm sau, trong một lần về nhà mẹ đẻ chơi, mẹ cô thấy con gái mãi không có tin vui, lại thấy sắc mặt cô đôi khi buồn bã, bèn kéo vào buồng riêng gặng hỏi. Bằng sự tinh tế và kinh nghiệm của một người phụ nữ đã đi qua nửa đời người, bà đã hỏi những câu hỏi tế nhị nhưng thẳng thắn về chuyện vợ chồng. Chính những câu hỏi của mẹ đã khiến Diễm Kiều bừng tỉnh. Cô bắt đầu thấy có gì đó sai sai, xâu chuỗi lại những đêm tháng trống rỗng, lạnh lẽo bên chồng. Tối hôm đó, khi về nhà, cô đã gặng hỏi và cuối cùng lật tẩy được trò mèo của gã chồng hèn nhát.

Đêm đó, Diễm Kiều như chết đi sống lại. Cô cảm thấy vừa tức giận, vừa nhục nhã, vừa cay đắng tột cùng. Cô đã khóc đến cạn nước mắt. Cô không thể tin được người chồng mà cô đặt trọn niềm tin lại lừa dối cô một cách trắng trợn như vậy. Nhưng rồi, sau cơn tức giận, Quân đã quỳ xuống thú nhận tất cả. Rằng anh ta bị bệnh yếu sinh lý bẩm sinh, một căn bệnh khiến anh ta không thể thực hiện thiên chức của người đàn ông. Anh ta làm vậy vì quá yêu cô, quá sợ mất cô, và quá xấu hổ với gia đình, bạn bè.

Nhìn người chồng cao to của mình khóc lóc, vật vã trong đau khổ, lòng Diễm Kiều lại mềm ra. Suy cho cùng, anh ta cũng là một người đáng thương, một nạn nhân của số phận. Căn bệnh này không phải do anh ta muốn. Nếu chuyện này vỡ lở, không chỉ anh ta mà cả cô, cả gia đình hai bên sẽ bị người đời cười chê. Vì thể diện của cả hai, vì chút tình nghĩa vợ chồng ít ỏi và lòng thương hại, Diễm Kiều đành cắn răng, chấp nhận “ngậm bồ hòn làm ngọt”, cùng chồng chôn giấu bí mật động trời này.

Và giờ đây, trên con đường về nhà, những lời cay nghiệt ngoài kia vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô đi bên cạnh chồng, người duy nhất biết nỗi oan của cô, nhưng cũng chính là nguồn cơn của mọi đau khổ. Bàn tay cô siết chặt miếng kẹo mè, nước mắt lại không kìm được mà lăn dài.

Cô lúi húi xách xô nước vào nhà tắm, một căn phòng nhỏ được quây tôn tạm bợ ở góc sân sau. Tiếng gáo dừa va vào thành lu sành tạo ra một âm thanh trong trẻo, cô độc, vang vọng trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Dòng nước mát lạnh dội lên cơ thể mệt mỏi, nhưng không tài nào gột rửa được nỗi ấm ức và tủi nhục đang cuộn trào trong lòng cô. Vừa tắm, Diễm Kiều vừa nghĩ vẩn vơ. Hình ảnh những nụ cười khẩy, những ánh mắt soi mói và những lời bàn tán cay độc ở nhà bà Tám lại hiện về rõ mồn một. Họ nói cô không biết đẻ, họ thương hại cho chồng cô. Nực cười thật, người đáng thương hại nhất lại chính là cô. Cô có tội tình gì chứ? Tội của cô là quá xinh đẹp, hay là tội đã lấy phải một người chồng không thể làm chồng?

Cô vốc một vốc nước, mạnh bạo xối lên mặt, cố để dòng nước cuốn đi những giọt nước mắt đang chực trào ra. Cô thấy mình thật lạc lõng. Nhà chồng cô ở gần chân núi, cách biệt hẳn với những ngôi nhà khác trong làng. Sự biệt lập này, những lúc bình thường thì đem lại cảm giác yên tĩnh, nhưng trong những đêm buồn tủi như thế này, nó lại biến thành một sự cô lập đáng sợ. Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió khua xào xạc trên những tán lá, và thỉnh thoảng là tiếng chim ăn đêm kêu khắc khoải. Tuyệt nhiên không có một thanh âm nào của con người, không có một ai để sẻ chia. Nỗi oan của cô, bí mật của chồng cô, tất cả đều bị chôn vùi trong sự im lặng đến đáng sợ này.

Tắm xong, Diễm Kiều mặc lại bộ đồ ngủ vải thô, mái tóc dài còn ướt nước nhỏ từng giọt xuống vai. Cô thở dài một tiếng, chuẩn bị tinh thần đối mặt với một đêm dài mất ngủ nữa bên cạnh người chồng chỉ chung giường mà không chung chăn gối. Ai ngờ, vừa từ nhà tắm bước ra, dưới ánh trăng mờ ảo hắt qua kẽ lá, cô bỗng khựng lại. Một bóng người cao lớn đang đứng ở hàng lang, ngay cạnh cây cột gỗ lim to nhất. Dáng người ấy đang dựa vào cột, tay chân quờ quạng một cách kỳ lạ. Trong đêm tối, cảnh tượng đó trông có phần ma mị, khiến Diễm Kiều không khỏi tò mò xen lẫn một chút sợ hãi. Cô nheo mắt nhìn kỹ hơn. Là ba chồng cô, ông Lưu Đại Trang.

“Ủa? Cái quần của mình đâu rồi? Rõ ràng mới cởi ra đây mà… Sao mò hoài không thấy?” – một giọng nói lầm bầm, ngọng nghịu vì men say vang lên.

Thì ra là vậy. Chiều nay ở nhà ông Tám, gặp lại bạn bè cũ, ông Tráng đã uống quá chén. Rượu vào lời ra, ông vui vẻ khoe khoang về cậu con trai, về cô con dâu, nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo mà vợ ông, bà Lượm, tối nào cũng càm ràm bên tai: chuyện cháu đích tôn. Về đến nhà, nỗi bực dọc âm ỉ trong lòng lại trỗi dậy, ông nốc thêm hai bát nước chè đặc rồi lăn ra giường ngủ. Đến nửa đêm, rượu và nước làm cái bụng ông căng tức. Cơn buồn tiểu đánh thức ông dậy.

Trong sân có nhà vệ sinh riêng, sạch sẽ, nhưng ông này vốn tính xuề xòa, lại thêm men say làm cho người ta lười biếng. Ông lảo đảo bước ra khỏi giường, ngó nghiêng xung quanh thấy vắng lặng, liền nheo mắt tìm một góc khuất. Ông nghĩ bụng, đái luôn ngoài sân cho tiện, hơi đâu mà đi vào cái nhà vệ sinh chật chội kia.

ông Tráng năm nay mới ngoài bốn mươi, đang ở độ tuổi sung mãn nhất của người đàn ông. Dù đã có con dâu, nhưng trông vẫn còn phong độ, vạm vỡ, nhiều người không biết còn tưởng ông chỉ mới ba mươi mấy. Ông lười đến mức không thèm tụt quần hẳn. Ông cứ thế kéo khóa, dùng bàn tay to khỏe, chai sần của mình nắm lấy “của quý” vẫn còn đang sung sức như trai hai mươi của mình, vểnh nó lên rồi đứng thẳng lưng mà xả một dòng nước mạnh vào gốc cây cột nhà. Ông vừa làm, vừa lẩm bẩm chửi đổng, không rõ là chửi cái sự phiền phức của việc đi tiểu đêm, hay chửi cái số phận hẩm hiu của nhà mình.

Diễm Kiều đứng từ xa, không nhìn rõ hành động của ba chồng. Cô chỉ thấy ông đang cạ người vào cột nhà, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Tưởng ông uống say quá nên bị mộng du, trong lòng cô dấy lên một sự lo lắng. Cô vội vàng bước tới, nhẹ nhàng cất tiếng gọi:

“Ba… Ba ơi… Ba đang làm gì vậy?”

Vừa nói, cô vừa đưa tay vỗ nhẹ vào vai ông.

Ai mà ngờ được, ông Tráng đang say, lại đang “hành sự” dở dang. Bị tiếng gọi và cái vỗ vai bất thình lình của con dâu, ông giật bắn cả mình, cơn say như bay đi một nửa. Theo phản xạ tự nhiên, ông hoảng hốt quay người lại, vội vàng lấy tay che đi vật báu đang phun nước của mình. Nhưng dòng nước tiểu đã bắt đầu thì làm sao có thể hãm lại ngay được? Một tiếng “xè” vang lên đầy trớ trêu. Toàn bộ dòng nước ấm nóng không còn hướng vào cột nhà nữa, mà lại phun thẳng vào chính bàn tay đang che chắn của ông. Nước tiểu từ tay ông văng ra tứ tung, một phần bắn cả vào chân và vạt áo của Diễm Kiều.

Cảm giác ấm nóng, ẩm ướt và mùi khai nồng đặc trưng bất ngờ ập đến khiến Diễm Kiều kinh hãi tột độ. Cô điếng người, mặt mày tái xanh, miệng lắp bắp không thành lời, chỉ kịp hét lên một tiếng “A!” khe khẽ nhưng đủ để xé toang màn đêm tĩnh mịch. Cô vội vàng lùi lại mấy bước, mắt mở to nhìn xuống vệt nước đáng xấu hổ trên chân mình, rồi lại ngước lên nhìn gương mặt bối rối, hoảng hốt không kém của ba chồng. Trong khoảnh khắc, cả hai đứng sững như trời trồng, không gian ngưng lại trong sự ngượng ngùng và kinh hoàng.

Dưới gốc cây ở góc sân, ba chồng cô, ông Tráng, đang đứng loạng choạng, hai chân dạng ra, quần tụt xuống quá nửa. Một dòng nước vàng khè chảy lênh láng trên nền đất, mùi khai nồng xộc thẳng vào mũi Diễm Kiều, khiến cô phải nhăn mặt lấy tay che lại. Xong xuôi, ông lảo đảo kéo quần lên, nhưng vì say quá, tay chân lóng ngóng, lại còn vấp phải rễ cây, ngã phịch xuống đất.

Diễm Kiều hết hồn, vội vàng chạy lại đỡ. “Ba ơi! Ba có sao không?”

Ông Tráng ngẩng lên, đôi mắt lờ đờ, ngơ ngác nhìn cô con dâu như không nhận ra. Hơi rượu nồng nặc phả ra từ người ông khiến Diễm Kiều phải nín thở. Bình thường, ông Tráng là một người đàn ông nghiêm nghị, chính trực, là trụ cột của cả gia đình. Nhưng mỗi khi có rượu vào, ông lại biến thành một con người khác, không còn biết trời đất gì nữa. Chồng cô, Quân, thì chỉ được cái mã to xác chứ vô dụng, cả ngày chẳng giúp được việc gì, mọi gánh nặng trong nhà gần như đều đổ dồn lên vai cô và mẹ chồng. Giờ thấy ba chồng trong bộ dạng này, lòng cô vừa thương lại vừa có chút bực bội, nhưng phận làm dâu, cô không thể bỏ mặc ông được.

“Ba ơi, để con dìu ba vào nhà nghỉ.” Cô gắng sức đỡ tấm thân to lớn của ông dậy. Ông Tráng nặng trịch, cả người gần như dựa hết vào cô.

Lúc này, cô mới để ý thấy bàn tay to bè, thô ráp của ông dính đầy thứ nước vàng khè vừa rồi. Bản tính sạch sẽ của Diễm Kiều trỗi dậy. Cô không thể chịu được ý nghĩ ba chồng sẽ mang đôi tay bẩn thỉu đó vào nhà, lên giường nằm. Nhưng bảo ông tự đi rửa thì chắc chắn là không thể. Sau một thoáng do dự, cô cắn môi, đưa ra một quyết định mà sau này cô sẽ phải hối hận suốt đời.

“Ba, tay ba bẩn rồi. Để con… con đưa ba ra giếng rửa.”

Cô dìu ông Tráng đi từng bước khó nhọc về phía cái giếng ở cuối sân. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên bóng hai người, một cao một thấp, đổ dài trên mặt đất. Cô để ông ngồi lên thành giếng, rồi quay người lại, tay cầm chiếc gáo dừa múc một gáo nước mát lạnh từ dưới giếng sâu.

“Ba đưa tay đây cho con.” Cô nói, giọng lí nhí.

Ông Tráng ngoan ngoãn đưa tay ra. Cô cẩn thận dội nước lên, rửa sạch những vết bẩn. Nhưng rồi cô khựng lại. Cô nhớ ra, lúc nãy khi ông kéo quần lên, bàn tay đó đã dùng để che “của quý” của mình. Điều đó có nghĩa là…

Mặt Diễm Kiều nóng bừng lên. Không được. Nếu chỉ rửa tay thôi thì không sạch. Lỡ như… lỡ như ông đưa tay lên mặt hay vào miệng thì sao? Sự ám ảnh về sạch sẽ khiến cô không thể suy nghĩ được gì khác. Cô phải rửa sạch cho ông, rửa sạch hoàn toàn.

Lòng cô rối như tơ vò. Đây là ba chồng mình! Làm sao mình có thể làm cái chuyện kinh thiên động địa đó được? Nhưng nếu không làm, cả đêm nay chắc chắn cô sẽ không tài nào ngủ được. Sự đấu tranh nội tâm diễn ra dữ dội. Cuối cùng, bản tính sạch sẽ cố hữu đã chiến thắng sự ngượng ngùng và những quy tắc luân lý.

Cô nghiến răng, quay mặt đi chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền lại. “Ba… ba đứng dậy một chút.”

Cô đỡ ông đứng dậy, rồi run rẩy đưa tay cởi chiếc thắt lưng da của ông ra, kéo chiếc quần vải thô xuống. Một vật thể to lớn, nóng hổi đột nhiên bật ra, chạm nhẹ vào mu bàn tay cô. Diễm Kiều giật bắn mình, suýt nữa thì hét lên. Tim cô đập như trống trận, dồn dập trong lồng ngực. Cô chưa bao giờ thấy cặc đàn ông, chồng cô tuy to con nhưng thứ đó lại mềm nhũn như con giun, chẳng làm ăn được gì. Màng trinh của cô cũng là do hắn dùng ngón tay phá trong đêm tân hôn. Cô vẫn còn là một cô gái ngây thơ theo đúng nghĩa.

Hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, Diễm Kiều một tay cầm gáo nước, tay kia run rẩy túm lấy cây cặc của ba chồng. Một cảm giác nóng ran như một luồng điện truyền thẳng từ lòng bàn tay lên đến đại não, khiến toàn thân cô tê dại. Nó nóng quá! Dù cho nước giếng mát lạnh dội vào, cô vẫn cảm nhận được hơi nóng hầm hập phả ra từ nó, một sức nóng của sự sống, của sinh lực đàn ông mà cô chưa từng biết đến. Nó vừa to vừa cứng, nằm gọn trong lòng bàn tay cô, cảm giác vừa chắc nịch lại vừa đáng sợ.

Cô nhắm mắt nhắm mũi, vội vàng dội nước lên rồi tuốt tuốt mấy cái cho sạch. Qua những cái liếc nhìn vụng trộm, cô thấy hình dáng của nó hiện ra dưới ánh trăng. Nó vừa dày vừa dài, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, trông vừa dữ tợn lại vừa có một sức hấp dẫn ma mị. Nó không giống như thứ vô dụng của chồng cô. Nó là một con mãnh thú đang say ngủ. Chợt nhận ra mình lại đang tò mò về “của quý” của ba chồng, mặt Diễm Kiều đỏ bừng như gấc chín. Xấu hổ chết đi được!

Cô vội vàng muốn giúp ông Tráng kéo quần lên. Nhưng vì không dám nhìn thẳng, cộng thêm cây cặc của ông quá to và vẫn còn đang trong trạng thái nửa cương cứng, cô loay hoay mãi mà không thể nhét nó vào trong quần một cách gọn gàng được. Chuyện này làm Diễm Kiều sốt cả ruột. Cứ thế này không phải là cách, lỡ mẹ chồng hay Quân ra thấy thì không biết giải thích thế nào.

Không còn cách nào khác, cô đành lấy hết can đảm. Tim vẫn đập thình thịch, cô quay mặt lại, hít một hơi, rồi cúi người xuống, đối mặt trực tiếp với “con mãnh thú” của ông. Ở khoảng cách gần thế này, nó càng trông đáng sợ hơn. Cô dùng hai tay, cẩn thận nâng nó lên, sắp xếp cho nó nằm ngay ngắn rồi mới vội vàng kéo quần ông lên, thắt lại dây lưng. Ngay cả khi đã bị giam giữ sau lớp vải quần, nó vẫn không chịu yên phận mà phồng lên một cục, dựng cả một cái lều lớn! Cảnh tượng này khiến Diễm Kiều càng nghĩ càng thấy sợ. Một nỗi sợ hãi mơ hồ xen lẫn một sự tò mò không thể giải thích.

Lúc này cô mới nhớ ra mình mới chỉ rửa “chỗ đó” mà quên chưa rửa lại tay cho ông. Thế là cô lại múc một gáo nước khác, cắn môi, mặt đỏ bừng chà xát hai lòng bàn tay to lớn, thô ráp cho ba chồng.

Trong lúc cô đang tập trung, ông Tráng, người nãy giờ vẫn im lặng ngơ ngác, đột nhiên lên tiếng. Con mắt lờ đờ của ông nheo lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cúi xuống trước mặt mình.

“Ủa… con nhà ai đây… sao vú bự dữ vậy trời?”

Giọng ông khàn khàn, mang theo mùi rượu đặc sệt. Cơn say đã làm ông quên sạch chuyện vừa xảy ra. Trong đôi mắt mờ đục của ông giờ đây chỉ còn hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp với cặp vú căng tròn hấp dẫn.

Diễm Kiều vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc yếm mỏng manh buộc dây sau gáy, để lộ tấm lưng trần mịn màng. Toàn thân cô tỏa ra mùi hương xà phòng thơm mát. Lúc nãy, khi vội vã rửa cho ba chồng, nước giếng văng lên làm ướt sũng vạt áo trước, khiến chiếc yếm dính chặt vào da thịt. Hơn nữa, vì đang cúi người, cặp vú đầy đặn của cô như được đẩy lên cao hơn, trĩu nặng, trông càng thêm phần quyến rũ như vú của đàn bà đang cho con bú. Và ông Tráng say bí tỉ, với tầm nhìn từ trên xuống, chỉ thấy một cảnh tượng đầy khiêu khích.

Nghe lời trêu ghẹo trắng trợn của ông, Diễm Kiều sợ đến điếng người. Từ nhỏ đến lớn, chưa có người đàn ông nào dám nói với cô những lời như vậy. Cô vội vàng lùi lại mấy bước, hai tay theo phản xạ che trước ngực, giọng lí nhí như muỗi kêu.

“Ba ơi, ba say rồi, con là Diễm Kiều…”

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu, ông Tráng đã chồm tới như một con gấu lớn. Bất chấp sự phản kháng yếu ớt của cô, ông ôm chầm lấy vòng eo thon của con dâu, vùi mặt vào cặp vú no tròn của cô.

“A, ba… ba ơi… buông ra ~ buông con ra ~”

Diễm Kiều hoảng loạn tột độ. Hơi thở nóng hổi của ông phả vào ngực cô, đôi môi thô ráp của ông cọ xát qua lớp vải yếm mỏng, khiến cô rùng mình. Bị chính người ba chồng vốn nghiêm túc, đạo mạo của mình đối xử như vậy, cô sợ đến run cả người, chỉ biết luống cuống dùng hết sức đẩy tấm thân vạm vỡ của ông ra, nhưng sức cô như muối bỏ bể.

“Huhu~ Đừng… làm ơn… ba ơi…” Sân nhà tối om, chỉ có ánh trăng leo lét chiếu xuống, tạo nên những cái bóng kỳ dị. Diễm Kiều muốn hét lên, muốn gọi mẹ chồng và Quân ra cứu, nhưng lý trí cuối cùng đã ngăn cô lại. Cô sợ. Sợ bị hiểu lầm. Sợ người ta sẽ nghĩ cô lẳng lơ đi quyến rũ ba chồng. Nỗi sợ bị gièm pha còn lớn hơn cả nỗi sợ bị xâm phạm. Cô chỉ dám rên rỉ trong tuyệt vọng, hy vọng ông sẽ tỉnh lại.

Trong lúc cô vừa tức giận vừa xấu hổ, một tiếng “roẹt” khô khốc vang lên. Sợi dây yếm mỏng manh sau gáy cô đã bị bàn tay thô bạo của ông giật đứt.

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ như ngừng lại. Rồi, cặp vú căng tròn, trắng nõn, thứ mà lúc nãy được cô chà xát đến đỏ ửng trong nhà tắm, bung ra khỏi lớp vải, nảy lên trong không khí như hai con thỏ trắng vừa được giải thoát khỏi lồng.

“Vú… bú vú… Tao muốn bú vú!” Ông Tráng gầm gừ, hoàn toàn chìm trong cơn mê của rượu. Ông không biết mình đang làm gì. Trong giấc mơ của ông, ông gặp một cặp vú khủng, và ông chỉ làm theo bản năng. Ông chúi đầu vào bầu ngực mềm mại, trắng trẻo của cô gái trong mơ. Hai bầu vú béo múp đập vào má ông, làm ông Tráng hoa cả mắt.

Ông không hề biết rằng cặp vú đó là của con dâu mình. Đôi tay to thô ráp của ông cứ thế mà tóm lấy, nhào nặn chúng một cách thô thiển, bóp chúng đến biến dạng. Cái lưỡi to dày của ông tự động le ra, và trong sự kinh hoàng tột độ của Diễm Kiều, nó bắt đầu liếm lấy liếm để cặp vú trắng nõn của cô, để lại trên đó những vệt nước bọt nhớp nháp và mùi rượu nồng nặc. Cả thế giới của Diễm Kiều sụp đổ.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...