Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Con Dâu Trong Trắng

Chương 9



Ông Tráng ngồi bất động trên mép giường, trong lòng là một cơ thể mềm mại, nóng hổi và hoàn toàn trần trụi. Ông tự hỏi mình không phải là một kẻ háo sắc, cũng không phải người quá nặng về dục vọng. Cả cuộc đời ông là một chuỗi những hy sinh thầm lặng. Hồi trẻ, ông là một thanh niên khỏe mạnh, hừng hực sức sống. Nhưng rồi vợ ông, bà Lượm, vì sinh thằng Quân mà hỏng người, cái lưng bà đau triền miên, mỗi lần gần gũi là một lần bà đau đớn đến phát khóc. Tình thương vợ đã chiến thắng bản năng của một gã đàn ông trai tráng. Ông đã “nhịn” từ năm hai mươi mấy tuổi, không phải ông không làm được, mà vì ông không nỡ nhìn vợ mình cắn răng chịu đựng.

Thế là từ đó đến nay, gần hai mươi năm đằng đẵng, ông đã sống một cuộc đời gần như cấm dục. Những đêm dài, ông nằm cạnh vợ, nghe tiếng thở đều đều của bà, cố gắng đè nén những ham muốn rạo rực của tuổi trẻ. Ông dồn hết năng lượng vào công việc đồng áng, vào việc chăm sóc vợ con. Dần dần, những ham muốn ấy cũng chai sạn đi, như mảnh đất cằn cỗi lâu ngày không được tưới tắm. Ông đã nghĩ rằng con quái vật dục vọng bên trong mình đã chết hẳn, đã bị chôn vùi dưới lớp bụi dày của thời gian và trách nhiệm.

Vậy mà đêm nay, nó đã sống lại. Sống lại một cách dữ dội và tàn bạo hơn bao giờ hết.

Bây giờ, dưới ánh nến mờ ảo, chỉ cần cúi đầu là ông đối diện với thân thể thơm mềm của con dâu, Diễm Kiều. Người đàn ông không biết phải nhìn đi đâu, không biết phải làm gì. Mọi giác quan của ông như được đánh thức sau một giấc ngủ dài. Mùi hương thanh tân của Diễm Kiều, một mùi thơm trong trẻo của thiếu nữ hòa quyện với mùi xà phòng hoa nhài, len lỏi vào từng tế bào khứu giác của ông. Làn da cô mịn màng, ấm áp, áp vào lồng ngực trần của ông, tạo ra một sự tương phản mãnh liệt với làn da thô ráp, chai sạn vì sương gió của mình. Ông có thể cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của cô, từng hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ ông.

Trong lòng ông là một cuộc đấu tranh dữ dội. Một bên là lý trí, là đạo đức, là cương thường gào thét rằng đây là con dâu mình, là vợ của con trai mình, đây là một tội lỗi tày trời. Một bên là bản năng nguyên thủy, là con thú bị bỏ đói hai mươi năm, giờ đây đang gầm gào đòi ăn. Nhưng cơ thể của ông Tráng lại rất thành thật. Nó không cần biết đến lý trí hay đạo đức. Đôi mắt ông đầy kích động, dán chặt vào thân hình trắng nõn ấy không chớp một cái.

Diễm Kiều mới hai mươi tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Cô như một bông hoa vừa hé nụ, khắp người toát ra một sức sống căng tràn. Mái tóc đen dài của cô xõa ra như một dòng thác lụa, che hờ hững một phần lưng ong và tấm ngực trần. Nhưng chính cái sự che đậy hờ hững đó lại càng khêu gợi hơn bất cứ sự phô bày nào. Cặp vú căng tròn của cô, thứ tài sản quý giá chưa một lần cho con bú, đầy đặn và săn chắc như hai con thỏ trắng không chịu nằm yên. Chúng rung lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở sâu và đều của cô trong giấc ngủ, cọ xát, áp sát vào lồng ngực rắn chắc của ông.

Người đàn ông làm sao chịu nổi? Mỗi một cái cọ xát, mỗi một hơi thở của cô đều như một mồi lửa châm vào đống rơm khô đã ủ hai mươi năm trong lòng ông. Lửa bùng lên, thiêu đốt mọi sự kiểm soát. Trong lòng lại dâng lên một trận kích động mới, và cây cặc đã cương cứng bên dưới của ông lại phình to thêm một vòng nữa, căng tức đến muốn nổ tung trong chiếc quần vải thô. Nó ngóc đầu dậy, như một con mãng xà thức tỉnh, đòi hỏi được giải thoát.

Ông Tráng ngạc nhiên và có phần hoảng sợ trước phản ứng thái quá đã lâu không có của mình. Cái cảm giác căng tức quen thuộc mà xa lạ này khiến ông vừa xấu hổ vừa phấn khích. Theo một phản xạ vô thức để kìm nén sự trỗi dậy của cơ thể, ông siết chặt hai bàn tay đang ôm lấy Diễm Kiều. Ông đã quên mất rằng trong vòng tay mình là một cơ thể bằng xương bằng thịt, một cô gái nhỏ bé và mỏng manh.

Lực siết bất ngờ khiến Diễm Kiều, vốn đang chìm trong giấc ngủ say vì mệt mỏi và sợ hãi, khẽ nhíu mày. Cô bị đau. Cô cựa mình trong lòng ông, đôi hàng mi dài cong vút khẽ rung động rồi từ từ hé mở. Đôi mắt hoa đào của cô vẫn còn mơ màng, phủ một lớp sương mờ của giấc ngủ. Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn còn đang lạc trong một giấc mơ nào đó. Cô ngước nhìn khuôn mặt người đang ôm mình, nhưng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dưới ánh nến nhập nhoạng, cô không nhận ra đó là ba chồng. Cô chỉ cảm nhận được một vòm ngực rắn chắc, một hơi ấm quen thuộc, một vòng tay mạnh mẽ… những thứ mà cô vẫn hằng khao khát từ người chồng xa nhà của mình.

Như một thói quen, như một phản xạ được lập trình sẵn trong những đêm mong nhớ chồng, Diễm Kiều chu đôi môi anh đào căng mọng của mình lên, nũng nịu. Đôi tay ngọc ngà, mềm mại của cô buông thõng rồi một cách rất tự nhiên, vòng qua cổ ông Tráng, kéo đầu ông xuống gần hơn.

Cô gái nhỏ ngây thơ dụi khuôn mặt mềm mại, nóng hổi của mình vào cái cằm lún phún râu của ông Trán. Hành động ấy, vừa ngây thơ vừa đầy khiêu khích, đã đánh sập hoàn toàn bức tường thành lý trí cuối cùng của người đàn ông. Và rồi, cô rên rỉ, một giọng nói ngọt ngào, nũng nịu như rót mật vào tai ông, một câu nói đã đẩy ông Tráng xuống vực thẳm của tội lỗi không thể quay đầu:

“Quân… anh làm em đau…”

Hai chữ “Quân… anh” giống như một tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí ông Tráng, còn dữ dội hơn cả tiếng sét ngoài trời lúc nãy. Quân! Nó gọi mình là Quân! Nó tưởng mình là thằng Quân, con trai của mình!

Trong một khoảnh khắc, toàn bộ cuộc đấu tranh nội tâm trong ông bỗng dưng tan biến. Sự tội lỗi, sự dằn vặt, sự xấu hổ… tất cả đều bị câu nói mớ của Diễm Kiều quét sạch. Một ý nghĩ điên rồ, một sự tự lừa dối tinh vi đến hoàn hảo loé lên trong đầu ông: “Mình là Quân. Mình không phải là ông Tráng. Cô ấy cần mình. Cô ấy cần chồng của cô ấy. Và mình đang ở đây, thay thế con trai mình, để lấp đầy sự trống vắng của cô ấy.”

Cái tên “Quân” như một chiếc chìa khóa vạn năng, mở toang cánh cửa địa ngục mà ông đã cố gắng đóng chặt suốt hai mươi năm. Nó cho ông một cái cớ, một sự cho phép. Ông không còn là một người cha chồng đang ôm con dâu trong dục vọng nữa. Ông đã trở thành một người chồng đang vỗ về người vợ nhỏ của mình.

Hơi thở của ông Tráng trở nên dồn dập. Đôi mắt ông rực lên một ngọn lửa không thể che giấu. Bàn tay ông, lúc nãy còn siết chặt một cách vô thức, giờ đây đã thả lỏng, nhưng không phải để buông ra, mà để bắt đầu khám phá. Những ngón tay chai sạn của ông lướt nhẹ trên tấm lưng trần mịn màng của Diễm Kiều. Một cái vuốt ve chậm rãi, đầy chủ ý. Ông cảm nhận từng đốt xương sống của cô dưới lòng bàn tay mình.

Ông cúi xuống, giọng khàn đặc, thì thầm vào tai cô, bắt chước giọng điệu của một người chồng đang dỗ dành vợ:

“Anh xin lỗi… anh xin lỗi em… Anh sẽ không làm em đau nữa…”

Diễm Kiều, trong cơn mơ màng, cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng. Cô khẽ mỉm cười trong giấc ngủ, một nụ cười mãn nguyện, và dụi sâu hơn nữa vào lòng ông, tìm kiếm thêm hơi ấm.

Khoảnh khắc Diễm Kiều chìm hẳn vào giấc ngủ sâu, hơi thở cô trở nên đều đặn và nhẹ nhàng, vòng tay ôm quanh cổ ông Tráng cũng lơi lỏng rồi buông thõng. Điều này đáng lẽ phải là một sự giải thoát, một sự may mắn như chính ông đã nghĩ. Và đúng là trong một giây ngắn ngủi, ông Tráng đã thở phào một hơi nhẹ nhõm. Gánh nặng của sự cám dỗ dường như đã được cất đi một nửa.

Nhưng ngay sau đó, một cảm giác trống rỗng, hụt hẫng đến kỳ lạ lại ập đến, xâm chiếm lấy tâm trí ông. Sự ấm áp, sự quyến luyến chủ động từ phía cô đã biến mất, chỉ còn lại một cơ thể mềm mại, vô tri nằm im lìm trong vòng tay ông. Cảm giác được “cho phép”, được đóng vai người chồng thay thế con trai vừa rồi cũng tan biến theo giấc ngủ của cô, trả ông về với thực tại phũ phàng: ông là ba chồng, và người ông đang ôm là con dâu, một mối quan hệ sai trái và cấm kỵ.

Sự dằn vặt quay trở lại, còn mãnh liệt hơn trước. Lúc này, người đàn ông đã không dám nhìn vào khuôn mặt hay cơ thể của cô nữa. Ánh mắt ông hoảng loạn né tránh, như thể chỉ cần nhìn thêm một giây, ngọn lửa vừa tạm lắng trong người sẽ lại bùng lên thiêu rụi ông. Ông căng thẳng, tự ra lệnh cho bản thân phải nhắm chặt mắt lại. “Không được làm bậy! Tuyệt đối không được làm bậy!” – câu thần chú đó lặp đi lặp lại trong đầu ông như một tiếng chuông chùa giữa cơn bão tố.

Chỉ đến khi hai mí mắt nặng trĩu khép lại, ông Tráng mới thực sự cảm nhận được cơ thể mình đang phản ứng dữ dội đến mức nào. Ông căng thẳng đến độ toàn thân cứng đờ như một khúc gỗ. Mồ hôi túa ra như tắm, chảy thành dòng trên trán, thấm ướt cả vùng lưng áo. Lòng bàn tay ông, bàn tay chai sạn của người nông dân, cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ông nhận ra rằng việc cố gắng kìm nén bản năng, việc chiến đấu với con quỷ trong chính mình, còn mệt mỏi hơn cả ba ngày cày sâu cuốc bẫm ngoài đồng. Cái mệt này không đến từ cơ bắp, mà đến từ tâm can, nó rút cạn mọi sinh lực của ông.

Đêm đó trở thành một phiên tra tấn dài nhất trong cuộc đời ông Tráng. Cô gái nhỏ trong lòng ông, người từ khi lấy chồng chưa từng được một đêm ngủ trong vòng tay ấm áp của chồng, lại có một giấc ngủ ngon lành và bình yên đến lạ. Có lẽ vì đã quá sợ hãi, hoặc có lẽ vì trong cơn mơ màng, cô đã tìm thấy sự an toàn mà cô hằng mong ước. Cô ngủ say như một đứa trẻ, thỉnh thoảng lại khẽ cựa mình, rúc sâu hơn vào lòng ông để tìm hơi ấm. Mỗi một cử động vô thức của cô đều như một nhát dao cứa vào sự chịu đựng của ông Tráng.

Còn ông, dĩ nhiên là không tài nào ngủ được. Cả đêm trường, ông gần như không dám động đậy, không dám thở mạnh. Ông sợ chỉ một sơ ý nhỏ, một cái cựa mình vô tình cũng sẽ phạm phải sai lầm lớn không thể cứu vãn. Ông nằm đó, mắt vẫn nhắm nghiền, đếm từng giọt mưa rơi tí tách bên ngoài, đếm từng nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực mình. Thời gian trôi qua chậm chạp và nặng nề. Mãi cho đến khi trời gần sáng, cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, ông mới nhẹ nhàng, cẩn thận đến mức gần như nín thở, gỡ tay cô ra, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường. Rồi ông vơ lấy chiếc chăn mỏng ở cuối giường, đắp lên người cô, chỉ chừa lại đôi vai trắng ngần và khuôn mặt thanh tú đang ngủ say. Hành động này vừa là để che đậy cho cô, vừa là để tạo ra một rào cản, một giới tuyến an toàn cho chính mình. Xong xuôi, ông lẳng lặng rời khỏi giường, rón rén như một tên trộm, và trốn ra khỏi căn phòng ngột ngạt ấy.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua khe cửa, Diễm Kiều mới từ từ tỉnh dậy. Cơn bão đêm qua đã tan, trả lại cho đất trời sự yên bình. Cô cảm thấy cơ thể mình khoan khoái lạ thường sau một giấc ngủ sâu. Cô gái nhỏ mơ màng dụi mắt, theo thói quen đưa tay ra tìm kiếm khoảng không bên cạnh nhưng chỉ chạm vào một khoảng giường lạnh lẽo. Cô từ từ mở mắt, nhìn quanh một hồi, não bộ vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ.

Và rồi, cô sững người lại.

Đây không phải là căn phòng của vợ chồng cô. Những vách đất cũ kỹ, chiếc tủ gỗ sờn màu, cái mùi ẩm mốc quen thuộc của căn buồng chính… Cô nhận ra mình đang ngủ trên giường của bố mẹ chồng! Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô vội nhìn xuống người mình. Một chiếc chăn mỏng đang đắp ngang ngực, chỉ để lộ đôi vai trần và cái đầu. Trí nhớ của cô bắt đầu hoạt động trở lại, những hình ảnh rời rạc của đêm qua hiện về: tiếng sét kinh hoàng, nhà tắm, cô hoảng loạn chạy ra ngoài trong tình trạng không một mảnh vải che thân, và rồi… cô đã lao vào lòng ba chồng.

Mặt Diễm Kiều đỏ bừng lên rồi lại tái đi. Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, chiếc chăn tuột xuống, để lộ ra cơ thể hoàn toàn trần trụi. Cô vội vàng kéo chăn lên che lại, trái tim đập thình thịch vì xấu hổ và lo sợ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...