Con Dâu Trong Trắng
Cảm giác ghê tởm và sợ hãi dâng lên như một cơn lũ, nhấn chìm Diễm Kiều trong sự tuyệt vọng. Cặp vú, nơi riêng tư và nhạy cảm nhất của cô, đột nhiên bị vồ lấy một cách thô bạo. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của bố chồng phả vào da thịt cô, khiến cô buồn nôn. Bàn tay to lớn, thô ráp của ông, bàn tay của một người đàn ông cả đời làm lụng với ruộng đồng, giờ đây lại đang chà xát, nhào nặn lên bộ ngực mềm mại của cô, một sự tương phản đầy nhục nhã và đau đớn.
“Ưm~ ưm~ không, làm ơn… ba ơi~”
Nước mắt cô tuôn ra như mưa. Cô chưa bao giờ trải qua chuyện kinh khủng như thế này. Cô cố gắng giãy giụa, vùng vẫy trong vòng tay sắt của ông, nhưng sức cô như châu chấu đá xe. Cơ thể to lớn của ông Tráng như một ngọn núi đè nặng lên người cô, không một kẽ hở để thoát ra. Cô muốn hét lên thật to, muốn gọi mẹ chồng và Quân, người chồng vô dụng của cô, ra cứu. Nhưng rồi hình ảnh những lời đàm tiếu, những ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm lại hiện lên trong đầu. Họ sẽ không tin cô. Họ sẽ nói cô lẳng lơ, hư hỏng, đi quyến rũ bố chồng trong đêm. Nỗi sợ bị oan ức, bị người đời phỉ nhổ còn lớn hơn cả nỗi sợ bị xâm phạm. Thế là tiếng kêu cứu mắc nghẹn lại trong cổ họng, chỉ còn lại những tiếng rấm rứt khóc một cách yếu ớt, bất lực.
Nhưng rồi, một cảm giác kỳ lạ đột ngột ập đến, dập tắt đi sự phản kháng trong tâm trí cô.
Khi cái miệng to của ông Tráng ngậm lấy một bên đầu vú hồng hào của cô và bắt đầu mút mạnh, một luồng điện giật tê dại chạy dọc sống lưng Diễm Kiều. Cái lưỡi dày và ẩm ướt của ông khuấy đảo, trêu chọc nụ hoa vốn cực kỳ nhạy cảm. Cơ thể cô, một cơ thể chưa từng được khám phá, chưa từng biết đến khoái lạc thực sự, bỗng phản ứng lại một cách dữ dội. Nó mềm nhũn ra, mọi sức lực chống cự dường như bị rút cạn. Cô suýt nữa thì ngã vào vòng tay của bố chồng, nếu không phải ông đang ghì chặt lấy cô.
“A, ưm, không, không… không… ưm…”
Lý trí của cô đang gào thét một cách tuyệt vọng. Cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô biết đây là bố chồng mình. Cô biết đây là một tội lỗi loạn luân không thể tha thứ. Nhưng cơ thể cô lại phản bội cô. Nó không nghe theo sự điều khiển của khối óc nữa. Khi cơ thể cao lớn, khỏe mạnh của ông bao trùm lấy cô, khi lòng bàn tay thô ráp của ông xoa nắn, bóp nhẹ bộ ngực trắng mềm của cô, một khoái cảm kỳ lạ, một sự đê mê tội lỗi bắt đầu lan tỏa khắp tứ chi. Toàn thân cô tê dại, rã rời, không còn một chút sức lực nào. Những tiếng khóc vì sợ hãi dần biến thành những tiếng rên rỉ khe khẽ, đứt quãng. Cô ghê tởm chính bản thân mình, ghê tởm sự phản ứng đáng xấu hổ của cơ thể mình.
Ông Tráng lúc này đã hoàn toàn chìm trong cơn say. Trong tâm trí mờ mịt của ông, ông không còn nhận ra đây là cô con dâu xinh đẹp của mình nữa. Cặp vú căng tròn, mềm mại và ấm áp trong vòng tay gợi cho ông một ký ức xa xôi, một ký ức đã bị chôn vùi từ thuở ấu thơ. Người ta ít ai biết, ông Tráng hồi nhỏ là một đứa trẻ nghiện bú mẹ. Mẹ ông kể rằng, đến tận năm tuổi ông vẫn không chịu cai sữa, ngày nào cũng đòi vạch áo mẹ ra tìm vú. Gia đình phải mời thầy lang, cho ông uống thuốc gia truyền hơn nửa năm trời mới dứt được cơn nghiện.
Cơn nghiện đó tưởng chừng đã ngủ yên, nhưng đêm nay, dưới tác động của rượu và cảm giác quen thuộc đến lạ lùng, nó lại trỗi dậy một cách mãnh liệt. Ông ôm cặp vú bự của Diễm Kiều, cảm thấy như được trở về những ngày tháng tuổi thơ an toàn và ấm áp trong vòng tay mẹ. Ông vừa ra sức mút, vừa mơ màng lẩm bẩm, những lời nói không rõ ràng nhưng đủ để khiến Diễm Kiều kinh hoàng.
“Mẹ… Mẹ ơi, con muốn uống sữa… Mẹ ơi… chụt chụt…”
“A…”
Nghe bố chồng nói sảng, miệng thì không ngừng bú mút, Diễm Kiều như bị một gáo nước lạnh dội vào mặt. Cái cảm giác đê mê tội lỗi vừa rồi lập tức tan biến, chỉ còn lại sự ghê tởm và sợ hãi tột độ. Ông ta không chỉ xâm phạm cô, ông ta còn biến cô thành hình bóng của mẹ ông ta trong cơn say bệnh hoạn này. Điều đó còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Cô không thể để chuyện này tiếp diễn.
Sự hoảng loạn tột độ đã cho cô một chút sức mạnh. Đôi mắt đẫm lệ của cô điên cuồng nhìn quanh, tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp cô thoát thân. Và cô thấy nó. Nằm lăn lóc bên cạnh thành giếng là một quả bầu khô mà mẹ chồng cô vẫn dùng để múc nước vo gạo.
Không suy nghĩ gì thêm, cô vươn tay, vớ lấy quả bầu. Dồn hết chút sức tàn, cô giơ cao lên rồi đập mạnh mấy phát liên tiếp vào đầu ông Tráng.
Tiếng “cốp, cốp” vang lên khô khốc trong đêm.
Ông Tráng, vốn đang say đến mức gần như mộng du, không kịp phản ứng. Bị quả bầu đập bất ngờ, đôi mắt ông trợn ngược, cơ thể to lớn của ông lảo đảo rồi đổ sập xuống. Ông đè cả người lên Diễm Kiều, không một chút nhúc nhích.
Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy không gian. Chỉ còn lại tiếng dế kêu rả rích và tiếng tim đập điên cuồng của Diễm Kiều.
Cô nằm dưới thân hình nặng trịch của bố chồng, tay chân run rẩy, hơi thở gấp gáp. Cô sợ hãi nhìn khuôn mặt ông Tráng, chỉ cách mình vài gang tay. Ông không cử động. Ông không thở. Hay là… hay là mình đã đánh chết ông rồi?
Một ý nghĩ kinh hoàng chạy dọc sống lưng cô. Giết người. Giết bố chồng. Tội lỗi này còn lớn hơn cả tội loạn luân. Cô sẽ phải đi tù. Cả gia đình này sẽ tan nát. Nỗi sợ hãi còn lớn hơn lúc bị ông xâm phạm. Cô cố gắng lắng tai nghe, áp má mình vào lồng ngực ông, cố tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống.
Thời gian như ngừng trôi. Mỗi giây dài tựa một thế kỷ.
Rồi, cô nghe thấy.
“Khò… khò…”
Một tiếng ngáy nhẹ, rồi đều đặn hơn. Ông Tráng chỉ bị đánh ngất đi rồi ngủ thiếp đi.
Diễm Kiều thở phào một hơi thật dài, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về. Cả người cô mềm nhũn, không còn chút sức lực. Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, nhưng lần này là nước mắt của sự nhẹ nhõm. Cô vẫn còn sống. Ông ấy vẫn còn sống. Nhưng cô vẫn bị mắc kẹt. Bị cơ thể to lớn của bố chồng đè lên, trong sân nhà tối om.
Dưới ánh trăng, hai bầu vú của cô phơi bày ra ngoài. Nằm dưới người ông trông thật thảm hại, vừa đáng sợ vừa xấu hổ. cô bình tĩnh lại, đẩy ba chồng ra, vội vã mặc lại quần áo rồi chạy về phòng.
Khi cô thất thểu về đến phòng, Diễm Kiều mới nhớ ra Văn Quân cũng đang ngủ trong phòng. Cô vội vàng che cái yếm bị ba chồng xé rách lại. May thay, chồng cô cũng say bí tỉ, nằm bất động trên chiếc chiếu dưới sàn nhà, ngáy vang trời. Cô mím môi, lặng lẽ rón rén lại giường mình, buông màn xuống, rồi lấy chiếc yếm sạch gấp sẵn ở cuối giường ra thay.
Từ khi phát hiện bị Văn Quân lừa dối, Diễm Kiều nhất quyết không ngủ chung giường với hắn. Văn Quân không phải kẻ tồi, hắn biết mình có lỗi với vợ nên cũng ngoan ngoãn ngủ riêng. Bây giờ nghĩ lại, Diễm Kiều cảm thấy thật may mắn!. Nếu không phải ngủ riêng, cô sợ rằng dù có lén thay yếm cũng sẽ làm kinh động đến hắn!.
Tuy nhiên, cơ thể cô, vốn chưa từng bị đàn ông xâm phạm, vẫn còn cảm giác ngứa ngáy và kỳ lạ. Diễm Kiều thậm chí còn cảm thấy hai đầu vú của mình vẫn còn đau rát, như thể miệng của ba chồng vẫn còn đang ngậm mút ở đó. Cô gái nhỏ cảm thấy toàn thân căng thẳng và bồn chồn một cách khó hiểu. Cô mặc yếm vào và cởi quần ra thì phát hiện cái lồn của mình đã rỉ ra rất nhiều nước nhớp nháp. Cô thậm chí có thể cảm thấy dòng nước ấy đã chảy ướt cả đùi trong của mình!.
Cô bước đến bên cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo len vào, vẽ nên những vệt sáng bạc trên sàn nhà. Cô không dám bật đèn, sợ ánh sáng sẽ phơi bày sự thảm hại của mình. Dưới ánh trăng, cô e thẹn nhìn xuống cơ thể mình. Chiếc yếm mỏng manh đã bị xé toạc, để lộ ra đôi gò bồng đảo căng tròn. Và trên đó, hai núm vú hồng hào, nơi chưa từng có người đàn ông nào chạm vào, giờ đây đã sưng lên, đỏ ửng vì bị bố chồng thô bạo nhào nặn và mút mát.
Hình ảnh đó như một vết nhơ, một bằng chứng cho sự ô uế mà cô vừa phải trải qua. Khi cơn gió đêm hiu hiu thổi qua khung cửa sổ, lướt nhẹ trên da thịt trần trụi, Diễm Kiều không khỏi hít một hơi lạnh, rùng mình. Ký ức về cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi lại ùa về, rõ mồn một. Hơi thở nồng nặc mùi rượu, bàn tay to lớn thô ráp, cái miệng ẩm ướt và ham hố… Toàn thân cô căng cứng lại, khuôn mặt nóng bừng lên vì xấu hổ và ghê tởm.
Nhưng rồi, giữa cơn hỗn loạn của cảm xúc, một cảm giác tinh vi nào đó, một sự rung động lạ lùng và khó gọi tên, lại lặng lẽ dâng lên từ sâu thẳm trái tim. Nó giống như một đợt sóng ngầm, một sự tê dại lan tỏa từ nơi bị xâm phạm, ấm áp và mơ hồ. Nó chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất, nhưng cũng đủ để khiến Diễm Kiều hoảng sợ hơn cả hành động của bố chồng. Cô đang cảm thấy cái gì thế này? Tại sao cơ thể mình lại có thể phản ứng theo một cách đáng xấu hổ như vậy?
Cô vội vàng đưa hai tay lên che ngực, như thể làm vậy có thể che giấu được cả cảm giác tội lỗi đang nảy mầm bên trong. Đúng lúc này, cô gái xinh đẹp cảm thấy cái lồn của mình đột nhiên co giật mạnh vài cái, một cảm giác vừa xa lạ lại vừa mãnh liệt. Nó khiến cô giật nảy mình, hoảng hốt. Cô không dám cử động nữa, vội vàng lao đến chiếc giường, chui tọt vào trong chăn, trùm kín từ đầu đến chân như một con ốc sên rụt vào vỏ.
Nhưng nằm trong chăn, trong không gian an toàn giả tạo đó, cô vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực còn to hơn cả tiếng dế kêu ngoài sân. Cô cảm thấy một cơn nóng bừng lan tỏa khắp người, một ngọn lửa không tên thiêu đốt da thịt cô từ bên trong. Đặc biệt là phần dưới cơ thể, nó dường như có sự sống của riêng mình, không ngừng co giật và rỉ ra thứ nước dịch ẩm ướt, làm dính cả vào đùi non của cô.
Cô cắn chặt đôi môi hồng mềm mại của mình, cố gắng dùng cơn đau thể xác để xua đi sự cám dỗ đang trỗi dậy. Nhưng vô ích. Sự kích thích từ trận tấn công bất ngờ của bố chồng đã gieo một hạt mầm dục vọng vào cơ thể ngây thơ của cô, và giờ đây, nó đang nảy mầm, phát triển thành một cái cây khổng lồ, không thể kiểm soát. Cô không thể chịu đựng được nữa.
Lặng lẽ, gần như vô thức, cô đưa một bàn tay xuống dưới lớp chăn, tiến về phía hạ thân của mình. Những ngón tay thon dài, trắng nõn cẩn thận rón rén mò mẫm trong bóng tối. Khi chúng chạm vào nơi bí mật đang ươn ướt và nóng hổi, cả người Diễm Kiều khẽ run lên.
Xung quanh rất yên tĩnh, đến mức cô có thể nghe rõ cả nhịp tim và hơi thở hổn hển của chính mình. Trong trạng thái mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, những ngón tay mềm mại của cô bắt đầu cuộc hành trình khám phá. Cô cẩn thận vuốt ve từng chút một cái lồn nhỏ đang không ngừng co giật của mình, cảm nhận sự mềm mại của những cánh hoa, sự ẩm ướt của dòng suối mật. Diễm Kiều cảm thấy như mình đã tìm được một lối thoát, một cách để giải tỏa sự căng thẳng, nỗi nhục nhã và cả cơn hưng phấn bệnh hoạn đang giày vò tâm trí cô. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ đã trưởng thành, đã lấy chồng. Dù chồng cô, Văn Quân, là một kẻ vô dụng trên giường, nhưng những nhu cầu bản năng của một người đàn bà vẫn âm ỉ tồn tại. Không giống như những người phụ nữ khác có chồng để thỏa mãn, đôi khi, trong những đêm dài cô quạnh, cô cũng sẽ tự tìm cách giải tỏa cho riêng mình.
Nhưng lần này thì khác. Lần này, ngọn lửa không phải do cô tự nhóm lên. Giống như bây giờ, bị bố chồng vô cớ sờ soạng vú, bị tấn công một cách thô bạo, cô lại bị kích thích một cách khó hiểu. Và sau đó, như thể một con đê bị vỡ, cơn lũ dục vọng tràn ra, không gì ngăn cản được. Cô bắt đầu dùng ngón tay để tự an ủi, để dập tắt ngọn lửa mà ông Tráng đã đốt lên.
Ngón tay trỏ của cô nhẹ nhàng lướt qua khe thịt, rồi mạnh dạn hơn, tiến sâu vào bên trong huyệt động nhỏ hẹp. Nơi đó ấm áp, trơn trượt và co bóp liên hồi, chào đón sự xâm nhập của cô. Cô bắt đầu cử động, lúc nhanh lúc chậm, mô phỏng lại một nhịp điệu mà cô chỉ từng thấy trong những giấc mơ.
Rất nhanh, vòng eo của cô gái nhạy cảm bỗng thắt lại. Một cảm giác khoan khoái tột độ, một cơn cực khoái mãnh liệt như một dòng thác đổ ập xuống, nhấn chìm cô hoàn toàn. Đôi chân trắng nõn của cô theo phản xạ kẹp chặt lấy bàn tay đang làm loạn của mình, bắp chân căng cứng và những ngón chân xinh xắn không tự chủ được mà cong lên, quắp chặt lấy tấm chăn. Cô gái chỉ biết ngửa mặt lên, há miệng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng khi một dòng nước dâm nóng hổi tuôn trào ra, làm ướt sũng cả bàn tay và một khoảng ga giường.
Sau cơn cao trào, cô ngã vật ra giường, toàn thân mềm nhũn như không còn một chút sức lực. Sự mệt mỏi về thể xác cuối cùng cũng át đi được sự hỗn loạn trong tâm trí. Mí mắt cô trĩu nặng, và cô từ từ chìm vào một giấc ngủ sâu, một giấc ngủ không mộng mị.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Văn Quân lại thức dậy sớm, dụi mắt trong sự mơ màng. Gã trai tráng trông rất giống cha mình nhanh chóng mặc quần áo, định ăn miếng cháo rồi ra đồng, nhưng khi đứng dậy, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn trong chăn trên giường, Quân không khỏi nuốt nước bọt.
Giống như bao gã trai quê khác, Quân cũng khao khát có vợ có con. Thậm chí, gã còn muốn hơn bất kỳ ai. Nhưng rồi gã nhận ra mình khác với những người đàn ông khác. Mặc dù gã cũng có “cái đó”, nhưng nó lại vô dụng. Vợ gã thì trắng trẻo, mềm mại, mắt lúc nào cũng long lanh quyến rũ, da thì mịn như đậu hũ. Nhờ mối quan hệ của cha, gã mới cưới được một cô vợ đẹp như tiên, nhưng Văn Quân lại không “làm ăn” được gì. Nói không buồn là nói dối, nên ngay từ đầu gã đã định lừa cô bằng ngón tay của mình. Ai ngờ, lừa được vài lần thì bị phát hiện. Nghĩ đến đây, gã không khỏi cảm thấy xấu hổ. Gã chỉ khẽ thở dài, từ bỏ ý định thơm trộm vợ mình rồi bước ra ngoài.
“Quân, hôm qua qua nhà dì Trương, con thấy cháu của dì Trương rồi đó. Con thấy sao?”.
Bàn ăn nhà họ Lưu được đặt ngay cạnh bếp. bà Lượm thấy con trai dậy, vội bưng cháo cho nó. Bà thấy ông nhà đã ra ngoài từ sớm, còn con dâu vẫn ngủ, nên bà lén liếc vào rèm cửa phòng chúng rồi hỏi nhỏ.
“Dạ? Thấy… thấy sao là sao mẹ?”. Khác với Diễm Kiều, Văn Quân là một kẻ có tật giật mình. Nghe mẹ nói vậy, gã liền lo lắng, nói năng lắp bắp.
