Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Cô vợ bác sĩ dâm đãng

Chương 9 : 23h15, Phòng giám đốc



Chương 8

23h15, Phòng giám đốc

Bảo ngồi ghế xoay, chân gác lên bàn, vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại xem lại đoạn clip vừa quay: cảnh Phương quỳ bú cặc bố, rồi bị hai bố con thay phiên địt trần trên bàn làm việc.

Ông Tuấn ngồi ghế sofa, áo sơ mi mở hết cúc, cặc vẫn còn nửa cứng, châm thêm một điếu thuốc lào, khà một hơi dài.

Bảo cười khẩy, quay điện thoại cho bố xem:

– Bố thấy chưa, con đĩ này giờ ngoan như chó. Hay mình đưa nó về trọ thế nào để cả xóm nó biết luôn hả bố?

Ông Tuấn phì phèo, mắt lim dim đầy thích thú:

– Đưa kiểu gì thì đưa, nhưng phải để nó khỏa thân từ đầu tới cuối. Từ giờ nó là nhân viên VIP, không được mặc đồ ngoài phòng khám nữa. Quy định mới đấy

Bảo dụi thuốc, đứng dậy, vỗ vai bố:

– Con sang bảo nó một tiếng, lát nữa bố ra xe nổ máy sẵn.

Ông Tuấn cười khoái chí, cầm chùm chìa khóa Wave lắc lắc:

– Đi đi, nhanh tay, đừng để nó kịp mặc thêm gì.

Bảo bước ra khỏi phòng giám đốc, đi dọc hành lang tối om, giày da gõ cộp cộp.

Phương vừa bước vào phòng bác sĩ, định cởi vòng xích cổ thì Bảo xuất hiện ngay sau lưng, tay đặt lên vai cô, giọng ngọt như mật:

– Đi đâu vội thế em? Để anh đưa về chứ, muộn thế này một mình nguy hiểm lắm.

Phương giật mình quay lại, thở phào:

– Dạ… em tưởng anh để em về một mình… có anh đưa là tốt quá…để em mặc đồ

– Khỏi đi em, để đó mai đi làm rồi mặc luôn, giờ này khuya rồi, lên oto anh chở về.

– Ơ… Dạ… nhưng muộn thế này… đường phố vẫn còn người… lỡ công an, hay khách du lịch…

– Không sao đâu, cũng gần mà em, đi nào.

Bảo tắt hết đèn phòng khám, chỉ để lại đèn exit đỏ mờ. Gã kéo dây xích, dẫn Phương ra cửa sau. Cô bước chân trần trên nền gạch lạnh, vú căng lắc lư, núm vú cứng ngắc vì lạnh và sợ hãi.

Ra đến cửa sau phòng khám, Phương đứng co ro, tay ôm ngực, mắt ngó nghiêng. Da cô trắng đến phát sáng dưới ánh đèn mờ, nổi đầy da gà. Hai bầu vú căng tròn co lại vì lạnh, núm vú hồng hào cứng ngắc như hai hạt cherry. Lồn vẫn còn đỏ ửng và bóng nhẫy vì tinh dịch của bố con ông Tuấn, mỗi bước đi là một giọt nhỏ xuống nền xi-măng, để lại vệt dài lấp lánh.

Nhưng cái xuất hiện không phải chiếc Fortuner đen bóng của ông Tuấn như cô tưởng mà là chiếc Wave α quen thuộc, đèn pha tắt, chỉ bật đèn vàng mờ, lặng lẽ lăn bánh tới.

Phương trợn mắt, lùi lại:

– Anh… sao lại xe máy? Em tưởng ô tô…

Bảo cười đểu, giọng ngọt như mật:

– Ô tô hết xăng rồi em, mai đổ sau. Lên đi, đêm khuya đường vắng, không ai thấy đâu. Bố anh ngồi sau che cho em.

Bảo kéo mạnh dây xích một phát:

– Lên xe, em ngồi giữa anh với bố

Ông Tuấn leo lên ngồi sau cùng, hai đùi to bè kẹp chặt lấy hông Phương từ phía sau. Ông vòng tay qua, hai bàn tay sần sùi lập tức ôm trọn hai bầu vú, bóp nhẹ như kiểm tra độ đàn hồi:

– Ngồi yên nào cháu, lát bác ôm cho ấm.

Bảo ngồi phía trước, kéo dây xích quấn hai vòng quanh tay lái, rồi luồn phần thừa ra sau lưng mình, buộc chặt vào cổ tay trái. Như vậy chỉ cần Bảo vặn ga là dây xích sẽ giật mạnh cổ Phương về phía trước.

Phương giờ bị kẹp cứng:

Trước ngực áp sát lưng Bảo, vú ép bẹp vào lưng áo phông của gã.

Sau lưng áp sát ngực ông Tuấn, hai bàn tay ông đang bóp vú cô như bóp bánh bao.

Lồn và mông dính chặt vào yên xe nóng, mỗi lần xe rung là âm vật lại cọ vào đường chỉ may.

Cổ bị dây xích kéo căng, không cúi được, không ngẩng được, chỉ có thể nhìn thẳng.

Bảo rú ga.

Chiếc Wave lao ra khỏi hẻm sau phòng khám, đèn pha quét sáng đường phố cổ vắng lặng.

Gió đêm tạt thẳng vào người khỏa thân của Phương, lạnh buốt, làm núm vú cô cứng thêm một bậc. Mỗi lần xe xóc, lồn cô lại cọ mạnh vào yên xe nóng, vừa đau vừa tê dại.

Ông Tuấn ngồi sau, thì thầm vào tai cô:

– Lồn cháu ướt thế này, lát về trọ bố con bác lại phải lau cho sạch nhé.

Phương chỉ biết rên khe khẽ, hai tay nắm chặt eo Bảo, toàn thân rung lên theo nhịp xe.

Chiếc Wave lao vào bóng đêm Hội An, chở theo một cô bác sĩ khỏa thân tuyệt đối, bị kẹp giữa hai bố con nhà giám đốc, dây xích leng keng, vú lắc lư, lồn rỉ nước xuống yên xe nóng bỏng.

Gần đến hẻm dẫn vào trọ Phương, hắn không rẽ vào mà đi tiếp, hô lên:

– Chết thật, xe máy cũng hết xăng mất rồi. Đợi anh ghé vào cây xăng ngay trước đã nhé

Phương giật mình hoảng loạn, nhưng lại không dám la lớn vì sợ bị phát hiện

– Anh… nhưng em không mặc đồ mà… cho em vào nhà trước đã

Hắn mặc kệ lời van xin của cô.

Cây xăng nhỏ nằm ngay ngã ba quốc lộ, đèn neon trắng chói sáng cả một góc trời đêm.

Ba cột xăng đứng lặng, chỉ có cột số 2 còn sáng đèn, nhân viên trực đêm là một cậu trai chừng 21-22 tuổi, tên Minh, mặc áo xanh Petro, đang ngồi gật gù trên ghế nhựa trong cabin kính.

Chiếc Wave α của Bảo chậm rãi lăn bánh vào, cố tình dừng ngay sát cột số 2, dưới ánh đèn huỳnh quang trắng toát nhất.

Bảo tắt máy, dựng chân chống, quay đầu cười đểu:

– Đổ đầy bình, 95 nhé em.

Minh giật mình tỉnh ngủ, dụi mắt, bước ra.

Và chết đứng.

Trước mặt cậu là cảnh không thể tin nổi:

Một gã cao to ngồi trước, áo phông bó sát.

Một ông trung niên ngồi sau, tay đang ôm hai bầu vú trắng muốt.

Ở giữa là một cô gái hoàn toàn khỏa thân, da trắng phát sáng dưới đèn neon, vú căng tròn bị bóp méo mó trong tay ông già, núm vú hồng hào cứng ngắc, lồn lộ liễu áp sát yên xe, lông lồn ướt nhẹp lấp lánh tinh dịch cũ và nước lồn mới.

Minh há hốc mồm, vòi xăng trên tay run lẩy bẩy, mắt dán chặt vào lồn Phương, rồi từ từ trượt lên cặp vú đang bị ông Tuấn bóp như nhồi bột.

Phương cúi gằm mặt, tóc dài xõa xuống che bớt ngực, nhưng không che được gì vì Bảo giật mạnh dây xích một phát:

– Ngẩng lên cười với nhân viên đi em, người ta đang phục vụ mình mà.

Phương buộc phải ngẩng mặt, đôi mắt long lanh nước, môi run run nặn ra một nụ cười gượng ép:

– Dạ… đổ đầy bình… cám ơn anh…

Minh lắp bắp, giọng lạc hẳn:

– Dạ… dạ… 95 đúng không anh… chị… chị…

Bảo rút 200 nghìn đưa cho Minh:

– Đầy bình, tiền thừa anh uống nước. Chụp ảnh thì cứ chụp thoải mái, mai chị ấy còn làm dịch vụ VIP ở phòng khám Bảo An.

Minh cầm tiền mà tay run, mắt vẫn không rời khỏi cơ thể Phương. Cậu cắm vòi xăng vào bình, nhưng vì mải nhìn, xăng tràn ra ngoài lênh láng. Mùi xăng nồng nặc hòa lẫn với mùi dục vọng.

Trong lúc chờ, ông Tuấn ngồi sau cố tình bóp mạnh vú Phương một cái, làm cô giật nảy, rên khe khẽ:

– Á… bác…

Minh nghe tiếng rên, cặc trong quần cậu bật cứng tức thì, tạo một vết lồi rõ rệt. Cậu lén lút rút điện thoại, giả vờ kiểm tra bình xăng, thực chất chụp liền mấy tấm cận cảnh: lồn Phương áp sát yên xe, tinh dịch khô trắng ở đùi, núm vú bị ông Tuấn véo đỏ, khuôn mặt đỏ bừng nhục nhã của cô.

Bảo thấy hết, cười lớn:

– Chụp đẹp thì mai gửi qua Zalo phòng khám Bảo An cho anh, anh cho xem clip gốc luôn.

Minh đỏ mặt tía tai, lí nhí:

– Dạ… em… em không dám…

Nhưng tay vẫn run run lưu ảnh.

Xăng đầy, Bảo rú ga một cái, cố tình làm xe nổ to, khiến Phương giật mình, vú nảy tưng tưng trước mặt Minh thêm một lần cuối. Gã cố tình chạy một vòng quanh cây xăng cho ánh đèn quét hết cơ thể Phương một lần nữa rồi mới phóng đi.

Minh đứng đó, vòi xăng vẫn cầm trên tay, mắt đờ đẫn nhìn theo chiếc Wave lao đi, để lại vệt khói và mùi xăng lẫn mùi nước lồn.

Cậu lẩm bẩm một mình:

– Địt mẹ… bác sĩ phòng khám Bảo An thiệt không nhỉ… mai phải đi khám bệnh mới được…

Còn trên xe, Phương run lẩy bẩy vì lạnh và vì nhục nhã, nước mắt lăn dài, nhưng lồn lại co bóp từng cơn khi nghĩ đến việc cậu nhân viên vừa chụp ảnh mình khỏa thân giữa cây xăng sáng đèn.

Bảo quay đầu lại, cười đểu:

– Thích không em? Mới có một thằng thấy thôi mà đã ướt thế này.

Phương chỉ biết cắn môi, rên khe khẽ theo từng ổ gà.

Đoạn đường còn lại, cả thế giới như chỉ còn tiếng chuông cổ leng keng và tiếng gió đêm rít qua cơ thể trần truồng của cô.

Hết Chương 8…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...