Cô vợ bác sĩ dâm đãng
Chương 6
Sáng hôm sau, Hội An vẫn yên bình như mọi ngày, nắng vàng rực rỡ trải dài trên những con phố cổ, du khách tấp nập chụp ảnh trước những ngôi nhà tường vàng rêu phong. Phòng khám tư nhân nhỏ giữa phố cổ vẫn mở cửa như thường lệ, bảng hiệu “Phòng Khám Đa Khoa Bảo An” lấp lánh dưới ánh nắng, khách du lịch thỉnh thoảng ghé vào mua thuốc cảm hay băng bó vết thương nhỏ. Phương, trong chiếc áo blouse trắng ôm sát, vú căng tròn lấp ló dưới lớp vải mỏng, ngồi ở bàn tiếp nhận, mặt hơi tái vì đêm qua bị lũ nhóc hành hạ ngoài hẻm. Lồn cô vẫn còn râm ran, nhớ lại cảm giác đái kiểu chó trước cột điện, nước tiểu phun ra dưới ánh đèn đường, và những ngón tay non nớt của Tí sục sạo âm vật cô. Cô liếc điện thoại, thấy tin nhắn từ tôi:
– Lũ nhóc đăng video của em lên mạng rồi. May mà không thấy mặt, vợ anh dâm thật sự, làm anh sục cặc cả đêm
Phương cười tủm tỉm, gõ lại:
– Cái gì? Thôi em không chơi với lũ nhóc đó nữa đâu, nguy hiểm quá!
– Ừ, tuỳ em thôi. Nhưng tối nay anh xuống địt em một cái nhé vợ? Cả mấy tuần nay anh chưa được gần em
– Thôi, lỡ anh Bảo về thì sao. Anh nhịn đi, em để sức chiến đấu với anh Bảo.
– Ơ…, tôi hụt hẫng
Bảo, sau chuyến đi Đà Nẵng ngắn ngày, vừa về đến Hội An vào buổi trưa. Gã cao to, cơ bắp săn chắc, mặc áo phông bó sát lộ rõ cơ ngực, bước vào phòng khám với nụ cười tự mãn kiểu con trai giám đốc. Bảo vỗ vai Phương, thì thầm:
– Em yêu, anh về rồi, tối nay đụ em nát lồn.
Phương đỏ mặt, lồn co bóp, nhưng chưa kịp đáp thì điện thoại Bảo rung lên. Một thằng bạn ở Đà Nẵng nhắn link: “Mày xem cái này, con đĩ nào dâm vãi, đái ngoài đường như chó!”
Bảo click mở, video hiện ra – Một em gái quỳ dưới cột điện, dạng háng, nước tiểu phun mạnh, rồi đứng tạo dáng khỏa thân trước biển số nhà, mặc cho lũ nhóc trêu đùa.
Bảo trợn mắt, cặc cứng ngắc trong quần, nhưng mặt tối sầm vì ghen tức. Gã nhận ra ngay căn hẻm, sân trọ, và con đĩ trong video chính là Phương – “người yêu” gã, cái lồn mà gã coi như tài sản riêng.
“Địt mẹ, con đĩ này dám chơi public với lũ nhóc mà không hỏi anh?” Bảo nghĩ, cơn giận trộn lẫn nứng, cặc gã giật giật.
Gã lao vào phòng khám, kéo Phương theo, khóa cửa, đè cô lên bàn khám, xé toạc áo blouse.
– Con đĩ, mày dám để lũ nhóc quay video public hả?
Bảo gầm gừ, tay bóp mạnh vú cô, núm vú hồng hào cương cứng dưới ngón tay thô bạo.
Phương giật mình, mặt tái mét, lồn lại ướt vì sợ hãi và kích thích.
– Anh Bảo… em… tụi nó ép em, em không cố ý…
– Ép cái lồn mẹ mày! Video lan khắp rồi, mày thích để người ta biết mày là đĩ công cộng đúng không!?
Bảo quát, lột phăng váy cô. Gã lấy điện thoại, mở video, ép Phương xem: cảnh cô đái kiểu chó, nước tiểu phun ra, lũ nhóc reo hò.
Phương run rẩy, nước mắt lưng tròng, nhưng lồn co bóp, nứng vì nhục nhã.
– Anh… phạt em đi, em sai rồi…
Bảo cười khẩy, mắt lấp lánh dục vọng bệnh hoạn.
– Phạt? Ừ, anh phạt mày ngay tại phòng khám, ban ngày, để khách du lịch thấy con bác sĩ dâm đãng thế nào!
Gã lấy vòng cổ da và xích từ túi – món đồ chơi gã hay dùng – cột chặt vào cổ Phương, kéo mạnh.
– Cởi hết đồ, con đĩ! Từ giờ đến hết ngày, mày khoả thân làm việc, không mặc gì, chỉ blouse khoác ngoài, hở lồn hở vú. Khách vào khám, mày phục vụ như đĩ, để họ biết mày dâm hơn video!
Phương hoảng hốt,
– Anh… ban ngày phòng khám đông khách, du lịch tấp nập, nhỡ họ thấy thì sao? Em là bác sĩ, sự nghiệp em tiêu!
– Tiêu cái lồn! Mày thích public mà, sợ cái gì con đĩ?
Bảo tét mạnh vào mông cô, lột hết quần áo, chỉ khoác chiếc blouse trắng mỏng manh, không cúc, vú căng tròn lồ lộ, núm vú hồng in hằn, lồn lộ ra dưới mép blouse ngắn. Gã kéo xích, bắt cô quỳ dưới bàn, bú cặc gã để “trừng phạt đầu tiên”.
Bú cặc no nê, gã dịu lại, ra lệnh:
– Chiều nay lúc nào có khách thì chỉ được mặc mỗi áo blouse. Không có ai thì phải khoả thân hoàn toàn, nghe rõ chưa?
– Dạ…
– Được rồi, giờ này trưa mọi người đi nghỉ hết rồi, đi theo anh sang phòng giám đốc.
– Nhưng lỡ hành lang có người thì sao anh, Phương run rẩy
– Có thì từ nay khoả thân bình thường trước mặt họ, anh quy định nội quy mới cho phòng khám.
Phương run rẩy cởi hết quần áo, chỉ còn vòng cổ da và xích lủng lẳng. Blouse trắng được treo sẵn trên móc. Cô khỏa thân bước ra khỏi phòng bác sĩ, chân trần dẫm sàn gạch lạnh, vú căng tròn lắc lư, núm vú hồng cương cứng, lồn lồ lộ ra dưới ánh đèn neon trắng toát. Cô quỳ xuống, bò theo sợi xích để Bảo dắt đi như một con đĩ thực thụ. Camera phòng khám quay trọn cảnh Bảo nắm đầu xích cô bác sĩ không một mảnh vải bò lê lết khắp hành lang. Đến phòng giám đốc, hắn ta không mở cửa vội mà cột xích vào tay nắm cửa, giữ Phương ở đó.
Gã ta mở cửa, để Phương ngồi quỳ dạng chân lấp ló ở sau. Trong phòng, bố Bảo – ông Tuấn đang ngồi trên bàn làm việc.
– Chào bố, con mới về ạ
– Ừ, công việc thế nào?
– Dạ ổn bố ạ, bên đối tác chấp nhận với bên ta rồi ạ!
– Tốt
Nói rồi, hắn bước vào đóng sầm cửa lại, để mặc Phương một mình loã lồ giữa hành lang vắng. Trong phòng, ông Tuấn cũng không biết sau cánh cửa đó là cô nhân viên thường ngày của mình đang khoả thân, bị cột xích trước cửa phòng ông.
Tầm 5 phút sau, Bảo mở cửa bước ra, lôi mạnh Phương đi, thì thầm:
– Nhanh lên, bố anh sắp ra rồi
Sợi dây kéo mạnh làm vòng cổ bấu chặt vào chiếc cổ trắng trẻo của Phương. Bảo giật mạnh xích – rắc! – Phương mất thăng bằng, ngã nhào, hai tay chống sàn gạch lạnh.
– Bò đi, con đĩ. Nhanh. Không được đứng.
Cô bò bằng bốn chi, nhưng không bình thường: đầu cúi sát sàn, cổ bị xích kéo căng, mặt gần chạm gạch; hai tay chống, khuỷu tay cong, vú căng tròn nảy tưng tưng mỗi lần bò; hai đầu gối lê trên sàn, mông chổng cao, lồn hồng hào lộ rõ, nước rỉ xuống đùi thành vệt; xích kéo mạnh khiến cô phải bò nhanh, đùi co giật, mông lắc lư, lỗ đít ẩn hiện, nước lồn văng tung tóe.
Tiếng cửa phòng giám đốc kêu lên két két– 1,2 giây: Phương bò nhanh như chó săn, đầu gối trượt, ngã nhào. Bảo kéo xích lên cao, cô bò đứng bằng hai tay + hai chân, mông chổng, lồn cô bác sĩ trẻ lộ ra, Phương lao vào mở kịp cửa, tim cô đập liên hồi như sắp rớt ra ngoài.
Bước vào phòng, Phương mất khá lâu mới hoàn hồn, nhìn vào Bảo đang ngồi cười khoái chí trên bàn làm việc của cô.
– Anh, còn camera, em bị lộ mất
Bảo trả lời
– Camera do anh và bố quản lý, không sao
– Bố anh? Ông ấy biết thì sao?
– Ổng xem camera trực tiếp nãy giờ mà, anh nhờ bố giả vờ mở cửa để cho ổng biết em dâm đãng thế nào thôi, haha
Cạch, tiếng mở cửa làm Phương sững sờ, ông Tuấn, giám đốc phòng khám bước vào, trong khi cô vẫn đang hoàn toàn khoả thân, cô run lẩy bẩy đứng dậy định lấy chiếc áo blouse đang treo trên móc choàng vào
– Không cần đâu, thằng Bảo kể với bác rồi
– Bác Tuấn…, Phương trần truồng, lí nhí
– Cô bác sĩ ưu tú của phòng khám lại không thích mặc đồ, lạ nhỉ. – Ông Tâm trêu chọc
Bảo lên tiếng:
– Anh và bố lúc nãy bàn bạc với nhau mở một dịch vụ khám khoả thân đặc biệt do em phụ trách vào ngày chủ nhật, chỉ dành cho khách VIP, du khách Tây, giá cao. 5 triệu/lượt, hoặc 200 euro. Em thấy thế nào?
Ông Tuấn chen ngang
– Ý hay. Nhưng phải an toàn. Không để đồng nghiệp khác biết. Không để lộ danh tính phòng khám. Chỉ tiếp khách đặt trước, qua email riêng. Phương khỏa thân hoàn toàn khi khám, không mặc gì, không blouse. Khách được sờ, bóp, chụp ảnh, nhưng không địt – trừ khi trả thêm. Bảo quay clip, tôi kiểm duyệt. Doanh thu chia: 50% phòng khám, 30% Bảo, 20% Phương.”
Phương ngẩng lên, mắt long lanh:
“Dạ… cháu chịu ạ… nhưng… đồng nghiệp có nghi ngờ không ạ?”
Ông Tuấn cười khẽ:
– Bảo quản lý làm sao cho kín kẽ nhé.
Bảo kéo xích nhẹ, Phương rên khẽ:
– Từ giờ, em là bác sĩ khoả thân chính thức của phòng khám. Bố con anh cùng quản.
Ông Tuấn bước đến, đưa tay bóp nhẹ vú Phương, ngón cái xoa núm vú:
– Tốt. Rửa sạch tinh dịch trên người đi. Rồi ra đây chụp ảnh đăng poster quảng cáo cho bác.
– Chụp… Chụp khoả thân luôn ạ?
– Ừ, cháu cứ tự nhiên như chụp quảng cái bình thường, chỉ là không mặc đồ thôi. Bảo chịu trách nhiệm đăng vào các nhóm kín nhé, in ra 1 tấm treo trong phòng bố. Có ông bạn nào đến thì để bố giới thiệu.
Bảo cười đắc ý, hào hứng setup cảnh chụp. Cô vợ của tôi, bắt đầu hành trình trở thành đồ chơi tình dục cho phòng khám của bố con tên Bảo.
Hết chương 6.
